Vừa rồi Ngụy Trường Phong thi triển võ kỹ với hắn, thông qua Thiên Đạo thư viện liền nhẹ nhõm nhìn ra vị trí thiếu hụt.
Trước đó cảm thấy tên này việc ác bất tận, vì nhận được chút bảo vật, không tiếc ra tay đánh nhau, nhưng sau khi biết nguyên nhân, lại mang theo đồng tình.
Đối phương cũng không phải hạng người lòng tham không đáy, mà là vì cứu người.
- Không cần phải để ý đến vì sao ta biết, ta chỉ nói cho ngươi, cống hiến thật tốt, ta sẽ ra tay điều trị, coi như trị không khỏi, cũng sẽ giúp ngươi tìm người chữa khỏi!
Trương Huyền nói.
- Ngươi, ngươi...
Thân thể Ngụy Trường Phong run lên.
Đối phương nói không sai, hắn mở Linh Tài các, không tiếc đắc tội vô số người, mục đích đúng là sưu tập bảo vật đặc thù, cứu chữa nữ nhi bệnh nặng.
Thời điểm nữ nhi của hắn còn ở trong bụng, bị thương bản nguyên, thuộc về chứng bệnh Tiên Thiên, tìm vô số danh y cũng không có kết quả, vị Y Sư lục tinh đỉnh phong cuối cùng cho phương thuốc, để hắn nghĩ biện pháp dùng linh tính trong bảo vật kéo mệnh.
Những năm này, là dựa vào loại phương pháp kia kéo dài hơi tàn.
Nhưng xem ra, lại không chiếm được phương pháp trị liệu đúng đắn, cũng sống không lâu.
Chuyện này chỉ ở trong vòng tròn Thánh giả của Hồng Viễn thành lưu truyền, vị này làm sao biết được?
- Nếu như thiếu gia có thể cứu chữa con gái của ta, Trường Phong nguyện ý máu chảy đầu rơi, muôn lần chết không chối từ!
Nhớ tới vị thiếu gia này vô số thủ đoạn thần kỳ, trong lòng hơi động, Ngụy Trường Phong cắn răng quỳ xuống đất.
- Ân, ta cũng không cần ngươi máu chảy đầu rơi, chỉ cần cống hiến thật tốt, tự sẽ có hồi báo!
Khoát tay áo, Trương Huyền lập tức ném qua một hồ lô rượu:
- Uống!
- Vâng!
Không biết thiếu gia có ý tứ gì, nhưng đối phương nói không dám vi phạm, Ngụy Trường Phong mở nắp, uống xong.
Cô cô cô cục cục!
Rượu ngon tiến nhập thể nội, lập tức cảm thấy một dòng nước nóng dạo chơi toàn thân, ngay sau đó thương thế bị khôi lỗi đánh ra, mắt trần có thể thấy khôi phục, hoàn hảo không chút tổn hại.
- Đây là... Thánh dược chữa thương?
Con ngươi hắn co rụt lại.
Mặc dù hắn là cường giả Thánh cảnh, lại mở Linh Tài các, giá trị bản thân không ít, nhưng thánh dược chữa thương công hiệu như vậy, vẫn là chưa từng thấy qua.
Uống xong là tốt rồi... Nắm giữ loại vật này, có lẽ thiếu gia thật có thể cứu nữ nhi.
- Trước dọn dẹp cục diện rối rắm nơi này một chút đi!
Cũng không giải thích, Trương Huyền nói.
Để thuộc hạ tin phục, phải ân uy tịnh thi, mới vừa đánh một trận, tự nhiên phải cho chút chỗ tốt, để hắn có chỗ trông đợi.
Nếu không, xem như linh hồn nhận chủ, ngoài hợp mà trong xa, phiền phức cũng không nhỏ.
- Vâng!
Biết hiện tại công lao chưa lập, thiếu gia không có khả năng ra tay cứu trị nữ nhi của hắn, Ngụy Trường Phong cũng không rầu rĩ, đứng lên.
Kẹt kẹt!
Cơ quan khởi động, bức tường chặn hai người chậm rãi biến mất, lập tức thấy được thân ảnh đám người Tôn Cường.
- Các chủ!
Đội hộ vệ vội vã lao đến, nhìn thấy Trương Huyền còn đứng tại chỗ, đồng thời không bị Các chủ đánh chết, vũ khí đồng loạt chỉ tới, vây quanh lấy hắn.
- Làm càn!
Ngụy Trường Phong giật nảy mình, nhướng mày:
- Từ hôm nay trở đi, vị này là thiếu gia của ta, các ngươi cũng phải xưng hô thiếu gia! So với ta còn phải tôn trọng, dám vi phạm, giết không tha!
- Thiếu gia?
Rất nhiều hộ vệ sửng sốt.
Các chủ đây là đầu óc có vấn đề, hay là thế nào?
Đối phương bứng cả hang ổ của ngươi, còn muốn gọi hắn thiếu gia?
Trong lòng kỳ quái, nhưng thấy khuôn mặt của đối phương ngưng trọng, không giống nói đùa, đành phải cúi đầu ôm quyền:
- Bái kiến thiếu gia!
- Cái này...
Bên cạnh rất nhiều tu luyện giả đều choáng váng.
Mới vừa rồi cảm thấy thanh niên này để bảo vật nhận chủ, để Linh Tài các nhận chủ liền đủ nghịch thiên, kết quả... Người ta ngay cả Linh Tài các Các chủ là Thánh giả cũng nhận chủ!
Có thể khoa trương hơn một chút không?
- Thiếu gia...
Khóe miệng của Tôn Cường cũng co giật.
Mới vừa rồi còn lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện... Hiện tại xem ra, suy nghĩ nhiều, xảy ra chuyện chính là vị Các chủ này.
Ngay cả Thánh giả cũng có thể thuần phục, thiếu gia đây là muốn nghịch thiên a!
- Không hổ là học sinh của lão gia, quả nhiên có phong thái của lão gia!
Hắn nhịn không được cảm khái.
- Chư vị, chuyện ngày hôm nay, còn hi vọng không cần truyền ra ngoài! Ngụy mỗ vô cùng cảm kích.
An bài xong hộ vệ, Ngụy Trường Phong ôm quyền.
Mặc dù những người này không biết tình huống chiến đấu vừa rồi, nhưng thiếu gia thích khiêm tốn, liền tận lực để cho người không nên truyền ra ngoài.
Dù sao thiếu gia từ đều đến cuối không nói ra họ tên, những người này coi như muốn nói, đoán chừng cũng nói không ra cái gì.
- Yên tâm đi, chúng ta nhất định giữ mồm giữ miệng!
- Chúng ta luôn rất nghiêm...
Rất nhiều tu luyện giả run rẩy, liên tục gật đầu.
Việc quan hệ tới một Danh Sư cùng Linh Tài các Các chủ, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám tiết ra ngoài.
Mấu chốt nhất là... Coi như tiết ra ngoài, hôm nay nhìn thấy sự tình ly kỳ như thế, cũng phải có người tin tưởng mới được.
- Ân, người tới, những bằng hữu này bị sợ hãi, cho mỗi người bọn hắn một phần lễ vật!
Thấy mọi người đáp ứng, Ngụy Trường Phong quay đầu phân phó.
Có thể mở Linh Tài các ở Hồng Viễn thành, đứng sừng sững nhiều năm không ngã, hắn tự nhiên cũng có biện pháp giao tiếp của mình.
Chỉ cần những người này thu lễ vật của hắn, khẳng định sẽ không dám nói huyên thuyên.
- Ân!
Nhìn thấy tiểu Phong xử lý chuyện giọt nước không lọt, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Linh Tài các tự nhiên không có nhiều hàng giả như vậy, cái gọi là hàng giả đều là người khác tạo nên.
Viên đan dược cấp sáu kia, coi như không có khoa trương như đối phương nói, nhưng cũng không phải độc dược, mà là thời điểm hắn cầm lấy hộp ngọc, lặng lẽ thả một đạo chân khí.
Chuyên môn học qua chức nghiệp Độc sư, Thiên Đạo chân khí có thể trong một ý nghĩ biến thành kịch độc.
Năng lực như vậy, hạ độc chết một thử đan thú, tự nhiên vô cùng đơn giản, có thể lừa gạt những người khác.
Nếu như có người biết chuyện xảy ra, cầm đan dược chờ thêm một đoạn thời gian, đợi chân khí ẩn núp bên trong hao hết, hiệu quả sẽ bình thường trở lại.
Còn Thanh Đồng giản, thân là Vu Hồn sư, để nó không cách nào sinh ra công kích hồn phách, càng cực kỳ dễ dàng.
Đằng sau cái gọi là hàng giả, đại bộ phận đều là như thế, do Thiên Đạo thư viện phân tích thiếu hụt, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, để hàng thật nháy mắt biến thành hàng giả, dễ như trở bàn tay.
Sự tình để vũ khí nhận chủ, thì giống như Tôn Cường nghĩ, thời điểm giới thiệu “hàng giả”, thuận tiện thu, nếu như đối phương ngoan ngoãn bồi thường, ngược lại cũng thôi, không bồi thường tiền, liền một lần hành động bộc phát, bứng cả hang ổ đi.
- Trở về đi!
Xử lý xong chuyện bên này, Trương Huyền không có tiếp tục lưu lại, mang theo Tôn Cường nhảy lên lưng Thiên Hùng thú, thẳng tắp bay lên không, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Ngụy Trường Phong có thể phái người đi đoạt đồ vật của đám người Tôn Cường, tự nhiên biết chỗ ở, linh hồn bị hạn chế, thu thập xong cục diện rối rắm của Linh Tài các, khẳng định sẽ tới tìm kiếm, bản thân cũng không cần phải tiếp tục lưu lại.
Trở lại chỗ ở.
- Thiếu gia, đây là linh thạch thượng phẩm vừa rồi Linh Tài các Các chủ cho!
Trước đó Ngụy Trường Phong bồi thường mười viên linh thạch thượng phẩm, hắn thu vào.
- Ân!
Tiện tay tiếp nhận, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu, bàn giao một câu:
- Vấn đề tiền có thể không cần cân nhắc, lại đi tìm tiểu viện lớn một chút.
Hiện tại không thiếu tiền, tự nhiên phải ở khá hơn một chút. Nói thật, nơi này thực sự quá nhỏ, muốn thẩm vấn Tử Dương thú cũng không được.
- Vâng!
Tôn Cường gật đầu.
- Hiện tại các ngươi tu luyện, linh thạch thượng phẩm còn không cần đến, những bảo vật cùng đan dược này, ngươi nhìn xem xử lý, nếu như có thể tăng thực lực lên, thì mau chóng tăng lên!
Cổ tay khẽ đảo, từ Linh Tài các lấy được bảo vật đều xuất hiện.
Tôn Cường tiếp nhận, lần nữa gật đầu.
Lần này đi Linh Tài các, nhận được không ít đan dược bảo vật, cho mấy người Trịnh Dương sử dụng, trong thời gian ngắn tiến bộ khẳng định rất lớn.
- Đúng rồi thiếu gia, hôm nay ta ra ngoài đi dạo, phát hiện một tiểu viện rất thích hợp yêu cầu, cách học viện rất gần, công trình cũng đầy đủ, chỉ là... mới vừa bị người khác mua đi!
Nhớ tới một việc, Tôn Cường nói.
- Mua đi liền không có biện pháp, Hồng Viễn thành rất lớn, tìm mấy tiểu viện rộng rãi không khó lắm!
Trương Huyền nói.
Đối phương mới vừa mua, chắc chắn sẽ không chuyển nhượng, cùng vấp phải trắc trở, không bằng tìm cái khác, dù sao nhóm người mình cũng không phải đặc biệt gấp.
- Ân, mấy ngày nay có việc liền để Tử Dực Thiên Hùng thú liên hệ ta, thực sự không được thì liên hệ Các chủ tiểu Phong!
Trương Huyền bàn giao.
An bài xong, lúc này mới bước lên lưng thú bay về học viện.
Sự tình bên này kết thúc, cũng nên đi Kinh Hồng viện, Ma âm viện tìm thư tịch nhìn.
Tiên Thiên thai độc trong Vu hồn, không sớm xử lý một chút, sẽ thêm ra rất nhiều biến cố không thể dự đoán.
Trở lại khu tinh anh, để Thiên Hùng thú về phủ đệ, đang định tìm người hỏi thăm vị trí của Ma âm viện hoặc Kinh Hồng viện, liền nghe đến tiếng đập cửa liên tiếp.
Mở cửa xem xét, chỉ thấy đám người Nhược Hoan công tử, La Tuyền, Tống Siêu đứng ở bên ngoài.
Bọn họ được đám người Bạch sư mang về học viện, đã sắp xếp chỗ ở xong xuôi, nghe nói Trương Huyền ở chỗ này, liền đặc biệt tới thăm hỏi.
- Trương sư, hôm nay tất cả mọi người đi bái sư, ngươi đi chưa?
Hàn huyên vài câu, Nhược Hoan công tử nhịn không được hỏi.
- Còn chưa đi!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn không có ý định bái sư, dù sao lên khóa hay không đối với hắn không có gì khác nhau, chỉ cần cho đọc sách là được.
- Chúng ta cũng không đi, đặc biệt tới tìm ngươi, muốn nghe xem ý kiến của Trương huynh, bái nhập môn hạ ai tốt nhất!
Nhược Hoan công tử cười nói.
Luận tuổi tác, hắn cùng đám người La Tuyền, đều lớn hơn Trương Huyền, có điều thế giới này thực lực vi tôn, xưng hô Trương huynh, xem như một loại tôn trọng.
- Cái này... Ta cũng không rõ ràng!
Trương Huyền nói.
Hắn làm sao biết bái nhập ai tốt nhất, hắn lại không có ý định bái sư a.
- Ngươi không rõ ràng? Cái này sao có thể! Chúng ta là nghe nói, Mi trưởng lão tự mình muốn thu ngươi làm đệ tử, ngươi cũng cự tuyệt...
Đám người La Tuyền mặt mũi không tin.
Hôm qua bọn họ vừa đến học viện liền nghe những học sinh mới nói.
Vị Trương sư này nghĩa bạc vân thiên, phân học phần của mình cho mọi người, nhận được Mi trưởng lão ưu ái, ý định thu làm học sinh, kết quả lại cự tuyệt.
Ngươi ngay cả Mi trưởng lão cũng không nguyện ý bái sư, chẳng phải có nhân tuyển tốt hơn sao?
- Ta bây giờ còn chưa đi nghĩ những thứ này, các ngươi có nhân tuyển thích hợp? Nói ra nghe một chút, ta tìm người giúp các ngươi hỏi thăm!
Trương Huyền mỉm cười nhìn qua.
Mấy người này đặc biệt tới, chỉ sợ là có ý kiến, bằng không thì cũng không nói muốn nghe ý kiến của mình.
Tân sinh cái gì cũng không hiểu, không cách nào biết lão sư tốt xấu, hắn không giống, hoàn toàn có thể tìm đám người Lạc Thất Thất, Ngọc Phi Nhi hỏi một chút, tìm đám người Mi trưởng lão hỏi thăm, chắc hẳn cũng sẽ nói rõ.
Nếu không đi tìm những học sinh cũ quản lý khu tinh anh kia hỏi thăm, khẳng định cũng sẽ trả lời.
Mặc dù đến học viện thời gian không dài, nhưng con đường rộng hơn đám người Nhược Hoan công tử nhiều lắm.