Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 652 - Ngăn Cản

Ngăn cản Ngăn cản vipTruyenGG.com

Không phải lúc?

Trở về?

Trương Huyền nhướng mày.

Đây dường như không phải nghênh đón, mà là khiêu khích a!

Nếu như là nghênh tiếp, như vậy làm sao có thể trực tiếp bảo người ta trở về cơ chứ?

Những Danh sư khác trên lưng linh thú, cũng nhô đầu ra, muốn nhìn một chút, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Là ai có lá gan lớn như vậy, ngay trước mặt Hồng sư mà dám nói như vậy.

- Phùng Vũ?

Nghe thấy người này nói như thế, Hồng sư nhướng mày hỏi.

- Không sai?

Người bên trên đầu linh thú đi đầu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Lúc này, hai bên đã bay tới gần, đại khái chỉ còn cách nhau mấy trăm mét, đã có thể nhìn thấy rõ. Là một lão giả hơn năm mươi tuổi, người mặc trường bào màu vàng kim nhạt, chòm râu có ba sợi màu nâu xanh bay theo gió, bộ dáng rất có vẻ tiên phong đạo cốt.

- Tại hạ phụng lệnh Danh sư đường và lời mời của Huyễn Vũ đế quốc đến đây, đương nhiên sẽ không trở về. Nếu như Phùng huynh muốn ta về, như vậy tại hạ cũng có thể đưa đi đoạn đường!

Hồng sư mở miệng.

Nói xong, hắn thấp giọng giới thiệu.

- Phùng Vũ này là đường chủ Danh sư đường của Phong Nguyên đế quốc, không hợp nhau với ta. 28 thế lực dưới Hồng Phong đế quốc chúng ta tiến hành thi đấu thì bọn họ cũng tiến hành...

- Phong Nguyên đế quốc? Phong Nguyên đế quốc, một trong tứ đại chư hầu quốc?

Trương Huyền gật đầu.

Trên đường tới đây, mặc dù tu luyện tương đối nhiều, thế nhưng có đôi khi hắn cũng hỏi thăm một ít chuyện từ miệng vị Danh sư ngũ tinh này, cũng biết phân cấp của Huyễn Vũ đế quốc.

Huyễn Vũ đế quốc là một đế quốc nhị đẳng, phía dưới chia làm bốn nước chư hầu, theo thứ tự là: Hồng Phong đế quốc, Phong Nguyên đế quốc, Tiềm Phong đế quốc, Trục Nguyệt đế quốc.

Bốn quốc gia này là năm đó khi Hoàng đế Diệp Huyễn Vũ kiến quốc, phân đất phong hầu cho bốn huynh đệ cùng nhau giành chính quyền với hắn. Tuy rằng nói là ngang hàng với Huyễn Vũ đế quốc, thế nhưng trên thực tế lại thấp một cấp bậc nhỏ.

Bốn nước chư hầu đều nắm trong tay rất nhiều tiểu quốc và thế lực. Cũng giống như Hồng Phong đế quốc của Hồng sư vậy, nắm trong tay 28 thế lực. Cũng chính là Vạn Quốc liên minh, Lưu Vân tông các loại.

Ba nước chư hầu khác, cũng không kém bao nhiêu, đều có phạm vi thế lực và phân chia quốc gia nhất định.

Nếu như dùng đẳng cấp kiếp trước để cân nhắc, Huyễn Vũ đế quốc là quốc gia hoàn chỉnh. Mà Hồng Phong, Phong Nguyên những nước chư hầu này chính là hành tỉnh. Mà 28 thế lực là huyện thị, Hiên Viên phong hào vương quốc thì là hương trấn, vương quốc nhất đẳng, vương quốc nhị đẳng thì sẽ có cấp bậc như là nông thôn, đại đội vậy.

Các nước chư hầu khống chế rất nhiều thế lực, cũng giống như Hồng Phong đế quốc, cũng tiến hành thi đấu Danh sư. Đương nhiên cũng có danh ngạch và cơ hội đi vào Hóa Thanh trì.

- Ừm! Ta còn tưởng rằng là người của hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc tới đón chúng ta. Không nghĩ tới bọn họ đã có được tin tức trước. Chúng ta là Danh sư đường ngang cấp, ở giữa khó tránh khỏi đọ sức với nhau, chuyện trực tiếp ngăn chặn như thế này, chỉ sợ kẻ đến không có ý tốt.

Hồng sư nhíu mày.

Trương Huyền gật đầu.

Đối phương nói chuyện không có chút khách khí nào, nhất định không phải tới đây để nói chuyện phiếm.

Quả nhiên, trong lúc hai người đối thoại, Phùng Vũ Danh sư ở phía đối diện đã nhuóng mày lên, thanh âm từ phía đối diện truyền đến:

- Ta có ý tốt nói cho ngươi biết, ngươi còn không nghe! Hồng Phong đế quốc cách nơi này xa nhất, ngươi tới muộn cho nên có lẽ có một chút chuyện ngươi không rõ. Vậy để ta nói cho ngươi nghge một chút. Năm nay mặc dù danh nghạch đi vào Hóa Thanh trì không thay đổi. Thế nhưng Diệp Tiền thái tử của hoàng thất đã muốn ba cái, đương nhiên danh ngạch chỗ chúng ta cũng ít đi. Nói cách khác, các ngươi. . . Đã không có chỗ trống, hiện tại trở về đi, nếu không đi qua thì cũng là tự chuốc nhục nhã!

- Muốn thêm ba danh ngạch?

Hồng sư nhướng mày.

Hóa Thanh trì giống như Âm Dương trì vậy, có hạn chế về danh ngạch. Thế nhưng cơ bản đều đã phân phối xong, làm sao có thể có hcuyejne tới chậm thì không có vị trí, đường đường là thái tử cướp đoạt danh ngạch của các nước chư hầu sao?

- Không sai, ta thấy các ngươi vẫn nên đi tới Hồng Viễn Danh sư học viện đưa tin đi, dù sao tiếp tục ở lại cũng đã không có ý nghĩa gì nữa!

Phùng Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Có ý nghĩa hay không, không phải ngươi nói là được, cũng không nhọc phí tâm Phùng sư!

Biết đối phương ngăn lại nhất định là có âm mưu. Không muốn dây dưa nhiều với hắn, Hồng sư khoát tay chặn lại, xoay người nói một câu:

-Khống chế linh thú, chúng ta đi tới Danh sư đường trước.

Những linh thú phi hành này đều là thuê, do người của Thú đường khống chế, có thể nghe theo lời phân phó, kết đội phi hành.

Rầm rầm!

Mệnh lệnh một chút, dưới sự khống chế của Thuần Thú sư, rất nhiều linh thú xếp thành một hàng, bất cứ lúc nào cũng sẽ giương cánh bay cao.

- Hồng Thiển, ngươi làm như vậy cũng không có ý nghĩa, ta hảo tâm tới nói cho ngươi biết. Ngươi không lĩnh tình ngược lại thì thôi đi, xoay người rời đi, có ý gì vậy?

Phùng Vũ nhíu mày một cái.

- Danh ngạch có đủ hay không, ta tự sẽ đến hỏi lão sư và bệ hạ!

Hồng sư khoát tay chặn lại.

Soạt!

Linh thú phi hành dưới thân đồng thời giương cánh, muốn vượt qua đối phương, bay về phía trời cao.

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Trần Mặc!

Thấy hắn không nghe lời khuyên can của bản thân, một lòng muốn đi, tròng mắt Phùng Vũ hơi híp lại, quay đầu kêu một tiếng.

- Vâng!

Một thanh niên ở phía sau lên tiếng, cổ tay khẽ đảo, một cái cổ cầm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, hắn nhẹ nhàng gẩy một cái, thanh âm vang lên.

Leng keng, leng keng!

Tiếng đàn chợt cao chợt thấp, vang vọng ở trên không trung, truyền vào trong tai khiến cho người ta có một loại cảm giác nhẵn nhụi, rất là dễ nghe.

- Đánh đàn làm gì?

- Không biết...

Nghe thấy bên trong tiếng đàn chẳng những không có ý sát phạt, ngược lại còn mang theo thanh âm rả rích, nghe vô cùng thoải mái, mọi người cảm thấy kỳ lạ.

Chặn đường ở trên không trung, nhất định có là có mục đích của hắn, hiện tại muốn rời khỏi, đối phương lại đánh ra tiếng đàn không chút gãi ngứa như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Mặc dù có nghề nghiệp như Ma âm sư, có thể lợi dụng sóng âm để tiến hành công kích với người ta. Thế nhưng đây cũng là công kích linh hồn, khiến cho người ta sinh ra huyễn cảnh, âm nhạc gió êm sóng lặng như vậy, muốn làm cho bọn họ bị thương tổn. . . Không thể nào!

Càng quan trọng hơn là. . . Mặc dù bọn họ không phải quá mạnh, thế nhưng cũng đều là Danh sư tứ tinh đỉnh phong. Còn một vị ngũ tinh, phải có bao nhiêu lực công kích thì mới có thể khiến cho tất cả mọi người chịu ảnh hưởng cơ chứ?

- Không đúng, không phải là công kích chúng ta, là công kích linh thú!

Hồng sư đột nhiên kịp phản ứng, tối sầm mặt lại.

- Linh thú?

Mọi người sững sờ, vội vàng nhìn về phía Thuần Thú sư phụ trách khống chế linh thú, quả nhiên đã thấy sắc mặt bọn tái xanh.

- Phản ứng không chậm ah, không sai, thiên âm tịch tuyệt của Trần Mặc quả thực có thể thôi miên linh thú. Khiến cho nó không có cách nào nhẹ nhõm tiến lên! Nói cách khác, chỉ cần bên này âm nhạc không ngừng, như vậy các ngươi ẽ không có cách nào tiến lên...

Phùng Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Thiên âm tịch tuyệt?

Hồng sư đang muốn khởi động linh thú dưới thân thì quả nhiên đã cảm thấy linh thú đã mất đi cảm ứng với mình, nó chỉ có thể lơ lửng ở trên không trung. Nếu muốn tiến lên, căn bản không làm được.

Giống như đã bị giam cầm ở bên trong lồng giam, không có cách nào đi tới được nữa.

Không thể tiến lên, đương nhiên cũng không tới được Đế đô, chớ đừng nói là đi vào hoàng thành.

- Phùng Vũ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Vẻ mặt khó coi, Hồng sư lạnh lùng nhìn sang.

- Không làm gì, chỉ muốn giữ chư vị ở chỗ này chờ một ngày mà thôi!

Phùng Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu dặn dò:

-Trần Mặc, cứ ở nơi này đánh đàn, để bọn hắn không có cách nào tiến lên!

- Vâng!

Thanh niên gọi là Trần Mặc lên tiếng, bàn tay múa, tiếng đàn lanh lảnh vang vọng.

- Hừ, chẳng lẽ ngươi cho là ta không có biện pháp hay sao?

Không nghĩ tới đối phương mềm không được lại chơi bài cứng, trực tiếp không cho bọn họ tiến lên, Hồng sư tức giận tới mức nhướng mày, ngón tay giơ lên làm kiếm, nhẹ nhàng bắn ra một cái.

Ô ô!

Một đạo thanh âm chói tai vang lên, một đạo kiếm khí từ bên trên đầu ngón tay bắn ra ngoài, đâm thẳng về phía cổ cầm trong tay Trần Mặc.

Chỉ cần đánh nát đàn, không có thanh âm thì ràng buộc linh thú tự nhiên cũng bị giải trừ.

Chỉ là, kiếm khí còn chưa tới trước mặt thì đã nghe một tiếng “Ông”, không khí xao động, phía trước Trần Mặc xuất hiện một cái màn bảo hộ to lớn. Cho dù Hồng sư công kích cũng không thể bài trừ.

- Là trận pháp, bên trên người mười mấy đầu linh thú liên hợp lại với nhau. Bố trí ra một cái trận pháp phòng ngự, chuyên môn bảo hộ Trần Mặc này. Chúng ta đang ở khoảng cách xa như vậy, có trận pháp này thủ hộ, căn bản không công kích đến được!

Trương Huyền lắc đầu.

Vừa rồi hắn đã cảm thấy kỳ lạ, đối phương mang nhiều người như vậy làm gì, đều là Danh sư, không có khả năng thật sự đánh nhau, hóa ra là có mục đích như vậy.

Những người này cũng đều là Trận Pháp sư, trên người mang theo đồ vật gì đó, lại lấy linh thú làm trận kỳ, bố trí một cái trận pháp có tính phòng ngự ở chung quanh Trần Mặc này.

Nếu như ở khoảng cách gần, đừng nói là Hồng sư, coi như hắn cũng có thể dùng một quyền đánh tan, nhưng chênh lệch khoảng cách mấy trăm mét. Như vậy bản thân lực công kích đã yếu đi, đối phương lại có sớm chuẩn bị, muốn đánh trúng, ngăn cản đối phương đánh đàn, chỉ sợ sẽ rất khó.

Chỗ đáng sợ của Ma âm sư là ở đây.

Chỉ cần là nơi mà thanh âm có thể truyền tới thì có thể sinh ra công kích, bỏ qua tất cả ngăn cản vật lý.

Nhất định đối phương cũng đã đoán ra điểm ấy, cho nên mới có thể ỷ lại không sợ gì.

- Đáng giận...

Hồng sư cắn chặt răng.

Trương Huyền có thể nhìn ra, tự nhiên hắn cũng có thể suy nghĩ ra.

Bị đối phương vây ở chỗ này, chí ít cũng cách xa mặt đất hơn ngàn mét, không thể đi xuống, cũng đi không được. Quả thật phiền phức rất lớn.

- Danh ngạch mà hắn nói rất có thể là thật, có lẽ hôm nay sẽ có kết quả, vây khốn ta bọn họ một ngày, chỉ cần không tới nơi. Như vậy sẽ rất có khả năng không chiếm được. . . Có lẽ hắn có chủ ý này!

Hồng sư nói.

- Đúng vậy a!

Trương Huyền gật đầu.

Chuyện này rất dễ đoán, Danh sư lại có thể quan sát tỉ mỉ, đối phương cũng đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu như còn không nhìn ra, quả thực có thể đập đầu chết đi.

- Từ không trung nhìn thấy Đế đô rất gần, nhưng nếu đi bộ, không có thời gian nửa ngày thì sẽ không đến được, lại nói. . . hiện tại chúng ta thân đang ở trên không trung, linh thú không có cách nào phi hành. Như vậy chẳng khác nào bị vây ở nơi này, không thể đi xuống, lên cũng không nổi. . . Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Hồng sư rấ tlaf gấp gáp.

Nếu như bởi vì như vậy mà mất đi danh ngạch, coi như sau đó tìm đối phương gây phiền phức thì cũng vô ích.

Nhưng bây giờ. . . Bị nhốt ở trên không trung, muốn ngăn cản đối phương đánh đàn cũng không làm được, chẳng lẽ hắn phải trơ mắt nhìn danh ngạch bị lấy đi hay sao?

- Kỳ thật muốn giải quyết cũng rất đơn giản!

Trương Huyền cười cười.

- Đơn giản? Đơn giản thế nào?

Hồng sư sững sờ:

-Khoảng cách xa như vậy, công kích không đến, mà chúng ta lại không thể bay qua...

- Bay qua? Quá phiền toái...

Trương Huyền lắc đầu, quay đầu phân phó một tiếng:

-Chư vị, bảo linh thú của mình đóng lỗ tai lại.

- Tốt!

Nghe thấy hắn nói chuyện, mọi người sửng sốt một chút, thế nhưng vẫn gật đầu.

Đối với vị Danh sư đứng thứ nhất khi thi đấu này, bọn họ vẫn tương đối tin tưởng.

Rất nhanh, rất nhiều linh thú đã đóng lỗ tai lại.

Sau kh làm xong, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn về phía trước.

- Đơn giản? Tuổi không lớn lắm, khẩu khí cũng không nhỏ, Hồng sư, đây chính là học sinh của ngươi sao? Làm sao càng ngày lại càng lui bước, không hiểu quy củ như vậy chứ? Trưởng bối nói chuyện, nào có chỗ cho một tiểu nhân vật xen vào...

Nghe thấy hai người nói chuyện, Phùng Vũ cười lạnh một tiếng, đang muốn quát lớn vài câu thì chỉ thấy thanh niên ở phía đối diện mở miệng ra, một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên.

- Hống!

Hô! Hô! Hô! Hô!

Còn không có kịp phản ứng thì linh thú dưới thân đám người Phùng Vũ đã trực tiếp rơi tự do rơi xuống đất, rơi thẳng xuống phía dưới.

- Bọn ta, làm sao lại có tình huống này, ah...

Bình Luận (0)
Comment