Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 649 - Giảng Bài (1)

Giảng bài (1) Giảng bài (1) vipTruyenGG.com

Lão sư dạy bảo học sinh, thời gian có dài tới mấy thì cũng có ngày xuất sư.

Nương theo tu vi gia tăng, Trương Huyền đã biết, sớm muộn gì mình cũng sẽ tách rời cùng những học sinh này. Từ sau chuyện của Triệu Nhã, hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân chính đối mặt, vẫn mang theo tâm lý không nỡ như cũ.

- Đây là một đạo chân khí của ta, ngươi giấu vào trong cơ thể, một khi gặp phải nguy hiểm, có thể ứng phó nhu được với nhu cầu cấp bách!

Đưa Lộ Xung vào phong, Trương Huyền cẩn thận dặn dò.

Hắn và Mặc Hồn Sinh rời đi không giống như Triệu Nhã, Triệu Nhã có Băng Nguyên cung dốc lòng chiếu cố, không tồn tại nguy hiểm. Mà bọn họ, đi ngang đại lục tìm Vu hồn tổ địa không biết còn ở đó hay không. Nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, có một đạo Thiên Đạo chân khí hộ thân có thể bớt đi không ít phiền phức.

- Yêu Thần, về sau ngươi đi theo Lộ Xung...

Tất cả đã chuẩn bị kỹ càng, Trương Huyền lại gọi Yêu Thần thú tới.

Mặc dù có vị siêu cấp cường giả Hóa Phàm cửu trọng như Mặc Hồn Sinh bảo hộ, độ an toàn nhất định sẽ không thành vấn đề, nhưng muốn đi đường còn cần có linh thú phi hành trợ giúp, Yêu Thần thú có thực lực Hóa Phàm ngũ trọng, thời gian ngắn cũng không thành vấn đề.

Sắp xếp toàn bộ mọi chuyện liên quna tới an toàn có thể nghĩ tới một lần, lúc này hắn mới tạm biệt với đám người Vương Dĩnh.

Sáu học sinh đã đi hai, tất cả mọi người đều cảm thấy như bị đè nén.

Sắp xếp xong Lộ Xung, lại gọi Tiết viên chủ gọi hắn một tiếng là Đại sư huynh tới.

Tiết viên chủ tạm thời không có dự định đi quốc gia cao hơn, cho nên Trương Huyền cũng không mang nàng theo.

Tất cả đã được xử lý thỏa đáng, lúc này mặt trời đã lên cao, cách lúc thời gian ước định với đám người Hồng sư đã tới gần.

- Đi thôi!

Sau khi làm xong tất cả, Trương Huyền mang theo đám người Trịnh Dương, Vương Dĩnh đi về phía quảng trường bên ngoài minh chủ phủ.

Hắn đồng ý giảng bài, trước khi đi dù thế nào cũng phải xử lý xong chuyện này.

Dọc theo hành lang đi ra phủ đệ, còn chưa đi tới trước quảng trường thì đã thấy dòng người tấp nập, một mảnh đen nghịt, không biết có bao nhiêu người.

- Hồ Tông chủ, ngươi cũng tới sao? Cũng tới nghe Trương sư giảng bài?

- Quán quân thi đấu Danh sư, người ta giảng bài, dù thế nào ta cũng phải tới nghe một chút a!

- Đúng vậy a, thi đấu Danh sư đã duy trì liên tục được hơn trăm năm, Trương sư là người thứ nhất còn chưa có thi đấu khiêu chiến thì đã được nhận định là nhân vật đệ nhất. Ngươi nhìn xem, không riêng gì ta, La tông chủ, Lưu Tông chủ cũng đều tới...

- Thật đúng là, xem như Hồng sư tự mình giảng bài cũng không có lực hiệu triệu lớn như thế chứ?

- Hồng sư có lực hiệu triệu lớn như thế hay không ta không biết. Nhưng ta biết, những này chuẩn Danh sư ngũ tinh như chúng ta, nhất định không có...

- Đúng vậy a, nhiều người hâm mộ như vậy. Chỉ có điều, nói đi nói lại, biểu hiện của Trương sư ở trên thi đấu Danh sư như thế. Dù là ta đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút, căn bản cũng không làm được! Một Danh sư tứ tinh vừa mới khảo hạch thành công đã làm được chuyện mà ngay cả chuẩn Danh sư ngũ tinh cũng không làm được. . . Có thể có nhân khí lớn như thế, cũng coi như rất là bình thường!

. . .

Chung quanh một mảnh ồn ào.

- Đám người này đều tới nghe ta giảng bài hay sao?

Trương Huyền nháy mắt.

Hắn thấy, một lần giảng bài cơ sở, có thể có hơn nghìn người nghe giảng đã là tốt lắm rồi. Hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến lại có thể nhiều người đến như vậy, giờ khắc này hắn có nằm mơ cũng hoài nghi, liệu có phải sẽ lại tiến hành một lần thi đấu Danh sư nữa phải hay không.

Đây là bao nhiêu người chứ?

Mười vạn? Trăm vạn?

Hơn nữa. . . Trên tường, trên cây là những cái quỷ gì kia?

Còn có những man thú phi hành trên trời kia là thứ gì?

- Nghe thấy ngươi sẽ giảng bài, người ta không cướp được vị trí cho nên mới đi Thú đường thuê man thú...

Khang đường chủ tràn ngập lúng túng giải thích.

- Thuê man thú thì ta có thể hiểu được, dù sao có thể bay được lên trên trời, nhưng một đống man thú trên đất bằng này là chuyện gì chứ?

Trương Huyền không nhịn được hỏi.

Trên không trung có một đống man thú phi hành thì cũng thôi đi, hắn có thể hiểu, thế nhưng bên cạnh quảng trường còn có một đống man thú phi hành nằm sấp, cái gì màKiếm Xỉ Hổ, cái gì mà Đoạn Tí Phong Lang, Hắc Mao Trường Viên. . .

Bọn chúng chạy đến nơi đây làm gì?

- Là Hàn Xung đường chủ của Thú đường nghe nói ngươi muốn giảng bài, cho nên trong đêm đã mang tất cả man thú, linh thú trong Thú đường tới đây, tới trợ uy cho ngươi...

Khang đường chủ nói.

- ...

Trương Huyền.

Trợ uy có người nào giúp như vậy không?

Để Thuần Thú sư đến là được, một đám man thú đến, giúp cái cọng lông a?

- Nhưng thật ra là danh khí của Trương sư ngươi bây giờ quá lớn, biết ngươi muốn mở đường giảng bài, cho nên ai cũng không có cách nào cự tuyệt được!

Khang đường chủ nói.

Cũng không phải là những người này tới đây làm loạn, mà là. . . Trải qua thi đấu Danh sư, danh khí của Trương sư thực sự quá lớn, tất cả mọi người đều muốn nghe lớp của hắn một chút. . . Thậm chí có man thú, linh thú có trí tuệ cũng đều muốn nghe. . .

Cho nên mới có loại cục diện này.

Quảng trường bên ngoài Minh chủ phủ rất là bao la , dựa theo đạo lý, muốn dung nạp hơn triệu người cũng có thể làm được. Mà bây giờ, hầu như đã chồng chất đến mức chen chân không có khe hở, xem như hắn, lúc vừa mới bắt đầu đến cũng không thể nào tin được.

Trước kia hắn cũng đã từng tiến hành qua giảng bài cỡ lớn như vậy. Thế nhưng lúc ấy tổng cộng cũng chỉ có hơn năm vạn người cũng đã đột phá lịch sử của Danh sư đường Vạn Quốc thành rồi. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Trương sư giảng bài lại tới nhiều như vậy. . .

Giữa người và người quả nhiên là có khoảng cách. . .

- Quên đi, mặc kệ bao nhiêu người, an tâm giảng bài đi!

Lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, Trương Huyền nhấc chân đi tới đài cao không biết đã dựng từ lúc nào.

. . .

Lý Hàn Băng năm nay mười sáu tuổi, là một tên ăn mày, từ nhỏ đã là cô nhi, nhận hết chế giễu và nhục nhã từ những người khác.

Mơ ước lớn nhất của hắn là một ngày kia có thể trở thành cường giả , đáng tiếc. . . Thân phận hèn mọn, không nói tới việc không có được công pháp, càng quan trọng hơn là không có tài nguyên tu luyện.

Nghèo văn giàu võ, không đủ tài nguyên chất đống, không có Danh sư chỉ điểm, coi như đã học qua một ít pháp quyết bình thường thì cũng khó có thể tiến bộ.

Bởi vậy, khi mười sáu tuổi hắn vẫn quanh quẩn ở tại võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh như cũ, không có cách nào đột phá.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này, chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Vốn hắn nghĩ, cả đời này cũng không có cơ hội nghe Danh sư giảng bài. Thế nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến, vị Trương sư này lại muốn mở đường giảng bài, giảng giải về cơ sở tu luyện. . . Sau khi nghe được tin tức này, từ đêm hắn đã lao đến đây, tìm một xó xỉnh, an tâm chờ đợi.

- Sắp bắt đầu...

Không biết đợi bao lâu, chỉ thấy một bóng người nhanh chân đi tới đài cao.

- Vị Trương sư này hình như không lớn hơn so với ta bao nhiêu...

Vốn hắn cho rằng quán quân thi đấu Danh sư thoạt nhìn sẽ tương đối ổn trọng, không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy, không kém hắn là bao nhiêu. Trong lòng hắn không nhịn được có chút thất vọng.

Không biết hắn đợi gần một ngày như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không.

Có thể lại giống như trước kia hi vọng càng lớn, thì thất vọng cũng càng lớn.

Danh sư công khai giảng bài, mỗi tháng đều sẽ có, chỉ bất quá, nội dung truyền thụ tương đối thâm ảo. Hắn là loại người chưa có tiếp nhận qua giáo dục chính quy, cho nên căn bản nghe không hiểu, vì vậy cũng không có cách nào học tập.

Liên tục nghe nhiều lần, chẳng những không có dẫn dắt mảy may nào, mà ngược lại còn làm cho hắn đã đi mất đi lòng tin với tu luyện bình thường. Cho nên như một cách tự nhiên, hắn cũng không còn hứng thú nữa.

Có một chút Danh sư giống như lão học cứu vậy, ưa thích mua danh trục lợi, giảng bài công khai, là thời điểm để bày ra học vấn. . . Nói quá mức đơn giản, làm sao làm cho người ta tin phục đây chứ?

Một tới hai đi, tập tục đã hoàn toàn thay đổi, cũng đã xuất hiện những người muốn tu luyện chân chính như bọn họ, coi như nghe giảng bài thì cũng không có tác dụng gì đáng nói.

Người trước mắt này trẻ tuổi như vậy, lại là quán quân, chỉ sợ sẽ tâm cao khí ngạo, xem ra lần này. . . Lại phải thất vọng rồi.

- Thiên chi đạo, giống như giương cung! Cao giả ức chi, hạ giả cử chi, có những người còn lại tổn hại chi, nếu như không đủ giả thì tới, đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu...

Âm vang!

Thanh âm truyền vào trong tai.

Mặc dù cách nhau hơn ngàn mét, nhưng này thanh âm của vị Trương sư này lại giống như vang lên ở trong nội tâm, mỗi một chữ đều lọt rõ ràng vào tai, đinh tai nhức óc.

- Quả nhiên nghe không hiểu...

Cẩn thận nghe một chút, phát hiện không có gì khác biệt so với những Danh sư mà hắn giảng giải, vẫn như cũ nghe không hiểu.

Xem ra, tất cả Danh sư giảng bài đều một là một đức hạnh, vì khoe khoang kiến thức uyên bác của mình, căn bản không quản người khác có thể hiểu hay không.

Người phía dưới, cũng giống vậy, nghe không hiểu. . . Không nói bản thân không có học vấn, ngược lại còn sẽ giả vờ hiểu, khích lệ tán thưởng đối phương lợi hại.

Nếu không, người khác nghe hiểu hết mà bản thân cái gì cũng không hiểu, không phải sẽ rất mất mặt hay sao?

Đây chính là nhân tính. . .

Hắn tràn ngập thất vọng lắc đầu, Lý Hàn Băng đứng dậy muốn rời đi. Chỉ là vừa mới đi một bước thì lại đột nhiên cảm thấy ứng đột huyệt chợt nhảy lên một cái, ngay sau đó, bạch hải huyệt run rẩy, linh khí vô cùng vô tận lăng không chảy ngược vào, đi vào bên trong thân thể của hắn, không ngừng chạy nhanh.

Răng rắc! Răng rắc!

Một tiếng nổ vang, ở bụng hắn như là một cái vạc nước bị vỡ xuất hiện ở trong tầm mắt.

- Đây là. . . Đan điền?

Hai mắt Lý Hàn Băng trợn tròn, thân thể run lên.

Võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, sau khi đột phá ở bụng dưới sẽ xuất hiện đan điền, có thể nhẹ nhõm dung nạp linh khí. . . Hắn đã bị vây ở Tụ Tức cảnh rất nhiều năm, một mực không có cách nào đột phá, không nghĩ tới. . . Trương sư trên đài chỉ nói một câu đã khiến cho hắn đột phá. . .

- Không phải ta nghe không hiểu ư? Làm sao có thể đột phá được chứ?

Hắn sững sờ đứng chỗ.

Vừa rồi lời nói của Trương sư, ngay cả một câu hắn cũng không có nghe hiểu, thậm chí còn không biết là ý gì, thế nhưng. . . Làm sao lại thuận lợi đột phá được cơ chứ?

Dựa theo đạo lý mà nói, không phải nghe không hiểu thì cũng không có cách nào tu luyện hay sao?

Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn lại về phía trước, chỉ thấy mấy tên ăn mày trước kia cùng tu luyện một chỗ với hắn, lúc này tất cả đều khoanh chân ngồi dưới đất. Trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc vui vẻ, khí tức trên người tăng lên nhiều.

- Đạo trời là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu. . . Hóa ra đây là hiểu tự nhiên, nói cách khác tu luyện phải thuận theo tự nhiên, mới có thể tiến bộ nhanh hơn...

Nhìn thấy các bằng hữu đều đột phá, đột nhiên hắn đã ngộ ra.

Mặc dù lời nói của đối phương thâm ảo vô cùng, khó mà nghe hiểu. Thế nhưng không biết vì sao đối với ý niệm và ý tưởng mà đối phương truyền lại hắn lại biết rất rõ ràng!

Thiên chi đạo, tự nhiên!

Hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, linh khí dọc theo đan điền chậm chạp chạy qua.

Răng rắc! Răng rắc!

Trong cơ thể lần nữa vang lên tiếng giòn vang, tu vi của hắn không ngừng gia tăng.

Đan điền cảnh sơ kỳ!

Đan điền cảnh trung kỳ!

Đan điền cảnh hậu kỳ. . .

Tu vi liên tục tăng lên, cả người hắn giống như là quả bóng được thổi khí vậy.

Cho dù lời nói của đối phương hắn nghe không hiểu, thế nhưng chẳng biết tại sao, đối với tu luyện lại có hiểu ra rất nhiều. . . Là lĩnh ngộ, hiểu ra phù hợp với hắn.

- Đây mới thực sự là Danh sư giảng bài...

Giống như là uống quỳnh tương ngọc lộ, trên mặt Lý Hàn Băng cũng hiện lên sự vui vẻ.

Không phải là bởi vì tu luyện liên tiếp đột phá, mà là tri thức mà đối phương truyền lại, không ngờ hắn lại có thể nghe hiểu. Giống như là Trương sư trên đài này đang một mình giảng bài đối với hắn vậy!

Nghe đối phương nói, khống chế linh khí vận chuyển trong cơ thể, thân thể nhẹ nhàng chấn động, nhẹ nhàng đạt đến võ giả tam trọng Chân Khí cảnh!

Chân khí đi vào là tượng trưng của võ giả, một tên ăn mày như hắn chưa hề có công pháp tốt, vậy mà cũng có thể. . .

Trương sư, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là ân sư của ta, không có người thứ hai!

Đầu gối của Lý Hàn Băng trở nên mềm nhũn quỳ trên mặt đất, trong lòng âm thầm thề thốt.

Bình Luận (0)
Comment