- Sao?
Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mọi người đều sững sờ, âm thầm hô một câu hay.
Câu hỏi của Trần Việt Danh sư rất rõ ràng là có tư tâm. Trả lời thế nào cũng sai, thế nhưng câu trả lời khó như vậy mà Hồng sư lại dùng một câu đã có thể phản kích được.
Được đó, ngươi nói ta đến trễ, như vậy thái tử cũng chưa tới, có phải hắn càng muộn hơn ta hay không? Ngươi dám nói thái tử đến trễ, gươi có ý gì?
Chỉ là tiệc mà thôi, ngươi cố ý chụp mũ, rốt cuộc là có răm tâm gì?
Lời này không chỉ trả lời đối phương mà còn dựa thế phản kích, khiến cho Trần Việt trả lời cũng không đượcmà không trả lời cũng không được. Vẻ mặt lúc thì đỏ, lúc thì trắng, buồn bực tới mức suýt chút nữa đã thổ huyết.
- Ồ? Mấy ngày không gặp, tài ăn nói của Hồng sư so với trước kia đã tốt hơn nhiều a!
Thấy đồng minh mình là Trần sư không nói ra lời, La Chiêu mở miệng nói.
- Không chỉ có tài ăn nói tốt, thân thủ cũng tốt, La sư có muốn thử một chút hay không?
Hồng sư đổ đầy một chén rượu ngon, cười khanh khách nhìn về phía một chỗ khác:
-Ngươi nói xem có đúng hay không ah Phùng sư?
- Ngươi. . . Phốc!
Thân thể Phùng Vũ nhoáng một cái, dẫn động thương thế, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải không nói tới chuyện này sao? Tại sao lại nói tới nữa cơ chứ? Lại nói, hai người bọn họ tìm ngươi gây phiền phức, liên quan cái rắm gì tới ta. Ta chỉ lặng lẽ trốn ở một bên, ngay cả lời cũng không dám nói, không ngờ nằm cũng trúng đạn. . .
- Phùng sư ra ngoài đi săn, bị linh thú vây công cho nên mới có thương tích. . . Hai ngày này một mực ở trong phòng ít ra ngoài, làm sao có thể biết được thân thủ của ngươi có được hay không chứ ?
Khóe miệng La Chiêu cũng giật giật một cái, khẽ nói.
Hắn cũng chế nhạo, nói Phùng sư bị linh thú đả thương, tương đương với gián tiếp đang nói, Hồng sư là linh thú, không hiểu nhân tình.
- Hóa ra là bị linh thú gây tổn thương, thật sự là đáng tiếc!
Nghe thấy bên trong lời nói của đối phương mang theo ý nhục mạ, Hồng sư không có chút phật lòng nào mà còn nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nói:
- Vết thương ở trên mặt hắn rất rõ ràng, có vết máu ứ đọng. Ửng hồng biến thành màu đen, đây là do chân khí rót vào trong đó mới có thể hình thành. Xương mũi hơi trũng xuống, tạo thành một đường thẳng với trán, rất hiển nhiên là bị đạp một cước cho nên mới có thể để lại dấu vết này. Còn có lỗ tai sưng đỏ, bờ môi phát tím, đây rõ ràng là dấu vết bàn tay đánh vào mới có thể để lại ấn ký...
- Rõ ràng là vết thương do nhân loại công kích mà ngươi lại nói là linh thú...
Nói đến đây, mí mắt Hồng sư nhấc lên, ánh mắt như điện, nói:
- Xin hỏi, La sư, ngươi mù mắt hay sao? Hay là đã học được bản lĩnh trắng mắt nói lời bịa đặt?
- Ngươi...
Khuôn mặt đỏ lên , La Chiêu thiếu chút nữa đã ngất đi.
Danh sư có nhãn lực vô cùng tốt, công kích do nhân loại đả thương và linh thú, bản thân đã có khác biệt rất lớn. Vừa rồi hắn nói như vậy chỉ là cố ý nói sang chuyện khác, tránh khỏi cho đôi bên xấu hổ mà thôi, ai ngờ. . . Đối phương lại trực tiếp làm rõ, khiến cho bản thân thành kẻ trợn mắt nói lời bịa đặt. . .
La Chiêu tức giận tới mức toàn thân run rẩy, nhưng ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Nếu như nói ra là tên này đánh, như vậy chuyện ngăn chặn, vây bắt sẽ bị tiết lộ ra ngoài. . .
Mẹ nó, không phải nói hắn ta luôn miệng lưỡi vụng về hay sao? Làm sao lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như thế này cơ chứ?
Những người khác cũng nhìn nhau.
Hồng sư cũng quá lợi hại a!
Hai người Trần sư, La sư liên thủ giáp công, dùng ngôn ngữ trêu chọc, muốn làm cho hắn mắc câu. Kết quả, người ta vừa đập vừa cào, không chỉ phản kích thành công mà còn khiến cho hai người còn lại ngay cả một câu nói cũng không nói được. . . Làm sao Hồng sư có thể làm được cơ chứ?
- Ta làm sao? Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Hay là. . . Chính La sư là đầu linh thú mà trong miệng mình nói. Mà tổn thương của Phùng sư chính là ngươi đánh, bây giờ bị ta chỉ ra cho nên có chút xấu hổ?
Hồng sư thản nhiên nói.
- A!
La Chiêu xiết chặt nắm đấm, muốn trả lời, thế nhưng lại không biết nói thế nào.
- Được rồi, ngươi cũng đã nói đây là tiệc tối, mọi người gặp nhau vui vẻ, cần gì phải giương cung bạt kiếm như vậy!
Thấy bạn cũ suýt nữa đã tức điên, thế nhưng ngay cả một lời cũng không nói được, Trần Việt đành phải mở miệng hoà giải.
- Cũng đúng, chỉ là tiệc tối mà thôi, không cần thiết phải làm như vậy!
Bưng chén rượu lên rồi uống một ngụm, Hồng sư cũng không nói thêm gì nữa.
- Đáng giận...
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, La sư, Trần sư đều cảm thấy khuôn mặt mình rất khó coi, giống là bị táo bón vậy.
Vốn trước đó bị tên này đi qua làm loạn đã khến cho bọn họ đầy một bụng tức giận. Cho nên mọi người muốn cho đối phương một ra đòn oai phủ đầu trước khi tiệc tối diễn ra, thuận tiện cũng giẫm lên mấy cước. Thế nhưng bọn họ có nằm mơ cũng không có nghĩ tới, chân còn chưa có đưa ra thì đã bị đối phương giẫm lên rồi.
Hơn nữa còn là điên cuồng đạp lên trên mặt mấy lần a.
Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Ngẩng đầu nhìn lại, muốn nhìn xem bản thân có để lại ấn tượng xấu trong mắt vị thiên tài kia hay không thì đã thấy hắn vẫn uống rượu như cũ. Vẻ mặt không có chút gợn sóng, giống như cãi lộn vừa rồi hắn ta căn bản không nghe thấy vậy.
- Như vậy cũng tốt...
Thấy đối phương không có để ý, hai người nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Không biết có chuyện gì xảy ra mà miệng lưỡi của tên này so với trước kia lợi còn hại hơn nhiều, cãi lộn với hắn ta không có chỗ tốt gì cả. Trước tiên cứ chờ thái tử tới rồi nói sau!
Biết nếu tiếp tục ầm ĩ thì bên mình sẽ không có bất kỳ chỗ tốt gì, ba người La Chiêu, Trần Việt, Phùng Vũ lập tức truyền âm cho nhau.
Trong lúc nhất thời, gian phòng lần nữa trở nên yên tĩnh lại.
. . .
Bên này không chịu thua lẫn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng thì trong một cái sân ở hành cung của thái tử có một người thanh niên thân mặc y phục lộng lẫy đứng ở trong đó. Nhìn bộ dáng dường như đang chờ người nào đó, hơn nữa không biết đã đợi được bao lâu rồi.
Dù vậy, trên mặt hắn cũng không có chút không kiên nhẫn nào, ngược lại còn mang theo nụ cười mỉm.
Nếu như Hồng sư có mặt ở đây thì nhất định có thể nhận ra được, vị này chính là thái tử Huyễn Vũ đế quốc, Diệp Tiền!
- Đáng giận, đáng giận, đều do tên kia, nếu không phải hắn cướp Đỗ Căn thảo của ta đi thì làm sao có thể giống như bây giờ, ngay cả mua cũng không mua được. . . Hình Viễn, ngươi đã điều tra ra người kia là ai chưa?
Một tiếng rít vang vọng, ngay sau đó đã có một đạo thân ảnh xinh đẹp từ bên ngoài viện đi tới.
- Cái này. . . Một lát nữa, ta sẽ để cho Diệp Tiền sai người đi thăm dò...
Ngay sau đó có một đạo thanh âm mang theo vẻ áy náy vang lên.
Một thanh niên theo sát ở phía sau người vừa mới lên tiếng.
Hai người này chính là Lục công chúa và thanh niên Hình Viễn mà ban đầu Trương Huyền gặp phải ở trong Kỳ Trân lâu.
Sauk hi rời khỏi Kỳ Trân lâu, vị Lục công chúa này lại tìm kiếm khắp nơi, nhìn xem có thể tìm được Đỗ Ưu thảo hay không. Kết quả nàng đi tìm rất nhiều nơi mà cũng không thấy. Nàng ở ngoài chơi đùa cho tới bây giờ cũng không thu hoạch được gì.
Càng nghĩ càng giận, vừa vào cửa đã không nhịn được gào thét một tiếng.
- Lục công chúa, Hình Viễn học trưởng!
Thái tử Diệp Tiền tiến lên đón, ôm quyền khom người chào hai người.
- Ồ? Ngươi ở đây thì tốt, vừa vặn có chuyện cần ngươi hỗ trợ!
Hình Viễn lạnh nhạt nhìn qua.
- Học trưởng có gì phân phó thì cứ việc nói!
Diệp Tiền vội nói.
- Lúc ban ngày ta và Lục công chúa đã gặp một thanh niên hai mươi tuổi ở Kỳ Trân lâu. Người này mang theo một tên quản gia mập mạp, ngươi giúp ta tra ra thân phận của hắn một chút. Sau khi biết thì mau chóng báo cho ta một tiếng.
Hình Viễn khoát tay áo.
- Được!
Diệp Tiền gật đầu.
Mặc dù đối phương nói rất mơ hồ, thế nhưng đây là Huyễn Vũ Đế đô, bằng vào lực lượng thái tử của hắn. Muốn tra ra một người, vẫn rất là đơn giản.
- Lục công chúa, Hình Viễn học trưởng, chuyện này ta sẽ lập tức sai người đi làm. Đêm nay ta đã chuẩn bị thiết yến, mời các ngươi đi qua đó tham dự. Thuận tiện cũng làm quen một ít tân sinh mà Huyễn Vũ đế quốc chúng ta lần này đưa đi tới Danh sư học viện...
- Không có hứng thú!
Lục công chúa khoát tay áo.
Khi đi ra ngoài nàng vẫn còn là công chúa cao cao tại thượng, lúc trở về đã biến thành nô tỳ của người khác. Chuyện này đã khiến cho nàng tức giận tới no, đâu còn có tâm tư đi tham gia tiệc tối gì nữa chứ!
- Cái này...
Không nghĩ tới vị học tỷ này lại trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt Diệp Tiền có chút lúng túng nhìn về phía Hình Viễn đang ở cách đó không xa:
- Học trưởng, ngươi...
- Ài, ngươi về trước đi , chờ một lát nữa ta sẽ đi qua!
Hình Viễn khoát tay áo.
- Được rồi!
Diệp Tiền cũng nhìn ra vị Lục công chúa này đang tức giận, cho nên hắn cũng không nói thêm lời nào nữa mà cúi mình vái chào rồi đi ra ngoài.
Mặc dù hắn là thái tử Huyễn Vũ đế quốc, thế nhưng so với công chúa của Hồng Viễn đế quốc vẫn còn kém nhiều lắm, căn bản không cùng một cấp bậc.
Đối phương bằng lòng thì cũng thôi, nếu như không tình nguyện thì hắn tuyệt không dám cưỡng cầu.
Mới vừa đi mấy bước, còn không có rời khỏi sân nhỏ thì đã tiếng truyền âm của Hình Viễn vang lên ở bên tai:
- Lục công chúa đang nổi nóng, ta khuyên một chút, một lát nữa sẽ cùng đi tới tham dự tiệc.
- Đa tạ học trưởng!
Nghe thấy hắn hứa hẹn, ánh mắt Diệp Tiền sáng lên, lập tức đi ra ngoài.
Mục đích chủ yếu của tiệc tối lần này là vì đón tiếp đám người Lục công chúa, nếu nàng không đi, như vậy hắn sẽ mất mặt.
- Lục công chúa, không nên tức giận , chờ Diệp Tiền tra ra thân phận cụ thể của đối phương. Nếu thực sự không được, ta sẽ trả một cái giá lớn để mua Đỗ Ưu thảo cho người...
Thấy hắn đã rời đi, Hình Viễn an ủi.
- Không cần ngươi quan tâm!
Lục công chúa thở phì phò ngồi xuống.
Hình Viễn đứng tại chỗ rất là xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Vị Lục công chúa này tính tình cổ quái, khiến cho hắn theo đuổi cũng rất là vất vả.
Trước đó còn rất tốt, thế nhưng tính tình thay đổi thất thường, khiến cho người ta không hiểu rõ nổi.
Nói thật, tiểu tử kia thu ngươi làm tỳ nữ là do ngươi đồng ý, ta cũng đã khuyên can qua, kết quả ngươi lại không nghe. . . Thậm chí ta muốn giết chết hắn, ngươi cũng không đồng ý. . .
Bây giờ lại chạy đến chỗ này nổi giận với ta và Diệp Tiền, như vậy là sao chứ?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy buồn bực.
- Ngọc Phi Nhi, ngươi thế nào?
Hắn đang không biết nên khuyên can thế nào thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Một nữ tử tràn ngập hưng phấn đi tới, vừa đi vừa mỉm cười, tung tăng giống như chim sẻ.
- Thất Thất tiểu thư, ngươi...
Nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, Hình Viễn ngẩn ngơ.
Vị Lạc Thất Thất trước mắt này luôn luôn lạnh lùng như tuyết, lúc nào nói chuyện cũng bị cự tuyệt, làm sao hôm nay lại cười vui vẻ như vậy chứ?
Nếu như để cho người trong học viện biết, băng sơn mỹ nhân cũng biết cười, không biết bọn họ có thể nổi điên tại chỗ hay không?
- Không có gì!
Nghe thấy câu hỏi của hắn Lạc Thất Thất mới chú ý tới vẻ mặt của mình có vấn đề. Nàng sầm mặt lại, lần nữa khôi phục lại trạng thái lạnh lẽo như băng, sau đó đi tới trước mặt Lục công chúa:
-Làm sao vậy, sao lại tức giận thành như vậy?
- Ta...
Phi Nhi công chúa đang muốn nói, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhíu lại, lại nhìn về phía Lạc Thất Thất ở trước mặt:
-Đúng rồi, ngươi có chuyện gì, sao lại cao hứng như vậy?
Nàng và Hình Viễn có suy nghĩ giống nhau, Lạc Thất Thất luôn luôn hỉ nộ không lộ ra trên mặt. Không phải nàng nói hôm nay ra ngoài giảng bài luyện đan hay sao? Sai khi trở về lại cao hứng như vậy?
Không phù hợp với tính cách của nàng ah!
- Ta? Gặp được một việc mà thôi, không có gì...
Nghĩ đến phong độ của Trương sư, trong ánh mắt của Lạc Thất Thất hiện lên vẻ tôn kính, khóe miệng lần nữa nhếc lên, tiếp tục nói:
- Ngươi nên nói về ngươi một chút đi, rốt cuộc là người nào có thể khiến cho Lục công chúa của chúng ta tức giận tới mức như vậy a!
- Còn không phải là tên vô sỉ kia...
Nói được một nửa thì khóe miệng của Phi Nhi công chúa đã nhếc lên, lắc đầu nói:
-Không đúng, dựa vào cái gì mà ta phải nói trước? Ngươi nói trước đi, rốt cuộc là ai khiến cho Thất Thất tiểu thư hỉ nộ không lộ ra của chúng ta cao hứng như thế?
- Ta...
Lạc Thất Thất chần chờ một chút:
- Như vậy đi, chúng ta cùng nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra! Ai cũng không được giấu diếm ai!
- Được!
Phi Nhi công chúa gật gật đầu:
-Bắt đầu đi!
- Là một người trẻ tuổi hèn hạ vô sỉ, rất biết chơi người. Lại vô tri lỗ mãng, khiến cho người ta tức giận!
Phi Nhi công chúa cắn răng, trong khóe mắt tràn ngập hận ý.
- Là một thanh niên tuấn kiệt ôn tồn lễ độ, hòa nhã rộng lượng, học thức uyên bác, khiến cho người ta kính ngưỡng!
Lạc Thất Thất tràn ngập sùng bái nói.