Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 747 - Lấy Ơn Báo Oán

Lấy ơn báo oán Lấy ơn báo oán vipTruyenGG.com

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả người đều đưa mắt nhìn nhau, một câu nói cũng không nói nên lời.

Ngươi nói thân thể người ta không mạnh, không đủ để chỉ điểm cho huyết mạch Long Tê. Tốt, người ta đứng ở đó, chờ ngươi đánh mà còn có thể khiến cho xương cốt ngươi vỡ nát, ngươi còn có cái gì để nói nữa không?

Mọi người đồng loạt nhìn lại về phía người thanh niên kia, chỉ thấy hắn nằm trên mặt đất, toàn thân vặn vẹo không theo quy tắc nào cả, đã không đứng lên nổi nữa.

- Ngươi. . . Có tư cách làm lão sư của Đào thiếu gia...

Nước mắt của thanh niên này sắp chảy ra.

Từ khi bắt đầu tu luyện thân thể tới này, lúc nào hắn gặp phải loại chuyện như thế này cơ chứ?

Dùng hết toàn lực đánh người ta, đối phương ngay cả đánh rắm cũng không có, ngược lại còn chấn vỡ xương cốt toàn thân hắn, loại phòng ngự này, đừng nói là hắn, coi như trưởng lão cũng không làm được a!

Ngươi còn là người sao?

Sớm biết thân thể ngươi có lực phòng ngự mạnh như vậy, đánh chết ta cũng không tìm phiền toái ah!

Còn không bằng vừa rồi ngoan ngoãn lăn ra ngoài, chí ít còn không có tổn thương, hiện tại thì tốt rồi. . . xương cốt cả người vỡ thành như vậy, về sau hắn phải làm sao bây giờ?

- Tu luyện không có tận cùng, mặc dù chúng ta là huyết mạch Long Tê, thế nhưng cũng không phải là vô địch thân thể. Trương sư cũng đã coi như cho ngươi một bài học, để ngươi biết đạo lý sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!

Than thở một tiếng, ngón tay Viên trưởng lão búng một cái, một viên đan dược đi vào trong miệng người thanh niên này.

Mới vừa rồi đối phương muốn khiêu chiến Trương Huyền, hắn không có ngăn cản, trên thực tế cũng mang theo tâm lý khảo nghiệm, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thân thể của vị Trương sư này như thế nào. Chỉ là nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới lại mạnh như vậy!

Đan dược vào miệng lập tức tan ra, sau một lúc lâu, thanh niên này mới khôi phục một chút, giãy dụa lấy đứng lên, trên đầu có mồ hôi ứa ra.

- Ngươi tu luyện thân thể, hiện tại xương cốt đã vỡ vụn, đan dược nan y, về sau chỉ sợ thân thể sẽ không có cách nào tu luyện được nữa!

Thấy bộ dáng này của hắn, Viên trưởng lão than thở một tiếng.

Tu luyện thân thể, sợ nhất là xương cốt bị hao tổn, hiện tại xương cốt toàn thân đã vỡ không sai biệt lắm, cho dù có thuốc tốt cứu chữa thì chỉ sợ cũng không có khả năng khôi phục lại như lúc ban đầu.

Có thể nói, một thân tu vi của tên này bởi vì một trận chiến này mà trôi theo nước chảy, khó có thể khôi phục.

Mặc dù trong tộc có thánh dược chữa thương có thể chữa cho người ta trở nên hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng. . . Thanh niên này cũng không tính là hạch tâm, huyết mạch cũng không có tinh thuần như vậy, không có thâm niên sử dụng.

- Vâng!

Vẻ mặt người thanh niên này rấ tlaf bi thương.

Thực lực của bản thân hắn ở gia tộc cũng đã không được chào đón, tu vi lại mất, có thể tưởng tượng ra được kết cục sau này nhất định sẽ cực kỳ thê thảm.

- Được rồi, ngã một lần khôn hơn một chút, đối với ngươi cũng không tính là ăn thiệt thòi!

Viên trưởng lão không nói thêm lời nào mà là nhìn về phía Trương Huyền, trong ánh mắt mang theo vẻ bội phục:

-Trương sư tuổi còn trẻ đã tu luyện thân thể tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, thực sự khiến cho người ta bội phục! Không biết. . . Có thể hứng thú đến Viên gia ta làm khách hay không? Dùng sự lý giải đối với thân thể và tuổi tác của ngươi. Chỉ cần cố gắng không ngừng, việc trở thành khách khanh cũng chỉ là vấn đề thời gian!

- Đi Viên gia?

Hoài Vương gia ở bên cạnh trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập.

Vô Cương Viên gia đại biểu cho cái gì, đám người Trương sư không hiểu, thế nhưng hắn lại rất rõ ràng.

Nếu như để cho hắn đi, làm một khách khanh, dù chỉ là một môn nhân bình thường thì nhất định hắn cũng sẽ không có chút do dự nào.

Ngay khi hắn cho rằng vị Trương sư này sẽ trực tiếp đồng ý thì lại thấy đối phương lắc đầu, vẻ mặt rất là khinh thường:

-Không hứng thú!

Thân thể chấn động, Hoài Vương gia rất là sốt ruột:

-Trương sư, ngươi có biết ý nghĩa của việc làm khách khanh Vô Cương Viên gia như thế nào hay không?

- Bất kể nó có ý nghĩa gì thì ta cũng không có hứng thú! Trương Huyền khoát tay áo.

Dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chính là một hạ nhân mà thôi, hắn muốn trở thành Danh sư cửu tinh, gia tộc, thế lực gì đó đều là phù vân.

Lại nói, làm khách khanh cho học sinh hắn, hắn cũng không gánh nổi cái danh tiếng này a!

- Vậy thì đáng tiếc...

Thấy hắn cự tuyệt không chút do dự, Viên trưởng lão cũng lắc đầu, than thở một tiếng, lại lần nữa nhìn qua:

-Trương sư, thiếu gia của chúng ta...

Quyết định việc đi hay ở của Viên Đào, vị Trương sư này còn chưa mở miệng. Coi như thực lực của hắn thông thiên cũng không thể trói thiếu gia của mình lại a.

- Ài!

Than thở một tiếng, Trương Huyền quay đầu nhìn về phía tên thiếu niên đang ở cách đó không xa:

-Viên Đào, ngươi tới đây một chút!

- Lão sư!

Sửng sốt một chút, Viên Đào đi tới gần.

Dùng tay xoa đầu của mập mạp, trong ánh mắt của Trương Huyền hiện lên vẻ phức tạp:

-Về đến gia tộc, tu luyện cho tốt, đừng làm hỏng tên tuổi của lão sư!

- Lão sư...

Hai mắt đỏ lên, Viên Đào quỳ rạp xuống mặt đất:

- Con không đi, con muốn đi theo phía sau lão sư...

Trương Huyền lắc đầu:

- Người của Viên gia nắm giữ truyền thừa huyết mạch Long Tê hoàn chỉnh, có lẽ ngươi nên đi cùng hắn. Như vậy, tu vi cũng có thể tăng trưởng nhanh hơn, tiến bộ càng lớn! Đi theo phía sau ta chỉ sẽ trở thành ràng buộc của ngươi mà thôi.

Thân thể Viên Đào cứng đờ.

- Tốt rồi, làm học sinh của Trương Huyền không nên lề mề chậm chạp. Đến gia tộc, tranh thủ sớm kích hoạt thể chất một chút, cũng để cho lão sư nhìn thành tựu của ngươi một chút!

Trương Huyền khoát tay chặn lại.

Mặc dù trong lòng rất không muốn, thế nhưng vẫn nên để cho đối phương đi.

Học sinh cũng giống như chim nhỏ, ngày ngày cuốn lấy chân hắn, coi như dạy dỗ khá hơn nữa thì cũng không bằng giương cánh bay lượn, vẫy vùng ở trên bầu trời bao la.

Bởi vì. . . Nơi đó mới là thế giới thuộc về hắn!

Chỉ có buông tay để cho hắn bay lượn thì hắn mới có thể càng đi càng xa, mới có thể trải qua mưa gió, trở thành cường giả chân chính.

- Vâng!

Thấy thái độ kiên quyết của lão sư, Viên Đào cắn răng.

- Viên trưởng lão, người học sinh này của ta có chút ngang bướng, về sau làm phiền ngươi quan tâm nhiều hơn!

Sắp xếp Viên Đào xong, Trương Huyền nhìn về phía Viên trưởng lão rồi nói.

- Trương sư chuyện này...

Sắc mặt Viên trưởng lão nghiêm túc, lần nữa nhìn về phía người thanh niên trước mắt, trong mắt tràn ngập vẻ bội phục.

Tình cảm giữa đối phương và Viên Đào, hắn đã nhìn thấy ở trong mắt. Dù vậy, biết học sinh có đường tốt để đi mà đối phương vẫn không chút chậm trễ tiễn đưa, phần lòng dạ này, phần hiểu biết này, cũng không phải là thứ mà một ít Danh sư có thể so sánh được!

Chỉ cần không vẫn lạc, tuyệt đối vị Trương sư này sẽ tiền đồ vô lượng!

- Viên Đào là học sinh thân truyền của ta, về sau nếu như để cho ta biết hắn bị ủy khuất hoặc là không công bằng, ta sẽ đích thân tìm tới Viên gia!

Nói xong một câu, khuôn mặt Trương Huyền trầm xuống.

Mặc dù thực lực bây giờ của hắn không được. Thế nhưng không có nghĩa là về sau không được, nếu đối phương có can đảm ngược đãi Viên Đào, như vậy hắn cũng sẽ không để ý mà đi xem Viên gia này một chút, nhìn xem rốt cuộc nó có lai lịch gì.

- Yên tâm đi, Đào thiếu gia có cổ mạch hoàn chỉnh như thế, gia tộc chú trọng cũng không kịp, làm sao có thể để người chịu oan ức...

Viên trưởng lão cười cười.

Long Tê cổ mạch hoàn chỉnh như thế, trên vạn năm qua gia tộc chưa từng thấy qua. Bọn họ xem như bảo bối cũng không kịp, làm sao có thể để cho đối phương chịu sự không công bằng cơ chứ.

- Vậy là tốt rồi!

Trương Huyền gật gật đầu, bàn tay duỗi ra, chộp chén rượu trên bàn cách đó không xa rồi nói:

-Ta kính trưởng lão một chén!

- Cái này...

Lần bắt chén rượu này tới thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, thế nhưng con ngươi của Viên trưởng lão lại co rụt lại, toàn thân chấn động.

Trương Huyền cách cái bàn khoảng 1m50, khẽ vươn tay đã tóm lấy được, còn không vận dụng một chút chân khí nào, như vậy đã nói rõ. . . Cánh tay của hắn trong nháy mắt đã tăng vọt lên khoảng cách ít nhất là nửa mét!

Không dựa vào chân khí, cánh tay tăng vọt. . .

- Chẳng lẽ là. . . Xương cốt, cơ bắp tu luyện đến bất tử chi cảnh hay sao?

Thân thể Viên trưởng lão cứng ngắc.

Truyền thuyết, thân thể tu luyện đến cảnh giới nhất định, không chỉ cực kỳ cứng rắn mà còn có thể cực kỳ mềm dẻo.

Bất kể xương cốt hay là cơ bắp cũng có thể làm ra được chuyện kéo dài trái ngược lẽ thường, thậm chí bị đánh thành bánh thịt cũng đều có thể khôi phục lại như lúc ban đầu!

Do đó, loại cấp bậc này cũng gọi là bất tử chi cảnh.

Mặc dù không phải là bất tử chân chính, thế nhưng cơ bắp tùy ý kéo duỗi, xương cốt tùy ý chuyển đổi đã rất là nghịch thiên rồi.

Coi như là gia tộc bọn họ, cũng chỉ có lão tổ trong truyền thuyết mới có thể làm được điểm ấy!

Người thanh niên trước mắt này, không vận dụng bất luận chân khí gì mà cánh tay lại tăng vọt hơn nửa thước, coi như không có đạt tới loại cảnh giới này thì cũng còn cách không xa!

Hai mươi tuổi đã tu luyện thân thể tới cực hạn, đạt tới bất tử chi cảnh. . .

Chuyện này làm sao có thể?

Người trước mắt này rốt cuộc là quái thai thế nào chứ?

Khó trách thanh niên kia lại thất bại, loại thân thể cấp bậc này, xem như hắn cũng còn kém xa ah!

Trước đó hắn còn cảm giác đối phương nói tìm tới Viên gia là một câu nói đùa, mà bây giờ, hắn lại không cho là như vậy.

Mặc kệ tu vi đối phương như thế nào, thân thể đã đạt đến cảnh giới bất tử. Như vậy thành tựu sau này sẽ không thể hạn lượng. Cho dù Viên gia truyền thừa vài vạn năm, là gia tộc siêu lớn. Thế nhưng về sau chỉ sợ sẽ run lẩy bẩy ở trước mặt đối phương.

Tràn ngập khiếp sợ, khi lần nữa nhìn lên, chỉ thấy thanh niên trước mắt đã uống chén rượu trong tay xong, lại trở lại mật thất vừa rồi. Khi lần nữa đi ra, trên mặt đã khôi phục vẻ không hề bận tâm như trước.

- Chúng ta đi!

Nói một tiếng, Trương sư nhanh chân bước ra ngoài.

- Đi!

Đám người Trịnh Dương nhìn Viên Đào một cái, sau đó đi theo sát lão sư.

Làm đồng môn lâu như vậy, cùng tu luyện một chỗ cho nên mọi người đã sớm có quan hệ cực kỳ thâm hậu. Hiện giờ một người đột nhiên rời khỏi, trong lòng ít nhiều cũng có không nỡ.

- Trương sư...

Thấy Trương Huyền nói đi là đi, không chút dây dưa dài dòng nào, Viên trưởng lão đang muốn nói gì đó thì chỉ thấy bàn tay của thanh niên cách đó không xa lắc một cái, một cái hồ lô rượuđã bay tới.

Tiện tay tiếp lấy, ngay sau đó đã nghe thấy thanh âm của đối phương vang lên.

- Nốt xương cốt toàn thân lại, sau đó uống bình rượu thuốc này vào, xương cốt toàn thân có thể trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu, sẽ không làm ảnh hưởng tới việc tu luyện!

- Cái này...

Sửng sốt một chút, Viên trưởng lão vội vàng đưa hồ lô rượu cho thanh niên cách đó không xa.

Xương cốt của đối phương, vừa rồi hắn đã dùng chân khí để nối xong. Biết rượu thuốc này có khả năng khôi phục thương thế, cho nên hắn không dám do dự mà ngẩng đầu uống vào.

Cô cô cô cục cục!

Rượu thuốc đi vào cổ họng, một dòng nước ấm lập tức dọc theo bụng dưới lan tràn, xương cốt đứt gãy trước đó lập tức xuất hiện cảm giác tê dại. Sau mấy tức qua đi, không cần chân khí duy trì cũng đã có thể đứng thẳng, thương thế trên người đã trở nên hoàn hảo không chút tổn hại, giống như trước đó không bị qua tổn thương vậy.

- Cái này...

Con ngươi hắn co rụt lại, hai mắt người thanh niên này đỏ ửng, kích động tới mức không ngừng run rẩy.

Thân thể Viên trưởng lão cũng cứng ngắc.

- Chữa thương. . . Thánh dược?

Loại dược vật cấp bậc này, coi như ở trong gia tộc bọn họ cũng vô cùng trân quý, đối phương tiện tay ném ra thứ này, phần ân tình này, thực sự quá lớn!

- Trương sư. . . Đa tạ!

Thanh niên cũng biết độ trân quý của nó, cho nên lúc này cũng không nhịn được nữa mà trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Vừa rồi hắn mở miệng khiêu khích, ngữ khí cay nghiệt, không những đối phương không có ghi hận mà còn ban cho dược liệu quý giá như thế. . .

Lấy ơn báo oán, lòng dạ như cốc!

Đây mới thật sự là phong độ của Danh sư!

Khó trách có thể khiến cho Đào thiếu gia thề chết cũng đi theo, loại nhân phẩm này, loại khí độ này, khiến cho người ta kính ngưỡng.

Hắn ở bên này cảm kích, Viên Đào ở một bên cũng xiết chặt nắm tay, nước mắt chảy xuôi xuống phía dưới.

Hắn là người khảo hạch kém cỏi nhất, thế nhưng lão sư không chê hắn, lại còn thu hắn làm học sinh!

Là lão sư đã khiến cho hắn từ một tên tên lỗ mãng công pháp gì cũng không có học qua biến thành cao thủ Hóa Phàm cảnh!

Là lão sư vì giúp hắn tìm kiếm dược liệu kích hoạt thể chất mà đã hao phí vô số tâm huyết!

Là lão sư vì sửa chữa công pháp cho hắn mà thức trắng đêm không ngủ. . .

Lão sư. . . Yên tâm đi, sau khi về đến gia tộc, nhất định con sẽ cố gắng tu luyện, không cô phụ sự kỳ vọng của người đối với con!

Trong lòng Viên Đào thầm phát thệ!

Bình Luận (0)
Comment