- Ta...
Biết bị vây ở trong thư tịch, lại hết cách rồi, ngón tay không còn phách lối như trước đó, đành phải mở miệng:
- Ta là một đốt xương tay của Ngoan Nhân, ngủ say vạn năm mới nắm giữ ý thức, Thanh Giác Long thú là Hoàng giả của Vân Vụ lĩnh, ta vì mau chóng thức tỉnh, bắt linh hồn hắn vào, để hắn dựa theo yêu cầu của ta làm việc...
Hắn nói sự tình một lần.
Giống như trước đó suy đoán, năm đó Ngoan Nhân cùng thầy Khổng chiến đấu, đã trải qua cái gì, không người có thể biết, nhưng có thể khẳng định là, đoạn xương ngón tay kia lưu giữ được.
Khi còn sống Ngoan Nhân sớm đã đạt đến cảnh giới nhỏ máu trùng sinh, đoạn xương ngón tay này, mặc dù bị thương rất lớn, ngủ say vạn năm, cuối cùng vẫn ra đời ý thức của mình.
Sau đó, trong lúc vô tình bị Hoàng giả của Vân Vụ lĩnh phát hiện. Vì mau chóng tăng thực lực lên, nó liền dùng phương pháp đặc thù bắt hồn phách tên này, để nó kéo dài hơi tàn sống sót. Sau đó lấy tàn hồn này khống chế tất cả Thánh thú ở Vân Vụ lĩnh, lấy hội tụ Địa Mạch linh dịch, tăng thực lực lên làm đại giá, bắt Danh Sư cho nó thôn phệ!
Làm cường giả siêu cấp có thể so với thầy Khổng, giúp Hùng Hổ thú tăng thực lực lên vẫn rất đơn giản, ai biết gặp Trương Huyền nắm giữ Thiên Đạo chi thư, lúc này mới bị bắt, đánh không còn ra hình dáng.
Còn Ngô Dương Tử, hơn hai ngàn năm trước, từng có vài Dị Linh tộc tới nơi này, tìm xin giúp đỡ. Lúc đó Ngoan Nhân vừa vặn thôn phệ xong mấy Danh Sư, lâm vào ngủ say, Thanh Giác Long thú biết mục đích của đối phương, phái Thánh thú ra tay, hỗ trợ bắt Luyện Khí đại tông sư kia.
Mặc dù Thanh Giác Long thú chỉ là một đạo tàn hồn, nhưng bị Ngoan Nhân nắm trong tay nhiều năm như vậy, cũng biết không ít bí mật, ngay sau đó nói cho Dị Linh tộc... Về sau, đám người kia mới ở Địa Cung khôi phục trái tim, để Ngoan Nhân có ý thức của mình. Có thể nói, trước đó trái tim tỉnh lại, là nhờ ngón tay này ban cho.
- Thầy Trương, để cho ta thôn phệ tên này, thực lực của ta khẳng định có thể khôi phục càng nhiều...
Nên hỏi đã hỏi một lần, Trương Huyền còn có một số việc chưa nghĩ thông suốt, đang muốn tử cân nhắc tỉ mỉ, liền nghe bên tai vang lên truyền âm, nói chuyện là trái tim.
- Thôn phệ?
- Không sai! Nếu ta đoán không lầm, mặc dù lúc trước Ngoan Nhân bị giết, nhưng khẳng định lưu lại không ít hậu chiêu, giống chúng ta loại nắm giữ ý thức đơn độc này cũng không ít, muốn khôi phục đỉnh phong lần nữa, chỉ bằng vào hấp thu linh khí, dù mười vạn năm cũng làm không được... Biện pháp duy nhất chính là, tìm được những ý thức phân tán này, thôn phệ tất cả!
Trái tim nói:
- Chỉ cần thôn phệ đầy đủ, coi như không khôi phục được toàn bộ thực lực, nhưng sẽ không kém quá nhiều!
- Ân!
Trương Huyền gật đầu.
Nhìn thấy xương ngón tay cũng tự xưng Ngoan Nhân, hắn liền đoán ra. Trong Linh thú có một loại phương pháp bồi dưỡng cường giả, không khác cách này bao nhiêu, bình thường sẽ nuôi dưỡng rất nhiều, để chúng tự giết lẫn nhau, cuối cùng còn dư lại chính là người mạnh nhất. Ngoan Nhân biết mình hẳn phải chết, trước thời hạn lưu lại một tay, hẳn là lưu lại rất nhiều thứ như trái tim, ngón tay, mà muốn hoàn toàn phục sinh, cũng chỉ có thể tập hợp chúng lại với nhau, thôn phệ là được.
- Tốt, chỉ cần hiệu trung với ta, không chỉ này cái, ta còn sẽ giúp ngươi tìm được Ngoan Nhân khác, để ngươi trở nên càng ngày càng mạnh!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Đối với hắn ai là Ngoan Nhân quá râu ria, chỉ cần có thể hiệu trung với mình, giúp mình làm việc là tốt rồi. Trái tim Ngoan Nhân này, đã đi theo bên người rất lâu, cũng đã trải qua không ít chuyện, nếu như có thể hoàn toàn thuần phục, tự nhiên tốt nhất. Còn ngón tay kia, tàn sát nhiều Danh Sư như vậy, nuốt huyết nhục của bọn hắn, coi như có thể thần phục, cũng sẽ không dùng.
- Hiệu trung?
Trái tim trầm lặng.
Mặc dù bị vây ở trong thư tịch, nhưng ý thức của nó trước sau là Ngoan Nhân rong ruổi thiên địa, thậm chí cùng thầy Khổng chiến đấu qua, để hắn hoàn toàn hiệu trung, vẫn còn có chút khó.
- Không sai!
Cũng không nhiều lời, hai tay Trương Huyền chắp sau lưng, tùy ý nó lựa chọn. Nắm giữ Thiên Đạo thư viện, hắn đã có vốn liếng ngạo khiếu thiên địa, đối phương thần phục cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, không thần phục, cũng có thể xông ra một vùng trời mới.
- Được, ta đồng ý!
Không có trầm lặng bao lâu, trái tim mở miệng đáp ứng. Không đáp ứng cũng không được ah, nó tận mắt chứng kiến qua tất cả thủ đoạn cùng năng lực của thanh niên này, so với những Danh Sư cửu tinh trong truyền thuyết kia còn kinh diễm hơn. Có lẽ vị này, thật có thể dẫn nó đi càng xa, thậm chí vượt qua... thầy Khổng! Đáp ứng, hoàn toàn khôi phục, thậm chí trở nên càng mạnh; không đáp ứng, một mực bị vây ở trong thư tịch, vĩnh viễn không vươn mình lên được, chỉ cần không ngốc, đều sẽ làm ra lựa chọn chính xác nhất.
- Hiến tế linh hồn đi!
Thấy đối phương đáp ứng, Trương Huyền nói.
Chỉ có hiến tế linh hồn, đối phương sống chết, mới ở trong ý niệm của mình, mới có thể hoàn toàn tin tưởng đối phương. Nếu không chỉ bằng vào vài câu hứa hẹn, một khi phản bội, xem như hắn cũng không chịu đựng nổi.
- Vâng!
Cũng không do dự, trái tim lập tức truyền tới một cỗ ý niệm, rơi vào mi tâm Trương Huyền, lóe lên chui vào thức hải. Cảm nhận được cỗ ý niệm này, Trương Huyền nhẹ gật đầu. Trước kia trấn áp trái tim này, để hắn nghe theo bản thân phân phó, mà bây giờ là hoàn toàn thần phục, có linh hồn hiến tế, chẳng khác nào hoàn toàn do hắn khống chế, giống như thuần phục thú sủng, vô điều kiện nghe theo mệnh lệnh của mình, không dám phản bác.
- Chủ nhân!
Linh hồn hiến tế tương đương nhận chủ, trái tim lại không còn cao ngạo trước kia, hạ thấp tư thái.
- Gọi thiếu chủ đi!
Trương Huyền khoát tay áo.
- Vâng, thiếu chủ!
Trái tim lên tiếng.
- Làm sao thôn phệ? Cần ta giúp không?
Trương Huyền nói.
- Bẩm báo thiếu chủ, thực lực của ta bây giờ còn không bằng hắn, nếu như ngươi có thể cho ta mượn dùng bản chép tay của thầy Khổng một chút, liền có thể bảo đảm hoàn toàn thôn phệ hắn!
Trái tim nói.
- Mượn dùng bản chép tay của thầy Khổng?
Trương Huyền cau mày.
Nhận được bản chép tay của thầy Khổng dễ dàng sao, lần trước ngụy trang Dương Huyền, đã bị nuốt lấy một phần ba, hiện tại còn đánh chủ ý nó nữa.
- Thiếu gia, Dị Linh tộc nuốt nhân loại tăng thực lực lên, ngón tay kia càng nuốt Danh Sư, bất kể ý niệm hay thực lực, đều mạnh hơn ta rất nhiều. Không mượn bản chép tay của thầy Khổng, khẳng định không phải đối thủ, làm không cẩn thận còn sẽ bị hắn thôn phệ!
Trái tim nói.
- Được rồi, bản bản chép tay của thầy Khổng này chỉ còn lại hai phần ba chữ viết, ngươi nói cho ta biết cần phải mượn bao nhiêu, mới có thể thôn phệ đối phương?
Trương Huyền nói.
- Cái này... Ta cũng không xác định!
Trái tim chần chờ.
- Như vậy đi, ta trước đánh ngón tay này trọng thương, sau đó ngươi lại ra tay, hẳn là có thể tiết kiệm giúp ta.
Suy nghĩ một chút, Trương Huyền nói.
Ở bên ngoài, hắn khẳng định không phải đối thủ, nhưng bị vây ở trong Thiên Đạo chi thư, Thiên Đạo chân khí chính là vũ khí đáng sợ nhất. Làm xong quyết định, cũng không nhiều lời, Trương Huyền cầm Thiên Đạo chi thư trong tay, rót vào một đạo chân khí.
- Ah...
Bị chân khí tập kích, ngón tay liên tục lăn lộn, không lâu sau liền không còn thanh âm. Thấy cảnh này, trái tim vội vàng xông lên, một cỗ ý niệm to lớn phun ra ngoài, đối đầu ở trong Thiên Đạo chi thư. Không biết qua bao lâu, ngón tay rốt cục ngừng lại, không còn kiêu căng khó thuần trước đó, an tĩnh nằm ở trong trang sách.
- Thiếu chủ!
Lại qua một đoạn thời gian, trong ngón tay có một đạo ý niệm vang lên. Trái tim hoàn toàn thôn phệ, để “Ngoan Nhân” kia thành tiếp tế của bản thân.
- Thiếu chủ, vừa thôn phệ tên này, hai cỗ ý niệm xung đột lẫn nhau, ta có thể sẽ ngủ say một đoạn thời gian, tàn hồn của Thanh Giác Long thú ở bên trong, ta đã thay ngươi xóa đi ý thức, có thể nhẹ nhõm luyện hóa, dùng để tẩm bổ Vu Hồn!
Thanh âm của Ngoan Nhân tiếp tục vang lên, sau đó một tia lực lượng hồn phách tinh thuần, theo ngón tay truyền ra. Cảm nhận được linh hồn tinh thuần, ánh mắt Trương Huyền sáng lên. Hoàng giả kia, mặc dù chỉ là một đạo tàn hồn, nhưng đã đạt đến Thánh giả tứ, ngũ trọng, hồn phách cực mạnh, chỉ cần luyện hóa, hồn lực của mình tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm luyện hóa, còn có rất nhiều sự tình cần xử lý. Nhìn thoáng qua bản chép tay của thầy Khổng, thấy lại bị nuốt mất hơn ba trăm chữ, không sai biệt lắm một phần ba, Trương Huyền nhíu mày, thu vào không gian giới chỉ.
Người khác nhận được bản chép tay của thầy Khổng, sẽ coi là Thánh bảo, chà đạp giống như hắn, đoán chừng trong thiên hạ chỉ có một. Rời đi không gian chồng chất, phân phó Thiên Nghĩ Phong Mẫu thôn phệ.
Chém giết Hoàng làm hại Danh Sư, về sau Vân Vụ lĩnh sẽ không còn uy hiếp, cũng coi như có bàn giao đối với mấy Danh Sư chết đi, có. Không gian chồng chất không lớn, lại thêm thực lực của Thiên Nghĩ Phong Mẫu tăng tiến rất nhiều, chỉ dùng không đến nửa canh giờ, liền thôn phệ sạch sẽ.
Thu tổ ong vào, Trương Huyền đi ra ngoài, lần nữa trở lại chỗ chứa đựng linh dịch trước đó, chỉ thấy Hoàng Kim Hùng Hổ thú nằm trên mặt đất, đã bị đánh thành bánh thịt, chết không thể chết lại. Kim Nguyên đỉnh thấy hắn tới, vẻ mặt lập tức lấy lòng tiến lên đón.
- Chủ nhân, tên này đã bị đánh chết, đồ tốt cũng có không ít...
Nó cười hắc hắc, một cái không gian giới chỉ từ trong Kim Nguyên đỉnh bay tới, rơi vào tay Trương Huyền.
- Không gian giới chỉ?
Trương Huyền sững sờ, lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Thánh thú đã có thể mở ra không gian giới chỉ, tên này là Vương giả ở Vân Vụ lĩnh, sống ít nhất một ngàn năm, lại chém giết không biết bao nhiêu cường giả, sưu tập không biết bao nhiêu bảo bối. Trước đó một mực không nghĩ tới, không ngờ Kim Nguyên đỉnh đã thay hắn suy nghĩ.
Chủ nhân chết, không gian giới chỉ liền không còn cấm chế, ngón tay điểm một cái, một giọt máu tươi xâm nhập, Trương Huyền lập tức nhìn thấy không gian trong đó.
So với không gian giới chỉ của hắn lớn gấp bội, đường kính mấy trăm mét, đủ loại bảo vật tích tụ như núi, chỉ riêng linh thạch trung phẩm, liền có hơn ngàn vạn. Linh thạch thượng phẩm chất thành một đống, cũng có mấy trăm viên. Các loại dược liệu, đan dược, khoáng thạch trân quý, càng là đếm mãi không hết. Vũ khí cũng có mấy trăm, đến Linh cấp tuyệt phẩm, liền có ít nhất ba bốn mươi kiện, thậm chí Bán Thánh cũng có ba kiện!
- Lợi hại...
Trương Huyền líu lưỡi.
Trùng sinh đến nay, hắn cần cù chăm chỉ kiếm tiền, một chút thịt cũng không buông tha, vốn cho rằng giá trị bản thân đã không ít, nhưng so với Vương giả đỉnh phong của Vân Vụ lĩnh, vẫn kém một đoạn thật lớn.
Cũng khó trách, lúc trước Vân Vụ lĩnh ngay cả Ngô Dương Tử đại tông sư cũng bắt, bảo bối của người sau khẳng định bị vơ vét không ít. Mặc dù hai ngàn năm trước, Hoàng Kim Hùng Hổ thú này khả năng còn chưa ra đời, nhưng làm Vương giả đỉnh phong nhất, người phát ngôn của Thanh Giác Long thú, rất nhiều đồ vật vẫn truyền thừa xuống.