Vừa rồi, nàng chủ động đưa quyển bí tịch này cho Trương sư. Người nói là truyền thừa, không tiện quan sát. Nàng đang bị thuyết phục vì loại đức hạnh này, kết quả đối phương lại thi triển ra. . .
Rốt cuộc là người nhìn hay không?
Còn nữa. . . Không phải nói thiên tài, nhanh nhất cũng phải hai năm mới có thể luyện thành hay sao?
Người này mới luyện bao lâu cơ chứ?
Nàng vừa mới nhớ kỹ nội dung, thì đối phương đã luyện xong, hơn nữa còn cường thế như vậy. . .
Lão sư, rốt cuộc người là Trương sư, hay là Ngô Dương Tử sống lại đây?
Vẻ mặt Lạc Thất Thất như phát mộng, cả người đều trở nên có chút mơ hồ.
Nàng cảm giác tam quan của bản thân đều bị phá vỡ.
- Đi?
Nhảy ra khỏi Đoạn Long Tỏa, thấy nữ tử này vẫn còn đang ngẩn người, Trương Huyền hô to một tiếng.
- Lão sư. . . Mới vừa rồi thứ người dùng chính là Ngũ Diệu Kim Thân hay sao?
Đi ra khỏi thềm đá, thực sự không nhịn được cho nên Lạc Thất Thất lên tiếng hỏi.
- Cũng có thể coi là như thế, cũng coi như không phải là thế!
Trương Huyền khẽ lắc đầu, rất là khó chịu:
- Chuyện gấp gáp, vốn ta không muốn học, thế nhưng không học thì sẽ không mở ra Đoạn Long Tỏa này được. Cho nên mới học một chút. Chỉ là, tu luyện bộ công pháp này khá là phiền toái. Ta đã tùy ý sửa đổi một chút. Thế nhưng dù vậy, cũng vẫn có chỗ thiếu sót rất lớn, chỉ tu luyện tới đệ nhất trọng mà thôi!
Thực sự hắn rất buồn bực, vốn hắn nhìn thấy chỉ có bốn chỗ thiếu hụt cho nên hết sức cao hứng, vừa tu luyện thì hắn mới biết được. . . Con mẹ nó, lại bị lừa.
Bốn chỗ thiếu sót này phân biệt là ở đệ nhị trọng, đệ tam trọng, đệ tứ trọng và đệ ngũ trọng, muốn tu luyện thì cần phải chuẩn bị đủ loại vật phẩm trân quý.
Tỷ như, muốn tu luyện đệ nhị trọng thì cần chuẩn bị Địa Tâm Hồng nham. Tu luyện đệ tam trọng cần chuẩn bị Nhất Nguyên Trọng Thủy. . .
Thiên Đạo Kim Thân trước đó chỉ cần Thiên Đạo chân khí là được, từ lúc nào phải chuẩn bị những thứ này cơ chứ?
Dung hợp mấy trăm bản công pháp luyện thể, thế mà còn phải cần những vật này. Như vậy bộ pháp quyết này cũng không tránh khỏi quá chơi người ta a!
May mắn là đệ nhất trọng không cần những dược vật khác. Chỉ cần Thiên Đạo chân khí đã có thể luyện thành, nếu không nhất định hắn sẽ buồn bực tới chết.
Hắn rất là khó chịu, Lạc Thất Thất ở bên cạnh thì có chút phát điên.
Tùy ý sửa chữa một chút?
Còn có. . . thiếu sót rất lớn?
Đây chính là công pháp cấp bậc Linh cấp đỉnh phong, thậm chí. . . Còn có thể cao hơn a! Bên này ta mới xem xong, ngươi thì không chỉ lĩnh ngộ mà còn đã sửa chữa xong, không chỉ sửa chữa, lại còn luyện qua. . .
Thậm chí. . . Còn cảm giác được công pháp có chỗ thiếu sót!
Ngươi là yêu nghiệt hay là đùa giỡn ta chơi vậy?
Nàng đã gặp qua không ít thiên tài, không ít cường giả nghịch thiên, thế nhưng có. . Chưa bao giờ thấy qua, người nào nghịch thiên như thế!
Trước mắt cảm thấy choáng váng, khóe miệng Lạc Thất Thất giật giật.
Nàng chỉ cảm thấy vị Trương lão sư này dù gặp phải chuyện gì cũng có thể làm được tới mức thuận theo tự nhiên, coi như là chuyện đương nhiên.
- Ừm? Bọn hắn không có đi ra được hay là đã rời đi rồi?
Trong lúc đang khiếp sợ không biết nói cái gì cho phải thì đã nghe thấy thanh âm của người thanh niên kia tiếp tục vang lên. Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trương sư đã đi qua cầu nhỏ, đi tới trước một cái cửa đá khác, hai hàng lông mày đang nhíu lại.
Đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn đã đi vào cái cửa đá này. Mà bọn hắn đi vào một cánh cửa khác, chí ít cũng đã chơi đùa bảy, tám canh giờ mới ra ngoài. Vốn cho rằng đối phương sẽ chờ, không nghĩ tới, trong thạch thất lớn như vậy chỉ có mấy viên dạ minh châu lấp lánh tỏa sáng, không nhìn thấy nửa bóng người.
Bọn hắn đã rời đi hay là còn chưa đi ra khỏi cánh cửa đá kia?
Trong lòng chấn động, cũng không để ý tới suy nghĩ lung tung trong lòng mà vội vàng đi tới gần.
Nhìn chung quanh một hồi, sắc mặt Lạc Thất Thất tái xanh:
- Hẳn là chưa có đi ra, nếu như đã về tới đây thì nhất định sẽ tới tìm chúng ta. Vị trí Dạ Minh Châu bày ở nơi này không nhúc nhích, cũng không có bất kỳ dấu vết gì. Như vậy đã nói rõ. . . Bọn hắn rất có khả năng còn đang ở trong cửa đá, không có đi ra bên ngoài được!
Dùng sự hiểu biết của nàng về Ngọc Phi Nhi, một khi đi ra, nhất định sẽ đi tìm hai người các nàng. Hiện tại Địa Cung ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, như vậy cũng đã nói lên. . . bốn người Hình Viễn, Ngọc Phi Nhi, Ngô Chấn, Diệp Tiền. Đã lâu như vậy rồi, rất có khả năng giống như hai người nàng, còn vây ở trong cửa đá, không có cách nào đi ra ngoài được.
- Ừm!
Nàng có thể đoán được, Trương Huyền nắm giữ Minh Lý Chi Nhãn tự nhiên cũng có thể xác nhận được. Chỉ là khi nhìn về phía cửa đá, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc:
- Cánh cửa này cũng không có Đoạn Long Tỏa, vì sao bọn hắn không đi ra?
- Không có?
Lúc này Lạc Thất Thất mới chú ý tới sau cánh cửa đá là một loạt thềm đá hướng xuống phía dưới, đồng thời cũng không có Đoạn Long Tỏa phong tỏa cửa ra vào.
Nói cách khác. . . Cửa không đóng!
Đã như vậy, vì sao bọn họ còn chưa có đi ra a?
- Ngô Dương Tử lão sư đã nói, Địa Cung mà chúng ta vừa rời đi vừa rồi là nơi chuyên môn vì giam giữ hắn. Mà bên này là chỗ ở của Dị Linh tộc. . . Còn nói, những Dị Linh tộc này đều bị hắn biến thành khôi lỗi, như vậy không phải sẽ...
Nghĩ đến cái gì đó, gương mặt xinh đẹp Lạc Thất Thất tức thì tái đi.
Ngô Dương Tử giết chết nhiều Dị Linh tộc như vậy. Ở trong Địa Cung vừa rồi chỉ thấy một người, nếu như toàn bộ đều ở trong nơi này. . .
- Nhanh đi qua nhìn một chút!
Trương Huyền cũng biến sắc.
Mặc dù đối với đám người Ngọc Phi Nhi hắn cũng không có hảo cảm quá lớn. Thế nhưng cũng không có bất kỳ ác cảm gì cả. Cho nên cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương bị những Dị Linh tộc này giết chết.
- Ừm!
Biết tỷ muội, đồng học có khả năng đã gặp phải nguy hiểm, Lạc Thất Thất không dám dừng lại, vội vàng theo sau lưng Trương Huyền, đi thẳng xuống phía dưới.
Thềm đá cũng giống như vừa rồi, có chút băng lãnh và âm hàn.
Trước đó trên cầu đá đã nói mỗi một người chỉ được chọn vào một cánh cửa. Hiện tại xem ra, chỉ cần đi vào bên này, nhiều khôi lỗi Dị Linh tộc vây quét như vậy, sẽ chỉ có đi mà không có về. Cho nên nhất định cũng không vào được cánh cửa thứ hai.
Còn nơi mà bọn hắn vừa mới đi vào, nếu không chiếm được truyền thừa thì cũng sẽ tử vong. Nếu lấy được truyền thừa, biết nơi này có thể là hang ổ của Dị Linh tộc, nhất định cũng sẽ không tiến vào.
Chọn một giữa hai, kỳ thật chính là lựa chọn sinh tử!
- Chỉ mong không có việc gì!
Nắm chặt Băng Vũ kiếm ở trong lòng bàn tay, Trương Huyền xiết chặt nắm tay.
Sớm biết nơi này nguy hiểm như vậy, dù thế nào hắn cũng phải khuyên ngăn cản đối phương. Vạn nhất bốn người thật sự chết ở bên trong thì hắn cũng sẽ cảm thấy có chút áy náy.
Đi một hồi, ngay lúc sắp tiến vào Địa Cung thì Trương Huyền ngừng lại:
- Ngươi đừng đi vào, cứ ở phía trên chờ, một mình ta đi vào là được rồi!
- Lão sư...
Lạc Thất Thất sững sờ.
- Thực lực ngươi quá yếu, lại không am hiểu chạy trốn, nếu như thực sự bọn hắn xảy ra chuyện, coi như đi vào thì cũng vô dụng. Ngược lại còn càng làm cho nhiều người xảy ra chuyện hơn! Nếu như không có việc gì. . . Ta sẽ mang bọn hắn đi ra!
Trương Huyền nói.
Có người đi theo, không ít thủ đoạn của hắn cũng không thể dùng được. Không bằng cứ để cho Lạc Thất Thất ở bên trên.
- Cái này. . . Vâng!
Chần chờ một chút, Lạc Thất Thất cắn răng, lại khẽ gật đầu.
Thực lực của nàng quả thực không được, nhất là khi đối mặt với những khôi lỗi kia. Nếu thực sự đi vào, chỉ sợ sẽ giống như trước đó, rơi vào khổ chiến.
Lần này không phải là một người, có thể là rất nhiều, một khi bị cuốn lấy, cho dù có thanh Bán Thánh chi khí như Băng Vũ kiếm thì chỉ sợ cũng rất khó chạy trốn.
Dù sao, sở dĩ Trương sư có thể chém giết gia hỏa kia cũng là lợi dụng kỹ xảo, dùng Hồng Viêm đỉnh vây khốn khôi lỗi kia. Nếu không, một khi chính diện chống chọi, đối phương căn bản không có khả năng cho để hai người có cơ hội chém giết.
- Lão sư, người phải cẩn thận. . . Mặc kệ bọn hắn như thế nào thì người phải cam đoan sự an toàn của bản thân trước a!
Lạc Thất Thất tràn ngập lo lắng nhìn về phía Trương Huyền.
- Yên tâm đi, ta biết bay, đánh không lại, chuyện chạy trốn ta còn có thể làm được!
Trương Huyền nói.
- Ừm, con chờ người và bọn họ ở bên ngoài!
Nghe thấy hắn nói như vậy, Lạc Thất Thất nhớ tới đủ loại chỗ thần kỳ của đối phương cho nên cũng đã trấn an hơn không ít. Nàng khẽ gật đầu, xoay người đi ra ngoài, một lát sau đã biến mất trong bóng đêm.
Thấy nàng rời khỏi, Trương Huyền cũng không tiến vào Địa Cung mà là khoanh chân ngồi xuống, hít sâu một hơi.
Sưu!
Tinh thần khẽ động, Vu hồn ly thể.
Nếu như ở bên trong thực sự có một, hai mươi đầu khôi lỗi Dị Linh tộc mà trước đó đã gặp phải. Như vậy coi như hắn biết bay thì cũng khó có thể đào thoát được .
Dù sao nơi này là Địa Cung, không phải là bầu trời, phải chịu hạn chế độ cao, một khi cả đám đồng thời vọt tới, căn bản không trốn tránh nổi.
Cho nên, dùng Vu hồn đi quan sát địa hình, tìm kiếm đám người Ngọc Phi Nhi, là biện pháp tốt nhất.
Vu hồn là vật chất vô hình, coi như Dị Linh tộc cũng khó có thể phát hiện ra được.
Sưuu!
Vu hồn rời khỏi thân thể, lập tức bay lên, trực tiếp đi đến Địa Cung.
Trong cung điện dưới lòng đất cũng có Dạ Minh Châu mà trước đó đám người Hình Viễn thả xuống, mặc dù ánh sáng ảm đạm, thế nhưng lại có thể thấy rõ tình huống ở chung quanh.
Đưa mắt nhìn qua, nơi này so với địa lao của Ngô Dương Tử còn lớn hơn rất nhiều, không nhìn thấy tận cùng.
Không hổ là chỗ ở của vô số Dị Linh tộc, đủ loại kiến trúc tầng tầng lớp lớp, nếu như không phải âm u thì chỉ sợ hắn sẽ cho rằng đây là một thành thị.
- Có thể để cho Dị Linh tộc sinh hoạt vài vạn năm, khó trách...
Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Nơi này có thể là chỗ Dị Linh tộc sinh hoạt vài vạn năm, nếu như xây lại bố trí giống như nhà tù thì coi như hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Dọc theo ánh sáng bay về phía trước.
Đã có Dạ Minh Châu, nhất định là do đám người Ngọc Phi Nhi để lại, chỉ cần đi dọc theo ánh sáng thì nhất định có thể tìm tới chỗ đối phương.
- Có dấu vết chiến đấu...
Đi về phía trước một hồi, hắn tối sầm mặt lại.
Dưới Dạ Minh Châu chiếu rọi, trước mắt có không ít phòng ốc sụp đổ, trên mặt đất còn có vết máu, rất hiển nhiên đã có người chiến đấu qua ở đây.
- Minh Lý Chi Nhãn!
Hai mắt có hoa văn nhúc nhích, Trương Huyền lập tức nhìn sang.
- Bảy canh giờ trước. . . Xem ra là bọn hắn để lại!
Minh Lý Chi Nhãn là do được trời nhận Danh sư ban thưởng, coi như hiện tại là Vu hồn thì cũng có thể sử dụng. Có thể tuỳ tiện xem thấu những dấu vết này được để lại từ lúc nào.
Đi qua quan sát là hắn có thể xác nhận, đây là dấu vết để lại từ hơn bảy canh giờ trước.
Hẳn là khi đám người Ngọc Phi Nhi vừa tiến vào nơi này không lâu đã gặp phải cái gì đó, sau đó tiến hành chiến đấu.
- Làm sao lại không có động tĩnh? Chẳng lẽ. . . Người đã bị giết rồi sao?
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đã xảy ra chiến đấu thì nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu như còn sống, có lẽ là đang chiến đấu, làm sao Địa Cung này lại yên tĩnh tới mức ngay cả một chút thanh âm cũng không có cơ chứ?
Hai mắt tỏa sáng, tiếp tục nhìn lại về phía trước, khu vực này lập tức nổi lên một đống dấu chân loạn xạ.
Những dấu chân này, kích thước không lớn, vừa nhìn đã biết là do nhân loại để lại.
- Là vết chân của bọn họ!
Trải qua Thiên Nhân Danh sư lần thứ ba, năng lực của Minh Lý Chi Nhãn càng thêm cường đại, những dấu chân này không có che dấu cho nên hắn rất nhẹ nhàng đã nhìn ra được. Trương Huyền theo sát dấu chân, mới vừa bay được không xa thì đã vội vàng ngừng lại.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Một tiếng bước chân từ nơi không xa đi tới, mượn nhờ ánh sáng từ Dạ Minh Châu trên đường phố mà hắn lập tức nhìn thấy một đầu khôi lỗi to lớn đang đi nhanh tới.
Gia hỏa này không kém nhiều so với gia hỏa mà hắn vừa chém giết trước đó, toàn thân xám xanh, như là sắt thép rèn đúc mà thành vậy.
Vu hồn của Trương Huyền tu luyện Thiên Đạo công pháp, trong cơ thể không có âm lãnh chi khí. Cho nên đối phương cũng chưa phát hiện ra được. Đầu khôi lỗi này vừa mới bay qua đỉnh đầu hắn thì ngay sau đó hắn lại nhìn thấy vài đầu đang song song đi đến.
- Quả nhiên có rất nhiều...
Còn không tìm được người thì đã thấy chí ít có bảy, tám đầu khôi lỗi luyện chế từ Dị Linh tộc xuất hiện, trái tim Trương Huyền co thắt lại.
Gặp nhiều như vậy, dù là hắn cũng phải chết không nghi ngờ, chỉ sợ đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn. . . Dữ nhiều lành ít!