Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 886 - Không Gian Chồng Chất

Không gian chồng chất Không gian chồng chất vipTruyenGG.com

Phong Thánh đài, trọng yếu nhất, cũng để cho người đổ xô tới chính là bản tâm đắc này.

Bởi vì Khổng sư lưu lại, chỉ cần là Danh Sư, đều xem như Thánh vật, đứng ở bên cạnh, không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ khinh nhờn.

Ngươi ngược lại tốt, thoáng qua một cái liền cho người ta diệt gọn, biến thành bộ dáng này, sửa cũng sửa không được...

Ở trong học viện, náo đến náo đi, chơi đùa long trời lở đất thì cũng thôi, dù sao chỉ là trò đùa trẻ con, Danh Sư học viện tự lo mặt mũi, sẽ không tuyên dương chuyện này ra ngoài.

Nhưng nơi này...

Đường đường Phong Thánh đài, chỗ Khổng sư phong Thánh, trang trọng như thế, Thần Thánh như thế, thế mà cũng phá... Ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Đây quả thực là đánh mặt Danh Sư đường!

Không cần nghĩ, đoán chừng ngay cả núi cũng không xuống được, sẽ bị bị rất nhiều Danh Sư vây quanh, đánh chết tươi.

Chuyện này là sao?

Ngươi cùng kiến trúc hoàn hảo có thù hay là phá hư vương trời sinh?

Không thể cẩn thận chút sao?

Lạc Nhược Hi tràn đầy im lặng, cũng không đoái hoài tới cái khác, thân thể mềm mại nhoáng một cái, liền đến gần Trương Huyền, bắt lấy ống tay áo của hắn muốn chạy ra ngoài.

Bất kể nói thế nào, người cũng là nàng mang tới, trước chạy khỏi nơi này lại nói, nếu không, chờ mọi người kịp phản ứng, liền trốn không thoát!

- Ân?

Vốn cho rằng tên này biết gây họa, chỉ cần kéo một phát, liền sẽ rời đi, không nghĩ tới không nhúc nhích, phảng phất như dưới chân mọc rễ.

- Đi mau!

Nhịn không được quay đầu quát nhẹ.

- Không vội!

Bàn tay Trương Huyền xiết chặt, trở tay giữ chặt ống tay áo của đối phương, lắc đầu đầu, tay còn lại, chỉ một chỗ phế tích:

- Ngươi nhìn!

- Nhìn cái gì?

Không nghĩ tới bây giờ hắn còn có tâm tình xem phế tích, Lạc Nhược Hi nhíu mày, muốn nói gì, cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn sang, chỉ nhìn thoáng qua, lông mày kìm lòng không được nhảy loạn.

Chỉ thấy trong vách đá sụp đổ, cũng không phải đá vụn bụi bặm, mà là một bệ đá khoảng một mét vuông, phía trên có vầng sáng đặc thù vây quanh, một cỗ khí tức thánh khiết cuồn cuộn chậm rãi chảy xuôi, cho người ta một loại cảm giác xuất trần thoát tục.

- Cái này... chẳng lẽ đây là địa điểm Khổng sư phong Thánh chuẩn xác?

Con ngươi Lạc Nhược Hi co rụt lại, thân thể mềm mại run lên.

Mục đích nàng tới, chính là vì cái này, vừa rồi cũng ở trên ngọn núi dạo qua một vòng, không hề phát hiện thứ gì, vốn cho rằng sớm đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử, tìm không được nữa, nằm mơ cũng không nghĩ tới... giấu ở trong vách đá!

Khó trách Dị Linh tộc phá hư mấy lần, cũng không phát hiện cái gì!

Bọn chúng phá hư là văn tự, mà vách đá này, mỗi lần đều giữ lại, không chịu đến tổn thương.

- Đi qua nhìn một chút!

Đang khiếp sợ, liền cảm thấy trên người xiết chặt, Trương Huyền bắt lấy nàng, đi đến bệ đá.

Lạc Nhược Hi không chần chờ đi theo sau.

Vòng sáng tản ra quang mang nhàn nhạt, che giấu ở trong bụi bặm, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra, bàn tay Trương Huyền duỗi ra, nhẹ nhàng đ-ng một cái.

Vù vù!

Vòng sáng lập tức khuếch tán, bao phủ hắn, ngay sau đó Trương Huyền, Lạc Nhược Hi liền cảm thấy dưới chân không còn, cảnh tượng trước mắt biến đổi, trong nháy mắt biến mất khỏi chỗ.

Mà bệ đá, cũng mất đi ánh sáng, biến mất ở trong bụi bặm cùng đá vụn, như chưa hề xuất hiện qua.

...

- Nguyên lai đây mới là tâm đắc đúng đắn! Nhiều năm nghiên cứu như vậy, lại sai...

Hai người bọn họ biến mất, lúc này đám người Ngũ sư mới từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại.

Vừa rồi Khổng sư công nhận, xuất hiện chín chữ to, để bọn hắn trong thời gian ngắn lâm vào hôn mê, cho tới bây giờ mới thanh tỉnh lại.

Nhớ tới trước đó đủ loại thần kỳ, khuôn mặt cả đám kích động đến đỏ lên.

Phong Thánh học hội, nghiên cứu tâm đắc không phải là vì biết được hàm nghĩa chân chính Khổng sư lưu chữ sao?

Không nghĩ tới nhiều năm như vậy, lý giải không bằng một vãn bối Quy Nhất cảnh!

- Tiền bối lý giải tâm đắc của Khổng sư đâu?

Vội vàng nhìn lại vị trí của Trương Huyền, chỉ thấy trước mắt rỗng tuếch, đâu còn có nửa bóng người.

Xưng hô cũng từ gia hỏa, biến thành tiền bối.

- Không thấy, vừa rồi còn ở nơi này...

Vương sư cũng sững sờ.

Bọn họ bị chín đại tự của của Khổng sư rung động, cảm giác qua một cái chớp mắt, nhưng trên thực tế thời gian lại không ngắn, Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi đi vào bụi bặm, biến mất ở trong màng sáng, bọn họ là một chút trí nhớ cũng không có, hình như không thấy được.

- Có thể lý giải tâm đắc của Khổng sư, nhận được lão nhân gia công nhận, người này không đơn giản... Đáng tiếc, ngay cả họ tên cũng không biết!

Ngũ sư lắc đầu, tràn đầy xấu hổ.

Mới vừa rồi còn nói đối phương cái gì cũng không hiểu, bây giờ mới biết, người ta so với hắn hiểu càng khắc sâu.

Mà hắn, tựa như một tôm tép nhãi nhép, thực quá buồn cười.

Nhưng Danh Sư thất tinh cũng có khí độ của Danh Sư thất tinh, mặc dù vừa rồi làm không đúng, nhưng chỉ cần để hắn nhìn thấy lại vị tiền bối kia, tất nhiên sẽ ở trước mặt xin lỗi.

- Ngũ sư, vách đá sập...

Tôn sư nhịn không được nói.

Phong Thánh đài, hàng năm đều có vô số người đến đây, hiện tại sập thành như vậy, bàn giao thế nào?

- Phong Thánh đài, mặc dù trân quý, nhưng cũng chỉ có hiệu quả với cường giả chưa đến Thánh cảnh, ý nghĩa nhiều nhất là ở chỗ di tích. Hiện tại ta liền liên hệ Thư Họa sư tổng bộ, để bọn hắn phái người đến chép tâm đắc lần nữa, chép theo... chính xác!

- Mặc dù đổ sụp, lại có tâm đắc đúng, chẳng những không có tổn thất, còn công đức vô lượng!

Hai mắt Ngũ sư tỏa ánh sáng.

Khổng sư công nhận, nói rõ lão nhân gia hết sức vui mừng đối với chuyện này, hắn cũng không tức giận, nhóm người mình có gì có thể xoắn xuýt?

Huống chi, mới vừa rồi nhìn thấy tâm đắc chính xác, chỉ cần sao chép lần nữa, Phong Thánh đài chắc chắn sẽ thu hút càng nhiều người đến, so với trước kia càng thêm huy hoàng.

Càng có thể để ý niệm của Khổng sư phát dương quang đại!

- Vương sư, ngươi ở lại chỗ này duy trì cục diện, ổn định mọi người, Tôn sư, ngươi cùng ta đuổi theo, có lẽ thanh niên kia còn chưa đi xa. Tìm về giảng giải Khổng sư tâm đắc cho chúng ta, tất nhiên có thể được lợi rất nhiều!

Ngũ sư nói tiếp.

- Được!

Tôn sư cùng Vương sư đồng thời nhẹ gật đầu.

An bài xong, Ngũ sư cùng Tôn sư nhanh chóng đuổi theo xuống núi, hai vị Danh Sư thất tinh, cước lực cực nhanh, rất mau liền tới chân núi, kết quả, thanh niên kia như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh.

Mặc dù hắn làm sập vách đá, nhưng giải thích Khổng sư tâm đắc, nhận được Khổng sư công nhận, coi như hắn là Danh Sư thất tinh, cũng không dám nhiều lời, ngược lại chỉ có thể may mắn, chính mắt nhìn thấy thời khắc lịch sử kia.

- Đáng tiếc...

Không tìm được đối phương, biết chắc đã đi xa, hai người đều thất vọng mất mát.

...

Theo biến mất tại chỗ, sau một khắc, Trương Huyền cùng Lạc Nhược Hi, xuất hiện ở một vị trí rộng rãi.

Trước mắt là bãi cỏ xanh mơn mởn, hoa tươi tràn đầy, một nhà tranh không lớn đứng sừng sững ở cách đó không xa.

- Đây là... Chỗ nào?

Trương Huyền nháy mắt.

Mới vừa rồi còn ở trên ngọn núi, sao sau một khắc liền đến nơi này?

Đang nghi hoặc, lúc này mới nhớ tới còn đang nắm ống tay áo đối phương, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ hài hơi đỏ mặt, liền vội vàng rút tay về.

- Nếu như đoán không sai, đây là... không gian chồng chất!

Lạc Nhược Hi khôi phục lại rất nhanh, chần chờ một chút nói.

- Không gian chồng chất?

Trương Huyền nghi hoặc.

- Ân, giới tử nạp tu di, chính là không gian gấp lại, ở địa phương rất nhỏ, phát triển ra phạm vi cực kỳ rộng lớn. Không gian giới chỉ, chính là một loại không gian chồng chất. Chỉ là, không gian của không gian giới chỉ, không thể dung nạp nhân loại, mà nơi này, có thể dung nạp!

Lạc Nhược Hi nói.

- Tương tự Thiên Nghĩ Phong Sào...

Trương Huyền hiểu được.

Không gian giới chỉ không thể dung nạp người, Thiên Nghĩ Phong Sào có thể, đều là thủ đoạn giới tử nạp tu di.

- Không sai, tương tự Thiên Nghĩ Phong Sào, có điều càng rộng rãi!

Lạc Nhược Hi gật đầu:

- Muốn khảo thí có phải hay không, cũng vô cùng đơn giản, không gian trong không gian chồng chất, không có ổn định như ngoại giới, toàn lực công kích, rất dễ dàng gây nên lay động!

Trương Huyền sững sờ, hít sâu một hơi, bỗng nhiên đánh ra một quyền.

Ầm ầm!

Một cỗ sóng khí quét sạch, toàn bộ không gian tựa hồ đung đưa.

- Quả nhiên không quá ổn định...

Xem ra đây quả thực là không gian chồng chất.

Không gian lớn như vậy, còn thần kỳ hơn Thiên Nghĩ Phong Sào, người kiến tạo này, thực lực mạnh có thể nói kinh khủng.

- Loại thủ đoạn này, ít nhất phải đến Danh Sư cửu tinh mới nắm giữ!

Dường như biết ý nghĩ của hắn, Lạc Nhược Hi nói.

- Cửu tinh?

Trương Huyền líu lưỡi.

Loại Danh Sư cấp bậc này, đã đứng ở đỉnh phong đại lục, coi như hắn có Thiên Đạo thư viện, ở trước mặt đối phương, cũng tuyệt đối không dám thở mạnh.

Đây là thực lực cùng đẳng cấp chênh lệch.

Không phải hồ ngôn loạn ngữ, liền có thể bù đắp.

- Chẳng lẽ là... Khổng sư lưu lại?

Trương Huyền nhịn không được nói.

Mới vừa tìm được sai lầm của phong Thánh tâm đắc, liền đến nơi này, chỉ có một khả năng, đây là Khổng sư cố ý lưu lại.

Chỉ ra thiếu hụt, phá giải bẫy rập Khổng sư lưu lại, tương đương với mở ra cấm chế nào đó.

- Có khả năng, nhưng ta cũng không xác định, đi vào nhà tranh nhìn xem, có lẽ có thể tìm được cái gì!

Lạc Nhược Hi gật đầu.

- Được!

Trương Huyền lên tiếng.

Nhà tranh thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ, cùng trước đó ở Lôi Viễn phong nhìn thấy không xê xích bao nhiêu, cửa phòng không có khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái, kẹt kẹt một tiếng từ từ mở ra.

Hai người nhấc chân đi vào.

Gian phòng chỉ có hai, ba chục mét vuông, ở giữa là cái bàn không lớn, một cuốn cổ thư đặt ở phía trên.

Liếc mắt nhìn nhau, Trương Huyền vươn tay lấy thư tịch, nhẹ nhàng mở ra.

Trên thư tịch tràn đầy chữ viết, nội dung cùng tấm bia đá bên ngoài điêu khắc hoàn toàn tương đồng.

Những chữ viết này, thoạt nhìn không có Long Phi Phượng Vũ như bên ngoài, nhưng cho người ta một loại cảm giác giản dị tự nhiên, thẳng vào nội tâm.

- Đây là... chữ viết của Khổng sư!

Con ngươi Trương Huyền co rụt lại, lập tức cảm thấy huyết dịch toàn thân giống như bị cái gì kích hoạt, tâm cảnh kìm lòng không được vận chuyển, thân phận Thiên Nhận Danh Sư vận chuyển lên.

Trong nháy mắt, lâm vào ý cảnh đặc thù nào đó, cả người giống như ngu ngốc.

- Sư tự luyện tâm?

Lạc Nhược Hi sững sờ.

Không cần đoán nàng cũng biết, đây mới thực là tác phẩm của Khổng sư.

Cũng chỉ có vị vạn thế chi sư này, mới có năng lực như thế, chỉ bằng vào chữ viết, cũng để người ta rơi vào ý cảnh đặc thù.

Sư tự luyện tâm, một khi phát động, có thể tiến hành rèn luyện tâm cảnh, là cơ duyên Danh Sư chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Biết không thể quấy rầy, Lạc Nhược Hi liếc mắt nhìn hai phía, phát hiện trừ quyển sách này, trong phòng không có cái gì, đành phải lắc đầu, lui ra.

Ra nhà tranh, dọc theo bốn phía dạo qua một vòng, đôi mi thanh tú của nữ hài nhíu lên, không biết nghĩ tới điều gì, trước đó ánh mắt thoáng mong đợi, trở nên có chút thất lạc.

Bình Luận (0)
Comment