- Nói như vậy, ngươi không phá giải được?
Thấy vẻ mặt hắn mất tinh thần, Lạc Thất Thất không nhịn được nói.
- Nếu như ta nói, có thể phá giải. . . Các ngươi sẽ để cho ta tiếp tục hay sao?
Ngô Chấn nhìn qua.
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Hình Viễn cắn răng:
- Ngươi còn dám đi phá giải, có tin hiện tại ta sẽ giết chết ngươi hay không?
Nói đùa sao? Mặc dù rất muốn mở ra Địa Cung chân chính, thế nhưng hắn cũng không muốn chết ở chỗ này ah!
Nhất là hắn, bị châm nhỏ châm cho hoàn toàn thay đổi, thân thể đã có chút sưng đỏ, đối phương chỉ phá ba lần thì đã có bộ dáng này. Nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ cơ quan còn không có mở ra thì hắn mất mạng trước rồi!
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Biết rõ có cơ quan, thế nhưng lại không mở ra được, bọn họ cũng không thể thủ ở chỗ này chần chờ không tiến a!
- Để ta đi thử một chút a!
Thấy vẻ mặt mọi người ưu sầu, Trương Huyền đi ra ngoài.
Vừa rồi chạm phải một tấm bia đá, trong đầu hắn đã tạo thành thư tịch, cũng không phải là hắn mặc kệ Ngô Chấn, tùy ý để cho mọi người trúng chiêu, mà là Thiên Công kỹ xảo bác đại tinh thâm. Vừa nhìn thoáng qua hắn đã bị sự rườm rà phức tạp trong đó hấp dẫn. Đợi tới lúc hắn kịp phản ứng, Hình Viễn bên này đã bị ngân châm đâm kín mặt, khổ không thể tả.
- Ngươi?
Thấy hắn đi ra, Ngô Chấn nhướng mày:
-Ngươi. . . Cũng có nghiên cứu đối với chức nghiệp Thiên Công sư hay sao?
Tên này tinh thông luyện đan, trận pháp, không phải ngay cả Thiên Công sư cũng hiểu biết đó chứ!
Thiên Công nhất đạo, mặc dù không thể nổi danh so với trận pháp, luyện đan. Thế nhưng càng thêm rườm rà phức tạp, khó mà học tập. Nhất là đủ loại chi tiết, sai một ly đi nghìn dặm, không hề đơn giản một chút nào.
Ở trên nghề nghiệp này hắn được cho là siêu cấp thiên tài vạn người không có được một. Thời gian học tập lâu như vậy cũng chỉ là ngũ tinh mà thôi, bản thân không phá giải được, tên này lại xuất đầu. . . Chẳng lẽ, đối phương còn mạnh hơn hắn?
Không có khả năng ah!
- Biết một chút!
Trương Huyền mỉm cười.
- Một chút?
Ngô Chấn lắc đầu:
- Nếu như chỉ là biết một chút, nhất định sẽ không phá giải được. Vừa rồi tình huống ta phá giải ngươi cũng đã nhìn qua rồi đó. Chỉ cần hơi có chút sai sót sẽ có thể kích động cơ quan, bắn ra châm nhỏ! Mấy lần trước đó châm nhỏ không có độc, coi như bị bắn trúng thì cũng có thể khôi phục thương thế, không ảnh hưởng tới toàn cục. Thế nhưng nếu như trên kim phía sau có độc. . . Sợ rằng sẽ khó mà may mắn thoát khỏi!
- Được rồi, ngươi đừng thử a. Nếu như không có nắm chắc hoàn toàn thì ta sợ chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này...
- Ai cũng không có chắc chắn hoàn toàn, không phải ngươi cũng giống như vậy sao?
Thấy hắn ngăn cản, Trương Huyền khẽ lắc đầu.
Không phải ngươi cũng không có nắm chắc mà liên tục thử ba lần ư? Còn nói không ảnh hưởng tới toàn cục. . . Ngươi hỏi Hình Viễn một chút xem, nhất định hắn sẽ không cho là như vậy.
Nếu như ngươi dám nói như vậy với hắn, ngươi có tin hắn sẽ đánh chết ngươi hay không?
- Hừ, ta há có thể giống ngươi chứ? Ta xuất thân từ Thiên Công thế gia, ba tuổi đã có thể làm ra lò xo tiến lên cơ tự động, mười bảy tuổi đã là Thiên Công sư tứ tinh. Sau khi đi vào Hồng Viễn học viện càng là một vị Thiên Công sư lục tinh duy nhất trong toàn bộ đế quốc, đã học tập rất nhiều kỹ xảo và tri thức...
Hất ống tay áo lên, cái đầu của Ngô Chấn chếch lên, tràn ngập tự tin:
-Mặc dù vừa rồi ta thí nghiệm ba lần cũng không có thành công. Thế nhưng không có nghĩa là ta không có nắm chắc, coi như đây là cơ quan lừa bịp lục tinh, chỉ cần để cho ta thử thêm vài lần. Không cần bao lâu ta cũng có thể thành công phá giải...
- Như vậy đi, ngươi đã muốn thử mà ta cũng không có quyền ngăn cản, ta hỏi chỉ ngươi hai vấn đề rất trụ cột. Nếu như ngươi có thể trả lời như vậy đã nói rõ ngươi quả thực có hiểu biết về Thiên Công sư, mà không phải làm loạn!
Ngô Chấn nhìn qua rồi nói.
- Ồ?
Trương Huyền dừng lại, ồ một tiếng.
- Thiên Công sư nổi danh nhất trong Hồng Viễn đế quốc vạn năm qua là ai?
Ngô Chấn nói.
- Cái này...
Trương Huyền vò đầu.
Thư tịch liên quan tới nghề nghiệp Thiên Công sư hắn hầu như chưa có xem qua, làm sao biết được người nổi danh nhất trong Hồng Viễn đế quốc là ai cơ chứ?
Đừng nói là hắn, coi như Hoàng đế bệ hạ của Hồng Viễn đế quốc gọi là gì, viện trưởng Danh sư học viện tên là gì hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
- Ngay cả điều này cũng không biết?
Thấy vẻ mặt hắn xấu hổ, Ngô Chấn nhướng mày:
-Nói như vậy, nhất định ngươi càng không biết cơ quan lừa bịp lưu là do ai lưu truyền xuống đúng không?
- Không biết!
Trương Huyền lắc đầu:
-Ta chỉ muốn phá giải bia đá mà thôi, có quan hệ gì tới việc biết những cơ quan này hay không chứ?
- Đương nhiên là có liên quan!
Nghe thấy hắn nói ra lời này, trong mắt Ngô Chấn tràn ngập vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
-Đây là yêu cầu cơ sở nhất đối với một Thiên Công sư, ngay cả điều này cũng không biết đã nói rõ ngươi một chữ cũng không biết về nghề nghiệp này. Như vậy soa ngươi có thể tìm tiết điểm, phá giải cơ quan như thế nào chứ? Ta không phủ nhận, ngươi ở trên luyện đan, trận pháp có kiến giải đặc biệt. Thế nhưng cơ quan nhất đạo lại không giống như hai loại kia, không phải cảm giác của bản thân tốt là có thể phá giải...
- Như vậy đi, trước tiên ta sẽ kể cho ngươi nghe trước về lai lịch và trình độ phức tạp của Thiên Công sư, cùng một chút nguyên lý của cơ quan, ngươi suy nghĩ thêm một chút thì sẽ hiểu không cần phải tiếp tục...
Thấy tên này càng nói càng nhiều, nghe tới mức lỗ tai cũng xuất hiện kén, Trương Huyền lười tiếp tục để ý tới hắn mà bước hai bước đi tới trước mặt tấm bia đá. Cổ tay khẽ đảo, Băng Vũ kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
- Ngươi muốn làm gì? Đây là cơ quan, không phải là những vật khác, dùng kiếm chỉ có thể phát động ra càng nhiều công kích hơn mà thôi...
Trong lúc đang thao thao bất tuyệt thì đã thấy tên này xuất ra một thanh trường kiếm, Ngô Chấn không thiếu chút đã tức giận tới mức ngất đi.
Ngươi đang diễn hài sao?
Cơ quan kỹ xảo, tiêm nhỏ như tóc, phải dùng Thiên Cơ thứ mới tìm được vị trí cụ thể, không dám có chút sai lệch nào, ngươi trực tiếp cầm ra một thanh kiếm? Thật hay giả vậy?
Trong lúc hắn cảm giác quả thực đối phương đang làm loạn thì chỉ thấy thanh niên kia dường như đã nghe lời khuyên của hắn, cho nên đang chần chờ một chút, sau đó thu hồi trường kiếm.
- Như vậy còn tạm được, nhiều...
Khẽ gật đầu, vừa mới cảm giác đối phương cũng coi như biết nghe lời thì đã thấy cổ tay tên này khẽ đảo, trong lòng bàn tay xuấ thiện một cây đại chùy.
Thiết chùy này so với binh khí mà Luyện Khí sư rèn luyện còn lớn hơn. Giống như là thứ mà thợ thủ công trên công trường sử dụng vậy, chất liệu cũng rất là thấp kém, không biết đối phương lấy được từ chỗ nào.
- Ngươi muốn làm gì...
Khiếp sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng có chút cà lăm, chỉ thấy thanh niên kia đang giơ thiết trùy lên, trực tiếp đập tới cột đá!
- Mẹ nó!
Trước mắt tối sầm lại, ngực buồn bực một hồi, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn để cho Thiên Cơ thứ phá giải bia đá, thiếu chút nữa đã bị châm nhỏ bắn cho thành cái sàng. Mà người này lại dùng thiết chùy để cứng rắn đập. . . Muốn chết cũng không cần phải làm như vậy a!
Luống cuống tay chân mở Thiên Cơ tán ra, cả người giống như chim nhỏ núp ở phía mặt sau. Ngay cả động cũng không dám động. Sau đó hắn lập tức nghe thấy một đạo thanh âm giống như là chuông lớn vang lên, chấn cho người tê cả da đầu.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng giòn vang liên tiếp, giống như là trứng gà vỡ, sau đó. . . Không có thanh âm nào nữa.
- Được rồi, đã mở ra!
Trong lúc hắn đang nghi ngờ, tại sao không có châm nhỏ phóng tới thì đã nghe thấy thanh âm nhàn nhạt của người thanh niên kia vang lên. Hắn lặng lẽ từ phía sau Thiên Cơ tán đưa đầu ra, chỉ nhìn thoáng qua, thân thể lập tức cứng ngắc tại nguyên chỗ.
- Cái này. . . Cái này...
Con mắt hắn trợn trừng đến mức sắp rơi ra, giống như là gặp quỷ vậy.
Chỉ thấy bia đá ở ngay phía trước đã biến mất không thấy gì nữa, trước mắt xuất hiện một cái cửa cao lớn, một loạt thềm đá trực tiếp kéo dài xuống phía dưới, nối thẳng với đáy sông ở lòng đất cách đó không xa.
- Đã mở ra rồi sao?
Không riêng gì hắn, đám người Lạc Thất Thất, Hình Viễn ở bên cạnh cũng đều ngẩn ngơ.
Ngô Chấn, đường đường là Thiên Công sư ngũ tinh, cơ quan đại sư nổi danh trong toàn bộ học viện thử ba lần, làm cho mọi người rất là chật vật. Kết quả, cũng không có một chút tác dụng nào. . . Mà tên này, cầm thiết chùy hung hăng đập một cái thì lại trực tiếp phá vỡ được!
Có lầm hay không vậy?
Rốt cuộc Ngô Chấn là Thiên Công sư ngũ tinh hay là ngươi là?
- Địa Cung chân chính ở phía dưới, khó trách không khí nơi này thông suốt như thế. Lại không tìm thấy lỗ thông gió, hóa ra bí ẩn là ở đây!
Sau khi hết khiếp sợ, Lạc Thất Thất không nhịn được mở miệng một tiếng.
Vừa đến thì đã phát hiện ra không khí trong này rất mới mẻ, lộ ra tin tức vô cùng tốt. Thế nhưng đồng thời bọn hắn cũng không tìm được lỗ thông gió, cũng không tìm ra được nguồn gốc của linh khí. Lúc này Địa Cung mở ra thì bọn hắn mới hiểu được, bí ẩn hóa ra ở ngay dòng sông phía dưới.
Không khí bên trong Địa cung mới mẻ, đều là từ dòng sông phản hồi lên.
- Đã tìm được Địa Cung, nhanh một chút đi! Lại cẩn thận quan sát bốn phía, nhìn xem rốt cuộc nơi này có quan hệ với Ngô Dương Tử tiền bối hay không!
Ngọc Phi Nhi công chúa gật đầu.
Mặc dù nàng không thích Trương Huyền này, thế nhưng cũng không thể không thừa nhận, quả thực đối phương có năng lực mà thường nhân khó mà có được.
Nếu không, cũng không có khả năng nhanh như vậy đã tìm tới cung điện chân chính dưới đất này.
- Địa Cung đã mở ra, thế nhưng ta cảm thấy tạm thời không nên đi vào cho thỏa đáng!
Trương Huyền nói.
- Vì cái gì chứ?
Ngọc Phi Nhi công chúa nhìn qua phía hắn.
Đây là cơ quan phong tỏa, che giấu Địa Cung. Như vậy nếu có bí mật gì thì tất nhiên sẽ lấy được đáp án ở bên trong. Sắp biết kết quả tới nơi rồi, vì sao lại không đi vào?
- Trước cầu, sau cầu tổng cộng có hai tấm bia đá, taasm thứ nhất gọi Vọng Hương cư, tấm thứ hai gọi là Vong Ưu cư. Đã được gọi là cư, ta cảm thấy có lẽ một tấm bia đá khác cũng là một con đường khác. Cho nên trước khi đi, vẫn nên trước lựa chọn một con đường cho thỏa đáng a!
Trương Huyền giải thích.
Cung điện này cũng chỉ có một cây cầu, hai tấm bia đá, hiện tại một tấm bia đá đã bị phá ra. Như vậy có lẽ phía dưới một tấm khác cũng có Địa Cung tương tự a.
- Không sai!
Mọi người đồng thời gật đầu.
Mới vừa rồi bị sự hưng phấn khi phá vỡ bia đá che kín tâm trí cho nên mọi người cũng không có cân nhắc đến điểm ấy. Cẩn thận mà nói, quả thực có khả năng tấm bia đá kia cũng là một lối đi.
Nếu thật sự là như vậy, như vậy chính là hai địa danh, là hai lựa chọn.
- Ừm, việc cấp bách trước tiên là phá vỡ bia đá kia trước, sau đó lại đưa ra lựa chọn...
Thấy mọi người đã hiểu, Trương Huyền gật gật đầu. Lúc đang định nói tiếp thì đã cảm thấy bàn tay buông lỏng, thiết chùy trong lòng bàn tay đã bị người khác đoạt đi.
Lập tức có một đạo thanh âm nhàn nhạt truyền tới:
-Ta đi phá giải bên kia...
Ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Ngô Chấn đã chạy qua cầu nối, đến trước mặt tấm bia đá thứ nhất, tay giơ thiết chùy lên rồi đập tới.
Tên này quá muốn chứng minh bản thân a.
Đường đường là Thiên Công sư ngũ tinh, liên tục ba lần cũng không có phá giải thành công, kết quả lại để cho một người ngoài nghề cầm thiết chùy đập ra. Có thể tưởng tượng ra được sự buồn bực trong lòng của hắn lúc này.
Lúc này còn có một tấm bia đá khác có thể chứng minh thực lực của hắn, làm sao hắn có thể lại để cho đối phương làm náo động, cho nên sau khi giành thiết chùy hắn đã vọt tới phía trước.
Cẩn thận nhớ lại vị trí và phương hướng mà vừa rồi người thanh niên kia đập, thậm chí còn có lực lượng, hắn hét lớn một tiếng, thiết chùy xé gió, trực tiếp nện xuống bia đá.
- Ngươi...
Không có nghĩ tới tốc độ của tên này lại nhanh như vậy, khiến cho người ta phản ứng cũng không kịp. Trương Huyền sửng sốt một chút, lời còn chưa nói hết thì đã thấy ở trong bia đá phía đối diện dòng sông phát ra thanh âm giống như ma sát.
Ngay sau đó có vô số châm nhỏ trực tiếp bắn về phía gia hỏa đang ở phía đối diện.
Phốc! Phốc! Phốc!
Ngô Chấn không có chút phòng bị nào, ngya cả Thiên Cơ tán cũng chưa kịp mở ra thì trước mắt đã tối sầm lại, biến thành một con nhím.
- . . . Cẩn thận!
Lúc này hai chữ phía sau của Trương Huyền mới vang lên.