Trương Huyền ở trong Vạn Quốc thành, Huyễn Vũ đế quốc làm ra những chuyện gì. Mấy ngày nay hắn cũng đã nghe qua một chút. Những chỗ mà Trương sư đi qua, tất cả đều là một mảnh hỗn độn. . .
Danh sư học viện, tuyển nhận hắn làm học viên, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, quả thật đúng là không thể nói trước được!
Xem ra chỉ có thể để cho học viện không biết đã thành lập được bao nhiêu năm tự cầu phúc cho mình a. . .
. . .
Trên bầu trời, Tử Dực Thiên Hùng thú gào thét phi hành.
Phía sau của nó là một đồ vật có bộ dáng tương tự như thuyền, dài bảy, tám mét. Phía trên lầu các san sát, phân ra thành ba gian phòng, đám người Trương Huyền vừa vặn mỗi người một gian, tách ra ở lại.
Phi chu!
Đây là Thú đường vì cảm tạ hắn thu phục sát tinh Thiên Hùng thú cho nên mới chuyên môn chế tạo riêng, phía trên có chỗ ăn ở lại, đầy đủ mọi thứ.
Nghe thấy phi chu này ít nhất cũng có giá trị mấy ngàn linh thạch trung phẩm, lúc này Trương Huyền mới cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Xem ra lần này tới đó cũng không phải là giúp không công, coi như cũng có chút thu hoạch. . .
Nếu như để cho những người khác trong Thú đường biết ý nghĩ này, nhất định sẽ thổ huyết toàn bộ. Mấy ngày hắn tới Thú đường, không nói tới việc thuần phục linh thú mạnh nhất. Mà vì chế tạo phi chu trân quý như thế cho nên mới phát giác ra được mình không có chịu thiệt. . .
Tâm tư cũng quá lớn a!
Có phải ngươi muốn vơ vét toàn bộ Thú đường tới mức không có tiền, mới cảm giác hài lòng hay không?
Kỳ thật Trương Huyền cũng không có ý tứ vơ vét sạch Thú đường. Hắn chỉ nghĩ nếu có thể vơ vét được một trăm tám mươi viên linh thạch thượng phẩm, chỉ tiếc. . . những năm này Tiền trưởng lão đã bị vơ vét tới nghèo, ngay cả một trăm viên linh thạch trung phẩm cũng không bỏ ra nổi chứ đừng nói chi là thượng phẩm.
- Lão sư!
Trên boong thuyền phi chu, nhìn cương phong trên bầu trời, Lạc Thất Thất đi tới gần phía hắn.
- Ngươi tới thật đúng lúc, trước đó ta đã nghe ngươi nói, Danh sư học viện còn có Đan viện, luyện khí học viện, rốt cuộc là sao vậy?
Trương Huyền nhìn về phía nàng.
Hắn sắp tới Danh sư học viện, mà đối với nơi này hắn lại không có chút hiểu biết nào. Như vậy nhất định không được.
- Danh sư cần có đầy đủ chức nghiệp phụ tu th, mới có thể khảo hạch thành công, do đó học viện không riêng gì chỉ là nơi để học tập năng lực Danh sư mà còn có rất nhiều chức nghiệp phụ tu có thể trực tiếp học tập ở trong nội bộ.
Lạc Thất Thất giới thiệu:
- Trải qua nhiều năm phát triển, những chức nghiệp phụ tu này đã chia ra làm mười học viện! Theo thứ tự là Đan viện, Khí viện, Thiên Công viện, Trận Pháp viện, Thư Họa viện, Vũ Kỹ viện, Thuần Thú viện, Y Đạo viện, Ma âm viện, Kinh Hồng viện.
- Đan viện, cũng chính là địa phương học tập luyện đan thuật. Con học tập luyện đan thuật ở nơi đó. Mà Khí viện thì là nơi để học tập luyện khí, trước đó con cũng học luyện khí thuật ở nơi đó. Ngay cả một trăm người đứng đầu cũng không được. Chỉ là sau khi được lão sư chỉ điểm, tất nhiên có thể mở mày mở mặt!
- Còn Thiên Công viện, Trận Pháp viện, Thư Họa viện, Y Đạo viện, chắc hẳn không cần con nói nhiều thì lão sư cũng biết ý nghĩa là gì a. Hiện tại con sẽ nói một chút về Vũ Kỹ viện, Ma âm viện và Kinh Hồng viện!
Trương Huyền gật đầu.
Thiên Công viện nhất định là nơi bồi dưỡng Thiên Công sư. Liên quan đến cơ quan kỹ xảo, điểm ấy từ Ngô Chấn cũng có thể thấy được, còn trận pháp, y đạo, thư hoạ lại càng không cần phải nói.
Những nghề nghiệp này, hắn cũng học tập qua một chút, xem như cực kỳ hiểu rõ.
Chỉ có ba thứ còn lại này là kiến thức nửa vời, có chút không hiểu rõ lắm.
- Kỳ thực Vũ Kỹ viện không thuộc về chức nghiệp đặc thù, mà là nơi chuyên môn để rèn luyện năng lực chiến đấu của Danh sư. Có thể thông qua khảo hạch học tập võ kỹ để làm cho thực lực càng ngày càng mạnh. Ma âm viện thì bồi dưỡng Ma âm sư, lão sư có từng nghe qua Ma âm sư hay chưa?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
- Ừm, ta đã nghe qua một chút, nghe nói là chức nghiệp hạ cửu lưu. Chỉ có điều, có thể sử dụng âm nhạc để mê hoặc nhân tâm, khiến cho tâm linh người ta chịu xung kích, ngay cả cường giả cũng khó mà chống chọi được.
Trương Huyền gật đầu.
Ma âm sư này đương nhiên hắn biết, thậm chí cũng đã gặp qua hai vị. Chỉ là một người đã bị bản thân hắn làm cho nổi điên, một người khác thì trực tiếp từ trên không trung rơi xuống, hiện tại cũng không rõ sống chết.
- A, nghe nói qua thì lại đơn giản, còn Kinh Hồng viện cuối cùng thì là nơi bồi dưỡng Kinh hồng sư!
Lạc Thất Thất cười nói.
- Kinh hồng sư? Ngươi nói là vũ sư?
Trương Huyền sững sờ.
- Không sai, chính là vũ sư!
Lạc Thất Thất gật đầu:
-Vũ sư và Ma âm sư đều gióng nhau, lấy múa diễn dịch đại đạo, khiến cho người ta trầm mê vào trong đó, cường giả có thể kinh hồng, khiến cho vô số chim chóc bay tới. . . Vì vậy mới có tên như thế.
Trương Huyền gật đầu.
Thiên hạ có vũ cơ, cũng có nghề nghiệp vũ sư. Người sáng chế ra nghề nghiệp này có họ kép là Công Tôn, múa ra một khúc ngay cả Thánh giả cũng vì đó mà trầm mê, khó mà tự kềm chế được.
Truyền thuyết, vị Công Tôn thị này lúc tuổi còn trẻ cả nhà bị diệt,. Thân mang huyết hải thâm cừu, không có cách nào đi báo. Vào một ngày lại xem chim bay lên trên tời mà tự ngộ ra, sáng chế ra chức nghiệp Vũ sư, khổ tu ba mươi năm, kinh hồng vừa ra thiên hạ sợ hãi, được mời tới phong hào đế quốc trình diễn tài nghệ.
Cừu nhân của vị Công Tôn thị này chính là Hoàng đế bệ hạ của đế quốc này, là một vị Thánh giả siêu cường.
Kết quả, Công Tôn múa ra, thiên hoa loạn trụy, đủ loại màu xuất hiện, Thánh giả cũng vì đó mà mất phương hướng. Từ đó để cho hắn thong dong chém giết đối phương.
Lúc sắp chạy ra khỏi hoàng thành thì lại bị trăm vạn người vây quanh, khi đó hắn cũng múa kinh hồng, cuối cùng trăm vạn quan binh thả khí xuống vũ, để cho hắn tùy ý rời khỏi, từ đó mới có giai thoại truyền ra.
Sau khi Khổng sư biết tin tức này đã từng tìm tới vị Công Tôn thị này. Quan sát dáng múa, tán thưởng không dứt, lại nói ra câu ‘’Chỉ buồn bắt không được, bay đi đuổi kinh hồng.’’ Nói như vậy cũng đã tự mình xác định nghề nghiệp này, từ đây hai chữ “Kinh hồng” vang danh thiên hạ.
Chức nghiệp này cũng là một trong những chức nghiệp hạ cửu lưu, trên cơ bản đều là nữ tử làm chủ, so với Ma âm sư còn ít ỏi hơn, do đó không muốn để cho người ta biết.
Hồng Viễn Danh sư học viện trong lúc vô tình nhận được truyền thừa của môn nghề nghiệp này cho nên mới thành lập học viện này. Chẳng qua số lượng thưa thớt, xem như là viện yếu nhất trong mười đại học viện.
- Ngọc Phi Nhi, từ nhỏ đã học tập, đoạn thời gian trước mới vừa thông qua được khảo hạch, là một vị Kinh hồng sư ngũ tinh.
Lạc Thất Thất cười cười.
Trương Huyền gật đầu.
Danh sư học viện này kỳ thật nói cũng có chút tương tự với trường đại học kiếp trước, mặc dù chỉ là một trường học, thế nhưng lại phân ra không biết bao nhiêu viện hệ nhỏ hơn.
Danh sư đi học ở đây có thể tùy ý lựa chọn chức nghiệp để bồi dưỡng, xem như chức nghiệp phụ trợ, khảo hạch lên Danh sư đẳng cấp cao hơn.
Không thể không nói, đây quả thực là nơi tốt để bồi dưỡng Danh sư, khó trách ở trong đế quốc nhất đẳng cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
- Danh sư học viện, mặc dù là Thánh địa mà rất nhiều Danh sư hướng tới. Thế nhưng trên thực tế nhưng cũng rất là tàn khốc, bất kể học tập hay là nghe giảng bài cũng cần có đầy đủ học phần thì mới được. Không có học phần sẽ nửa bước khó đi! Mà muốn kiếm học phần thì phải hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, hoặc là phải thông qua một ít khảo hạch lợi hại. . . Rất nhiều Danh sư, bởi vì không chịu nổi áp lực cho nên chủ động lựa chọn thôi học, cũng không ít người bởi vì khảo hạch cuối cùng của năm có thành tích quá kém, mà bị đuổi!
Nói đến đây, vẻ mặt Lạc Thất Thất rất là ngưng trọng.
- Nghỉ học? Bị đuổi?
Vốn cho rằng sau khi tiến vào học viện chẳng khác nào bước vào bậc thang thành công, về sau một bước lên mây. Hiện giờ nghe nàng nói như vậy, dường như cũng không đơn giản.
- Đúng vậy a, lúc trước Khổng sư thiết lập Danh sư học viện đã từng nói qua. Danh sư, là bậc thang tiến bộ của nhân loại. Danh sư mạnh, nhân loại mới mạnh! Do đó, Danh sư học viện, không cần học viên tiêu cực lười biếng, hoặc là tiến bộ, hoặc là rời khỏi, chỉ đơn giản như vậy thôi!
Lạc Thất Thất cười khổ một tiếng, nói.
- Danh sư mạnh, nhân loại mới mạnh?
Trương Huyền chấn động toàn thân.
Đối phương nói không sai, nhân loại muốn tiến bộ thì người làm lão sư cũng cực kỳ quan trọng.
Nếu như không thể đưa cho học sinh giá trị nhân sinh có ích thì thành tự của học sinh sẽ có hạn.
Lão sư giậm chân tại chỗ, như vậy làm sao có thể dạy giỗ ra học viên tích cực tiến bộ cơ chứ? Từ đó làm cho cả nhân loại đều tiến bộ?
Không thể không nói, lý luận này vô cùng tốt.
Khôn sống mống chết.
Xem ra ngay cả chức nghiệp đệ nhất thiên hạ cũng không có vốn liếng để buông lỏng.
- Kỳ thực lão sư cũng không cần lo lắng, bằng vào thực lực của người, coi như muốn đào thải thì cũng nhất định không làm được...
Nhớ tới vị lão sư này rất biến thái trong rất nhiều chức nghiệp, Lạc Thất Thất cười khổ một tiếng, nhớ tới cái gì đó, ngay sau đó lại lên tiếng nói:
- Chỉ là, muốn trổ hết tài năng, tiến vào Danh sư bảng của học viện, chỉ sợ không có mấy năm cũng rất khó làm được!
- Danh sư bảng?
- Ừm, đây là một bảng danh sách mà Danh sư học viện làm ra, có thể tự động tạo ra họ tên, biểu hiện ra một trăm vị Danh sư học viện kiệt xuất nhất. Người có thể đi vào bảng danh sách, không có người nào mà không phải là người nổi bật trong học viện, khiến cho người ta hâm mộ!
Lạc Thất Thất nói.
- Một trăm người đứng đầu trong học viện? Học viện tổng cộng có bao nhiêu người?
Trương Huyền không nhịn được hỏi.
- Hồng Viễn Danh sư học viện, không chỉ tuyển nhận học sinh trong cảnh nội Đế quốc mà các học sinh trong đế quốc nhất đẳng khác cũng được tuyển nhận. Toàn bộ học viện không dưới mười vạn người, do đó người có thể đi vào bảng danh sách, hầu như đều là thiên tài trong thiên tài!
Lạc Thất Thất giải thích.
Người có thể đi vào Danh sư học viện đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, lại tinh tế tuyển chọn ra ở bên trong, từ một ngàn người chọn một người, độ khó lớn thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Mặc dù Trương sư rất yêu nghiệt, thế nhưng theo nhận định của nàng, muốn đi vào bảng danh sách này cũng khó có thể làm được.
- Ngươi không có ở bảng danh sách này hay sao?
Trương Huyền hỏi.
Trải qua tiếp xúc, bất kể luyện đan, luyện khí hay là tu vi của Lạc Thất Thất trong đám người đồng niên cũng rất chói mắt, chẳng lẽ. . . Vẫn chưa ghi tên vào bảng danh sách hay sao?
- Con sao? Sao có thể chứ! Bảng danh sách này có quan hệ với học phần, tu vi, hiểu biết. Người có thể tiến vào bên trong, bình thường đều là đệ tử cấp cao, mà con chỉ là tiểu nhân vật năm thứ hai...
Lạc Thất Thất cười khổ lắc đầu.
Nếu bảng danh sách này có thể tuỳ tiện vào được thì những đệ tử cấp cao kia cũng không cần sống.
Bọn hắn đã học tập không biết bao nhiêu năm ở học viện, đã hoàn thành không biết bao nhiêu nhiệm vụ, điểm tích lũy chất đống như núi. Một người vừa mới vào học viện mấy năm đã muốn siêu việt, hầu như là chuyện không thể nào.
- Được rồi!
Nghe nói đối phương đã giảng xong, Trương Huyền xem như cũng có hiểu rõ nhất định về Danh sư học viện.
Vốn hắn cho rằng đây là nơi có thể tùy tiện học tập tri thức, không nghĩ tới độ khó lại rất lớn, vượt qua tưởng tượng của hắn.
Khó trách Ngọc Phi Nhi thân là công chúa cũng phải đi ra thí luyện, không sợ nguy hiểm, xem ra học viện này cũng sẽ không bởi vì quyền quý mà thay đổi quy định.
Kỳ thật như vậy sẽ càng tốt hơn, đối với hắn cũng càng có khiêu chiến.
Nếu không cũng quá dễ chơi.
Trong nháy mắt trong lòng Trương Huyền đã sinh ra ý chí chiến đấu. Đối với cái gọi là Danh sư học viện này càng thêm tò mò.
Mấy ngày sau đó Lạc Thất Thất không làm gì thì lại giảng giải kỹ càng về Danh sư học viện cho hắn nghe. Trương Huyền cũng chỉ điểm nàng luyện đan, luyện khí, trong vòng mười ngày ngắn ngủi. Trình độ luyện đan, luyện khí của nàng lần nữa tăng lên không ít.
- Lão sư, đã đến Hồng Viễn thành!
Hôm nay, trong lúc Trương Huyền đang giảng giải thì đã nghe thấy thanh âm của Lạc Thất Thất vang lên. Hắn cúi đầu nhìn lại, quả nhiên đã nhìn thấy một thành thị so với Huyễn Vũ đế đô còn bao la hơn vô số lần xuất hiện ở trước mắt.