- Của ta ?
Trương Huyền sững sờ, chén trà trong tay khẽ vung, vẩy ra một mảnh nước đọng:
- Cái gì của ta ?
- Vừa rồi ta đi thương hội chuyên môn hỏi thăm, thiếu gia cũng biết, trước kia ta buôn bán phòng ốc, đối với mấy cái này biết rất rõ ràng, chỉ chốc lát liền tra được chủ nhân của phủ đệ... tên là Trương Huyền!
Tôn Cường dường như cũng không tin được, tiếp tục nói:
- Ta rất kỳ quái, liền chuyên môn hỏi thăm chức nghiệp cùng thân phận của Trương Huyền này, lấy được trả lời là... tân sinh năm nhất của Danh Sư học viện! Cho nên, ta hoài nghi trong tân sinh, có phải có người trùng tên hay không, nếu như không có... Hẳn là của thiếu gia ngươi!
- Cái này...
Trương Huyền nháy con mắt, sắp choáng.
Hắn chưa từng tới, càng không có tiền mua phủ đệ lớn như thế, thế nào lại là của hắn?
Đổi lại trước kia, hắn cũng không xác thực trong tân sinh có phải có trùng tên hay không, nhưng hôm qua mới vừa thành lập học hội, ngón tay chạm qua danh sách tân sinh, đã hình thành thư tịch, vừa mới tra duyệt một chút, đừng nói cùng hắn trùng tên, đồng âm (*âm đọc gần giống hoặc giống nhau) cũng không có.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Ngươi hỏi thăm được chưa? Tòa phủ đệ này là ai mua sắm, chủ nhân mua mua phòng ốc xuất hiện qua chưa?
Trương Huyền nhịn không được nói.
Tân sinh năm nhất chỉ có một Trương Huyền, như vậy thì khẳng định có người giả mạo bản thân đến mua phòng.
Nhưng mục đích làm như vậy là gì?
- Ta hỏi thăm, nghe nói người mua phòng ốc, chưa hề xuất hiện qua, nhưng mà họ tên đăng ký là cái này, chỉ nói là, chờ trùng tu xong, chủ nhân này sẽ tới tiếp thu...
Tôn Cường cũng không hiểu ra sao.
Càng nghe, lại càng thấy kỳ quái.
Tòa phủ đệ này, hắn một lòng muốn mua, kết quả không có mua được, lúc nào đã về danh nghĩa thiếu gia?
- Cái này...
Trương Huyền cổ quái.
Gặp qua mua đồ đưa lộn tiền, chưa từng nghe nói qua, mua phòng lại ghi sai tên.
- Lạc Thất Thất, có phải ngươi hay không...
Hắn nhịn không được quay đầu.
Ở Hồng Viễn thành, muốn nói nguyện ý vì hắn làm việc, bất kể đánh đổi, chỉ sợ cũng chỉ có học sinh này.
- Thế nào lại là ta, coi như ta muốn mua, cũng không có nhiều tiền như vậy...
Lạc Thất Thất lắc đầu.
- Cũng phải!
Trương Huyền cười khổ.
Tòa phủ đệ này, rộng lớn như thế, vị trí lại không tệ, giá trị ít nhất phải mấy chục viên, thậm chí mấy trăm linh thạch thượng phẩm, một lần cầm ra nhiều như vậy... Chỉ sợ học sinh lai lịch kỳ quái này của mình, cũng rất khó lấy ra.
- Cái kia... Có phải đám người Ngọc Phi Nhi hay không?
Muốn nói ở Hồng Viễn thành có năng lực như thế, đám người Ngọc Phi Nhi, Hình Viễn khẳng định có thể.
Dù sao một vị là Lục công chúa, một vị gia thế không nhỏ.
- Phi Nhi cùng Hình Viễn tiếp nhận tẩy cân phạt tủy, hiện tại đang bế quan tu luyện, tranh thủ giống như ta, mượn cơ hội đột phá Quy Nhất cảnh, sẽ không có công phu chơi đùa những sự tình này...
Lạc Thất Thất lắc đầu.
Mấy người bọn hắn có công phu này, khẳng định sớm đến thăm hỏi Trương sư, không đến mức đến bây giờ còn không có lộ diện.
Ngay cả thời gian bái phỏng cũng không có, làm sao có thể chuyên môn đi mua mua phòng ốc? Chơi đùa nhiều như vậy?
Lại nói Ngọc Phi Nhi là bạn thân của nàng, thật làm loại sự tình này, cũng không cần thiết giấu diếm nàng.
- Vậy sẽ là ai?
Trương Huyền không hiểu ra sao.
Mạc Cao Viễn, Mi trưởng lão tự nhiên càng không có khả năng.
Đường đường Danh Sư lục tinh, tự trọng thân phận, coi như muốn giao hảo với mình, cũng có rất nhiều biện pháp, không có khả năng chuyên môn mua sắm một phủ đệ, tỉ mỉ trang trí, viết lên tên của mình.
- Trước mặc kệ, đối phương đã ghi tên của ta, liền khẳng định sẽ phơi bày thân phận, nếu không tiền không phải là mất trắng sao?
Nghĩ một lát vẫn nghĩ không ra, Trương Huyền lắc đầu.
Người này đã làm như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ qua tìm mình, nếu không chẳng khác nào tiền mất trắng, nhưng hắn không tin có người đần như vậy, nguyện ý vung tiền như rác.
- Vậy lão sư, bây giờ chúng ta còn vào sao?
Lạc Thất Thất nhìn qua.
- Trước không cần vào, đăng ký tên của ta, chỉ cần trùng tu xong, hẳn là không bao lâu, liền sẽ đến tìm, đến lúc đó quang minh chính đại vào, miễn cho phiền phức!
Trương Huyền khoát tay áo.
Đây là phủ đệ của hắn, lúc nào đi tìm cũng được, cũng không cần lén lút đi vào, để cho người ta lo nghĩ, tốn nhiều sức lực.
- Ân!
Lạc Thất Thất gật đầu.
- Tôn Cường, ngươi tìm đám người Vương Dĩnh, Trịnh Dương trở về, tạm thời không cần đi tìm chỗ ở, lưu tâm tòa phủ đệ này nhiều một chút!
Trương Huyền bàn giao.
- Vâng, thiếu gia!
Tôn Cường gật đầu.
- Tốt, chúng ta về học viện trước đi!
Biết chủ nhân của phủ đệ lại là mình, tiếp tục đợi ở chỗ này cũng không có ý nghĩa, giao phó Tôn Cường xong, cùng Lạc Thất Thất, Hồ Yêu Yêu trở lại học viện.
Vừa về tới chỗ ở, Trương Huyền lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Điều chỉnh trọn vẹn hai canh giờ, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi biến mất, lần nữa khôi phục.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, đã sắp đến nửa đêm, màn đêm đen kịt như mực, nhuộm bốn phía thành đáy nồi, thời tiết có chút u ám, không có sao, lộ ra càng thêm âm u.
- Vừa vặn không có việc gì, đi Y Sư học viện nhìn sách!
Một ý nghĩ xông ra.
Hiện tại trời tối như vậy, vừa vặn không có việc gì, không bằng đi Y Sư học viện nhìn sách, một khi thành công, cứu chữa Ngụy Như Yên liền sẽ đơn giản hơn không ít.
- Vu hồn ly thể!
Cũng không có gì có thể chần chờ, tinh thần khẽ động, Vu hồn từ lông mày tâm nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng nhoáng một cái, nhanh chân bay vút về phía Y Sư học viện.
Có kinh nghiệm từ Vệ Nhiễm Tuyết, biết xem như Vu hồn, cũng phải cẩn thận, nên đi không nhanh, hao tốn tiếp cận nửa canh giờ, lúc này mới đi đến lân cận Y Sư tháp.
- Tàng thư khố của Y Sư học viện ở vị trí này...
Bởi vì ban ngày tới qua một lần, chuyên môn nhìn kỹ vị trí, lại tới, liền lộ ra xe nhẹ đường quen, thời gian không lâu, đi tới gần tàng thư khố.
Tàng thư khố nguy nga cao lớn, tản mát ra khí tức đặc biệt, cho người ta một loại hương vị nặng nề cùng trang nghiêm.
Giống như Kinh Hồng viện Tàng Thư các, cần học phần cùng thẻ học viên mới có thể tiến nhập, Trương Huyền cũng không vội vã, an tĩnh chờ ở bên ngoài.
Y Sư học viện khác Kinh Hồng học viện, người sau nhân viên thưa thớt, đọc sách cũng không nhiều. Cái trước thân là học viện bài danh thứ năm, học sinh mấy vạn, mỗi ngày ra ra vào vào, sang đây xem sách không biết bao nhiêu, chỉ cần chờ đợi, khẳng định có cơ hội.
Quả nhiên, cũng không lâu lắm, liền có người từ bên trong đi ra, nhân cơ hội này, một lần hành động chui vào.
Đi vào phòng lập tức nhìn thấy vô số thư tịch.
- Bắt đầu đi!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, Trương Huyền cũng không nói nhảm, ánh mắt quét tới giá sách, trong nháy mắt vô số thư tịch, tới tấp đi vào trong óc.
...
Trương Huyền trở lại học viện, bên Tôn Cường cũng đến chỗ ở.
Chờ đến trời tối, chỉ thấy đám người Vương Dĩnh ủ rũ cúi đầu trở về.
Ở lân cận Danh Sư học viện, muốn tìm được một phủ đệ thích hợp, quả thực rất khó, nếu không Tôn Cường không có khả năng nhiều ngày như vậy, cũng không thu hoạch được gì.
- Trịnh Dương tiểu thiếu gia đâu? Không phải cùng các ngươi chung một chỗ sao?
Đang định nói cho mọi người, không cần tiếp tục tìm, đột nhiên Tôn Cường nhướng mày, nhịn không được hỏi.
Ba học sinh của thiếu gia, Vương Dĩnh, Lưu Dương đều đã trở về, Trịnh Dương vẫn còn không thấy tung tích.
- Chúng ta cũng không biết, buổi sáng sau khi ra cửa, hắn liền tách ra, chẳng qua không có gì, hẳn là rất nhanh sẽ trở về!
Lưu Dương nói.
- Đúng vậy, Trịnh Dương làm người cơ cảnh, lại được lão sư chân truyền, sẽ không có sự tình!
Vương Dĩnh cũng nhẹ gật đầu.
Trong rất nhiều học sinh thân truyền của Trương sư, năng lực mạnh nhất là Viên Đào, thứ hai chính là Trịnh Dương, hắn ra ngoài không gieo họa người khác là tốt lắm rồi, làm sao sẽ thiệt thòi?
Đang nói chuyện, chỉ thấy một bóng người đi trở về, không phải Trịnh Dương thì là ai.
- Cường thúc!
Đi tới gần, con mắt Trịnh Dương tỏa ánh sáng, trên mặt lộ ra hưng phấn.
- Ngươi tìm được chỗ ở?
Nhìn bộ dáng của hắn, Tôn Cường nghi ngờ nhìn qua.
- Không có... Nhưng mà gặp phải một việc... Muốn thương nghị với Cường thúc một chút!
Trịnh Dương vò đầu.
- Thương nghị với ta? Nói đi, chuyện gì?
Tôn Cường hỏi.
Trước đó Trương Huyền đã thông báo, để mấy học sinh này nghe theo Tôn Cường an bài, đám người Trịnh Dương đều xưng hô Cường thúc.
- Là như vậy, hôm nay ta đi ra ngoài, gặp một gia hỏa muốn cùng ta học tập thương pháp, ta muốn thu làm học sinh, để hắn ở đây vài ngày, không biết có thể hay không?
Trịnh Dương có chút lúng túng nói.
- Thu học sinh?
Tôn Cường trừng to mắt.
Ngươi vẫn là học sinh, liền muốn thu học sinh?
- Đúng vậy, thương pháp của người này cũng không tệ lắm, có cơ sở nhất định, ta tùy tiện chỉ điểm mấy lần, để hắn rất hưng phấn, nhất định phải bái ta làm thầy, đưa cho không ít học phí... Ta cũng không tiện cự tuyệt...
Trịnh Dương do dự một chút nói.
Hôm nay hắn ra ngoài tìm nhà, vừa vặn gặp một ác bá, nên tức giận ra tay, giáo huấn người kia xong, thanh niên này liền tìm tới, nói muốn theo hắn học thương.
Hơn nửa năm, hắn một mực theo Trương sư khổ luyện không ngừng, sớm đã đạt tới cảnh giới quỷ thần khó lường, nghe được có người muốn học, nhịn không được chỉ điểm vài câu, không nghĩ đến thanh niên này ngộ tính cực cao, thế mà vừa học liền biết.
Mặc dù thương pháp bản thân yếu chút, may mắn cơ sở còn có thể, lập tức để hắn sinh ra tâm tư thu đồ.
Hiện tại hắn vẫn là học sinh, không xuất sư, muốn thu đồ, phải cùng sư phụ thương nghị một chút.
Sư phụ vắng mặt, tự nhiên trưng cầu ý kiến của Cường thúc.
- Cho học phí? Cho bao nhiêu?
Tôn Cường nhìn qua.
- Đều ở nơi này!
Trịnh Dương đưa tới một chiếc nhẫn.
Tôn Cường nghi ngờ nhận lấy, chân khí nhúc nhích xem xét, con mắt lập tức trợn tròn:
- Hai vạn linh thạch trung phẩm, nhiều đan dược như vậy... Đều là học phí hắn bái sư?
Trong trữ vật giới chỉ, một đống lớn đồ vật, lại có hai vạn linh thạch trung phẩm, cùng không biết bao nhiêu dược vật.
Tổng giá trị cộng lại, tuyệt đối không dưới năm vạn linh thạch trung phẩm...
Nhiều tiền như vậy, chỉ cùng hắn học tập thương pháp?
Trịnh Dương này, từ nơi nào bắt được thổ hào?
- Đúng vậy, ta muốn thu... chỉ là sợ lão sư không đồng ý, mong Cường thúc hỗ trợ nói ngọt hai câu...
Trịnh Dương có chút xấu hổ.
- Yên tâm đi, nhiều học phí như vậy, thiếu gia khẳng định sẽ đồng ý, lại nói, thiếu gia thân là Danh Sư, tự nhiên cũng hi vọng truyền thừa của mình có thể phát dương quang đại, không cần lo lắng!
Tôn Cường cười nói.
Cùng thiếu gia tiếp xúc lâu như vậy, tập tính gì hắn còn không biết?
Chỉ cần giao đủ học phí... Đừng nói thu một đồ đệ, coi như lại đến tám cái, cũng sẽ không nhiều lời.