Có Thiên Đạo công pháp, Trương Huyền không còn xoắn xuýt, mượn nhờ Địa Mạch linh dịch, rất nhanh tăng cao tu vi. Địa Mạch linh dịch linh khí nồng đậm, tốc độ hấp thu nhanh hơn linh thạch nhiều, tốc độ tiến bộ của hắn tự nhiên cũng càng thêm nhanh chóng.
Từ Đạp Hư cảnh đến Tằm Phong cảnh, thoạt nhìn tiến bộ rất nhanh, nhưng nhu cầu đối với linh khí thực sự quá lớn, ở Vân Vụ lĩnh nhận được nhiều Địa Mạch linh dịch như vậy, lần này sử dụng, liền tiêu hao tiếp cận một phần ba!
- Nương theo tu vi càng cao, yêu cầu đối với linh khí càng lớn, mặc dù linh khí của Địa Mạch linh dịch đầy đủ, nhưng độ tinh thuần vẫn kém một chút...
Trương Huyền lắc đầu.
Hấp thu linh dịch nhanh, linh khí cũng rất đầy đủ, là bảo vật hiếm có, nhưng độ tinh thuần không đủ, Thánh thú, tu luyện giả khác dùng, không tính là gì, nhưng hắn dùng lại có chút lãng phí.
Thiên Đạo công pháp yêu cầu linh khí tinh thuần quá cao. Những linh dịch này, hắn dùng để tăng cao tu vi, khả năng tỉ lệ lợi dụng chưa tới một phần mười, mà chín phần mười còn lại, toàn bộ đều lãng phí!
- Xem ra về sau ta tu luyện không thể lại dùng Địa Mạch linh dịch, thực không được, liền bán thứ này ra...
Trương Huyền trầm tư.
Địa Mạch linh dịch, hiệu quả với hắn đã bắt đầu yếu ớt, tiếp tục dùng nữa, lãng phí càng nhiều, còn không bằng nghĩ biện pháp bán đi. Vô dụng với hắn, nhưng đối với những người khác, lại là đồ tốt hiếm có, nếu không như thế, cũng không để đám Thánh thú ở Vân Vụ lĩnh liều mạng bảo vệ như vậy.
- Chờ trở lại Hồng Viễn thành rồi nói sau!
Không nghĩ nhiều nữa, Trương Huyền bắt đầu nghiên cứu thực lực vừa mới đột phá. Từ Đạp Hư cảnh sơ kỳ, đến Tằm Phong cảnh sơ kỳ, lực lượng chân khí tăng tiếp cận gấp đôi, từ 17 triệu đỉnh, đạt đến 29 triệu đỉnh! Chỉ bằng vào lực lượng chân khí, đã có thể so với Tằm Phong cảnh hậu kỳ! (*Tằm Phong cảnh sơ kỳ 25 triệu đỉnh, trung kỳ 28 triệu đỉnh, hậu kỳ 31 triệu đỉnh, đỉnh phong 34 triệu đỉnh! )
Nếu như lại thêm hồn lực 20 triệu đỉnh, thân thể 16 triệu đỉnh, toàn bộ lực lượng cộng lại, đã có 65 triệu đỉnh, có thể so với Tòng Thánh trung kỳ! (*Tòng Thánh sơ kỳ 60 triệu đỉnh, trung kỳ 65 triệu đỉnh, hậu kỳ 70 triệu đỉnh, đỉnh phong 75 triệu đỉnh! ) Nói cách khác, mặc dù chỉ là Tằm Phong cảnh sơ kỳ, nhưng nắm giữ sức chiến đấu tiếp cận Tòng Thánh trung kỳ, vượt qua hai đại cấp!
- Hiện tại tên này, hẳn không phải là đối thủ a!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mặc dù Lộc huynh gì kia không yếu, nhưng so với hắn, khẳng định là không bằng. Khoanh chân ngồi dưới đất, củng cố tu vi, khí tức của mình, toàn bộ lên tới đỉnh phong, lúc này mới mở to mắt, nhìn lại đối diện. Chỉ thấy thương thế của Lộc huynh cũng điều chỉnh không sai biệt lắm, khí tức càng thêm sắc bén, cho người ta cảm giác áp bách mãnh liệt. Xem ra đối phương hẳn là dùng một loại bí pháp nào đó lợi hại, thân thể khôi phục đỉnh phong, nghênh đón chiến đấu.
- Gia hỏa này... Không dễ dàng đối phó a!
Trương Huyền cảm khái.
Dựa theo tình huống bình thường, thực lực bản thân yếu nhiều như vậy, có lẽ đối phương không thèm để ý chút nào, nhưng hắn điều chỉnh trạng thái, không có một tia coi thường... chỉ là tâm tính này, liền không biết bao nhiêu tu luyện giả làm không được. Rõ ràng có thực lực, nhưng vẫn có thể ổn định tâm tính.
- Ta khôi phục xong, vị bằng hữu này, đã chuẩn bị kỹ càng chưa?
Không biết qua bao lâu, Lộc huynh phun ra một đạo khí kiếm, nhíu mày, mãnh liệt đứng lên. Mặc dù vẻ mặt thoạt nhìn vẫn có chút trắng bệch, nhưng tinh khí thần lại đạt đến đỉnh phong nhất, so với vừa rồi còn mạnh hơn rất nhiều.
- Đương nhiên!
Trương Huyền cười cười, đứng dậy.
- Bắt đầu đi, lấy ra binh khí của ngươi...
Khẽ đảo cổ tay, lòng bàn tay Lộc huynh thêm ra một thanh trường kiếm. Cường giả như hắn, trong tay khẳng định không chỉ có một thanh kiếm.
- Được...
Trương Huyền khẽ đảo cổ tay, một thanh trường kiếm xuất hiện… Băng Vũ kiếm!
- Bán... Thánh khí?
Nhìn thấy trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn khí thẳng tắp vọt tới, như phong bế tất cả chung quanh, khóe miệng Lộc huynh co giật, chân khí trong cơ thể suýt chút nữa nhịn không được băng phong. Tên này tùy tiện lấy ra, lại là một kiện Bán Thánh khí... cửa hàng vũ khí là nhà ngươi mở sao? Lại có nhiều đồ tốt như vậy?
- Kiếm của ngươi quá sắc bén... Có thể đổi một chuôi hay không?
Hắn hơi đỏ mặt, nhịn không được nói.
Trong tay hắn là Linh khí tuyệt phẩm, cùng Bán Thánh khí của đối phương tồn tại bản chất khác nhau, thật muốn chiến đấu, chỉ bằng vào trường kiếm sắc bén, sức chiến đấu của đối phương liền có thể gia tăng năm thành, mà năng lực của hắn lại bị suy yếu năm thành.
- Đổi một chuôi?
Trương Huyền cau mày.
Để Tử Dương thú lên, nói Thuần Thú sư không được, để Kim Nguyên đỉnh lên, nói Thánh khí không được, hiện tại lấy ra một chuôi Bán Thánh khí, lại chọn ba lấy bốn, còn có thể đánh hay không?
- Ngươi mới vừa bị tổn thương, ta lại dùng Bán Thánh khí, ngươi khẳng định cảm thấy không phục...
Mặc dù buồn bực, nhưng vẫn gật đầu, nhìn quanh hai bên một vòng, ngón tay chỉ về phía trước, lấy xuống một vật, nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Ta dùng cái này chiến đấu với ngươi!
- Cẩu Vĩ Thảo (*cỏ đuôi chó)?
Đám người Hồ Yêu Yêu lảo đảo.
Chỉ thấy Trương Huyền vừa mới hái, là một cây Cẩu Vĩ Thảo. Dùng cái này tỷ thí? Đối phương là Bán Thánh, hơn nữa còn không phải Bán Thánh bình thường, có thể vượt cấp khiêu chiến, coi như ngươi đột phá, cũng không nên khinh địch như vậy a!
Thật quá đả kích người!
Nhìn ra bọn hắn lo lắng, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cỏ đuôi chó ở trong ngón trỏ, ngón giữa, chân khí khẽ động, nguyên bản uốn lượn lập tức thẳng lên, tựa như một thanh trường kiếm.
- Kiếm thuật đi đến cảnh giới cao thâm, không trệ ở vật, cỏ cây trúc đá đều có thể làm kiếm, này là cỏ đuôi chó không giả, nhưng dùng tốt, liền không chỉ là lực lượng của cỏ dại!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cỏ đuôi chó vạch một cái, một cây đại thụ lập tức cắt thành hai đoạn.
- Chân khí thật tinh thuần...
Con ngươi của Lộc huynh co rụt lại.
Mặc dù đối phương cầm là cỏ đuôi chó, trên thực tế là chân khí làm mũi kiếm, để chân khí sắc bén giống như mũi kiếm chân chính... Cái kia tinh khiết đến mức nào? Chí ít hắn làm không được!
- Bắt đầu đi!
Biết coi như đối phương dùng cỏ dại, thực lực cũng sẽ không giảm bao nhiêu, Lộc huynh hét dài một tiếng, thân thể nhoáng một cái, công kích trước.
Ông!
Trường kiếm lăng không, kiếm khí tung hoành, vừa ra tay, hắn liền thi triển ra toàn bộ lực lượng, không có bởi vì thực lực đối phương yếu, lại dùng chó đuôi mà coi thường.
- Đến hay lắm!
Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không tránh né, cỏ dài trong tay hóa thành kiếm mang điểm tới, đâm thẳng dưới nách đối phương. Lần này đâm vào là kẽ hở khi đối phương giơ kiếm. Phàm là người luyện kiếm, một khi xuất kiếm, dưới nách tất nhiên là trống không, chỉ là tốc độ nhanh hay chậm mà thôi, nguyên nhân chính là như thế, nơi này là đối phó cao thủ kiếm thuật thường xuyên dùng, rất nhiều cường giả, đã sớm luyện kẽ hở này thành nơi công phòng ngự nghiêm mật nhất. Lộc huynh cũng không ngoại lệ.
Soạt!
Mặc dù nghi ngờ, tại sao đối phương lại dùng kiếm chiêu cơ sở nhất đối phó, hắn vẫn không dám coi thường, bàn tay nhẹ nhàng lắc một cái, phong bế kiếm chiêu của đối phương, cùng thời khắc đó, kiếm khí lan tràn ra, đâm thẳng mặt của Trương Huyền. Một chiêu phòng thủ thêm phản công, đổi bị động thành chủ động!
- Không tệ, đúng quy đúng củ, nhưng vẫn kém chút!
Trương Huyền lắc cỏ đuôi chó một cái, tình huống đột nhiên thay đổi, toàn bộ cây cỏ giống như dây thừng, cong thành chín mươi độ.
- Cái gì?
Con ngươi Lộc huynh co rụt lại, sắc mặt trắng nhợt.
Vốn là “kiếm” thẳng tắp đâm về phía trước, một cái biến cong, tất cả ngăn cản của hắn mất hết tác dụng không nói, càng quan trọng hơn là, ngọn cỏ thẳng tới một đại huyệt ở ngực, không tránh né, một khi bị quét trúng, vô cùng có khả năng trọng thương! Dù sao mới vừa rồi đối phương dùng cọng cỏ này nhẹ nhõm chặt đứt đại thụ, uy lực kinh người!
- Lui!
Không dám do dự, trường kiếm lắc một cái, thân thể nhanh chóng lui lại mấy bước.
- Ha ha!
Thấy hắn lui về phía sau, Trương Huyền sớm có đoán trước, bước ra một bước, cỏ đuôi chó lần nữa lắc một cái, nguyên bản uốn lượn, lập tức biến thành trên dưới, đầu ngọn cỏ đâm tới cổ họng của Lộc huynh.
Lần này biến chiêu, không có chút nào ràng buộc, phảng phất như một mạch, mượt mà tràn đầy hoa mỹ. Ngoại nhân thoạt nhìn tâm thần thanh thản, nhưng ở trong mắt Lộc huynh, lại là Diêm La đòi mạng, nếu không lui về phía sau, khẳng định sẽ bị đâm thủng cổ họng.
Vẻ mặt hắn tái đi, tiếp tục lui về phía sau. Trương Huyền vẫn tiến lên, cỏ dại trong tay bay múa, lần này không phải cổ họng, mà là huyệt Thiên Trung trước ngực, Lộc huynh lại lui.
Cỏ đuôi chó trong tay Trương Huyền, như một chuôi nhuyễn kiếm, tùy ý múa, tìm ra lỗ thủng trong kiếm thuật của vị cường giả Bán Thánh kia, dọa đến hắn căn bản không có cách nào đánh trả, chỉ có thể từng bước lui về phía sau. Từ khai chiến đến bây giờ, trường kiếm cùng cỏ đuôi chó, thế mà một lần cũng không có va chạm.
- Thật mạnh...
Đám người Hồ Yêu Yêu, Đổng Hân nhìn nhau, cảm thấy yết hầu phát khô. Vừa rồi bọn họ cảm thấy Lộc huynh đã rất mạnh mẽ, Tòng Thánh bình thường cũng không phải đối thủ, nhìn thấy thầy Trương cử động mới hiểu được... Hắn mới thật sự là cường giả.
Dùng cỏ đuôi chó tỷ thí Linh khí tuyệt phẩm của đối phương, không những không bị chém đứt, còn bức đối phương liên tiếp lui về phía sau, hắn lý giải kiếm pháp bao sâu, mới có thể làm được?
- Xem ra... Lộc huynh nhất định phải thua...
Tiết Chân Dương xiết chặt nắm đấm.
Trước đó hắn còn cảm thấy, chỉ bằng vào vũ khí, đối phương khẳng định không phải đối thủ, hiện tại mới hiểu được, hai người chênh lệch, đã không cách nào tính toán.
Lúc trước may mắn nhận Trịnh Dương làm lão sư, thành đồ tôn, nếu không, thật chạy tới tìm phiền toái, khẳng định sẽ bị đánh cha ruột cũng nhận không ra. Thật là đáng sợ!
Bành!
Mọi người đang khiếp sợ, ngay sau đó liền thấy, Lộc huynh liên tiếp lui về phía sau, rốt cục đi tới bên cạnh vách đá, sống lưng dựa vào vách tường, lui không thể lui.
Hô!
Lui không được, cỏ đuôi chó trong tay Trương Huyền, rốt cục nhẹ nhàng lắc một cái, dừng ở phương vị trái tim của đối phương, tựa như lúc nào cũng sẽ đâm rách da thịt.
- Ta thua...
Vẻ mặt Lộc huynh như giấy trắng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng biết, đã thua, thất bại thảm hại.
- Đa tạ!
Nhẹ nhàng cười một tiếng, cổ tay Trương Huyền rung lên, cỏ đuôi chó trong tay cũng không chịu nổi nữa, đứt thành bảy tám đoạn rơi trên mặt đất. Nhìn hai người chiến đấu, bờ môi Ngô Hư run rẩy, hai mắt biến thành màu đen:
- Một trăm ba mươi hai kiếm, không có đụng tới một lần! Lộc huynh lui bảy mươi bảy bước, bỏ kiếm nhận thua...
- Tên này... Còn là người sao?