Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 734 - Ta Đã Học Xong

Ta đã học xong Ta đã học xong vipTruyenGG.com

Bình thường Thuần Thú sư thuần phục thú sủng đều cần tốn thời gian mấy năm mới có thể thổ lộ tâm tình, vô tư trả giá. Không có khả năng người nào cũng giống như Trương Huyền, đánh một trận là được.

Do đó, Thuần Thú sư và thú sủng có tình cảm rất là thâm hậu, thậm chí thời gian dài còn muốn cùng tu luyện, huyết mạch cùng dung.

Đầu Long Nham thú này đã theo vị trưởng lão này không biết thời gian bao nhiêu lâu, lại cộng thêm vì hắn mà chết, rất hiển nhiên trong lòng đã sớm coi hắn là đồng bọn thân mật nhất, coi như cực khổ hơn nữa thì cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của đối phương.

- Đầu. . . Tử Dực Thiên Hùng thú kia, không phải là của Thú đường hay sao?

Trương Huyền lông nhíu mày.

Là linh thú của Thú đường thì trên cơ bản đều có người thuần phục, coi như không biết thú ngữ thì giữa chủ nhân và thú sủng cũng có biện pháp để câu thông và giao lưu.

Hiện tại hắn muốn học thú ngữ, từ trong miệng đại gia hỏa này hiểu được di ngôn trước khi chết của Long Nham thú. Mà đại gia hỏa này lại không có bị người ta thuần phục, nếu không trực tiếp tới hỏi Thuần Thú sư là được, không cần thiết phải phiền toái như vậy.

- Tử Dực Thiên Hùng thú thành niên, mặc dù cũng là Hóa Phàm bát trọng. Thế nhưng đầu này đã đạt đến cảnh giới nửa bước cửu trọng, Thú đường chúng ta căn bản không có người nào có thể thuần phục...

Lão giả này khẽ lắc đầu.

- Nửa bước cửu trọng?

- Ừm, mặc dù chỉ là nửa bước, thế nhưng bằng vào huyết mạch và lực lượng, coi như một chút cường giả Hóa Phàm cửu trọng chân chính cũng không phải là đối thủ, hơn nữa, bởi vì Long Nham thú chết đi cho nên khiến cho nó ôm thành kiến cực lớn đối với nhân loại, căn bản không có biện pháp thuần phục...

Lão giả nói.

- Nó là bạn với Long Nham thú hay sao ?

Trương Huyền nghi hoặc hỏi.

- Đúng. . . Tình lữ!

Lão giả chần chờ một chút rồi nói.

- Tình lữ?

Trương Huyền giật mình.

Một chút linh thú cường đại, bình thường số lượng tương đối ít, muốn tìm được linh thú cùng chủng tộc sẽ rất khó. Dưới loại tình huống này, linh thú sẽ kết thành bạn đời cùng một loại sinh mệnh cường đại khác. Đương nhiên, loại bạn đời này có thể kéo dài huyết mạch hay không thì lại không nhất định.

Chỉ là làm bạn trên tinh thần, cùng chiến đấu, cùng sinh tồn cũng được rồi.

Thậm chí ở trong nhân loại cũng có một chút đạo lữ cũng là như vậy.

Tu vi đạt tới cảnh giới cao thâm, giao lưu tinh thần mới là quan trọng nhất, sinh ra hậu đại, giao lưu nhục thể đã không được coi trọng nữa.

Tử Dực Thiên Hùng thú đã là tình lữ với Long Nham thú, tự nhiên sẽ rất chú trọng đối với nó.

Tận mắt nhìn thấy bạn đời chết đi cho nên tự nhiên ghi hận trong lòng đối với chủ nhân như lão giả này. Đối phương nói cho hắn biết mới là lạ.

Mà lão giả một lòng học tập thú ngữ chính là muốn cùng giao lưu với nó, hóa giải khúc mắc.

- Lão sư, Tử Dực Thiên Hùng thú đã là bạn đời của thú sủng lão sư, như vậy vì sao. . . Hai ba ngày nó lại tới làm loạn, đánh lén Thú đường cơ chứ?

Dường như Hàn Xung cũng có hiểu biết về đầu linh thú này, cho nên hắn không nhịn được nói.

- Đánh lén?

Lạc Thất Thất nhìn qua rồi hỏi.

- Đúng vậy a, đầu đại gia hỏa này mỗi tháng đều đến mấy lần, đánh lén Thú đường, ăn một đầu linh thú, man thú. Làm cho tiếng oán hờn lan truyền khắp nơi, mỗi lần Thú đường đều tốn một cái giá cực lớn để bắt nó. Thế nhưng thực lực và tốc độ của nó thực sự quá mạnh, quá nhanh, căn bản không bắt được...

Hàn Xung giải thích.

Mặc dù thời gian hắn tới Thú đường Huyễn Vũ đế quốc không dài, nhưng rất nhiều chuyện hắn vẫn nhìn thấy ở trong mắt.

Một tháng, đầu Tử Dực Thiên Hùng thú này đã đánh lén Thú đường mấy lần, ăn vụng linh thú, man thú, khiến cho không ít người tràn ngập buồn bực. Thế nhưng bởi vì hạn chế thực lực, coi như Thú đường có bất đắc dĩ tới đâu thì cũng không có cách nào làm gì đối phương.

Vốn nghĩ tên này là linh thú vô chủ, không ưa linh thú bị nhân loại chi phối, hiện tại xem ra, chỉ sợ là trả thù có ý định.

- Nó không cam lòng Long Nham thú bị giết, cho nên cố ý đến Thú đường làm loạn, những năm này ta học thú ngữ cũng là muốn hỏi nó một chút, xem rốt cuộc nó muốn làm gì!

Trưởng lão lắc đầu, nói xong không nhịn được nhìn về phía Trương Huyền ở trước mắt:

-Ngươi đã biết thanh âm của Chân Long, như vậy có phải cũng cũng biết một ít thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Thanh âm của Chân Long xem như Chân Long chi thân, cũng cần đặc biệt học tập với người khác. Mà đối phương ngay cả Thiên Long Bát Âm cũng có thể học, như vậy liệu có thể dạy thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Mặc dù mới vừa rồi đối phương nói chỉ nhìn qua một chút, có phải là ngữ điệu khiêm tốn hay không?

Trương Huyền gãi gãi đầu, nói:

- Thú ngữ Thượng Cổ. . . Quả thực ta không biết!

Lúc trước hắn mới chỉ học qua vài câu, chỉ có điều, nói cho linh thú gào thét không dứt, suýt chút nữa đã nổi điên, bản thân hắn cũng không biết là ý gì. So với việc không biết cũng không có gì khác nhau cả.

- Không biết?

Nghe thấy đối phương xác nhận, ánh mắt tràn ngập mong đợi của vị trưởng lão này trở nên ảm đạm, lại hỏi lần nữa:

- Vậy thì. . . Thiên Long Bát Âm thì sao?

Coi như Tử Dực Thiên Hùng thú không chứa huyết mạch Long tộc, thế nhưng nếu như vị trước mắt này thực sự có thể nói ra Long ngữ. Như vậy cũng có khả năng câu thông, để cho nó ngoan ngoãn nói ra chuyện năm đó, thậm chí còn có thể có thể khiến cho nó nói ra vì sao lại căm thù nhân loại như thế, nhất định phải cố ý tới làm loạn ở Thú đường.

- Ta. . . Chỉ biết một âm tiết!

Trương Huyền càng ngại ngùng nói.

Đối phương còn tưởng rằng hắn thực sự biết Long ngữ. Thế nhưng trên thực tế, hắn chỉ học được một âm tiết, bình thường nhàn rỗi không chuyện gì dùng để hù dọa một chút linh thú ẩn chứa huyết mạch Long tộc mà thôi.

Bảo hắn nói ra Long ngữ hoàn chỉnh, nhất định là không thể nào.

- Một âm tiết?

Thân thể vị trưởng lão này run rẩy một cái.

Vốn hắn nghe thấy người thanh niên này nói ra Long ngữ còn tưởng rằng đã tìm được hi vọng, hiện tại xem ra, cũng không có gì khác biệt so với trước kia.

- Vậy thì quên đi...

Lắc đầu, vị trưởng lão này rất là bất đắc dĩ.

Những năm này hắn đã sưu tập không ít sách vở, chuyên môn học tập thú ngữ Thượng Cổ. THế nhưng loại ngôn ngữ này thực sự quá khó khăn, xem như hắn, nếu như không có người dạy, không có lão sư, thật giả khó phân thì cũng không có nghiên cứu ra được vài câu.

Hắn còn tưởng rằng Hàn Xung đề cử như thế thì có thể từ bên trong miệng đối phương học được một chút. Chỉ là không nghĩ tới , đối phương cũng không biết.

- Kỳ thật. . . Cũng không cần nản chí, trưởng lão đã nghiên cứu thú ngữ Thượng Cổ nhiều năm như vậy, nhất định đã sưu tập không ít sách vở, ta có thể mượn đọc một phen hay không? Vạn nhất có thể có chỗ tâm đắc, cũng chưa biết chừng!

Trương Huyền nhìn qua rồi nói.

- Mượn đọc? Tâm đắc?

Trưởng lão cười khổ, nói:

- Ý của ngươi là hiện tại mới học sao?

- Ừm!

Trương Huyền gật đầu.

- Ngươi có biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ hay không?

Thấy quả nhiên đối phương có ý này, lão giả không nhịn được lắc đầu:

-Thú ngữ thất truyền, hiện tại ghi chép lưu truyền xuống dưới, rất nhiều thứ chỉ là lời không rõ, cũng không ít thứ chỉ tốt ở bề ngoài. Không nói trước có thể phát âm hay không, coi như có thể phát ra, ngươi có biết nó có ý gì không? Ta đã nghiên cứu không dưới năm mươi năm, mà đến bây giờ cũng không có một chút tiến triển nào, bây giờ...

Mặc dù hắn chưa nói hết lời, thế nhưng ý tứ đã hết sức rõ ràng, cảm giác quả thực đối phương đang nói trò đùa.

Hắn nghiên cứu cả một đời, cái gì cũng không hiểu. Ngươi xem thư tịch một chút đã muốn học tập, nếu thú ngữ Thượng Cổ đơn giản như vậy thì cũng không trở thành thất truyền, khiến cho vô số Thuần Thú sư muốn khôi phục mà không thể được.

- Ta cũng rất có hứng thú đối với thú ngữ Thượng Cổ, cho nên cũng chỉ muốn tùy tiện nhìn xem. Nếu như có thể học tập, đương nhiên là tốt nhất, học tập không được thì cũng không có biện pháp...

Biết chỗ lo lắng và ý nghĩ của đối phương, Trương Huyền nói.

- Vậy thì tốt, ngươi đi vào đi, bên trong nhà tranh của ta, tất cả đều là thư tịch liên quan tới thú ngữ Thượng Cổ. Những năm này, chỉ cần là đồ vật có quan hệ tới việc ghi lại thú ngữ trong Huyễn Vũ đế quốc thì hầu như đều bị ta sưu tập tới...

Trưởng lão có chút mất hứng, khoát tay áo nói.

Mặc dù những sách vở này đều là do hắn tốn vô số tâm huyết sưu tập, nhưng cũng không phải là đồ vật cực kỳ quan trọng gì cả. Nếu đối phương đã muốn nhìn, cũng không có gì làv.

- Đa tạ!

Trương Huyền ôm quyền, đẩy cửa phòng ra rồi đi vào.

Thấy thân ảnh của hắn đã biến mất ở trước mắt, trưởng lão không nhịn được lắc đầu, trên mặt tràn ngập vẻ thất vọng:

- Thú ngữ Thượng Cổ, cho dù có người truyền thụ, không có mấy năm cũng khó có thể học được, đơn giản như vậy mà có thể học được. Như vậy chẳng phải năm mươi năm qua ta đã sống vô dụng rồi sao?

Vốn cho rằng đối phương có thể nói ra thanh âm Chân Long, tâm tính tất nhiên sẽ rất trầm ổn, không nghĩ tới lại còn táo bạo như vậy.

Thú ngữ Thượng Cổ liên quan tới một cơ mật lớn của Thú đường, nếu dễ dàng học được như vậy thì những Thuần Thú sư như bọn hắn cũng không bị động khi thuần phục linh thú như thế.

- Lão sư. . . Luôn luôn trầm ổn, đã đi xem thư tịch thì nhất định sẽ có ý nghĩ của mình, có lẽ có thể học tập được một hai!

Nghe thấy trong lời nói của lão giả mang theo vẻ chất vấn, Lạc Thất Thất không nhịn được nói.

- Lão sư? Ngươi là học sinh của hắn?

Nghe thấy xưng hô của nữ tử trước mắt, vị trưởng lão này sửng sốt một chút, không nhịn được nhìn qua.

Nữ tử trước mắt này bất kể là tu vi hay là khí chất, đều tài năng xuất chúng, được cho là người nổi bật bên trong đám người cùng thế hệ, làm sao lại nhận một người tuổi nhỏ hơn so với chính mình làm sư phụ cơ chứ?

- Vâng!

Lạc Thất Thất gật đầu.

- Vừa rồi ta nghe ngươi gọi một tiếng Trương sư, chẳng lẽ người vừa mới đi vào là một vị Danh sư?

Thấy nàng thừa nhận, lúc này lão giả mới nhớ tới Hàn Xung ở bên cạnh.

- Trương sư là Danh sư tứ tinh, quán quân thi đấu Danh sư của Vạn Quốc liên minh, lần này đi Hồng Viễn đế quốc hẳn là đi tới Danh sư học viện học tập a!

Hàn Xung suy nghĩ một chút, nói.

Thi đấu Danh sư còn chưa có tiến hành thì hắn đã rời khỏi Vạn Quốc thành, rất nhiều cũng không biết được quá nhiều. Thế nhưng chuyện Trương Huyền giành được vị trí quán quân, muốn đi học viện cũng vẫn nghe qua được một chút tin tức.

- Quán quân thi đấu Danh sư?

Trưởng lão sững sờ.

- Không chỉ có như thế, Trương sư còn là một vị Thuần Thú sư tứ tinh và y đạo đại sư tứ tinh!

Hàn Xung vội vàng nói.

- Thuần Thú sư tứ tinh?

Trưởng lão này nhướng mày:

- Nếu là Thuần Thú sư tứ tinh, hẳn phải biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ, không thể lỗ mãng như thế a...

Nếu như đối phương chỉ là Danh sư, không rõ thuần thú, như vậy cũng thôi đi.

Thuần Thú sư tứ tinh, coi như đã là người nổi bật bên trong thuần thú, làm sao có thể không biết độ khó của thú ngữ Thượng Cổ cơ chứ?

Biết thì làm sao có thể nói ra câu muốn học tập một chút, không có trình độ như thế chứ?

- Chờ hắn đi ra rồi nói cho ta biết một tiếng, ta sẽ mang các ngươi đi tìm đường chủ!

Lắc đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa, vị trưởng lão này khoát tay áo.

- Tìm đường chủ? Lão sư muốn giúp đỡ Trương sư tìm linh thú phi hành sao?

Ánh mắt Hàn Xung sáng lên.

- Ừm, nếu là Danh sư tứ tinh lại là Thuần Thú sư, có thể trợ giúp được thì đương nhiên không thể từ chối. Ta nhớ đường chủ còn có một đầu linh thú phi hành Hóa Phàm thất trọng, mặc dù chưa từng cho người ta mượn. Thế nhưng nếu ta tự mình đi nói, có lẽ người ta có thể cho ta một chút mặt mũi!

Trưởng lão nói.

- Đa tạ lão sư...

Thấy lão sư đồng ý hỗ trợ, Hàn Xung vội vàng gật đầu, trong lúc đang định tiếp tục nói chuyện thì đã nghe cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, người thanh niên kia đã đi ra.

- Ách?

Tất cả mọi người đều sững sờ, vị trưởng lão kia cũng nhíu mày.

Không phải là ngươi muốn đi vào đọc sách, học tập thú ngữ Thượng Cổ hay sao? Lúc này mới đi vào không đến mười phút đồng hồ, làm sao lại đi ra rồi chứ?

- Có phải bởi vì biết Thượng Cổ thú ngữ không có đơn giản như vậy cho nên dừng lại hay không? Không muốn học nữa đúng không?

Lão giả này không nhịn được nói.

Nhất định là sau khi tên này đi vào, nhìn thấy thư tịch nhiều như biển, trong lòng sinh ra thoái ý, nếu không, làm sao mới thời gian ngắn như vậy đã đi ra rồi chứ?

- Quả thực rất khó, chỉ có điều không phải là không muốn học nữa, mà là...

Trương Huyền xoắn xuýt một chút, cuối cùng mới nói.

- . . . Ta đã học xong!

Bình Luận (0)
Comment