- Hóa Phàm tứ trọng Trọc Thanh, thanh giả vì hồn, trọc giả vì thân. Vừa mới đột phá, bản thân giống như là một đầm nước đục, nếu như cho hắn nửa canh giờ lắng đọng, tất nhiên lực lượng sẽ tăng lên nhiều, mà bây giờ. . . Chỉ sợ không thể nào so được với Âm Dương cảnh đỉnh phong, không biết đã cường đại đến mức nào!
- Trọc Thanh không phân, thể, hồn giằng co, lực lượng không tăng thì còn tốt. Nếu làm không cẩn thận còn có thể yếu bớt đi mất.
- Chuyện này cũng không thể nói Tất sư làm không đúng, đổi lại là ta thì nhất định hiện tại ta cũng đưa ra yêu cầu tỷ thí!
- Đúng vậy a, vị trí thứ nhất khi thi đấu Danh sư luôn luôn được coi trọng. Đã đi tới nước này, người kiêu ngạo đến đâu, cũng không từ bỏ được...
. . .
Cũng có không ít người lắc đầu.
Danh sư cũng là người, là người thì sẽ có thất tình lục dục, các loại suy nghĩ. Việc liên quan tới quán quân, một viên linh thạch thượng phẩm, đổi lại là ai cũng không muốn chắp tay nhường cho đối phương.
Bởi vậy, cách làm của Tất Giang Hải cũng nói không phải là làm sai, thậm chí, đổi lại là bọn họ, nhất định cũng sẽ làm như thế.
Âm Dương cảnh, Âm Dương tương sinh, sau khi đột phá, cả người lại biến thành nước vẩn đục. Nếu như có nửa canh giờ điều chỉnh, thanh giả tăng lên, trọc giả chìm xuống. Khi đó thực lực tất nhiên sẽ gia tăng gấp bội, đáng tiếc. . . Thi đấu sắp đến, đối thủ làm sao có thể cho hắn cơ hội này cơ chứ?
Không cho cơ hội, trực tiếp luận võ, như vậy có đột phá thì ngược lại cũng không bằng trước đó.
- Đáng giận, hắn đang sợ hãi!
- Một chút phong độ Danh sư cũng không có...
Đám người Khang đường chủ, Tô sư tức giận tới mức giơ chân.
- Không sao!
Biết mọi người đang lo lắng cho hắn, Trương Huyền cười cười, đứng dậy, sau đó nhẹ nhàng nhoáng một cái đã đi tới lôi đài.
- Trương sư thiên phú dị bẩm, có thể vượt cấp khiêu chiến, liên tiếp đánh bại Ngô sư, Liêu sư. Tất mỗ sinh lòng bội phục, muốn khiêu chiến tu vi của ngươi, mong rằng Trương sư chớ nên từ chối!
Tất Giang Hải giơ hai tay lên, cất cao giọng nói.
- Xin mời!
Thấy đúng như mình dự đoán, tên này không nói hai lời đã trực tiếp đưa ra yêu cầu khiêu chiến tu vi, Trương Huyền cười nhạt một tiếng.
Ầm ầm!
Thấy đối phương đồng ý, Tất Giang Hải nhướng mày, lại đánh ra một quyền.
Biết đối mặt với tên quái thai này, nếu như chậm trễ càng lâu thì lại càng phiền phức, hắn không dám có một chút chần chờ mảy may nào.
Lực lượng của Hợp Linh cảnh dọc theo nắm tay phát tán ra, như là ném hòn đá lên trên mặt nước vậy. Ba động lan về phía trước, còn chưa đến trước mặt đã khiến cho người ta có một loại áp bách linh hồn.
Người tu luyện bình thường, đạt tới Trọc Thanh cảnh đỉnh phong sẽ nắm giữ lực lượng 160 vạn đỉnh, mà Hợp Linh cảnh sơ kỳ nắm giữ lực lượng 200 vạn đỉnh.
Lực lượng khổng lồ như thế hội tụ thành gió, phối hợp với chân khí, giống như một tòa núi lớn vậy.
Mặc dù gần đây thực lực Trương Huyền bạo tăng, thế nhưng hắn lại chưa từng chiến đấu qua với người mạnh mẽ như thế. Hắn lập tức cảm thấy mạch máu khuếch trương, giống như bị thiêu đốt, nhiệt huyết sôi trào.
- Đến hay lắm!
Cười to một tiếng, thân thể nhoáng một cái đã tiến lên nghênh đón.
Thiên Đạo chi quyền!
Phanh!
Nhanh chóng nghạnh kháng, Trương Huyền đã lùi lại bảy, tám bước.
Vì đo lường lực lượng trong cơ thể cho nên hắn cũng không sử dụng hồn lực, một chiêu đã bại trận. Hắn lần nữa cười một tiếng, lại xông về phía trước.
- A!
Thấy đối phương vừa mới đột phá đã dám mạnh mẽ chống đỡ mình, Tất Giang Hải nhướng mày lên.
Mặc dù một chiêu vừa rồi không có làm đối phương bị thương. Thế nhưng cũng đã làm cho hắn nhìn ra lực lượng của tên này. Khoảng chừng 120 vạn đỉnh, tương đương với Trọc Thanh cảnh trung kỳ. So với thực lực của hắn bây giờ vẫn còn có một đoạn chênh lệch rất lớn.
- Trương sư, quả thực thực lực của ngươi không yếu, lý giải về tu vi càng kinh người, chỉ là. . . Nếu như chỉ có một chút thực lực ấy, chỉ sợ vị trí quán quân sẽ là của ta!
Hét dài một tiếng, biến quyền thành bàn tay, năm ngón tay mở ra, ầm ầm rơi xuống.
Ầm ầm!
Trên lôi đài lập tức xuất hiện một cái chưởng ấn to lớn, giống như mãnh hổ vươn móng vuốt sắc bén ra, bổ tới Trương Huyền.
- Là. . . Đại Hồi Kim Cương chưởng của Tất sư!
- Chiêu này là võ kỹ Linh cấp trung phẩm đỉnh phong, một khi thi triển ra, thậm chí có thể vô địch cùng cấp, nguy rồi!
- Vừa ra tay đã đánh ra tuyệt chiêu mạnh nhất, cũng quá hung ác a!
. . .
Nhìn thấy công kích ở trên đài, lập tức có người nhận ra được, tất cả đều khâm phục lên tiếng.
Đại Hồi Kim Cương chưởng là chưởng pháp cương mãnh tới cực điểm. Là một trong các võ kỹ Tất Giang Hải am hiểu nhất, vừa mới chiến đấu được hai chiêu đã xuất ra. Xem ra hắn không có dự định dùng biện pháp dự phòng, mà muốn dùng lực lượng mạnh nhất để đánh bại Trương Huyền.
- Ồ, để ta xem chiêu này của ngươi rốt cục mạnh đến mức nào!
Trương Huyền cũng không tránh né mà hét dài một tiếng, vừa người ngươi xông lên, lại đấm ra một quyền, tiến lên nghênh đón.
Phanh!
Quyền chưởng tấn công, khuôn mặt đỏ lên, giống như là bóng da bị đá bay. Trương Huyền bay ngược ra mấy chục bước, lúc này mới dừng lại.
Không sử dụng hồn lực để mạnh mẽ chống đỡ công kích của cường giả Hợp Linh cảnh sơ kỳ, quả thực đã có chút miễn cưỡng.
- Không đúng, đây không giống như là thực lực của Trương sư!
Nhìn về phía đài tỷ thí, Ngô Thiên Hào trong đám người nhíu mày.
Hắn đã đối chiến với Trương sư, vừa bắt đầu đã bị ném bay, làm người bay trên không trung một lần. Mặc dù đối phương có hiềm nghi mượn lực, thế nhưng lực lượng bộc phát khi đó, tuyệt không phải chỉ có 120 vạn đỉnh, sao lại. . . Hiện tại đã đột phá, ngược lại còn hạ thấp nhiều như vậy chứ?
- Đúng vậy a, coi như lực lượng của Trương sư không bằng đối phương. Dùng thực lực lúc chiến đấu cùng ta vừa rồi. Tất Giang Hải muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy, vì sao. . . Hắn nhất định phải vứt dài dùng ngắn, để cứng đối cứng cơ chứ?
Cách đó không xa Liêu Vũ Chí cũng rất là khó hiểu.
Hai người bọn họ đều đã giao thủ qua với Trương sư, biết người thanh niên này mặc dù tuổi không lớn lắm. Thế nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn, thực lực mạnh cỡ nào. Tại sao khi chiến đấu với bọn họ thời điểm, long tinh hổ mãnh, thế nhưng khi chiến đấu với Tất Giang Hải này lại không dùng kỹ xảo, ngốc nghếch dùng biện pháp cứng đối cứng cơ chứ?
Phanh phanh phanh!
Trong lúc nghi hoặc, hai người đang giao thủ trên đài lần nữa đánh ra mấy chiêu, mỗi một lần Trương sư đều dùng hết toàn lực nghênh đón. Kết quả đương nhiên không cần phải nói, bị đánh cho liên tiếp lui về phía sau, chật vật không chịu nổi.
Nhìn Trương Huyền lúc này thật giống như người thô lỗ không biết võ kỹ, chỉ có thể dùng man lực va chạm vậy.
- Không đúng, các ngươi nhìn Trương sư mà xem, hình như. . . Chỉ dùng một cánh tay, chiến đấu đã lâu mà cái tay còn lại cùng không dùng tới!
Trong đám người không biết là ai hô lên một câu.
Nghe thấy tiếng la, lúc này mọi người mới chú ý tới. Vừa rồi chiến đấu, Trương sư một mực chỉ dùng tay phải, tay trái ngay cả nhúc nhích cũng không có lấy một lần. Giống như bị thương vậy.
- Trọc Thanh cảnh đối chiến với Hợp Linh cảnh, chỉ dùng một tay, cái gì đây?
- Không phải bị thương đó chứ? Không đúng, vừa rồi khi chỉ điểm kiếm pháp cho Liêu sư, còn dùng...
- Chẳng lẽ là sợ thắng mà không vẻ vang gì cho nên cố ý nhường Tất sư? Không thể nào a, Trương sư vốn đang ở thế hạ phong, vì sao lại muốn nhường cơ chứ?
Mọi người cũng nhìn ra vấn đề này, trong lòng cảm thấy rất là kỳ lạ.
Cường giả chiến đấu với kẻ yếu mới làm như vậy, rõ ràng Trương sư là kẻ yếu, vì cái gì mà không cần dùng cánh tay còn lại?
- Là. . . trong tay trái Trương sư. . . Hình như nắm lấy linh thạch!
Có Danh sư tinh mắt đã nhìn ra.
- Nắm linh thạch? Chẳng lẽ. . . Hắn vừa chiến đấu vừa hấp thu linh khí, muốn đột phá?
- Dường như là vậy, một mặt chiến đấu một mặt còn đang tu luyện? Thật hay giả vậy?
- Hình như là thật, vừa nhìn như vậy, sao ta lại có cảm giác bất kể khí tức hay là thực lực của Trương sư đều cao hơn không ít so với vừa rồi a?
. . .
Phát hiện ra điểm dị thường, rất nhiều Danh sư, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, khó mà tin được.
Trong lòng bàn tay từ đầu không động của Trương sư lại nắm nắm linh thạch, nói cách khác. . . Lúc chiến đấu cùng đối phương, đồng thời không ngừng hấp thu linh khí, củng cố, tấn cấp tu vi!
Chuyện này sao có thể?
- Lợi hại! Lợi hại!
Những người khác không nhìn ra những chuyện này, Khang đường chủ cũng nhìn ra. Dường như cũng nhớ tới cái gì đó mà kích động tới mức nhiệt huyết sôi trào.
- Trọc Thanh cảnh, Trọc Thanh tách rời, mới có thể khiến cho tu vi càng ngày càng mạnh. Dưới tình huống bình thường, muốn làm được điểm ấy, cần thời gian tích lũy. . . Mà Trương sư lại biết rõ thời gian không cho phép, cho nên vẫn còn mạnh mẽ chống đỡ, không phải là không biết lượng sức mình, mà là. . . Mượn nhờ lực lượng của đối phương để tách rời Trọc Thanh, tăng cao tu vi!
- Cưỡng ép tách rời Trọc Thanh?
- Chuyện này. . . Làm sao hắn có thể làm được cơ chứ?
Tô sư, Lăng sư đều bị vây ở Trọc Thanh cảnh không biết đã bao nhiêu năm. Từ đầu đến cuối không có cách nào đi đến đỉnh phong. Sau khi nghe được còn có chuyện này, mỗi một người trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ vậy.
- Tất Giang Hải vừa mới đột phá Hợp Linh cảnh, linh hồn và thân thể còn tạm thời không thể khống chế hoàn chỉnh. Bởi vậy trong công kích, vừa có linh hồn lại có chân khí, Trương sư đang mượn nhờ chỗ thiếu hụt này của đối phương. . . Lấy chân khí đối đầu chân khí, linh hồn đụng vào linh hồn, khiến cho khí tức vẩn đục trong cơ thể, cưỡng ép bị tách rời...
Vẻ mặt Khang đường chủ tràn ngập vẻ khiếp sợ và bội phục:
-Nếu như nói trước đó Trương sư là một đầm nước đục, như vậy mượn lực lượng của đối phương, Trọc Thanh đã tách ra, thậm chí còn khiến cho tu vi không ngừng gia tăng!
- Mượn công kích của đối phương để tách rời Trọc Thanh, tăng cao tu vi?
- Chuyện này. . . Cũng quá khoa trương a!
Đám người Tô sư trợn to mắt.
Các Danh sư khác nhìn ra điểm này, mỗi một người đều không thể tin được.
Thời điểm chiến đấu, mượn chỗ thiếu hụt của đối phương để làm tăng thực lực của mình lên. . . Nếu như để cho Tất Giang Hải biết chuyện này, hắn đánh vui mừng như thế, mệt tới mức sắp thổ huyết. Rốt cuộc vẫn chỉ làm đá mài đao, không biết hắn có tức giận thổ huyết tại chỗ hay không?
- Vừa rồi nhìn thấy Tất sư đột phá tại chỗ, ta cảm thấy rất rung động, bái phục vì sự can đảm và khí độ của hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Trương sư thì ta mới biết được. . . Hắn chẳng đáng là gì!
- Đúng vậy a, người so với người. Đột phá tại chỗ, so với loại vừa luận võ vừa tu luyện này, căn bản không có khả năng so sánh!
- Mượn lực lượng của đối thủ để ma luyện bản thân, cưỡng ép tăng thực lực lên. Chỉ sợ cũng chỉ có Trương sư mới có can đảm này, đổi lại là người khác, chỉ cần đi sai một bước, có khả năng ẽ vạn kiếp bất phục!
. . .
Làm Danh sư, đã có thể nhìn ra dự định của Trương sư, đương nhiên bọn họ cũng hiểu rõ hung hiểm ở trong đó.
Chiến đấu với người vượt qua bản thân một cấp bậc lớn, đổi lại là người khác, toàn lực ứng phó cũng khó có thể kiên trì được mấy chiêu. Thế nhưng hắn lại tâm phân nhị dụng, một mặt tu luyện một mặt chiến đấu. Muốn làm chuyện này cần có trái tim lớn và tự tin lớn bao nhiêu chứ?
Coi như tận mắt nhìn thấy thì bản thân cũng cảm thấy có chút phát điên.
- May mắn ta một chiêu đã bại, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ càng thêm mất mặt...
Ngô Thiên Hào cười khổ.
Liêu Vũ Chí cũng gật gật đầu.
Trước đó hai người bọn họ cảm thấy thua ở trong tay vị Trương sư này có chút không cam tâm. Sau khi nhìn thấy thế mới biết, nhanh như vậy đã chiến bại là một may mắn. . .
Nếu không, người ta cầm ngươi để tu luyện mà ngươi lại giống như kẻ ngu vậym không ngừng phối hợp, mất mặt cũng mất chết a.
- Đáng giận, muốn cầm ta làm đá mài đao, đừng có mơ!
Mọi người nhìn ra thì Tất Giang Hải trên đài cũng đã phát hiện ra chỗ không đúng, vẻ mặt dữ tợn, miệng gầm lên một tiếng giận dữ.
Vốn hắn cho rằng thừa dịp đối phương không có củng cố tu vi, một khi công kích sẽ khiến cho đối phương luống cuống tay chân, vô cùng thê thảm. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không có nghĩ đến, người ta ngược lại còn lấy hắn để luyện tập. . . Cảm giác buồn bực cực lớn khiến cho hắn sắp phát điên.
- Đáng giận!
Rống một tiéng, khí tức của hắn lần nữa tăng vọt, giống như đã đột phá ràng buộc của Hợp Linh cảnh sơ kỳ.
- Chí Tôn Phong Ma quyền? Nguy rồi...
Một vị trưởng lão của Vọng Giang tông lập tức biến sắc.