Làm Danh Sư ngũ tinh thượng phẩm, có năng lực đã gặp qua là không quên được, trước đó thời điểm chiến đấu với tên này, chỉ dùng Thanh Phong thủ, quẳng đối phương xuống đài cao, không hề thi triển sát chiêu.
Lúc này lại mồm méo mắt lác, miệng hộc máu... cái này con mẹ nó là bị thương nặng cỡ nào a?
Thật nặng như vậy, đâu thể nào tiếp tục đợi ở chỗ này, chỉ sợ sớm đã đi tìm người trị liệu!
Nhất định là vì học nghệ với Trương sư, cố ý đánh bản thân thành như vậy... Nếu không, căn bản không giải thích được.
Trong lòng buồn bực, chỉ thấy phía dưới Trương Huyền chọn xong người, bắt đầu truyền thụ võ kỹ.
Hắn thấy, trận trước Bạch Diện bởi vì chủ quan, bị tân sinh kia thừa dịp, lần này mở to hai mắt nhìn, sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào mà đối phương truyền thụ.
Lần này Trương sư truyền thụ cho là một bộ quyền pháp, giống như đao pháp đốn củi, đi thẳng về thẳng, hoàn toàn nhìn không ra kỹ xảo.
Nhìn một hồi, không hiểu ra sao.
Loại quyền pháp này, hắn ba tuổi liền biết đánh... Thật có thể thắng được mình sao?
- Mặc kệ, vị Trương sư này cực kỳ quỷ dị, vẫn là cẩn thận cho thỏa đáng, chờ tân sinh này lên đài, ta liền ra tay trước!
Thực sự không nghĩ ra tinh diệu đến cùng ở đâu, hắn nhịn không được tính toán.
Đối phương chỉ có một chiêu đấm thẳng, đã như vậy, cũng không cần khách khí, vừa bắt đầu liền động thủ, nhờ vào lý giải cùng hiểu biết của hắn đối với võ kỹ, cùng khống chế tu vi, đối phó một người mới vấn đề không lớn.
Càng nghĩ càng có đạo lý, mới vừa suy tư được phương thức chiến đấu, chỉ thấy tân sinh sưng mặt sưng mũi kia đi tới.
- Học trưởng!
Tân sinh khom người.
- Muốn tỷ thí, vậy thì bắt đầu đi!
Viên Cương hí dài, toàn thân khanh khách rung động, thân ảnh thoạt nhìn gầy yếu, lúc này liên tiếp cất cao, trong nháy mắt trở nên cao to, cánh tay, hai chân đều giống như trở nên dài hơn.
Võ kỹ Linh cấp thượng phẩm… Viên Hình Thông Tí công!
Vì tu luyện bộ võ kỹ này, hắn mười mấy năm nóng lạnh không ngừng, lực lượng đã sớm dung nhập cốt tủy, mọi cử động tự mang chuẩn mực.
- Tiếp chiêu!
Đạp mạnh mặt đất, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng, Viên Cương vọt ra.
Tốc độ nhanh chóng, như diều hâu vút không, lại như lưu quang huyễn ảnh, thời gian nháy mắt, liền đến gần đối thủ, năm ngón tay như câu, thẳng tắp đánh xuống.
Viên Hình Thông Tí công coi trọng nhanh, thủ đoạn công kích là: bổ, bắt, cào.
Là một vị tiền bối học viện quan sát phương thức chiến đấu của viên hầu, sáng lập ra chiêu số.
Dưới một bổ, sóng khí quay cuồng, đầu ngón tay xuất hiện đao mang, như một cây chủy thủ sắc bén.
- Không sai!
Nhìn thấy hắn vừa lên liền công kích, không lưu chút hậu chiêu, Ưng Cần thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nhẹ gật đầu.
Đã thua một ván, cũng không muốn ván thứ hai cũng thua, như vậy thật sự sẽ không có cách nào xoay người.
May mắn, Viên Cương không phải hạng người cổ hủ, cũng không băn khoăn mặt mũi cố ý lưu tình, mà vừa lên liền thi triển ra tuyệt chiêu mạnh nhất.
- Chiêu này lực lượng to lớn, khí tức hùng hậu, nếu như ta đối kháng, cần lui nửa bước, đợi hắn hết lực, lại tính toán sau...
Trong lòng hắn tính toán.
Mặc dù là sư huynh đệ cùng một học hội, cũng thường xuyên luận bàn, biết chiêu này đáng sợ, một khi để hắn cận thân, cơ bản sẽ rất khó tránh né.
Suy tư làm sao hóa giải, lập tức nhìn lại trên đài, muốn nhìn một chút tân sinh kia phản kích như thế nào, chỉ thấy hắn nhìn Viên Cương công kích, trốn cũng không tránh, một quyền đánh tới.
- Cái này...
Ưng Cần nháy con mắt.
Còn có loại tỷ thí này?
Không tránh né, cứ thế đón trảo một kia của Viên Cương, khẳng định sẽ lập tức bị thương, như vậy coi như đánh trúng đối phương, cũng vô dụng ah!
Phần phật!
Trong lòng còn chưa hết nghi ngờ, chỉ thấy nắm đấm của tân sinh đột nhiên tăng tốc đi tới, tốc độ nhanh hơn vừa rồi gấp bội, xem ra, bàn tay của Viên Cương vừa rơi vào trên người đối phương, nắm đấm của đối phương, cũng sẽ rơi ở trên người hắn.
Nói cách khác... Là đấu pháp lưỡng bại câu thương, không có bất kỳ kỹ xảo gì có thể nói!
Bành!
Quyền thịt giao kích, quả nhiên giống như hắn nghĩ, ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một chưởng.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc! Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Viên Cương bị một quyền đánh lui bảy tám bước, tân sinh cũng bị hắn đánh trúng ngực, xuất hiện vết máu.
- Được!
Dù bị thương, nhưng tân sinh không những không sợ hãi, ngược lại càng ngày càng hưng phấn, đi đầu xông về phía trước, mặc kệ chiêu số của đối phương tinh diệu như thế nào, mặc kệ mình có khả năng bị thương bao nhiêu lần, cứ đánh ra một quyền.
Bành!
Lại một chiêu đồng quy vu tận, tuy hắn bị thương, nhưng Viên Cương cũng không chịu nổi, liên tục hai quyền, vẻ mặt trắng bệch, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ta hiểu được...
Ưng Cần xiết chặt nắm đấm, con ngươi co vào:
- Quả nhiên là biện pháp tốt, Trương sư kia thật là lợi hại...
Đến bây giờ, hắn rốt cuộc minh bạch, tân sinh này đến cùng là cái đấu pháp gì.
Võ kỹ cận thân, không phải một sớm một chiều hoặc học một chiêu liền có thể đuổi theo, cần không biết khổ tu cùng tôi luyện bao nhiêu năm, vị Trương sư này khẳng định cũng biết điểm ấy, cho nên liền truyền cho tân sinh kia một chiêu quyền pháp lực công kích cực mạnh.
Đã tu luyện thế nào cũng đuổi không kịp, vậy dứt khoát không đuổi, liền cùng ngươi cứng đối cứng, liều mạng bị thương, cũng không để ngươi dễ chịu!
Ngươi công kích ta một cái, ta nhất định phải công kích ngươi một cái, chỉ cần lực lượng quyền pháp đầy đủ, tốc độ đầy đủ, cuối cùng ngã xuống, khẳng định là ngươi!
Thật độc ác!
- Xem ra Trương sư cũng không phải tuyển loạn, tên này vì nhận được danh ngạch, ngay cả mình cũng đánh, mức độ tàn nhẫn có thể tưởng tượng được...
Sắc mặt Ưng Cần tái xanh.
Vừa rồi Trương sư tuyển người, hắn còn kỳ quái, vì sao phải chọn một kẻ đả thương cả mình, hắn cũng nhìn ra không được bình thường, lấy nhãn lực của đối phương làm sao có thể nhìn không ra?
Xem ra là cố ý.
Một người, ngay cả mình cũng đánh, mức độ tàn nhẫn không cần nghĩ, loại người này, làm sao có thể ở thời khắc mấu chốt lùi bước?
Thích hợp loại cứng đối cứng, phương thức chiến đấu không muốn mạng này nhất!
- Xem ra Viên Cương sẽ thua!
Hắn lắc đầu.
Mọi người cùng cấp bậc, tên này không muốn sống, lực công kích lại mạnh như thế, Viên Cương bị thua là vấn đề thời gian.
Cũng không phải sức chiến đấu của Viên Cương không được, lý giải võ kỹ yếu, mà là... hắn tu luyện Thông Tí Viên công pháp, mang theo linh xảo của Linh thú loài vượn, có bản năng xu cát tị hung, một khi gặp phải nguy hiểm, sẽ trực tiếp trốn tránh, mà không phải mạnh mẽ chống đỡ.
Trốn tránh một lần có thể, trốn tránh nhiều, thế yếu chỉ biết càng nhiều, ở dưới quyền phong nặng như thế, xem như Viên Cương, lại có thể kiên trì mấy lần?
Bành bành bành!
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, năm quyền qua đi, Viên Cương không chịu nổi, mặt hoàn toàn thay đổi, thân thể nhoáng một cái, không thể kiên trì được nữa, ngã trên mặt đất, thua trong tay một người mới.
- Cũng không tệ lắm!
Nhìn thấy người mới này biểu hiện, Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Thiên Đạo quyền pháp chủ trương công phạt, uy lực vô tận, mặc dù bản thân truyền thụ cho bản rút gọn, lực lượng cũng cực kỳ đáng sợ, Viên Cương có thể tiếp nhận năm quyền mới nằm xuống, đã rất lợi hại.
- Hội trưởng, ta thắng...
Tràn đầy hưng phấn đi xuống đài cao, tân sinh nhìn về phía vị hội trưởng này, tràn đầy bội phục.
Trước đó hắn ở trong tay Viên Cương, ngay cả một chiêu cũng tiếp không được, bây giờ lại đánh bại đối phương, vị hội trưởng này bất kể nhãn lực hay lĩnh ngộ chiến đấu, đều đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng.
- Ân, không tệ, uống hồ lô rượu này đi!
Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, đưa qua một cái hồ lô.
- Vâng!
Tiếp nhận hồ lô, tân sinh uống sạch rượu ngon, ngay sau đó cảm thấy toàn thân xốp giòn, trước đó trọng thương, đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
- Đây là thánh dược chữa thương...
Con mắt trợn tròn, tân sinh run rẩy.
Vì hắn tổn thương, hội trưởng lại lấy ra Thánh dược cho hắn dùng, ân tình bao lớn, không thể đo lường!
Hội trưởng, về sau ta sinh là hội viên của ngươi, chết là hội viên của ngươi!
Sẽ không bao giờ thay đổi...
...
- Thủ đoạn của Trương sư quả nhiên kinh người!
Thấy tân sinh bị đòn thời gian nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, mà Viên Cương bên hắn, nằm trên mặt đất, tựa như sắp cúp máy, vẫn không ngừng giật giật, Ưng Cần lắc đầu, tràn đầy bội phục nhìn qua.
Bất kể chỉ điểm, nắm chắc chiến đấu, hay khống chế thuộc hạ, tên này đều đạt đến tình trạng để cho người ta không thể không bội phục.
- Vốn liên tục thua hai ván, chúng ta đã thua, nhưng không thấy Trương sư ra tay, thực sự khó mà tâm phục, cho nên tại hạ hy vọng có thể cùng Trương sư chiến một trận, không biết có thể không!
Ưng Cần hít sâu một hơi, lông mi như điện, trường thương trong tay lắc một cái, một cỗ khí thế ngạo nghễ sinh ra.
Dựa theo tình huống bình thường, ba cục hai thắng, bọn họ đã thua, nhưng đến bây giờ cũng không có ép Trương Huyền ra tay, để hắn không cam lòng, muốn khiêu chiến một chút, nhìn xem thanh niên có thể tùy tiện chỉ điểm người khác, đến cùng thực lực cao bao nhiêu.
Thua, cũng sẽ nhận, không oán không hối.
- So với ta?
Trương Huyền nhẹ gật đầu:
- Cũng được!
Thực lực của người này, hẳn là mạnh nhất trong ba người, chiến đấu với hắn, cũng đúng lúc rèn luyện những ngày này tiến bộ.
Thân thể nhoáng một cái, nhảy lên đài cao.
Chỉ điểm người khác chiến đấu, mặc dù cũng có thể hiển lộ rõ ràng thực lực, nhưng chân chính biểu hiện ra lĩnh ngộ cùng kỹ xảo chiến đấu, mới có thể để cho càng nhiều người thuyết phục.
- Thực lực của Trương sư là Kiều Thiên cảnh đỉnh phong, ta cũng áp chế tu vi tương đồng...
Thấy hắn đáp ứng, Ưng Cần nhẹ gật đầu, toàn thân oanh minh, thực lực Đạp Hư cảnh đỉnh phong, cứ thế mà thấp xuống hai cấp.
- Hạ thấp cấp bậc?
Thấy cử động của hắn, Trương Huyền đồng tình nhìn qua:
- Làm như vậy, ngươi sẽ chết...
Hắn Vu hồn, thân thể, chân khí ba cái đồng tu, lại thêm Minh Lý Chi Nhãn, Thiên Đạo thư viện, đừng nói cùng cấp, coi như kẻ trước mắt này, phóng thích toàn bộ thực lực Đạp Hư cảnh đỉnh phong, đoán chừng cũng không đủ đánh.
Thế mà còn dám áp chế tu vi, lá gan thật lớn!
- Trương sư yên tâm, coi như ngươi lý giải võ kỹ rất cao, ta cũng không yếu, nhất là thương pháp! Cùng cấp bậc... Vô địch!
Ưng Cần nhướng mày, chiến ý như nước thủy triều.
Thủ đoạn của Trương sư, hắn nhìn qua, quả thực rất mạnh, nhưng hắn cũng có tự tin.
Đây là luyện thương nhiều năm, ma luyện ra ý chí.
Chỉ cần cho hắn sử dụng trường thương, đối thủ mạnh hơn cũng có thể chiến một trận.
- Được rồi!
Thấy tên này tự tin như vậy, Trương Huyền không khuyên nhiều, chỉ nhẹ gật đầu.
- Vậy Trương sư, thương của ngươi đâu?
Thấy hắn tay không tấc sắt, đến bây giờ cũng không có lấy ra binh khí, Ưng Cần nhịn không được nói.
- Thương? Ngươi giảm thấp tu vi, nếu như ta lại dùng thương, là khi dễ người, như vậy đi…
Trương Huyền quay đầu nhìn Nhược Hoan công tử:
- Nhược Hoan, ta nhớ trên ghế bên kia, có chổi lông gà phủi tro bụi, ngươi cầm tới một cây giúp ta!