Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 698 - Linh Nhục Hợp Nhất

Linh nhục hợp nhất Linh nhục hợp nhất vipTruyenGG.com

Dường như nữ tử áo trắng cũng không muốn rời khỏi, chỉ có điều, Trương Huyền biết bây giờ không phải là thời điểm để giải thích, bỗng nhiên hắn vừa dùng lực.

Phù phù!

Hai người đi vào ao nước, Tuyết Hồ trước đó dạo chơi ở trong nước nhìn thấy bọn hắn đi vào cũng bơi tới.

- Đi mau, nếu không ngay cả mạng cũng bị mất!

Chộp Tuyết Hồ vào trong lòng bàn tay, Trương Huyền gấp gáp hô một tiếng. Cái tay còn lại, lôi kéo nữ tử, sau đó tiếp tục bơi đi về chỗ sâu trong đầm nước.

Vừa rồi hắn đã quan sát kỹ, trong rất nhiều linh thú đến đây vây công. Loại am hiểu chiến đấu trong nước, không có mấy đầu, cho nên nếu đi vào nơi này, sẽ an toàn hơn không ít.

Hơn nữa, khi hắn đến cũng đã nhìn qua đầm nước, một đầu nối với một dòng sông rộng, có lẽ có thể mượn cơ hội để chạy trốn!

Sưu sưu!

Vừa tiến vào chỗ sâu trong ao nước thì đã nghe thấy tiếng đung đưa kịch liệt liên tiếp ở phía trên, lập tức nhìn thấy không ít linh thú cũng nhảy theo ở phía sau.

Biết chuyện này không thể chần chờ, Trương Huyền không ngừng chút nào, chân khí trong cơ thể vận chuyển, tăng thêm tốc độ. Dựa theo phương hướng dòng sông trong trí nhớ bơi đi về phía trước.

Trong nước quả nhiên an toàn hơn không ít, vừa mới bắt đầu còn có linh thú đuổi theo. Sau khi bị hắn chặn lại, số lượng linh thú đuổi dần dần bớt đi, bơi gần một canh giờ, không còn một linh thú nào khác đuổi tới, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Huyền bơi đi về phía mặt nước.

Ấm ức một canh giờ, đối với thực lực bây giờ của hắn cũng không tính là gì. Hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử áo trắng mà mình kéo tay thì thấy dường như nàng cũng không có gì trở ngại.

Cũng đúng, có thể khiến cho nhiều linh thú thận trọng vây công như thế, nhất định thực lực sẽ không kém hơn so với mình.

Loại người này, chân khí trong cơ thể hùng hậu, làm sao có thể nín thở một canh giờ cũng không chịu nổi cơ chứ?

Sưu!

Hai người một thú từ trong nước ló đầu ra, nhìn quanh hai bên một vòng, phát hiện ra không có gặp nguy hiểm, lúc này Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

- Hiện tại đã an toàn...

Kéo nữ tử một cái rồi nhún người nhảy đến bên bờ.

Xuôi theo dòng nước một canh giờ, khoảng cách giữa nơi này với thác nước vừa rồi bao xa đã không biết, trong đó đường thủy rắc rối phức tạp, coi như những đầu linh thú kia muốn tìm tới, chỉ sợ cũng rất khó tìm được.

Chỉ là, vẫn phải cẩn thận một chút, đối phương có linh thú phi hành. Nếu như tìm kiếm từ không trung, nhất định sẽ có rất nhiều.

- Trước tiên tìm một nơi làm một ít thức ăn, thuận tiện hong khô quần áo a!

Nhìn thấy hai người một thú đều chật vật tới cực điểm, quần áo kề sát ở trên người, Trương Huyền cười khổ một tiếng.

Nữ tử áo trắng biết hắn cứu mình cho nên thái độ cũng hiền lành không ít, nghe thấy hắn nói như vậy, nàng mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Thanh Tắc sơn có không ít sơn động do linh thú đào ra, rất là rộng lớn. Sau khi tìm thấy một chỗ ở không có linh thú, hai người lập tức đi vào.

Tìm một ít nhánh cây khô, đốt lửa lên, lúc này hai người mới phát giác ra trên người đã trở nên ấm áp hơn không ít.

Mặc dù tu vi hai người đều không yếu, thế nhưng dù sao cũng đang là mùa đông, xuôi theo dòng nước một canh giờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo tận xương như cũ.

- Tại hạ Trương Huyền, không biết cô nương là...

Cầm quần áo ra rồi hong khô, lại lấy chút thịt khô từ bên trong giới chỉ trữ vật rồi đưa qua, Trương Huyền biến trở về dung mạo của mình, lại mỉm cười ôm quyền nói.

Chẳng biết tại sao hắn lại có cảm giác đã sớm quen biết với nữ tử này. Hết sức quen thuộc, nếu không, cũng không có khả năng liều mạng cứu người như vậy.

Nữ tử này lắc đầu, cũng không nói chuyện, mà chỉ mỉm cười, tiếp nhận thịt khô, tiện tay xé ăn một chút, cử chỉ rất là ưu nhã.

- Ngươi. . . Không biết nói chuyện?

Thấy nàng không nói, chỉ mỉm cười, Trương Huyền sững sờ.

Kể từ lúc quen biết nàng cho đến bây giờ, ngay cả một câu nói nàng cũng chưa nói qua, nhiều nhất chỉ là cười cười, khiến cho người ta có một loại cảm giác thản nhiên như nước.

Nữ tử này lắc đầu.

- Là có bệnh gì hay là. . . Nếu không ngươi để cho ta trị giúp ngươi một chút a? Ta là một vị y sư rất lợi hại!

Trương Huyền nói.

Có một ít người bởi vì bị thương hoặc là tu luyện công pháp có chút sai sót cho nên sẽ bị câm. Chỉ có điều, chỉ cần tìm đúng phương pháp, hẳn là có thể giải quyết được.

Hắn đã đọc qua không ít thư tịch y đạo, lý giải rất nhiều về y thuật, càng có Thiên Đạo thư viện làm chỗ dựa dẫm, cho nên muốn hỗ trợ chữa khỏi cũng không khó lắm.

Nữ tử áo trắng xua xua tay.

- Ngươi lo lắng ta trị không hết. . . Hay là không trị?

Thấy nàng xua tay, Trương Huyền nhướng mày.

Nữ hài tiếp tục xua tay, vẻ mặt thản nhiên, nhìn bộ dáng của nàng, giống như đã thành thói quen với loại trạng thái này, cũng không muốn để cho người ta trị liệu.

- Đã không muốn vậy thì. . . Quên đi!

Thấy đối phương không nguyện ý, Trương Huyền cũng không ép buộc.

Ở cùng một chỗ với nữ tử này, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn có cảm giác rất là yên tĩnh. Khiến cho người ta có một loại cảm giác rời xa thế giới huyên náo.

- Ừm?

Yên lặng ngồi đó, đang muốn tìm chút chuyện để nói thì đột nhiên hắn biến sắc, thân thể cứng đờ, không ngừng run rẩy.

- Nguy rồi...

Trương Huyền xiết chặt nắm tay.

Trải qua Địa Tâm hỏa và Hóa Thanh trì rèn luyện, thân thể đã tiến bộ không ít. Thế nhưng muốn thích ứng với linh hồn to lớn vẫn là có tâm mà không có lực. Dựa theo tình huống bình thường, hắn nên tiếp tục tu luyện thân thể, tốt nhất nên ít động tới khí lực.

Ai ngờ vừa nhìn thấy vị nữ tử áo trắng này gặp nguy hiểm thì hắn đã không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay. Tình cảnh vừa rồi rất nguy cấp cho nên hắn không có cảm thấy cái gì, giờ phút này thoát khỏi nguy hiểm, hắn lập tức cảm thấy linh hồn đau như như là bị kim châm đau, trước mắt cảm giác mê muội từng đợt.

Dùng đơn vị kiếp trước để cân nhắc, linh hồn hiện tại là 45 yard, thân thể là 42 yard, mặc dù dùng một chút sức lực vẫn có thể xuyên thấu như cũ. Thế nhưng nếu đi đường nhiều sẽ đau đớn kịch liệt, khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

Tình huống hiện tại cũng là như thế.

Cưỡng ép chui vào thân thể, vẫn không có đạt tới tình trạng hài hòa. Nếu không sử dụng lực lượng còn tốt, dùng một chút, chân khí, thân thể, linh hồn sẽ khiến cho người ta có một loại cảm giác thoát ly, khiến cho linh hồn tiếp nhận đau đớn khó có thể chịu đựng.

Cứu đối phương, vốn nghĩ sẽ để lại hình ảnh oai hùng trong mắt của nàng, kết quả lại xuất hiện loại tình huống này, Trương Huyền rấ tlaf buồn bực.

- Áp chế!

Tinh thần khẽ động, cưỡng ép áp chế linh hồn, khiến cho nó thích ứng với thân thể. Ai ngờ càng áp chế thì phản phệ lại lợi hại, dường như di chứng trước đó cưỡng ép nhét linh hồn vào thân thể trực tiếp bộc phát vào thời khắc này.

- Ah...

Một tiếng gào thét không thể kiên trì được nữa mà vang lên, linh hồn phun trào từ mi tâm đi ra.

Vẫn là vấn đề trước kia, Vu hồn quá mạnh, thân thể không đủ, coi như trước đó cưỡng ép đặt nó vào thì vẫn không thể dung hợp hoàn mỹ như cũ.

- Hết rồi...

Cảm thấy linh hồn đã ly thể, trong lòng Trương Huyền cảm thấy mát lạnh.

Thả Vu hồn ra quả thực có thể khiến cho hắn không thống khổ như vậy nữa, chỉ là. . . Vu hồn ly thể, chẳng khác nào đã nói cho đối phương biết, bản thân có thân phận Vu hồn sư. . . Muốn giải thích, cũng không tiện giải thích.

Mặc dù Vu hồn là một trong các chức nghiệp đặc thù, dù sao cũng đã mất đi truyền thừa không biết bao nhiêu năm. Lại bị Danh sư đường chính thống tiêu diệt, ở trong suy nghĩ của mọi người người, đây là chức nghiệp trung hoà âm lãnh, quỷ quyệt.

Để cho đối phương biết hắn có chức nghiệp quỷ dị như thế. . . Đoán chừng ân tình vừa rồi hao hết vất vả để cứu người sẽ lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Rốt cuộc là chuyện gì chứ, sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, lại vào đúng lúc này. . .

Như vậy sẽ khiến cho đối phương có suy nghĩ gì chứ? Chẳng phải sẽ khiến cho đối phương nghĩ bản thân có mưu đồ hay sao?

Trong lúc hắn đang xoắn xuýt, không biết nên làm như thế nào cho phải thì đột nhiên nhìn thấy nữ tử áo trắng trước mắt đứng dậy, bàn tay nhẹ nhàng vỗ một cái.

Sưu sưu!

Vu hồn mới vừa từ trong cơ thể thoát ra lập tức được ép xuống, một lần nữa trở lại thân thể.

Đồng thời còn có một đạo khí lưu đặc thù chảy qua toàn thân, đau đớn kịch liệt tới cực điểm vừa rồi, trong nháy mắt này đã chậm hạ xuống.

- Cái này...

Con mắt trợn tròn, Trương Huyền không nhịn được sững sờ.

Hắn không có cách nào khống chế được Vu hồn mà đối phương chỉ nhẹ nhàng vỗ thì trong nháy mắt đã được giải quyết, chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ. . . Thực lực của vị nữ tử áo trắng này so với Hóa Phàm bát trọng Diệp Vấn Thiên còn cao minh hơn hay sao?

Phải biết rằng, Vu hồn ly thể, xem như Diệp Vấn Thiên cũng không có biện pháp gì. Nếu không, cũng sẽ không ném bản thân ở trên bàn đá, không vội vã xuất thủ cứu giúp.

Trong lúc hắn đang nghi ngờ, còn muốn hỏi một câu thì lập tức cảm thấy mệt mỏi, trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

Trong hôn mê, dường như hắn cảm thấy linh hồn và thân thể mình lần nữa phù hợp, không có ràng buộc như trước đó nữa. . .

Không biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh táo lại.

- Ồ?

Xoa xoa con mắt, ngồi dậy, quả nhiên đã cảm thấy linh hồn và thân thể không có xung đột như trước đó nữa, thoải mái không thể diễn tả được.

- Nhục thể của ta không trở nên mạnh mẽ, mà linh hồn hình như đã được cái gì đó một lần nữa ngưng luyện lại một phen, trở nên càng thêm tinh thuần. Khi chui vào thân thể, cũng thoải mái hơn rất nhiều!

Ánh mắt hắn sáng lên.

Nhục thể của hắn vẫn còn dáng vẻ như lúc trước. Chỉ có điều, linh hồn đã trở nên càng thêm tinh thuần, mặc dù vẫn là bá chủ gần mười mét, thế nhưng càng thêm mềm dẻo, đi vào nhục thể cũng không có cảm giác khó mà khống chế được như trước đó nữa.

- Thử một chút!

Nhắm mắt lại, linh hồn kiểm tra toàn thân một lần. Hắn lập tức cảm thấy mỗi một khối cơ bắp, mỗi một tế bào đều nằm ở trong khống chế, linh hồn đã có nắm chắc hoàn mỹ đối với thân thể.

Loại cảm giác này, coi như là trước đó cũng chưa từng có.

- Đây là. . . linh nhục hợp nhất cấp bậc hoàn mỹ?

Xiết chặt nắm tay, Trương Huyền hưng phấn tới mức run rẩy.

Hóa Phàm ngũ trọng có thể làm được linh nhục hợp nhấ. Chỉ có điều, cái gọi là hợp nhất này chỉ là giúp khống chế lực lượng càng thêm chính xác, vượt qua người tu luyện đồng cấp mà thôi.

Truyền thuyết, đạt tới cấp độ hoàn mỹ có thể nội thị, quan sát biến hóa của thân thể, tiến hành chữa trị đối với chỗ bị thương.

Đạt tới loại cảnh giới này, tất cả đều rõ ràng, thân thể giống như bạch ngọc vậy, hoàn mỹ không một tì vết. Coi như là Hóa Phàm cửu trọng cũng không thể nào làm được, chỉ có Thánh giả mới có thể như thế. . . nhưng không ngờ một người tu luyện Vu hồn như hắn lại đạt tới!

- Thế nhưng. . . Linh nhục đã triệt để dung hợp, không phải Vu hồn sẽ không có cách nào ly thể đó chứ?

Hưng phấn đồng thời Trương Huyền cũng đột nhiên sững sờ.

Loại linh nhục dung hợp hoàn mỹ này là chuyện mà võ giả mới có thể làm được, Vu Hồn sư thì hắn chưa từng nghe nói qua. . . Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian hắn hôn mê, hồn phách và thân thể đã triệt để dung hợp, dẫn đến năng lực Vu hồn biến mất?

Nếu thực sự là như thế, coi như có thể triệt để khống chế thân thể và linh hồn thì cũng không có gì để hắn cao hứng.

Thủ đoạn Vu hồn, coi như ở bên trong rất nhiều chức nghiệp Thượng Cổ cũng có địa vị khá cao, có ưu thế mà những nghề nghiệp khác khó mà chống lại được. Cũng giống như trước đó hấp thu linh khí trong Hóa Thanh trì vậy, bất kỳ nghề nghiệp nào khác đều không thể nào làm được.

Vội vàng điều động công pháp Vu hồn, thử nghiệm một chút. Hắn lập tức phát hiện ra linh hồn vẫn có thể rời khỏi thân thể, tùy ý đi lại như cũ.

Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh hồn quay về thân thể, hắn đứng dậy rồi, nhìn quanh một vòng, sau đó nhướng mày.

Chỉ thấy trong sơn động, yên tĩnh dị thường, lửa đã sớm bị dập tắt, chung quanh ngay cả một bóng người cũng không thấy, vị nữ tử áo trắng trước đó cứu hắn đã mất đi tung tích.

- Cô nương?

Không nhịn được hô một tiếng, lúc hắn đang muốn đi ra ngoài tìm thì chỉ thấy ở trên vách đá cách đó không xa có một đám chữ viết xinh đẹp xuất hiện ở trước mắt.

- Ngươi cứu ta một lần, ta cứu ngươi một lần, song phương không thiếu nợ nhau, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!

- Sau này còn gặp lại?

Trương Huyền ngẩn ngơ:

-Đi rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment