- Hai vị cần gì?
Thấy bọn họ đi tới, nhân viên phục vụ trước đài vui vẻ hỏi.
Là nữ tử, khoảng ba mươi tuổi, mặc Y Sư phục bạch sắc bó sát người, lông mi có chút thanh tú.
Những người này đều là Danh Sư làm việc ngoài giờ, đạt đến ngũ tinh hạ phẩm, hẳn là giống như Lạc Thất Thất, đều là học viên năm thứ hai.
- Chúng ta muốn gặp Vưu Hư phó viện trưởng!
Trương Huyền đi thẳng vào vấn đề.
- Phó viện trưởng?
Nữ tử sững sờ, mang theo nghi ngờ nhìn qua:
- Có hẹn trước không?
- Không có!
Trương Huyền lắc đầu.
- Vậy thật không tiện, phó viện trưởng bận rộn, không có hẹn trước hoặc triệu kiến, là không thể mang ngươi tới!
Nữ tử lắc đầu.
Một học viện phó viện trưởng, Danh Sư lục tinh đỉnh phong, coi như vương công đại thần muốn gặp, cũng cần sớm hẹn trước, há là một học sinh muốn gặp thì gặp?
Bộ đáng của đối phương, chỉ khoảng hai mươi tuổi, đoán chừng cũng chính là tân sinh năm nhất, loại tiểu nhân vật này, ngay cả quản sự cũng không có tư cách đi gặp, còn muốn gặp phó viện trưởng, thật là người không biết không sợ!
- Vậy làm sao mới có thể hẹn trước hoặc triệu kiến?
Trương Huyền hỏi.
- Ta cũng không biết!
Thấy mình đã nói rõ ràng, đối phương còn không buông tha, ánh mắt lộ ra một tia mất hứng, nữ tử khoát tay áo.
Trương Huyền vò đầu.
Còn tưởng rằng chỉ cần gặp được Vưu phó viện trưởng, hỏi thăm hắn dược liệu, thương định giá cả mua sắm là được, không nghĩ tới người cũng không thấy.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể rõ ràng, đường đường phó viện trưởng, thật muốn ai cũng có thể gặp được, vậy không cần tu luyện, không cần chữa bệnh, chỉ gặp người cũng có thể vội vàng chết.
- Đúng rồi, ta có một vật, làm phiền ngươi đưa cho Vưu phó viện trưởng, có lẽ thấy thứ này, liền có thể gặp ta!
Chần chờ một chút, Trương Huyền nói.
- Thật không tiện, ta còn có chuyện phải làm, không phải người đưa tin, không có khả năng giúp ngươi làm những việc này, thật muốn gặp phó viện trưởng, xin ngươi nắm giữ tư cách cùng hắn đối thoại lại đến...
Thấy hắn còn muốn đưa đồ vật, nữ tử lắc đầu, mặt mũi không vui cự tuyệt, liền thấy cổ tay đối phương khẽ đảo, một lệnh bài xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Chính diện lệnh bài, điêu khắc hình vẽ đặc thù, từng dãy kiến trúc san sát, khí thế rộng rãi, chính là Danh Sư học viện.
- Lệnh bài trưởng lão?
Trong lòng lộp bộp một cái, nữ tử chưa nói xong, liền nuốt vào trong miệng.
Thân là học viên năm thứ hai, nàng tự nhiên có thể nhận ra, đây là lệnh bài đại biểu thân phận trưởng lão, một tân sinh, tại sao có thể có thứ này?
Đang khiếp sợ, chỉ thấy cổ tay thanh niên lật qua lật lại, lại lấy ra hai lệnh bài tương đồng.
- Ta có ba lệnh bài, ngươi nhìn cái nào cùng phó viện trưởng quan hệ tốt, liền làm phiền ngươi hỗ trợ đưa cái đó!
Tướng lệnh biển hiệu tiện tay ném trên bàn, Trương Huyền nói.
- Chuyện này...
Nữ tử giật nảy mình, vội vàng cầm một cái, chỉ thấy đằng sau ghi hai chữ Mi Trúc.
- Mi Trúc? Thú viện Mi viện trưởng?
Bờ môi run rẩy, mở ra lệnh bài thứ hai, con mắt càng tối đen.
Triệu Bính Tuất.
Luyện Khí học viện Triệu viện trưởng!
- Đồng thời nắm giữ lệnh bài của Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng?
Run rẩy lật lệnh bài thứ ba lên, nữ hài cảm giác như bị điện giật.
Vệ Nhiễm Tuyết, Kinh Hồng viện viện trưởng!
Thập đại trưởng lão, từng cái cao ngạo như mây, coi như nàng là học viên năm thứ hai, cũng chưa thấy qua mấy lần, nhiều nhất ở thời điểm trường chúc mừng hoặc buổi lễ long trọng, xa xa có thể nhìn thấy.
Bình thường gặp cũng gặp không được, nhưng vị này một hơi lấy ra ba lệnh bài tư nhân...
Nữ tử cảm giác sắp khóc.
Còn tưởng rằng là tân sinh, không nghĩ tới có bối cảnh lớn như thế.
Ngươi đã lợi hại như vậy, trực tiếp đi tìm Vưu phó viện trưởng không được sao, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì...
Đang dọa đến sắc mặt trắng bệch, liền nghe thanh niên đối diện nghi ngờ hỏi:
- Làm sao vậy? Chẳng lẽ những lệnh bài này vô dụng? Vậy mà đám người kia còn khoác lác lung tung... hừ! Quay đầu tìm bọn hắn hỏi một chút, thực sự không thể, bảo bọn hắn qua a...
- Khụ khụ!
Nữ hài suýt chút nữa bị hù chết.
Nói ba đại viện trưởng khoác lác... Còn gọi qua...
Vị này đến cùng là ai a?
Buồn cười mới vừa rồi nàng còn thái độ như thế...
Thân thể nhoáng một cái, gương mặt xinh đẹp trắng bệch:
- Không cần... Thứ này hữu dụng!
Sợ nói nhiều chọc đối phương chán ghét, vội vàng đưa lệnh bài trở về, đi ra quầy phục vụ:
- Mời đi theo ta!
Mặc kệ đối phương mới vừa rồi nói thật hay giả, có thể một hơi lấy ra ba lệnh bài trưởng lão, thân phận đã không phải là nàng có thể đoán.
- Được!
Thấy lệnh bài trưởng lão thật hữu dụng, Trương Huyền gật gật đầu, cùng Ngụy Trường Phong theo sau lưng đi thẳng về phía trước.
Không lâu sau, đi ra Y Sư tháp, tới trước một biệt viện rộng lớn.
- Đây chính là trụ sở của Vưu phó viện trưởng!
Nữ tử chỉ.
Trương Huyền nhìn sang.
Không hổ là chỗ ở của phó viện trưởng, so với biệt viện của Hồ Yêu Yêu còn rộng lớn hơn nhiều, trong đó có trận pháp bao phủ, thấy không rõ lắm, có điều có thể cảm nhận được, linh khí trong đó tinh thuần, nồng nặc, qua lại vây quanh, cho người ta một loại cảm giác nặng nề.
Đông đông đông!
Nữ tử tiến về phía trước một bước, gõ cửa.
Kẹt kẹt!
Một trung niên đi ra.
- Tôn lão sư, hai vị này muốn gặp Vưu viện trưởng...
Nữ tử vội nói.
- Gặp viện trưởng?
Tôn lão sư nhíu mày, nhìn Trương Huyền một cái, phát hiện mình không nhận ra, lập tức rơi vào trên người Ngụy Trường Phong, ánh mắt sáng lên:
- Nguyên lai là Linh Tài các Ngụy các chủ tới, ta đi bẩm báo gia sư!
Ngụy Trường Phong là cường giả Thánh cảnh, là nhân vật nổi danh Hồng Viễn thành, không ít người đều gặp đồng thời nhận biết.
Ngụy Trường Phong nhẹ gật đầu.
Tôn lão sư xoay người đi vào, nữ tử ở một bên dọa đến suýt chút nữa ngồi dưới đất.
Vừa rồi tên này đi theo sau lưng thanh niên, một câu cũng không nói, còn tưởng rằng là hạ nhân, nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là Linh Tài các Các chủ!
Cường giả Thánh cảnh làm hạ nhân... thanh niên này đến cùng là ai?
Mặt nàng trong nháy mắt trắng bệch.
Tôn lão sư đi vào tiểu viện, rất nhanh vội vã tới gần, khẽ khom người:
- Hai vị, mời!
- Ân!
Không để ý tới nữ tử kinh ngạc sắp ngốc mất, Trương Huyền nhấc chân đi vào.
Vừa tiến vào tiểu viện, lập tức cảm thấy mùi thuốc xông vào mũi, linh khí nồng nặc, giống như gió lốc quanh quẩn ở bên tai, phát ra thanh âm nghẹn ngào.
- Linh khí hối minh?
Trương Huyền sững sờ.
Loại tiếng vang này, không chỉ linh khí hình thành, mà là hội tụ vô số bảo vật, hình thành hòa âm.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong sân, là dược viên không lớn, chỗ linh khí hối minh đang ở trong đó, bên trong trồng đủ loại cây cối, muôn hồng nghìn tía, để người ta nhìn lên một cái, tinh thần liền sảng khoái.
- Đoạn Âm Thảo, Nhất Tiếu Hoa, Thất Tâm Lưu Lan... Nơi này thế mà có nhiều Thánh dược như vậy?
Trương Huyền nhíu mày.
Mặc dù Dươc viên này không lớn, chỉ có mấy trăm dược vật, nhưng từng cái cấp bậc không thấp, thậm chí Thánh dược cũng thấy được mấy gốc.
- Ân? Thập Diệp hoa?
Vừa đi về phía trước vừa quan sát, đột nhiên ánh mắt hắn sáng lên.
Thập Diệp hoa, dược vật Thánh cấp.
Hoàn toàn chín muồi, mười lá cây nở rộ mười đóa hoa màu sắc khác nhau, đối ứng ba hồn bảy phách của người, Ngụy Như Yên dùng thứ này tẩm bổ linh hồn, nhanh thì ba ngày, chậm một tuần, khẳng định có thể để cho nàng tỉnh táo lại.
- Thiếu gia, gốc Thập Diệp hoa kia, có thể hay không?
Đang đang quan sát, Ngụy Trường Phong truyền âm, rất hiển nhiên, vị Linh Tài các Các chủ kia cũng nhìn thấy bụi dược liệu này.
Vì cứu chữa nữ nhi, hắn lý giải dược liệu cũng không yếu.
- Ân, gốc Thập Diệp hoa này có thể cứu con gái của ngươi, có điều, nếu như hoa nở mà nói, công hiệu sẽ mạnh lên không ít.
Trương Huyền gật đầu.
Gốc Thập Diệp hoa này, là trạng thái phiến lá, cách nở hoa còn có một đoạn thời gian.
Nhưng Ngụy Như Yên khẳng định không đợi được, coi như không đạt tới công hiệu lớn nhất, cứu mạng còn có thể làm được.
Nghe được thiếu gia xác nhận, Ngụy Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, trong mắt tràn đầy kích động.
- Lão sư, Ngụy các chủ đến rồi!
Hai người mới vừa nói xong, tiếng của Tôn lão sư vang lên, lập tức liền thấy một lão giả ở cách đó không xa, khom người bón phân cho cây cối.
Bộ dáng sáu, bảy mươi tuổi, chòm râu hoa râm.
Phía trước hắn là một đóa hoa đỏ tươi, phía trên hoa văn rõ ràng, mang theo vẻ yêu diễm, lão giả nhẹ nhàng đào đất, đổ vào một chậu chất lỏng đỏ tươi, chậm rãi lấp bùn đất về.
- Yêu Huyết Hoa?
Trương Huyền nhíu mày.
Cây hoa này, hắn nhận biết, mặc dù cũng là dược vật Thánh cấp, nhưng có rất ít người trồng.
Không phải bởi vì đóa hoa không có tác dụng lớn, mà là nuôi dưỡng quá khó khăn.
Bởi vì thứ này chỉ có máu tươi tẩm bổ, mới có thể sống sót!
Nuôi một đóa hoa như vậy, ít nhất phải săn giết mười con Linh thú trở lên, cực kỳ đáng sợ.
- Xem ra niên kỉ của vị Vưu phó viện trưởng này không nhỏ...
Mặc dù khó nuôi, nhưng công hiệu lại cực lớn, một khi thành thục phục dụng, có thể để người ta tăng huyết khí, kéo dài tuổi thọ.
Vưu phó viện trưởng tĩnh tâm chăn nuôi, chỉ sợ chính là vì mục đích này.
Nếu không, đường đường Danh Sư, làm sao có thể lao tâm lao lực nuôi dưỡng nó.
- Ân!
Khoát tay áo, lão giả cũng không xoay người, mà giẫm bằng mặt đất, lúc này mới rửa mặt rửa tay một cái, xoay người nhìn lại.
- Nghe qua đại danh của Ngụy các chủ, lúc này còn là lần đầu tiên gặp.
Vưu phó viện trưởng cười nhìn qua.
- Tại hạ cũng sớm nghe nói Vưu phó viện trưởng, am hiểu nuôi dưỡng dược liệu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên mở rộng tầm mắt!
Ngụy Trường Phong ôm quyền.
- Không tính là am hiểu gì, chỉ là yêu thích mà thôi. Không biết Ngụy các chủ đột nhiên đến thăm là có chuyện gì?
Vưu phó viện trưởng hỏi.
Tất cả mọi người là cường giả Thánh cảnh, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng cũng nghe tên, không cần thiết hàm súc.
Chưa từng gặp nhau, đột nhiên đi tới, muốn nói không có việc gì, hắn khẳng định không tin.
- Vưu phó viện trưởng người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái, tại hạ đến đây, quả thực là có việc muốn nhờ...
Ngụy Trường Phong khom người:
- Tại hạ muốn mua gốc Thập Diệp hoa kia của phó viện trưởng!
- Thập Diệp hoa?
Nhìn thoáng qua cây dược liệu phun ra nuốt vào linh khí trong viện kia, Vưu phó viện trưởng lắc đầu:
- Thật không tiện, bụi dược liệu này không bán!
Vẻ mặt của Ngụy Trường Phong quýnh lên:
- Tại hạ cầu bụi dược liệu này là vì cứu người, mong phó viện trưởng thành toàn...
- Ta đã nói không bán, Tôn Nguyên, tiễn khách!
Vưu phó viện trưởng khoát tay áo.
- Vâng!
Tôn lão sư Tôn Nguyên đi lên phía trước, khẽ khom người:
- Hai vị, mời!
- Cái này...
Ngụy Trường Phong vội mở miệng:
- Ta biết tùy tiện xin thuốc có chút đường đột, nhưng ta thật vì cứu người, giá cả bao nhiêu, phó viện trưởng cứ mở miệng, chỉ cần ta có thể giao nổi, nhất định sẽ không tiếc!