- Đi thôi!
Không để ý tới đám người hội trưởng đang cung kính tiễn đưa và nữ tử đang khóc như mưa ở bên cạnh. Trương Huyền gọi Viên Đào và Tôn Cường nhanh chóng bước ra phía ngoài.
Nếu như có thời gian, nhất định hắn sẽ xem toàn bộ thư tịch trong công hội này một lần. Chỉ là lúc này không có thời gian, cho nên hắn chỉ có thể coi như không có gì, nếu sau này có cơ hội thì lại nói sau.
Rời khỏi Luyện Đan sư công hội, trở lại xe ngựa, Trương Huyền lấy ra bình ngọc, lại đưa cho Viên Đào.
- Mỗi lần bôi lên một bộ phận ở trên da, đợi hấp thu xong thì mới lại bôi tiếp lần tiếp theo. . . Cố gắng tu luyện, có thể khiến cho thực lực của ngươi trong thời gian ngắn tăng trưởng hơn không ít!
- Đa tạ lão sư!
Tiếp nhận bình ngọc, Viên Đào rất là kích động.
Dược dịch trân quý thế nào, đi theo lão sư một ngày hắn đã biết hết sức rõ ràng, lão sư vì thứ này mà đã tốn nhiều tâm huyết như vậy. Ân tình cực kỳ lớn, không thể báo đáp.
- Những linh thạch này ngươi cầm lấy đi, nhất định lúc tu luyện sẽ phải dùng!
Ngay sau đó hắn lại đưa qua mấy chục viên linh thạch trung phẩm.
Dược dịch, chỉ có thể kích hoạt thể chất, nếu muốn đột phá còn cần có một lượng lớn linh lực duy trì. Dù sao vừa rồi hắn cũng ăn đen vị Lục tiểu thư kia một khoản, cho nên cũng không thiếu linh thạch.
Biết ý tứ của lão sư, Viên Đào tiếp nhận linh thạch.
- Tôn Cường, những linh thạch này ngươi cầm lấy, một khi Hóa Thanh trì mở ra, rất có thể ta sẽ phải đi tu luyện vài ngày, không rảnh chiếu cố ngươi. . . Ngươi cầm linh thạch, ngươi, Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Lưu Dương. Lúc tu luyện ai cần thì phân cho người đó một bộ phận, đừng chậm trễ!
Trương Huyền lấy ra khoảng chừng hai trăm viên linh thạch rồi đưa tới cho Tôn Cường.
Một khi Hóa Thanh trì mở ra, tất nhiên hắn sẽ phải vào trong đó tu luyện, những linh thạch này, để cho mọi người sử dụng. Như vậy có thể giúp cho bọn hắn nhanh chóng tiến bộ.
- Yên tâm đi, thiếu gia, nhất định chúng ta sẽ cố gắng tu luyện!
Tôn Cường vội vàng gật đầu.
- Người khác thì không sao, quan trọng nhất là ngươi...
Nghe thấy hắn tự tin như vậy, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Nói thật, đám người Trịnh Dương hắn cũng không quá lo lắng. Quan trọng nhất là tên này, rất thích lười biếng. Nếu như không giám sát thì người này sẽ không tu luyện. Muốn để cho hắn nhanh chóng tăng thực lực lên, quả thực nhức đầu.
- Ây...
Biết ý tứ của thiếu gia, Tôn Cường rất là xấu hổ.
- Được rồi, đây là bảo vật chúng ta lấy được từ Kỳ Trân lâu. Ngươi phân cho mọi người một chút, nếu như không dùng thì tìm người bán đi giúp ta, đổi thành linh thạch!
Cổ tay khẽ đảo, lại đưa chiếc giới chỉ trữ vật mà Cam Nhất Bình cho hắn về phía đối phương.
Đồ vật của Kỳ Trân lâu hắn giữ lại Băng Vũ kiếm, pháp bảo này có thể tấn thăng. Còn những thứ khác có cũng được mà không có cũng không sao, còn không bằng bán đi, đổi thêm một chút linh thạch để tiêu dùng.
- Rõ!
Tiếp nhận bảo vật, Tôn Cường mở miệng đồng ý một tiếng.
Những chuyện này giao cho hắn đi làm, không có gì phải lo lắng, Trương Huyền không nói thêm lời nào nữa.
Biết mình không có thời gian cho nên xe ngựa chạy rất nhanh, sau hơn nửa canh giờ đã trở lại chỗ ở trước đó.
Mới đi đến trước cửa thì đã thấy Hồng sư mang theo vẻ mặt gấp gáp đang chờ. Mà Tất Giang Hải và La Tuyền cũng chờ ở phía sau.
Hóa Thanh trì, mỗi nước chư hầu chỉ có ba danh ngạch. Chỉ có ba hạng đầu trong thi đấu Danh sư mới có tư cách tiến vào.
Hôm nay mở tiệc tối cũng là vì muốn một lần nữa sắp xếp lại danh ngạch, mà hai người này cũng có tư cách đi qua. Bọn hắn muốn nhìn một chút, nhìn xem rốt cuộc đối phương muốn dùng phương pháp gì quyết định vận mệnh của bọn hắn.
- Trương sư, rốt cuộc ngươi đã về. Không có xảy ra chuyện gì đó chứ? Nếu thực sự có việc. . . Nhất định phải nói sớm, như vậy ta cũng dễ tìm lão sư hỗ trợ giải quyết...
Thấy rốt cục hắn đã trở về, Hồng sư kích động tới mức thiếu chút nữa đã khóc lên.
Sau khi từ chỗ đám người La Chiêu, Phùng Vũ trở về hắn đã đến tìm Trương sư, kết quả. . . Đợi ròng rã ba, bốn canh giờ, ngay cả bóng quỷ cũng không có thấy.
Hắn đang lo lắng đối phương lại chạy đến nơi nào đó kiếm chuyện, cho nên mới không trở về được.
Nơi này không thể so với chỗ của 28 thế lực, cũng không phải là Vạn Quốc liên minh. Bằng vào thực lực của hắn đã có thể nhẹ nhõm giải quyết. . . Ở Đế đô của Huyễn Vũ đế quốc vẫn nên khiêm tốn một ít thì tốt hơn. Nếu không, một khi gây ra chuyện thì cũng chỉ có thể tìm lão sư đường chủ Vệ Giang để giải quyết mà thôi.
- Yên tâm đi, chỉ là đi Luyện Đan sư công hội luyện đan dược, không có việc gì cả!
Thấy hắn lo lắng tới mức này, Trương Huyền rất là im lặng giải thích một chút.
Rốt cuộc là có chuyện gì. . . Ngươi dùng ánh mắt gì nhìn ta vậy ?
Ta là ngươi ưa thích gây chuyện như thế sao?
Bất kể nói thế nào thì ta cũng là Danh sư, là người có thân phận. Dưới tình huống người khác không chọc ta, làm sao có thể ta có thể làm loạn khắp nơi được chứ ? Nhìn ngươi xem, nói gần nói xa giống như ta là phá hoại chi vương vậy. Đi đến nơi nào cũng không yên lòng. . .
Nếu như Hồng sư biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ rưng rưng gật đầu.
Ngươi không phải phá hoại chi vương thì là cái gì chứ? Quỷ Vực huyễn thành, Thiên Tinh cờ, Đào Hà Chi Thư của ta, tộc nhân Dị Linh tộc à ta thật vất vả mới bắt được. . .
Không nghĩ tới thì không sao, vừa nghĩ tới trái tim của ta gần như muốn ngừng đập. . .
- Không có việc gì là tốt rồi, tiệc tối sắp bắt đầu, chúng ta nhanh chóng qua đó một chút đi!
Biết không có thời gian để nhiều lời, Hồng sư cũng không xoắn xuýt nữa mà nói một tiếng. Bốn người lập tức đi tới phủ Thái tử ở cách đó không xa.
Đông cung mà Diệp Tiền ở lại cách nơi này chẳng qua chỉ có vài trăm mét mà thôi, rất nhanh đã đi tới trước mặt. Mấy người lại lấy thư mời đưa ra.
- Mấy vị, xin mời vào bên trong!
Nhìn thấy thư mời, binh sĩ phụ trách thủ vệ lập tức dẫn đường ở phía trước.
- Vị tiểu ca này, ta muốn hỏi một chút, Phùng sư của Phong Nguyên đế quốc, La sư của Tiềm Phong đế quốc và Trần sư của Trục Nguyệt đế quốc đã tới hay chưa?
Trong lúc đi theo sau lưng đối phương, Hồng sư hỏi.
La sư của Tiềm Phong đế quốc chính là La Chiêu mà trước đó đã bị hắn vơ vét một lần. Còn trần sư của Trục Nguyệt đế quốc thì là lão giả ở cùng La Chiêu trước đó.
Hai người này cộng thêm Phùng Vũ, đều là người phụ trách Danh sư đường của tứ đại chư hầu. Ba người này cũng giống như hắn, đều là người chủ trì thi đấu Danh sư ở trong phạm vi của mình.
- Bọn họ đã đến được nửa canh giờ...
Binh sĩ gật đầu.
- Nửa canh giờ?
Khóe miệng Hồng sư giật giật một cái.
Hắn còn tưởng rằng đối phương còn chưa tới, như vậy về thời gian còn có thể giành được tiên cơ. Thế nhưng không nghĩ tới đối phương đã đến được nửa canh giờ.
Lâu như vậy, không phải đã quyết định được danh ngạch rồi đó chứ ?
- Tiệc tối. . . Chẳng lẽ đã bắt đầu, ta không tới chậm đó chứ? Nếu như đã chậm, như vậy quấy rầy thái tử sẽ không tốt...
Chần chờ một chút, Hồng sư có chút lúng túng nói.
- Tiệc tối còn chưa bắt đầu, thái tử đi mời Lục công chúa, mời bọn họ tham gia tiệc. Từ lúc đi cho tới bây giờ vẫn còn chưa có trở về!
Binh sĩ lắc đầu.
- Còn chưa bắt đầu? Vậy là tốt rồi!
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cổ tay Hồng sư khẽ đảo, đưa ra một viên linh thạch:
-Đa tạ tiểu ca!
- Khách khí!
Thấy hắn hào phóng như vậy, trực tiếp đưa ra một viên linh thạch trung phẩm, ánh mắt binh sĩ sáng lên, lại vội vàng thu gọn. Khi ánh mắt lần nữa nhìn về phía mấy người, thái độ cũng trở nên hiền lành hơn rất nhiều, hạ thấp giọng nói chuyện.
- Tiệc tối lần này ta nghe nói là vì xác nhận danh ngạch tiến vào Hóa Thanh trì...
- Cũng không biết thái tử quyết định quy củ như thế nào, chúng ta có thể lấy được hay không...
Hồng sư cười khổ lắc đầu.
- Cụ thể là quy củ gì thì ta cũng không biết, chỉ là. . . Ta nghe nói, mục đích chủ yếu của buổi dạ tiệc này là đón tiếp thiên tài tới từ Hồng Viễn Danh sư học viện. Thuận tiện cũng để cho thiên tài các nước chư hầu gặp mặt học trưởng một chút.
- Đón tiếp? Ý của ngươi là. . . Bốn vị kia cũng tới?
Hồng sư sững sờ.
Trước đó hắn đã nghe La Chiêu nói, thái tử muốn lấy bốn danh ngạch chính là vì muốn tặng cho mấy vị thiên tài từ Danh sư học viện tới đây.
Vốn hắn cho rằng buổi dạ tiệc này chỉ là giải quyết vấn đề nội bộ của nhóm người mình, không nghĩ tới thái tử cũng mời bốn vị này tới đây.
- Chẳng lẽ. . . Phương pháp lựa chọn danh ngạch lại có quan hệ với bọn họ hay sao?
Thân thể chấn động, đột nhiên Hồng sư như nghĩ đến cái gì đó.
- Ta không biết, chỉ có điều, ta đoán chỉ cần bọn họ mở miệng thì nhất định thái tử sẽ không dám cự tuyệt. . . Trước mắt đám người La sư đã chuẩn bị không ít đồ vật, xem như lễ vật để kết giao sớm. Ta thấy các ngươi cũng nên chuẩn bị một chút, lo trước khỏi hoạ...
Binh sĩ liếc mắt nhìn hai phía, rồi lại hạ giọng nói.
- Lễ vật?
Sắc mặt Hồng sư tái nhợt.
Toàn bộ thân gia của hắn đều bị mặt hàng ở phía sau hủy trong lúc thi đấu Danh sư rồi, coi như muốn cầm ra thì cũng không bỏ ra nổi thứ gì tốt a!
Dù sao đối phương cũng là người từ Hồng Viễn đế quốc tới, tầm mắt cực cao, bảo vật bình thường sẽ không thể nào để ý tới được.
Không nhìn thấy sắc mặt của hắn, binh sĩ kia lại cảm khái gật đầu nói:
- Đúng vậy a, nhiều lễ sẽ không bị trách a. Chuẩn bị một chút bảo vật, nhất định có thể gia tăng hảo cảm. Đến lúc đó chuyện danh ngạch cũng sẽ trở nên đơn giản. . . Được rồi, sảnh yến hội đang ngay ở phía trước, ta chỉ đưa các vị đến nơi này được thôi!
- Đa tạ!
Biết một viên linh thạch vừa rồi đã phát huy tác dụng cho nên người ta mới nói nhiều với đám người mình như vậy, Hồng sư vội vàng ôm quyền cảm tạ.
Bất cứ lúc nào chỗ nào, tiền boa cũng không có uổng phí.
Biết được những tin tức này, dù sao cũng so tốt hơn so với cái gì cũng không biết, không cần phải u u mê mê đi vào bên trong.
Chỉ là. . . Biết nguyên do, phiền não mới lại tới.
- Lễ vật? Phải tìm cái gì mới có thể khiến cho cho hai mắt người khác tỏa sáng đây? Nếu như Đào Hà Chi Thư còn thì tốt. . . Dù là tộc nhân Dị Linh tộc cũng được ah...
Xoa xoa mi tâm, vẻ mặt Hồng sư như ăn phải mướp đắng.
Nếu như mấy thứ bảo vật trước đó không có bị hủy đi, như vậy tùy tiện lấy ra một cái, coi như đối phương là người của Hồng Viễn đế quốc thì hắn cũng có thể cam đoan khiến cho hai mắt đối phương sáng lên, nhưng bây giờ. . .
- Hồng sư, làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt hắn khó coi, Trương Huyền đi tới rồi hỏi một câu.
- Không có. . . gì!
Hắn vội vàng lắc đầu.
Đồ vật đã bị hủy, có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, việc cấp bách hiện tại là làm sao có thể làm được như lời binh sĩ nói, giữ gìn mối quan hệ với bốn vị học trưởng kia.
- Có phải ngươi lo lắng tới chuyện lễ vật hay không?
La Tuyền ở bên cạnh khẽ hỏi.
- Đúng vậy a!
Hồng sư gật đầu.
- Lễ vật? Sớm biết như vậy ta sẽ không mang đám đồ chơi kia cho Tôn Cường...
Thấy hắn lo lắng chuyện này, Trương Huyền không nhịn được khẽ lắc đầu.
Hắn còn tưởng rằng là cái gì, lễ vật, mới vừa rồi hắn đã quét sạch Kỳ Trân lâu kia, cho nên trên người đúng là không thiếu, chỉ là. . . Vừa rồi hắn mới đưa đồ vật cho Tôn Cường. Nếu lại chạy về lấy đi, cũng không biết có kịp hay không.
- Kỳ thật cũng không cần thiết phải để tâm vào chuyện vụn vặt như thế a. Tuyển chọn danh ngạch, nhất định sẽ có có quan hệ với năng lực Danh sư. Nếu như lễ vật có tác dụng, như vậy nhất định người người đều sẽ là bè lũ xu nịnh, cũng không cần học tập làm gì cả!
Người có thể đi vào Hóa Thanh trì nhất định đều sẽ đi tới Danh sư học viện. Nếu như muốn phán quyết ra ba danh ngạch, như vậy tất nhiên sẽ phải là nội dung liên quan tới Danh sư. Cho nên cái gọi là lễ vật chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, có lẽ sẽ không có ảnh hưởng quá lớn!
- Chỉ mong là như vậy a!
Hồng sư cũng biết những chuyện này, chỉ là trong lòng vẫn có chút không yên.
- Đúng rồi, Hồng sư, ngươi đi tìm đám người Phùng sư gây phiền phức có được tin tức hữu dụng gì hay không?
Đột nhiên Trương Huyền nhớ tới chuyện trước đó hắn đã thương nghị với đối phương, hắn không nhịn được hỏi một câu.
- A, cũng lấy được một chút tin tức, là tin tức liên quan tới bốn vị thiên tài của Danh sư học viện...
Gật gật đầu, Hồng sư đang muốn nói tới chuyện đám người Lục công chúa một chút thì đã nghe có một tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó đã có một đạo thanh âm vang lên.
- Hồng Thiển, đây chính là thiên tài mà ngươi chọn hay sao? Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt!
Ngay sau đó đã có một đạo thân ảnh từ phía trước đại sảnh đi ra, chính là La Chiêu Danh sư của Tiềm Phong đế quốc.