Lúc trước ở Vạn Quốc thành, lần thứ nhất nhìn thấy nhiều vị Danh Sư, nhưng cộng lại chỉ hơn ngàn người, Danh Sư học viện vừa khai giảng, đi đến nửa bước ngũ tinh, tứ tinh đỉnh phong liền có ba vạn...
Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kinh khủng!
Bất quá, biết hoàn cảnh địa lý của Hồng Viễn Danh Sư học viện, liền có thể nghĩ thông suốt.
Học viện này là Danh Sư học phủ duy nhất dưới phong hào vương quốc, tuyển nhận không chỉ học viên ở Hồng Viễn đế quốc, còn có đế quốc nhất đẳng khác.
Mấy chục cái đế quốc nhất đẳng, cộng thêm vô số tông môn, Danh Sư đường, thiên tài Danh Sư, nhiều vô số kể.
Khó trách loại địa phương như Thiên Huyền vương quốc này được xưng là Thượng Cổ chi địa, ngay cả Danh Sư cũng không có, quả thực rớt lại phía sau.
- Chúng ta không liên minh với thế lực khác, những học sinh này, có thể thông qua khảo hạch, liền dựa vào Trương sư ngươi...
Đám người Phùng sư, La sư đi tới gần.
Trước đó mặc dù có mâu thuẫn với vị Trương sư này, nhưng tất cả mọi người là Danh Sư, cùng thuộc một thế lực, đối phương càng cường đại, Huyễn Vũ đế quốc cũng càng cường đại, trải qua những ngày gần đây, mấy người cũng coi như nghĩ thông suốt.
- Yên tâm đi!
Nhìn thoáng qua rất nhiều học sinh chung quanh, Trương Huyền gật đầu.
Lần này Huyễn Vũ đế quốc cộng thêm hắn tổng cộng tới năm mươi vị Danh Sư, đại bộ phận đều là tứ tinh đỉnh phong, thực lực ở Trọc Thanh cảnh.
Loại thực lực này, ở trong ba vạn tân sinh, quả thực không tính là xuất chúng, muốn trổ hết tài năng, toàn bộ thông qua, chỉ có thể nói... Rất khó!
Nguyên nhân chính là như thế, lúc trước mọi người thương nghị qua mới muốn liên minh với đế quốc nhị đẳng Kim Hải quốc, vốn nghĩ, coi như không thắng cũng không kém nhiều, có thể không phân chủ phụ, công bằng cạnh tranh, không nghĩ tới, thực lực đối phương mạnh như vậy, bị đánh bại thảm hại, suýt chút nữa biến thành khiên thịt của bọn họ.
May mắn Trương sư ngăn cơn sóng dữ.
Không có liên minh, hiện tại chỉ có thể ký thác hi vọng vào trên người Trương sư, hi vọng hắn có thể dẫn đầu mọi người, thông qua khảo hạch, không nên nửa đường bị đào thải.
- Đa tạ!
Đám người La sư, Phùng sư ôm quyền.
Đổi lại người khác, lúc trước cản trở như thế, khẳng định sẽ gây khó dễ với bọn hắn, nhưng vị Trương sư này không có loại ý nghĩ kia chút nào, bất kể phẩm hạnh hay phong độ, đều không phải bọn họ có thể so sánh.
Hồi tưởng trước đó làm ra đủ loại, chỉ cảm thấy tràn đầy áy náy, vô cùng xấu hổ.
- Khách khí!
Thấy nét mặt của bọn hắn, Trương Huyền cười cười, đang muốn nói mấy câu khách sáo, liền nghe một thanh âm nhàn nhạt từ nơi không xa vang lên.
- Đây chính là người đánh bại ngươi?
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong sư huynh của Kim Hải đế quốc trước đó bị đánh bại, theo sau lưng một thanh niên đi tới.
Nói chuyện chính là thanh niên này, thân hình cao lớn, tay chân rất dài, làn da ngăm đen, trong ánh mắt mang theo lạnh lùng, tựa như có điện mang lưu chuyển.
- Kiều Thiên cảnh?
Trương Huyền nhíu mày một cái.
Đối phương không có che lấp khí tức, lực lượng của Kiều Thiên cảnh tản ra, như mặt trời chói chang, cho người ta áp lực thực lớn.
Kiều Thiên cảnh, tinh thần cùng tự nhiên hình thành thiên địa chi kiều, càng thân cận tự nhiên, kết hợp tự nhiên, mặc dù Hợp Linh cảnh cũng không yếu, nhưng ở trước mặt loại cường giả này, liền không có ý nghĩa.
Mặc dù thực lực là Kiều Thiên cảnh, tương đương đám người Lạc Thất Thất, nhưng nhìn huy chương trước ngực, vẫn như cũ là tứ tinh.
Khảo hạch ngũ tinh, Kiều Thiên cảnh chỉ là điều kiện cơ sở nhất, còn cần có năm chức nghiệp phụ tu đến ngũ tinh, tâm cảnh khắc độ đạt tới 15. 0.
Do đó, năm nhất của Danh Sư học viện, không ít học viên, thực lực sớm đã đủ rồi, những điều kiện khác không cách nào đi đến, mà chỉ có thể khốn tại nguyên chỗ, không cách nào đột phá.
Người trước mắt, rất rõ ràng chính là như vậy.
Dù vậy, cũng rất đáng sợ.
Không đến ba mươi, hơn nữa chưa vào Danh Sư học viện liền có loại thực lực này, coi như ở trong rất nhiều tân sinh của lần khảo hạch này, cũng được tính là thiên tài, có thể trổ hết tài năng.
- Vâng!
Phong sư huynh gật đầu.
- Cái này...
Nghe hắn xác nhận, thanh niên nhíu mày.
Hắn cùng Phong sư huynh kia đã sớm nhận biết, vốn cho rằng người đánh bại đối phương, lại kém cũng là Kiều Thiên cảnh, thực lực siêu quần, khí chất phi phàm, nhưng tên này, là cái quỷ gì?
Toàn thân dơ dáy bẩn thỉu, giống như thật nhiều ngày không tắm rửa; con mắt vằn vện tia máu, vừa nhìn liền biết không nghỉ ngơi tốt; mặc dù trên đầu, trên mặt khôi phục như lúc ban đầu, nhưng vẫn còn có thương thế lưu lại máu ứ đọng...
Nếu như đoán không sai, trước đó không lâu có lẽ mới vừa bị đánh đến hoàn toàn thay đổi...
Mấu chốt nhất là, mặc dù thực lực là Hợp Linh cảnh đỉnh phong, nhưng cho người ta một loại cảm giác cũng không cường đại... Đổi lại địa phương khác, loại người bộ dáng này, nhìn cũng không nhìn một cái, lại có thể đả kích bằng hữu mình uể oải suy sụp? Lòng tin bị đánh mất?
- Dư huynh, đừng coi thường, Trương sư... thực lực phi phàm, một ngón tay liền đánh bại ta!
Sợ đối phương không tin, Phong sư huynh giải thích một câu, chẳng qua nói xong lời cuối cùng, chính mình cũng có chút hoảng hốt.
Thật là con hàng này đả thương ta?
Làm sao cảm giác thua một tên ăn mày vậy nhỉ...
- Một ngón tay?
Dư huynh lắc đầu, ánh mắt như điện nhìn lại:
- Ngươi chính là Trương Huyền Trương sư? Ngươi đánh bại Phong Ngô, có dám so với ta một trận không?
- So một trận?
Lắc đầu, Trương Huyền đang muốn nói mình rất bận, không có thời gian, nhưng nghĩ đến cái gì, hai mắt sáng lên nhìn qua:
- Có tiền đặt cược không?
Đúng lúc tiền bạc hơi thiếu, thuê phòng cũng không có tiền, nếu có người đưa tiền đến, liền quá tốt rồi.
Lúc trước ở Kỳ Trân lâu lấy được bảo vật, Tôn Cường còn chưa kịp bán liền đến nơi này, hiện tại lại chưa quen cuộc sống ở Hồng Viễn thành, trong thời gian ngắn khẳng định bán không xong, cẩn thận tính toán ra, trong tay đã không có tiền tiết kiệm gì rồi.
- Tiền đặt cược?
“Dư huynh” sững sờ.
- Không sai, muốn so, không lấy ra tiền đặt cược sao có thể chứ?
Trương Huyền vẫy tay.
Hắn cũng không có thời gian luận bàn giao lưu tình cảm gì, không lấy ra chỗ tốt liền muốn tỷ thí, nào có nhiều thời gian lãng phí như vậy?
- Ngươi... Nhưng biết ta muốn cùng ngươi so cái gì không?
Nhíu mày một cái, khuôn mặt của “Dư huynh” khó coi.
Bất kể nói thế nào, tất cả mọi người là Danh Sư, thuộc về nhân vật có mặt mũi, mới mở miệng liền tiền đặt cược, cũng không tránh khỏi quá mất mặt đi!
Hơn nữa, ngươi một Hợp Linh cảnh, không sợ ta ngược lại cũng thôi, ngay cả so cái gì cũng không biết, liền muốn tiền đặt cược... Ngươi xác định nhất định sẽ thắng?
Cuồng vọng!
Phách lối!
Vốn đối với tên này ấn tượng không tốt, thời gian nháy mắt đã hạ xuống điểm thấp nhất.
- Quản ngươi đánh cược cái gì, chỉ cần có tiền đặt cược, tùy tiện!
Không để ý tới thái độ của đối phương, Trương Huyền khoát tay áo.
- Ngươi đã tự tin như vậy, ta liền thành toàn ngươi!
Lạnh hừ một tiếng, cổ tay “Dư huynh” khẽ đảo, một đống linh thạch xuất hiện ở trước mắt:
- Đây là 1000 linh thạch trung phẩm, chỉ cần ngươi thắng, trực tiếp lấy đi!
- 1000 linh thạch?
Trương Huyền nhìn qua.
- Không sai! Lấy thực lực của ngươi, chắc hẳn chưa thấy qua nhiều linh thạch như vậy đi, có điều, yên tâm, ngươi thua... Ta không cần linh thạch của ngươi, chỉ cần ngươi ở trước mặt tất cả tân sinh, xin lỗi ta vì vừa rồi không lễ phép là đủ...
“Dư huynh” cười lạnh, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt ngạo nghễ.
Huyễn Vũ đế quốc ở trong đế quốc nhị đẳng, bản thân liền không quá cao, hơn nữa đối với người vừa mới gặp mặt liền mở miệng ngậm miệng tiền đặt cược... Vừa nhìn liền biết là quỷ nghèo, một ngàn linh thạch trung phẩm, đối loại người này, tuyệt đối là số lượng lớn, cả một đời cũng chưa thấy qua.
- Xin lỗi? Ngươi suy nghĩ nhiều...
Thấy đối phương càng nói càng nhiều, Trương Huyền khoát tay áo cắt ngang:
- Một ngàn linh thạch trung phẩm quá phiền phức, không bằng cược một khối!
- Một khối? Một khối linh thạch trung phẩm, cũng gọi đánh cược? Ta tùy tiện cho hạ nhân tiêu phí, cũng không chỉ cái này...
Nghe được tiền đặt cược của đối phương chỉ là một khối, “Dư huynh” cười lạnh, còn không có nói hết lời, đã cảm thấy Phong Ngô đẩy hắn một chút, nghi ngờ nhìn sang, con mắt rơi vào trên tay Trương sư, tròng mắt suýt chút nữa rơi ra hốc mắt.
Chỉ thấy trong tay đối phương chẳng biết lúc nào nhiều hơn một khối linh thạch, óng ánh lóa mắt, lóng lánh đến để cho người ta choáng váng.
- Linh thạch thượng. . . thượng phẩm?
Bờ môi run rẩy, thân thể “Dư huynh” nhoáng một cái.
- Đúng vậy, một khối linh thạch thượng phẩm!
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua.
- ...
“Dư huynh” mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Mặc dù giá trị bản thân hắn không ít, cũng chỉ có linh thạch trung phẩm. Thượng phẩm, là vật phẩm Thánh giả mới có thể giao dịch, tiện tay lấy ra làm làm tiền đặt cược... Ngươi thật là Hợp Linh cảnh, thật từ Huyễn Vũ đế quốc tới?
Mới vừa thấy tên này, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu giống như ăn mày, còn tưởng rằng là người nghèo rớt mồng tơi, nằm mơ cũng không nghĩ tới, vừa ra tay chính là linh thạch thượng phẩm... Ngươi đây là muốn điên ah!
- Làm sao? Có hay không? Không có tiền còn đánh cái gì cược, đi qua một bên chơi, không rảnh phí lời với các ngươi...
Thấy tên này mặt mũi run rẩy, Trương Huyền nhếch miệng, vẻ mặt khinh thường.
Ngay cả linh thạch thượng phẩm cũng không có, ở đây giả trang lão sói vẫy đuôi cái gì.
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, “Dư huynh”, Phong Ngô đều tức giận đến hai mắt biến thành màu đen.
Chuyện này là sao, bọn họ đến tìm phiền phức, làm cho đối phương khó chịu, sao náo loạn nửa ngày, khó chịu thành bản thân mình rồi?
Nhất là vẻ mặt đó, như nói các ngươi là quỷ nghèo, ta khinh thường tỷ thí với các ngươi vậy...
- Tốt, cược thì cược!
Tức giận cắn răng, “Dư huynh” hất ống tay áo, khẽ nói.
- Vậy thì tốt, linh thạch thượng phẩm của ngươi ở đâu? Lấy ra ta xem một chút, nếu không thật muốn quỵt nợ, ta cũng không có cách nào! Thời đại này, người không có tiền còn làm bộ nhiều lắm!
Trương Huyền nói.
- Ngươi...
“Dư huynh” xiết chặt nắm đấm, biết tức giận với đối phương, là bản thân tự tìm phiền toái, quay đầu nhìn về phía Phong Ngô:
- Lấy Kích Không phù của ngươi ra!
- Dư huynh, thứ này...
Nghe được muốn hắn lấy cái này, Phong Ngô nhíu mày biến sắc, vội vàng vẫy tay.
- Yên tâm, ngươi cảm thấy hắn có thể thắng ta?
“Dư huynh” hừ một tiếng, hai tay chắp sau lưng, trên mặt lộ ra sự tự tin mạnh mẽ.
- Ây... Vậy được rồi!
Vừa nghĩ tới thân phận của Dư huynh, cùng nội dung lần khảo hạch này, Phong Ngô chần chờ một chút, nhẹ gật đầu, lật bàn tay một cái, một ngọc phù xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
“Dư huynh” tiếp nhận ngọc phù, nắm ở trong tay:
- Viên Kích Không phù này, là Thánh giả luyện chế, có thể thừa nhận được một chiêu công kích của Thánh giả nhất trọng mà không bị thương tổn! Giá trị tuyệt đối bằng một viên linh thạch thượng phẩm!
- Kích Không phù?
Trương Huyền đưa ngón tay tới, đụng một cái, lập tức hài lòng nhẹ gật đầu:
- Thứ này quả thực giá trị một viên linh thạch thượng phẩm, tốt, ta cược!
- Vậy thì tốt, chúng ta liền cược... Một lát nữa thí luyện, ai thành tích cao hơn!
Thấy hắn đáp ứng, khóe miệng “Dư huynh” vung lên.