Trên khế đất ghi rõ địa chỉ, đúng là tiểu viện hắn cùng Lạc Thất Thất, Hồ Yêu Yêu nhìn thấy kia.
Trước đó liền nghi hoặc, đến cùng là ai muốn đưa mình phủ đệ, nghĩ rất nhiều người, làm sao cũng không ngờ tới là vị này!
Hắn cùng Hoài Vương gia, không có gì gặp nhau, duy nhất chính là bọn người Trịnh Dương ở chỗ đối phương mấy ngày, thuận tiện tiếp người Viên gia, Viên Đào đi.
Nói trắng ra chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, gặp mặt một lần, đưa tặng biệt thự giá trị hơn trăm linh thạch thượng phẩm?
Cái này... Thủ bút này thật là quá lớn.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, trong người hắn quen biết, chỉ sợ cũng chỉ có người này mới có đại thủ đoạn như thế.
Mặc dù đám người Mạc Cao Viễn là Danh Sư lục tinh, luận tài sản so với một vương gia quyền thế ngập trời, vẫn là kém rất nhiều.
- Vâng!
Quản gia Ngọc Thanh nhẹ gật đầu, vẻ mặt cung kính.
- Vô công bất thụ lộc, lễ vật này nhận lấy thì ngại...
Trương Huyền lắc đầu.
Mặc dù hắn có ý nghĩ với biệt thự kia, nhưng cùng đối phương không có gì gặp nhau, vô duyên vô cớ thực sự khó mà tiếp nhận.
- Vương gia bàn giao, cần phải để Trương sư nhận lấy, nếu không, thuộc hạ trở về, có thể sẽ bị quét dọn ra ngoài, thậm chí bị hình phạt!
Ngọc Thanh vội vàng nói:
- Lại nói, tòa phủ đệ này, là dùng họ tên của Trương sư mua sắm, nếu như Trương sư chối từ, thật không biết xử lý như thế nào!
Trương Huyền cau mày.
Hắn mới vừa nhìn, chủ nhân của khế đất cùng khế nhà, quả thực đã ghi tên của mình.
Nói cách khác, vị vương gia này, sớm đoán được bản thân sẽ chối từ, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, ngay cả sang tên cũng tiết kiệm.
- Thôi được! Tôn Cường, nhận lấy đi. Đợi lúc rảnh rỗi, ta sẽ chuyên thăm hỏi vương gia, bày tỏ cảm kích!
Chần chờ một chút, Trương Huyền nhẹ gật đầu.
Vừa vặn hắn đúng lúc không có chỗ ở, thứ hai, đây là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, tìm kiếm bảo tàng phải tiến vào bên trong, đối phương đã có thành ý đưa tiễn, cũng không cần phải đẩy tới đẩy lui.
Cùng lắm thì tìm thời cơ, hỗ trợ chỉ điểm một chút, hoặc giải quyết tai hoạ ngầm gì đó, cũng coi như hồi báo.
Kỳ thật, mục đích của đối phương, suy nghĩ kỹ một chút, cũng có thể rõ ràng.
Nhìn trúng không phải bản thân, mà là Viên Đào.
Viên Đào người mang Long Tê huyết thống, một khi trở lại Thánh Nhân quý tộc, tất nhiên sẽ được dốc sức bồi dưỡng, trở thành cao thủ tuyệt thế, chỉ là thời gian dài ngắn mà thôi.
Làm ân sư nhập môn của hắn, địa vị có thể tưởng tượng được.
Viên Đào không cách nào kết giao, kết giao mình, tương đương với kéo lên đường dây với Thánh Nhân Viên gia, Hồng Viễn đế quốc sẽ càng ngày càng vững chắc.
Thực không thu, đối phương khẳng định sẽ còn nghĩ những biện pháp khác, còn không bằng trực tiếp cầm, chấm dứt phiền phức.
- Đa tạ Trương sư!
Vốn cho rằng còn phải nói nhiều vài lời, thấy Trương sư trực tiếp đáp ứng, Ngọc Thanh quản gia hưng phấn gật đầu, chuyển giao khế nhà, khế đất cho Tôn Cường, lúc này mới ôm quyền:
- Thuộc hạ cáo từ!
- Ân!
Trương Huyền khoát tay áo:
- Đã có địa phương mới, cùng đi qua đi!
Không có gì có thể chần chờ, mang theo mọi người xoay người rời đi.
- Cái này...
Đám người Hoàng Hưng thấy vừa vặn cự tuyệt Trương sư, Hoài Vương gia liền tặng cho một tòa phủ đệ, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, nói không ra lời.
Vốn bọn họ nhận được Lục Phong viện trưởng bàn giao, là muốn Trương Huyền mất mặt, hiện tại... người ta không những không mất mặt, còn tương đương quất một cái tát...
Thật muốn bẩm báo tin tức này cho Lục Phong viện trưởng, người sau có thể thẹn quá hoá giận, đánh bọn hắn một chầu hay không?
Cái này gọi là chuyện gì!
Sớm biết liền không nhúng vào vũng nước đ-c này!
...
Không để ý tới đám người Hoàng Hưng xoắn xuýt, đám người Trương Huyền, Tôn Cường rời đi học viện, không lâu sau liền đến gần phủ đệ.
- Thiếu gia...
Còn chưa tới, đại môn liền mở ra, một đám hộ vệ, hạ nhân vội vã tiến lên đón.
- Vương gia lo lắng thiếu gia ở không quen, chuyên môn phái chúng ta tới hầu hạ, nha hoàn, đầu bếp, hạ nhân, hộ vệ... Đầy đủ mọi thứ!
Một người bộ dáng quản gia tiến lên đón.
- Làm phiền vương gia phí tâm!
Trương Huyền gật đầu.
Hoài Vương gia này, thật là rất dụng tâm, nhà không nói, ngay cả hạ nhân cũng đưa, khá là hào phóng.
Phủ đệ lớn như thế, không có hạ nhân, chỉ để Tôn Cường, đám người Trịnh Dương quản lý mà nói, quả thực rất phiền phức.
Dù sao ân tình cũng đã nhận, nhiều một chút ít một chút, cũng không sao cả.
Chỉ cần đến lúc đó, nghĩ biện pháp trả lại là được.
Cùng quản gia này đi vào tiểu viện, Trương Huyền nhịn không được cảm khái.
Khó trách trước đó đi ở bên ngoài, liền nghe được thanh âm có người làm việc, toàn bộ phủ đệ rực rỡ hẳn lên, hẳn là vừa vặn trang trí, phú quý mà không mất cao nhã, lộng lẫy mà không mất xa hoa.
Diêm nha cao trác, câu tâm đấu giác, bước đi ở bên trong, tựa như đi vào lâm viên to lớn.
Trong viện linh khí nồng đậm, vừa nhìn liền biết bố trí tụ linh trận, mức độ đậm đặc so với khu tinh anh cũng không kém chút nào.
- Lợi hại!
Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Nói thật, vị vương gia này quả thực dụng tâm, trước đó hắn cho rằng mua phủ đệ này tốn hao không ít, hiện tại xem ra, trang trí tốn hao khẳng định càng nhiều.
Nếu hắn mua sắm, khẳng định không thành như vậy.
- Tôn Cường, ngươi cùng Tử Dực Thiên Hùng thú đi đón Ngụy Như Yên tới!
Đi đến đại sảnh, hết thảy an bài ổn thoả, Trương Huyền phân phó.
- Vâng!
Tôn Cường nhẹ gật đầu, xoay người rời đi.
Để đám người Trịnh Dương trước giam Vưu Hư lại, Trương Huyền đi ra khỏi cửa phòng, đi tới trước một hoa viên.
Thong thả tới lui mấy bước, nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy Thập Diệp hoa ra, cắm ở trên mặt đất.
Đây là nơi linh khí hội tụ nhất của toàn bộ phủ đệ, trồng dược liệu ở chỗ này, có thể duy trì mới mẻ tốt hơn, không đến mức khô héo.
Sau khi trồng xong, tinh thần khẽ động, lại nhỏ mấy giọt Địa Mạch linh dịch, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dùng Thập Diệp hoa ôn dưỡng linh hồn, nhất định phải duy trì hoạt tính của nó mới được, nếu không, một khi đóa hoa khô héo, linh hồn tẩm bổ trong đó, cũng sẽ tùy theo tử vong.
Lại từ không gian giới chỉ lấy ra mấy chục cây trận kỳ, cắm ở bốn phía, bố thành trận pháp, phòng ngừa người bên ngoài bất ngờ xông vào.
Làm xong những chuyện này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi trở về phòng, chỉ thấy Lạc Thất Thất cùng Hồ Yêu Yêu tới.
- Lão sư, tòa phủ đệ này, thật là của ngươi?
Lạc Thất Thất đến bây giờ cũng không tin.
Cũng khó trách, nơi này thực quá hào hoa, thậm chí không kém hoàng cung, vô duyên vô cớ liền đưa cho lão sư, đổi lại ai cũng sẽ cảm giác giật mình.
Trương Huyền gật đầu:
- Đi vào trong nói đi!
Nói xong đi vào đại sảnh.
Hai người nối đuôi nhau mà vào.
- Hồ Yêu Yêu, ngươi xác định nơi này chính là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử?
Tinh thần khẽ động, Trương Huyền truyền âm qua.
- Xác định!
Hồ Yêu Yêu gật đầu.
Thấy nàng không chút do dự, Trương Huyền cau mày.
Hắn cùng Lạc Thất Thất tìm kiếm chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, mục đích là vì tìm kiếm bảo tàng, mà ở trong đó, không biết thay chủ mấy lần, đủ loại trang hoàng, sửa chữa lại, cũng không biết kinh nghiệm bao nhiêu hồi, cho dù có bảo tàng, chỉ sợ cũng sớm bị người đào đi!
- Trương sư cố chấp tìm kiếm chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử như thế, nếu ta đoán không sai, có phải là vì bảo tàng năm đó hắn lưu lại không?
Đang suy tư, liền nghe thanh âm nhàn nhạt của Hồ Yêu Yêu vang lên.
- Bảo tàng? Bảo tàng gì?
Trương Huyền ra vẻ không biết.
- Các ngươi không cần giấu diếm ta, sự tình hai vị tìm được di thể của Ngô Dương Tử tiền bối, mặc dù Luyện Khí học viện không truyền ra ngoài, nhưng Yêu Nguyệt hội ta, có không ít học viên của Luyện Khí học viện, đã biết tin tức!
Hồ Yêu Yêu nhìn qua:
- Tìm được thi thể tiền bối, sự tình bảo tàng khẳng định cũng liền biết!
- Ngô Dương Tử tiền bối, đã mất tích hơn hai nghìn năm, coi như tìm được thi thể, người từ lâu qua đời, làm sao có thể có tin tức bảo tàng gì...
Trương Huyền lắc đầu.
- Ha ha! Trước đó, hỏi thăm ta chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, ta liền biết các ngươi đánh ý định gì, chỉ là các ngươi không nói, ta cũng không nói thẳng ra mà thôi!
Hồ Yêu Yêu nhẹ nhàng cười một tiếng, lần nữa khôi phục thần thái như yêu nghiệt:
- Các ngươi yên tâm, sự tình Ngô Dương Tử tiền bối từng lưu lại bảo tàng, toàn bộ Hồng Viễn thành, chỉ có một mình ta biết, không cần lo lắng tiết ra ngoài!
- Ồ? Ngươi đã nói như vậy, ta cũng muốn hỏi, đến cùng ngươi và Ngô Dương Tử tiền bối có quan hệ gì, sao biết chuyện của hắn cặn kẽ như vậy?
Thấy đối phương nói rõ, cũng không giấu diếm, Trương Huyền chẳng muốn ngụy trang nhìn lại.
Nữ nhân này, khẳng định nơi này là chỗ ở cũ của Ngô Dương Tử, liền sinh lòng nghi hoặc, hiện tại lại nói ra bảo tàng, để hắn rất sinh nghi.
- Ta không nói ra, các ngươi cũng sẽ không tin tưởng...
Hồ Yêu Yêu nhẹ gật đầu, đột nhiên hít sâu một hơi, chân khí vận chuyển.
Ông!
Thân thể mềm mại thon dài chấn động, cơ bắp toàn thân giống như tản mát ra ánh sáng, khí tức tăng nhiều.
- Ngũ Diệu Kim Thân?
Lạc Thất Thất kinh hô, nhịn không được cùng Trương Huyền liếc mắt nhìn nhau.
Hai người bọn họ đều tu luyện qua, không phải cái khác, chính là bí tịch độc môn của Ngô Dương Tử... Ngũ Diệu Kim Thân!
Bộ công pháp luyện thể này, không phải nói sớm đã thất truyền sao?
Vì cái gì Hồ Yêu Yêu biết?
Hơn nữa nhìn bộ dáng, đắm chìm đã có thời gian không ngắn, đã đạt đến đệ nhị trọng, so với Trương Huyền cũng không kém chút nào.
- Không sai, đây là Ngũ Diệu Kim Thân!
Hồ Yêu Yêu ngừng vận chuyển, gật đầu:
- Là tiền bối của ta lưu lại bí tịch độc môn.
- Tiền bối của ngươi? Ngũ Diệu Kim Thân không phải... Chẳng lẽ...
Lạc Thất Thất sững sờ.
- Kỳ thật ta không phải họ Hồ, mà là họ... Ngô!
Hồ Yêu Yêu nói:
- Ngô Dương Tử, chính là Tiên Tổ của ta!
- Ngươi đã là hậu nhân của Ngô Dương Tử tiền bối, vì sao phải sửa họ Hồ?
Trương Huyền kỳ quái.
Ngô Dương Tử là Luyện Khí đại tông sư, địa vị tôn sùng, được người tôn kính, làm hậu nhân của hắn, vì sao phải mai danh ẩn tích? Không dám công bố?
- Không mai danh ẩn tích, sợ là một nhánh này của chúng ta, sớm đã bị người đuổi tận giết tuyệt!
Hồ Yêu Yêu hừ lạnh.
- Đuổi tận giết tuyệt?
Trương Huyền cau mày:
- Nơi này là Danh Sư học viện, có người dám động thủ với các ngươi?
Hồng Viễn đế quốc, có Danh Sư học viện, có Danh Sư đường, có người nào dám hạ thủ với hậu nhân của Ngô Dương Tử?
- Nào chỉ là dám... chẳng lẽ ngươi cho rằng, Ngô Dương Tử Tiên Tổ, dễ dàng bị người bắt đi như vậy? Ngay cả cơ hội truyền lại tin tức cũng không có?
Hồ Yêu Yêu nhịn không được nói.
- Cái này...
Trương Huyền chần chờ.
Ngô Dương Tử bị bắt ở Địa Cung, hắn tiến vào, một mực có chút kỳ quái.
Khôi lỗi trong đó, thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Thánh giả nhất trọng, loại thực lực này ở Hồng Viễn đế quốc xem như không yếu, nhưng muốn đối phó một người bất cứ lúc nào cũng sẽ đột phá Luyện Khí sư thất tinh, chỉ sợ vẫn rất khó làm được.
Chẳng lẽ... Trong đó có bí mật gì không muốn người biết?