- Ma Âm viện?
Trương Huyền không hiểu.
- Đúng vậy, Phượng Ngô thụ, có thể để cho Phượng Hoàng dừng chân, đợi nó trưởng thành, đốn ngã, đặt ở trong nước ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày, chế ra Thất Huyền Cầm, thanh âm động lòng người, mang theo lực xuyên thấu cực mạnh, là bảo vật vô số Ma Âm sư tha thiết ước mơ.
Lỗ đan sư giải thích:
- Phượng Ngô thụ ở Ma Âm viện, là Tưởng Thanh Cầm viện trưởng năm tự mình trồng trăm năm trước, niên đại xa xưa, ngày ngày có linh khí bổ dưỡng, cực kỳ trân quý. Có thể có được gỗ tủy trong đó, tuyệt đối có thể để cho dược hiệu của Đoạn Tục đan tiến thêm một bước!
Trương Huyền gật đầu.
Đối với chức nghiệp Ma Âm, hắn một chữ cũng không biết, không nghĩ tới Phượng Ngô tủy còn có dạng lai lịch này.
- Tốt, ta đi Ma Âm viện nghĩ biện pháp mua Phượng Ngô tủy!
Biết ở Danh Sư học viện liền có thể tìm tới, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Mua sắm? Tưởng Thanh Cầm viện trưởng không màng danh lợi, ta sợ... chưa hẳn có thể mua được!
Lỗ đan sư lắc đầu.
Trương Huyền cau mày.
- Dù sao mặt mũi của chúng ta khẳng định là không đủ, Trương sư vẫn là đi xem một chút đi, chúng ta cùng vị viện trưởng này không có liên hệ gì, tới cũng nói không nên lời! Tóm lại, Trương sư thật muốn mua, ý kiến của ta là trước đưa danh thiếp thăm hỏi, thái độ thành khẩn chút, xác suất thành công có thể sẽ lớn hơn.
Lỗ đan sư cười khan một tiếng:
- Nếu giống như ở Luyện Đan sư học viện... Ta sợ sẽ hoàn toàn ngược lại!
Tưởng Thanh Cầm viện trưởng, rất ít cùng người tiếp xúc, mặc dù bọn họ là túc lão của Luyện Đan học viện, nhưng cùng đối phương không có tiếp xúc quá nhiều.
Tiếp xúc ít, nhưng nhìn ra tính khí cùng bản tính của đối phương, không dễ dàng ở chung.
Cung kính đối đãi, có lẽ còn có cơ hội, nhưng lấy phong cách hành sự của Trương sư trước kia, vọt thẳng qua trắng trợn phá hư... Sợ sẽ càng thêm phiền phức.
- Yên tâm đi, ta vốn không phải người lỗ mãng!
Trương Huyền gật đầu.
- ...
Đám người Lỗ đan sư tập thể im lặng.
Ngươi không lỗ mãng, làm Luyện Khí học viện, Y Sư học viện cùng Luyện Đan học viện hầu như phế đi, thật muốn lỗ mãng, Danh Sư học viện còn tồn tại sao?
- Tôn Cường, chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta liền đi Ma Âm viện!
Thấy cách thời gian Lạc Nhược Hi cùng hắn ước định còn sớm, Trương Huyền nói.
- Vâng!
Tôn Cường vội vàng chạy tới.
Một chủ một tớ, hỏi rõ phương hướng, nhanh chân đi đến Ma Âm viện.
...
Ma Âm viện.
Dưới Phượng Ngô thụ, một lão giả đang an tĩnh đánh đàn.
Tiếng đàn lượn lờ, sáu con tiên hạc nghe âm mà múa, xoay quanh ở trên tiểu viện, phát ra từng tiếng thanh minh lanh lảnh.
Hồi lâu, tiếng đàn kết thúc.
Ông lão lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, vẫn kém một chút!
- Là viện trưởng yêu cầu quá cao, Lục Hạc cộng minh, đã là mục tiêu vô số người tha thiết ước mơ, thật muốn đạt tới Thất Hạc, chỉ sợ đã đến Ma Âm cảnh thất tinh!
Cách đó không xa, một lão giả vuốt râu nói.
Mới vừa đánh đàn, chính là viện trưởng Tưởng Thanh Cầm, mà vị này, là Ma Âm viện Ninh viện phó, Ninh Hải.
- Những ngày gần đây, từ đầu đến cuối cảm giác bình chướng đang ở trước mắt, đáng tiếc, lại không cách nào đột phá!
Tưởng Thanh Cầm lắc đầu.
Cách tiểu viện không xa, tiên hạc vừa rồi phi hành đã rơi xuống, đứng cách đó không xa, an tĩnh loạn chuyển, chừng mười mấy con.
Ma Âm, giống như những nghề nghiệp khác, cũng chia làm rất nhiều cảnh giới, có thể để cho tiên hạc phi hành càng nhiều, nói rõ cảnh giới càng cao.
Tưởng Thanh Cầm tấu vang tiếng đàn, có thể để cho Lục Hạc nhảy múa, đã coi như cực kỳ đáng sợ.
- Đàn tùy tâm sinh, coi như lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng để tâm tình thả lỏng, có lẽ có thể một lần hành động đột phá!
Ninh viện phó cười nói.
- Cũng phải... nhưng học viện nhiều sự tình như vậy, muốn để tâm cảnh thanh minh nào dễ dàng như vậy!
Tưởng Thanh Cầm lắc đầu.
Hắn cũng muốn tâm cảnh thanh minh, hoàn toàn rời xa huyên náo, đáng tiếc, thân là Ma Âm viện viện trưởng, việc vặt quấn thân, muốn làm như vậy, nói nghe thì dễ.
Lại thêm vừa qua, toàn bộ Danh Sư học viện gà bay chó chạy, không được an bình, hắn thân ở vị trí cao, cũng không có cách nào.
- Cũng phải!
Ninh viện phó gật đầu, ngón tay rơi vào cổ cầm trước mặt:
- Dù sao sự tình khổ sai như làm viện trưởng, cho không ta cũng không dám! Ta chỉ muốn nhàn vân dã hạc, mỗi ngày đánh đàn tự nhạc, cười nhìn gió mây!
- Ngươi nha...
Nhìn thấy bộ dáng của bằng hữu, Tưởng Thanh Cầm cười cười.
Ninh viện phó bên người thực lực không kém hắn, hoàn toàn có tư cách làm viện trưởng, chỉ là không nguyện ý mà thôi.
Đang muốn nói chuyện, chỉ thấy một đệ tử vội vã đi đến.
- Lão sư, Trương Huyền Trương sư cầu kiến!
Nói xong đưa tới một danh thiếp.
- Trương Huyền?
Tưởng Thanh Cầm sững sờ, khóe miệng lập tức co giật:
- Hắn đến chỗ của ta làm gì? Dường như chúng ta... Không có mâu thuẫn gì ah!
- Làm sao vậy? Trương Huyền này rất đặc thù?
Thấy bộ dáng này của Tưởng Thanh Cầm, Ninh viện phó nghi hoặc.
Mặc dù hắn mệnh danh phó viện trưởng, nhưng trên thực tế, sự tình học viện cơ bản mặc kệ, ngày ngày đánh đàn tự nhạc, Trương Huyền động tĩnh huyên náo như thế lớn, cũng không cảm giác được.
- Nào chỉ đặc thù, tên này quả thực chính là tai tinh, đi đến đâu, chỗ đó gà chó không yên...
Tưởng Thanh Cầm đơn giản nói một lần.
- Còn có thiên tài lợi hại như vậy?
Ninh viện phó sững sờ.
Hắn nghe qua một hạng chức nghiệp ngưu bức, cũng nghe qua hai hạng, nhưng tân sinh hai mươi tuổi, xông mấy học viện, bó tay toàn tập, cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.
- Đúng vậy! Ma Âm viện chúng ta cùng hắn không có chút thù hận, lúc này chạy tới đây làm gì?
Vẻ mặt của Tưởng Thanh Cầm cực kỳ khó coi.
Hắn làm người đạm bạc, rất nhiều chuyện đều không để trong lòng, nhưng tên này bị Lục Phong truyền như lang như hổ, coi như hắn cũng có chút e ngại.
Vô duyên vô cớ, liền chạy tới Ma Âm viện... Không phải là đến phá Ma Âm viện chứ!
- Dựa theo sự tình ngươi mới vừa nói đến xem... Ngược lại thật có khả năng!
Ninh viện phó cũng lo lắng.
- Như vậy đi, liền nói ta bây giờ bế quan, không có cách nào gặp...
Tưởng Thanh Cầm khoát tay áo, dặn dò đệ tử.
- Như vậy không ổn! Ngươi thật không gặp mà nói, tên này thật muốn tới cứng, ta sợ Ma Âm viện sẽ giống như học viện khác, chết rất thảm...
Ninh viện phó vội vàng cắt đứt.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tưởng Thanh Cầm cau mày.
Nói thật, Trương Huyền này chính là tai tinh, đi đến đâu, nơi đó xui xẻo, nếu có thể lựa chọn, nhất định có thể chạy bao xa thì chạy...
- Nếu không... Trước để cho hắn đi vào, đã đưa danh thiếp, mà không phải xông vào, có lẽ có chỗ trống thương nghị!
Ninh viện phó nói:
- Nếu quả thật lợi hại như ngươi nói, đối với Ma Âm cũng có nghiên cứu, hoàn toàn có thể để cho hắn chỉ điểm học sinh, để thực lực của Ma Âm viện chúng ta tăng nhiều cũng chưa biết chừng!
- Cái này...
Ánh mắt Tưởng Thanh Cầm sáng lên:
- Không sai, nếu như xem hắn như cơ hội, đối với Ma Âm viện, có lẽ thật là một ích lợi lớn!
Cảm khái xong, vội vàng dặn dò:
- Như vậy, ngươi để hắn đi vào a!
Mặc dù Trương Huyền rất đáng sợ, nhưng khảo hạch Ma Âm sư, không cần phiền toái vượt quan gì đó, cũng không cần tu vi, nếu như tên này thật có bản lĩnh, bản thân cũng chưa hẳn không thể hỗ trợ xin Ma Âm sư lục tinh.
- Vâng!
Đệ tử thông bẩm nhẹ gật đầu, không lâu sau, chỉ thấy Trương Huyền cùng một tên mập đi đến.
- Trương Huyền bái kiến Tưởng viện trưởng, Ninh viện phó!
Đi tới gần, Trương Huyền ôm quyền.
Trên đường tới, đã hỏi thăm đệ tử thông bẩm, biết thân phận hai người dưới Phượng Ngô thụ.
- Trương sư không cần khách khí, chuyện của ngươi ta đã nghe rất nhiều, không biết hiện tại tới, là cần làm chuyện gì! Ma Âm viện chúng ta nhỏ, chịu không được chơi đùa, mong ngươi hạ thủ lưu tình.
Tưởng Thanh Cầm nói.
- Ây... Tưởng viện trưởng nói gì vậy...
Không nghĩ tới đối phương mới mở miệng liền chận đầu hắn, Trương Huyền mang theo xấu hổ, vội vàng ôm quyền:
- Kỳ thật lần này tới, là có chuyện muốn nhờ!
- Ồ?
Liếc mắt nhìn nhau, hai người tràn đầy nghi hoặc, chần chờ một chút, vẻ mặt Tưởng Thanh Cầm thận trọng nói:
- Chỉ cần không phá hư Ma Âm viện, không chạy tới vượt quan, còn có, không cho học sinh của ta gia nhập Huyền Huyền hội... Ta có thể làm được... Tuyệt đối sẽ hết sức hỗ trợ!
- Khụ khụ!
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Đây là cái gì ah!
Hắn là khảo hạch bình thường, vượt quan bình thường, hiện tại truyền thành cái gì, giống như mình là tai tinh vậy...
Bản thân lại không phải là người như thế!
- Lần này tại hạ tới, là muốn xin Tưởng viện trưởng một chút Phượng Ngô tủy...
Trong lòng buồn bực, Trương Huyền đành phải nói ra mục đích.
- Phượng Ngô tủy? Không được! Tuyệt đối không được!
Nghe được hắn nói, Tưởng viện trưởng trực tiếp nổ tung, vội vàng vẫy tay.
Nhìn thái độ của đối phương rất tốt, còn tưởng rằng muốn từ bỏ làm loạn, không nghĩ tới mới mở miệng liền xin Phượng Ngô tủy... Danh Sư học viện người nào không biết, Phượng Ngô thụ này là mệnh căn của ta?
Ngươi mở miệng liền muốn... Đây là muốn mạng của ta!
Còn không bằng giết ta đi!
- Cái này... Ta sẵn lòng thanh toán thù lao, thậm chí sẵn lòng giá cao mua sắm!
Biết thứ này khẳng định rất khó chiếm được, Trương Huyền cũng không do dự, vội vàng nói.
- Giá cao mua sắm cũng không được...
Tưởng viện trưởng lắc đầu.
- Vậy được rồi!
Thấy đối phương thái độ kiên quyết, vẻ mặt Trương Huyền bất đắc dĩ:
- Vậy không biết Tàng Thư khố của Ma Âm viện ở nơi nào, lại làm sao khảo hạch Ma Âm sư? Đã tới, ta muốn thuận tiện kiểm tra một chút...
- Kiểm tra Ma Âm sư?
Vừa nghĩ tới tên này khảo hạch những nghề nghiệp khác, tạo thành oanh động cùng tai nạn, khóe miệng Tưởng viện trưởng co giật, vội vàng vẫy tay:
- Không được!
- Không được? Tưởng viện trưởng không cho ta khảo hạch Ma Âm sư?
Trương Huyền nghi hoặc.
- Không phải...
Vẻ mặt Tưởng Thanh Cầm khó coi, lại không biết mở miệng như thế nào.
Đối phương thật muốn khảo hạch mà nói, hắn còn thật không có cách nào.
Khảo hạch tự do, cũng không thể bởi vì sợ, liền cự tuyệt một vị thiên tài thông qua khảo hạch chứ?
Nếu thật như vậy, cũng không xứng làm một Danh Sư.
- Viện trưởng, không phải ngươi không cách nào đột phá Lục Hạc cảnh sao? Tên này đã truyền tà dị như thế, không bằng để hắn chỉ điểm, nếu như có thể để ngươi tại chỗ đột phá đến Thất Hạc, cho hắn một chút Phượng Ngô tủy lại như thế nào! Làm không được... Vậy liền thật không tiện, để hắn trở về, đừng đánh chủ ý Ma Âm viện nữa!
Ninh viện phó thấy bằng hữu nghĩ không ra biện pháp, lặng lẽ truyền âm.
- Cái này...
Tưởng Thanh Cầm sững sờ, ánh mắt lập tức sáng lên.
Đúng nha!
Đã lợi hại như vậy, có thể để cho Luyện Đan sư học viện, tất cả thầy trò đều cam nguyện làm học sinh, dạy Vệ Nhiễm Tuyết sinh lòng bội phục, có lẽ trên Ma Âm, cũng có thể làm được điểm ấy!
Thật có thể đột phá đến Thất Hạc cảnh, liền đại biểu đạt đến Ma Âm sư thất tinh... Phượng Ngô tủy tính toán là cái gì!