Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 732 - Ngươi Biết Thú Ngữ?

Ngươi biết thú ngữ? Ngươi biết thú ngữ? vipTruyenGG.com

Thú khu của Thú đường Huyễn Vũ đế quốc được xây dựng ở trong một cánh rừng lớn, có vô số linh thú sinh hoạt ở trong đó, khoan thai nhẹ nhõm. Có rất nhiều đầu thậm chí còn là thiên địch, dưới Thuần Thú sư thuần phục, bọn chúng cũng có thể ở chung cùng một chỗ, không xảy ra mâu thuẫn.

- Hồng Viễn đế quốc cách nơi này hơn trăm vạn cây số, không biết các ngươi định chạy tới đó trong bao nhiêu ngày?

Trong lúc đi về phía trước, Hàn Xung ở bên cạnh lại hỏi.

- Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, tốt nhất có thể trong vòng hai mươi ngày gì đó!

Trương Huyền tính toán một chút rồi nói.

Đám người Hồng sư đã đi được chín ngày, hơn nữa lại còn cưỡi phi chu của hoàng thất Huyễn Vũ đế quốc. Nếu muốn đuổi kịp thì chỉ có thể làm cho hành trình một tháng rút ngắn đến hai mươi ngày.

Vượt qua khoảng cách trăm vạn cây số, coi như linh thú một ngày có thể phi hành được hai mươi vạn, ba mươi vạn cây số thì cũng không phải mười ngày là đã có thể tới nơi được. Giữa đường còn cần nghỉ ngơi, điều chỉnh.

- Hai mươi ngày?

Hàn Xung ngừng lại, nhíu mày:

-Muốn trong thời gian ngắn như vậy đi tới Hồng Viễn đế quốc, chỉ sợ ít nhất phải là linh thú Hóa Phàm thất, bát trọng mới có thể làm được!

Linh thú chủng loại khác biệt, tốc độ cũng không giống, có một chút linh thú có tốc độ của Hóa Phàm thất trọng, cũng có bát trọng thậm chí cửu trọng. Thế nhưng cũng có chút linh thú, thực lực mạnh, tốc độ thì lại chậm hơn không ít.

Chỉ là, mặc kệ là loại nào, muốn hai mươi ngày chạy tới Hồng Viễn đế quốc, không có tu vi Hóa Phàm thất, bát trọng là chuyện không thể nào làm được.

Trương Huyền gật đầu.

Hắn là Thuần Thú sư, lý giải rất nhiều về linh thú, cho nên cũng có thể suy tính ra được thời gian.

- Loại linh thú cấp bậc này, chỉ có Thuần Thú sư ngũ tinh hậu kỳ thậm chí đỉnh phong thì mới có thể thuần phục được. Như vậy, ta mang các ngươi đi trưởng lão viện nhìn một chút...

Hàn Xung nhíu mày.

Nếu là linh thú Hóa Phàm tứ trọng, ngũ trọng, bằng vào mặt mũi của hắn có thể tùy tiện đi mượn. Thế nhưng thất trọng, bát trọng, coi như Thuần Thú sư ngũ tinh cũng rất khó thuần phục, hơn nữa số lượng không nhiều, chỉ sợ chỉ có thể nhờ trưởng lão viện Thú đường giúp đỡ mà thôi.

- Trưởng lão viện? Có quá phiền phức hay không?

Trương Huyền nhìn qua phía hắn.

- Phiền phức thì cũng không đến nỗi, lão sư ta chính là một vị Thuần Thú sư ngũ tinh đỉnh phong. . . Nếu như cho để cho người biết, ngươi trẻ tuổi như vậy đã là Thuần Thú sư tứ tinh, hơn nữa còn là một vị y đạo đại tông sư, nhất định sẽ rất là cao hứng!

Hàn Xung mỉm cười.

Trong lúc bốn người nói chuyện đã đi vòng qua một mảnh núi rừng, đi tới một cái đình viện không lớn.

Đình viện được làm từ cây cối, bùn đất dựng lên mà thành, thoạt nhìn rất là mộc mạc, không có xa hoa như những kiến trúc ở bên ngoài.

Đẩy cửa đi vào, trong cái sân rộng rãi có bày đầy đủ loại lồng, bên trong mỗi một cái lồng đều giam giữ một loại động vật không giống nhau. Có linh thú cũng có man thú, lớn nhỏ không đều, lít nha lít nhít chừng bảy, tám mươi đầu.

- Những thứ này...

Nhìn thấy những chiếc lồng này, Trương Huyền vô cùng kỳ quái.

Nơi này hẳn là chỗ ở của vị lão sư trong miệng của Hàn Xung, cấp bậc của đám động vật trong lồng đều không cao, thậm chí còn có không ít đầu lại là man thú cảnh giới từ tông sư trở xuống.

Loại động vật này, một ngón tay đã có thể búng chết, đường đường là Thuần Thú sư ngũ tinh đỉnh phong, cường giả Hóa Phàm bát trọng, nuôi dưỡng những vật này là muốn làm gì cơ chứ?

- A, lão sư ta đang...

Hàn Xung biết hắn nghi hoặc cái gì, đang muốn giải thích thì đã nghe thấy cửa phòng trước mắt kẽo kẹt rồi mở ra, một vị lão giả thần thái sáng láng đi ra.

Lão giả này có râu bạc trắng tóc trắng, trong tay cầm một quyển sách, dường như không nhìn thấy mọi người mà vừa đi vừa nói thầm, không biết đang nói cái gì. Nương theo tiếng nói thầm càng nhiều, trên mặt càng ngày càng hưng phấn, dường như đã tìm được chân lý gì đó, hưng phấn tới mức hai mắt tỏa ánh sáng.

- Lão sư...

Hàn Xung đi lên phía trước.

- Đừng quấy rầy ta, chờ ta làm xong rồi lại nói!

Không thèm nhìn lấy đối phương một cái, lão giả khoát tay áo, cầm sách đi tới gần một chiếc lồng.

Bên trong cái lồng này có bảy, tám đầu linh thú lông đỏ cấp bậc Chí Tôn.

Loại hamster này kích thước không lớn, thế nhưng năng lực đào đất lại cực mạnh, có ít người chuyên môn nuôi nhốt, dùng để đào tầng hầm, xây dựng các Địa Cung.

Đương nhiên, vị lão giả này nhốt nó ở trong lồng hẳn không phải là có mục đích này.

- Lão sư thường như vậy, một khi rơi vào nghiên cứu thì cái gì cũng sẽ không quan tâm...

Thấy lão sư không để ý tới mình, Hàn Xung cười khổ rồi nói một tiếng với ba người.

- Không sao cả!

Trương Huyền cười nhạt một tiếng.

Mặc dù rất gấp gáp đi tới Hồng Viễn đế quốc, thế nhưng hắn cũng không vội vã chờ đợi ở đây một lúc. Lão giả này tay cầm thư tịch, lại thu thập nhiều chiếc lồng như vậy, coi như là hắn cũng không nhịn được có chút hiếu kỳ.

Không để ý tới mọi người đang ở chung quanh nhìn vào, lão giả liên tục lật mấy trang ở trong sách, rốt cuộc cũng đã tìm được cái gì đó mà hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn trừng trừng vài đầu hamster lông đỏ trong lồng, hít sâu một hơi, hàm răng cắn chặt, rồi hô lên một tiếng.

- Ba 渃 luộc Lạc mật Tiên...

Nương theo thanh âm vang lên, vài đầu hamster lông đỏ giống như là nghe thấy lời nói cực kỳ chán ghét, hai con mắt đồng thời trừng lớn, há hốc miệng nôn ra.

- Ói ra? Không đúng?

Lão giả gãi gãi đầu, lại liên tục lật vài tờ:

- Có lẽ là phương thức phát âm của ta không đúng, thử lại một lần nữa!

- Ba 渃 luộc Lạc mật Tiên...

Hô hô hô!

Vài đầu hamster lông đỏ, hai mắt đảo một vòng, thân thể nằm trên mặt đất, hai chân không ngừng run rẩy, tròng mắt trắng bệch, còn có hai đầu muốn chạy trốn, kết quả lại đụng đầu vào bên trên lồng giam rồi lập tức ngất đi.

- Cái này...

Mọi người đồng thời trợn trừng mắt.

Ngay cả hai mắt Trương Huyền cũng xoay loạn.

Vừa này lão giả này nói ra lời gì buồn nôn như vậy, khiến cho đám hamster lông đỏ sợ đến mức như vậy chứ? Tình nguyện đụng vào vách lồng ngất tại chỗ chứ không tình nguyện còn tỉnh táo?

- Đây là. . . Thú ngữ?

Nhớ tới cái gì đó, Lạc Thất Thất nhìn về phía Hàn Xung.

Mặc dù không phải là Thuần Thú sư, thế nhưng thân là Danh sư nàng cũng biết đến rất nhiều thứ. Chuyện Thượng Cổ thú ngữ cũng đã từng nghe qua một chút.

Nghe nói là Khổng sư tự mình biên soạn, chỉ là niên đại quá xa xưa cho nên đã bị mất, cho dù có người biết thì cũng chỉ nắm giữ ở trong tay một số ít người, không truyền ra ngoài.

Chẳng lẽ, vị lão sư này của Hàn Xung đã học tập, đang tiến hành thử nghiệm hay sao?

Chỉ là, thí nghiệm thú ngữ cũng không tính là gì. Thế nhưng rốt cuộc hắn đã nói ra thứ gì mà khiến cho đầu hamster lông đỏ nôn thành như vậy chứ?

- Lão sư đang học tập thú ngữ, hơn nữa cũng đã có hiệu quả nhất định...

Hàn Xung gật gật đầu.

- Hiệu quả?

Trương Huyền và hai nữ tử nói không nên lời.

Nói cho động vật nôn, là hiệu quả?

Ta còn có thể đánh cho bọn chúng nôn a!

- Khụ khụ!

Nghe thấy lời đối thoại của mấy người, lại nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, lão giả xấu hổ thu sách về, sau đó lại sửa lại y quan một chút, rồi mới xoay người lại:

-Hàn Xung, không phải ta bảo ngươi đi học tập sao? Tìm ta có chuyện gì?

- Bẩm báo lão sư, vị Trương sư này là ân nhân của con, muốn tới đây mượn một đầu linh thú cấp bậc Hóa Phàm bát trọng để đi tới Hồng Viễn đế quốc!

Hàn Xung vội vàng nói.

- Hóa Phàm bát trọng?

Lão giả nhíu mày một cái:

-Loại linh thú phi hành cấp bậc này, toàn bộ Thú đường chỉ có ba đầu. Mà hai đầu trong đó lần trước đã bị hoàng thất Huyễn Vũ mượn đi! Một đầu cuối cùng vừa mới đường dài trở về, mỏi mệt không chịu nổi, chỉ sợ không có cách nào lên đường được! Hơn nữa, muốn mượn loại linh thú cấp bậc này, cho dù ta là trưởng lão thì cũng không thể tự tung tự tác. Cần phải tiến hành trưởng lão hội, thậm chí phải được đường chủ đồng ý mới được!

- Cái này...

Vẻ mặt Hàn Xung có chút xấu hổ.

Trình độ quản lý của Thú đường Huyễn Vũ đế quốc còn nghiêm khắc hơn Vạn Quốc thành rất nhiều. Linh thú Hóa Phàm bát trọng, trong toàn bộ phạm vi đế quốc cũng thuộc về đỉnh phong, bình thường sẽ không tham gia nhiệm vụ, coi như xuất hiệ cũng cần trưởng lão hội đồng ý mới được.

Lúc trước hắn ở Thú đường Vạn Quốc thành, thân là đường chủ, một câu nói đã có thể khiến cho bất luận linh thú gì lên đường. Vốn tưởng rằng lão sư thân là một trong các trưởng lão đỉnh phong nhất ở đây thì cũng có quyền lợi này, hiện tại xem ra, cũng không dễ dàng như vậy.

- Như vậy. . . linh thú Hóa Phàm thất trọng có hay không?

Vận dụng bát trọng đã phiền toái như vậy, như vậy mặc dù thất trọng hơi chậm một chút, thế nhưng cũng còn có thể.

- Linh thú thất trọng trong công hội chúng ta tổng cộng có mười bốn đầu, toàn bộ đều thuộc về thú sủng tư nhân của trưởng lão. Chỉ có năm đầu có thể phi hành, muốn mượn dùng cũng cần trưởng lão tự mình khống chế, độ khó cũng rất lớn!

Lão giả này khẽ lắc đầu:

-Hơn nữa, đại bộ phận những linh thú này đều không thích hợp phi hành đường dài, đi Hồng Viễn đế quốc. . . Chỉ sợ sẽ không mạnh hơn quá nhiều so với một chút linh thú Hóa Phàm lục trọng!

Linh thú Thú đường có hai loại thuê và tư nhân, thuê linh thú, bình thường đều là Thuần Thú sư thuần phục tập thể, chăn nuôi từ học đồ hoặc là Thuần Thú sư cấp thấp nhất, sau đó dùng để cho người khác thuê cưỡi.

Tư nhân thì là thú sủng của bản thân, bình thường là đồng bọn chiến đấu, loại linh thú này tốc độ trong cự ly ngắn cực nhanh, thích hợp chiến đấu, muốn phi hành dài ngày thì lại rất khó.

Mặc dù linh thú có thực lực Hóa Phàm thất trọng trong Thú đường có rất nhiều, thế nhưng hầu như đều là linh thú mặt đất, dù có thể phi hành thì cũng đều là cự ly ngắn, đi Hồng Viễn đế quốc xa như vậy. Một khi lặn lội đường xa, có rất ít linh thú có thể làm được chuyện này.

- Vậy không có biện pháp gì hay sao?

Vẻ mặt Hàn Xung đỏ lên.

Trương sư giúp hắn đại ân như thế, thật vất vả đối phương mới có một yêu cầu, vậy mà bản thân hắn lại không thể hoàn thành, thực sự quá mất mặt.

- Không có cách nào...

Lão giả lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó rồi nói một câu:

-Trừ phi. . . Có thể câu thông với đầu kia, thuyết phục nó! Nếu như có thể làm được, như vậy nếu muốn đi Hồng Viễn đế quốc, chỉ sợ ngay cả mười ngày cũng không tới!

- Đầu kia?

Hàn Xung nghĩ đến cái gì đó lại khẽ cười khổ lắc đầu, trong lúc đang muốn nói tiếp thì lại đột nhiên nhớ tới vị thanh niên bên người mình rấ tlaf thần kỳ, ánh mắt hắn sáng lên, nói:

-Đúng rồi, lão sư, chỉ sợ chúng ta không có cách nào thuyết phục được nó. Thế nhưng Trương sư. . . Có khả năng làm được!

Thấy học sinh mình kích động như thế, lão giả nhíu mày, nhìn Trương Huyền một cái, vẻ mặt rấ tlaf hoài nghi:

-Chỉ bằng hắn?

Không phải hắn không coi trọng đối phương, mà thoạt nhìn đối phương cũng chỉ chừng hai mươi tuổi. Chỉ chừng tuổi này, coi như thiên tư không tồi thì nhiều nhất cũng chỉ là Thuần Thú sư nhất tinh, nhị tinh. Bằng vào loại thực lực này, có thể làm gì được cơ chứ?

Đây chính là gia hỏa mà ngay cả đường chủ cũng không có cách nào a.

- Đừng nhìn tuổi Trương sư không lớn lắm, thế nhưng lại là Thuần Thú sư tứ tinh, Yêu Thần thú lúc trước con không có cách nào thuần phục chính là do hắn thuần phục!

Hàn Xung vội vàng giải thích, hắn nhớ tới cái gì đó rồi lại nói tiếp:

-Hơn nữa. . . hình như Trương sư cũng biết thú ngữ, có vẻ như. . . So với lão sư còn hữu hiệu hơn một chút!

- Thú ngữ? Ngươi biết thú ngữ Thượng Cổ hay sao?

Lão giả sững sờ, trong mắt tràn ngập vẻ hoài nghi.

Thú ngữ Thượng Cổ, từ hàng vạn năm trước đã thất truyền. Người có thể nắm giữ cũng đều là Thuần Thú sư đỉnh phong nhất, của mình mình quý, tất cả đều không nguyện ý để rò rỉ ra bên ngoài. Một một gia hỏa trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể biết được chứ?

- Ta. . . Đã học qua một chút, nhìn qua vài cuốn sách!

Trương Huyền gật đầu.

- Một điểm? Ta đã nghiên cứu hơn năm mươi năm mà cũng chỉ hiểu được một chút da lông, học qua một điểm thì có tác dụng gì chứ!

Nghe đối phương nói chỉ học được một chút, lão giả có vẻ thất vọng, khoát tay áo. Lúc đang muốn nói tiếp thì chỉ thấy thanh niên trước mắt hít sâu một hơi, miệng đột nhiên mở ra.

- Hống!

Soạt!

Tất cả linh thú, man thú trong viện, trong nháy mắt tất cả đều nằm rạp run lẩy bẩy ở trên mặt đất. Lão giả cũng cảm thấy toàn thân mình run lên, trước mắt tối sầm lại, thoáng cái đã lảo đảo té ngã xuống trên mặt đất, không ngừng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment