“Diệp thiếu hiệp, nể mặt ta mau dừng tay.” Lục trang chủ liền ngỏ ý nói, ra tay ngăn lại hai người.
“Lão trang chủ, ta nể ngươi khuyết tật nhường ngươi. Không có nghĩa ta sẽ nể mặt ngươi.” Diệp Thần không chút thu liễm nói.
Lục trang chủ có chút tức giận nhíu mày. Hắn thấy DIệp Thần không có tý nào luyện qua võ muốn ngăn lại tránh hắn bị tổn thương ai ngờ bị khinh bỉ à.
“Ngươi … dám nói lại lần nữa sao.” Lục Quán Anh có chút tức giận, hắn không thể chấp nhận người nào vô lễ với cha hắn a. Cha hắn có lòng tốt mới khuyên bảo, ai ngờ mắt chó không thấy lòng tốt.
“Điếc không chịu nghe giáng chịu.” DIệp Thần lè lưỡi trêu tức. Phá ta chuyện tốt, hừ không phải nể một tên khuyết tật một người coi như là nửa cái thân thích thì hắn cho bay sang tây ba nhất rồi.
“Lục trang chủ, hắn có chút nòng giận lỡ lời thôi.” Hoàng Dung liền nhanh chóng can ngăn lại.
“ĐÚng, kẻ địch trước mắt không nên mất đoàn kết đánh nhau nội bộ.” Thất Quái cùng mọi người cũng khuyên can.
“Vậy chuyện này cho qua đi.” Lục trang chủ thở dài nói.
“Không được, Lục trang chủ ngươi nói ta làm sao nuốt trôi cục tức này.”Cầu Thiên Nhẫn tức giận nói.
“Ta cũng không có cho qua.” Diệp Thần cũng nói. Động đến lông chân của hắn mà hắn bỏ quá sao. Nhưng nữ nhân của Diệp Thần liền ngăn hắn làm loạn lại. Sợ tổn thương các nàng Diệp Thần cũng không có xông lên.
“Mong Cầu lão tiền bối cho qua việc này không chấp nhất với Diệp thiếu hiệp.” Lục trang chủ liền hạ mình.
Cuối cùng, mọi người cũng vào được trong nhà ngồi. Tuy nhiên có vẻ hai bên Diệp Thần lẫn Cầu lão tiền bối đều nhìn nhau đầy sát ý à. Như cừu nhân giết mẹ giết cha vậy.
“À, đây là nhi tử Lục Quán Anh, là môn hạ Khô Mộc đại sư Tiên Hạ phái, mong cầu lão tiền bối có thể chỉ điểm ít nhiều.” Lục trang chủ liền phá tan cái bầu không khí đáng sợ nói.
“Khô Mộc đại sư là người tài trong Tiên Hạ phái, thuộc một nhánh của Thiếu Lâm phái. Võ công ngoại gia thì cũng ổn, thiếu trang chủ, có thể dùng vài chiêu để mở mang tầm mắt của lão không?” Cầu Thiên Nhẫn cùng quay sang nói.
“Mong Cầu lão tiền bối chỉ giáo.” Lục Quán Anh liền vui vẻ. Hắn vốn yêu thích học võ. Bây giờ quả nhiên tốt, có người giúp hắn chỉ điểm. Sau đó lập tức múa ra một bài quyền.
Mọi người cũng liền chú ý xem xét, Quách Tĩnh vốn yêu thích mấy cái đẹp mắt võ công liền cao hứng không thôi.
Diệp Thần ngồi một bên cũng quan sát cũng không nói gì. Xem ra, hắn phải lên thiếu lâm tự học chút võ nha. Hiện muốn hoàn thiện mấy hắn Tân kỹ năng, cần có đặc biệt ngoại gia công mạnh mẽ. Mà Thiếu lâm tự không thể nghi ngờ là tốt nhất kho tàng.
“Hảo Quyền Pháo, thực sự quá tuyệt.” Quách Tĩnh vỗ tay liền tục.
Lục Quán Anh vui mừng quay ra chắp tay đa tạ với mọi người.
“Không biết Cầu lão tiền bối cảm thấy bộ quyền pháp này thế nào?” Lục trang chủ liền hỏi thăm.
“Quyền pháp của lệnh lang dùng để tăng cường sức khỏe thì rất tốt, nhưng nếu nói đến chế ngự tiến công thì chẳng có tác dụng gì cả.” Cầu Thiên Nhẫn cười lớn nói.
“Đa tạ cầu lão tiền bối nói thẳng, nhi tử bất tài, khả năng võ công không tốt. Mong Cầu lão tiền bối có thể chỉ giáo một chút.” Lục trang chủ liền khách khí nói.
“Cầu lão tiền bối, chi bằng ngươi dùng chút võ công để bọn ta mở mang tầm mắt đi.” Hoàng Dung liền gợi ý nói.
“Đúng đó, bọn ta ngưỡng mộ uy danh của người đã lâu, hôm nay cuối cùng có cơ hội thỉnh giáo người.” Quách Tĩnh liền ham vui nói. Hắn muốn xem Diệp sư phụ mạnh hơn so với Cầu lão tiền bối bao nhiêu đâu.
“Được.” Cầu Thiên Nhẫn gật đầu xong đi ra ngoài một lúc.
Trong lúc Cầu Thiên Nhẫn đi ra ngoài kiếm đồ.
“Này Lục tiểu tử ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không.” Diệp Thần bất ngờ mở miệng nói.
Câu nói này để ai nấy đều đứng hình. Mọi người đều biết làm đệ tử Diệp Thần có bao nhiêu chỗ tốt nha. Quách TĨnh chỉ đi theo hắn ăn hôi mà cũng đã là Nhị Lưu cao thủ đỉnh cấp rồi à. Chưa tính nữ nhân hắn như Hoa Tranh chỉ mới học võ công đã nhập tam lưu cao thủ a. Chưa tính, võ công Diệp Thần tu tập được đều là thiên hạ này chân quý như bảo à. Nhưng mà Diệp Thần vốn không muốn phiền phức, hắn thu đệ tử quả thật các chưởng lão toàn chân phái có nhấc lên, cùng đề cử mấy đệ tử trong phái đều bị hắn đá sang một bên.
Giờ lại chủ động mở miệng muốn thu đồ đệ. Tên Lục Quán Anh này tuy căn cơ khá tốt nhưng cũng không tính là thiên tài một cái, không biết hắn hôm nay vận khí cứt chó gì nữa à.
“ Đừng thắc mắc tại sao ta thu hắn. Đệ tử có thiên phú hay không không quan trọng. Miễn là hắn có tiền là được.” Diệp Thần liền thấy mọi người để ý liền nói. Hắn không thu đồ đệ vì rất tốn à. Riêng cái thằng chết trôi Quách Tĩnh cũng ngốn hắn ít đâu. Nếu không phải Tiểu Oanh hắn mới không thèm đào tạo Quách Tĩnh tên ngố này à.
“ Diệp thiếu hiệp, ngươi nói đùa. “ Lục Quán Anh không tức giận nói. Tên này không có chút nội công cũng mở miệng thu đệ tử, hắn đầu cũng không bị lừa đá mới nhận lời a.
“Vậy sao, lần sau muốn bái sư phải bỏ ra giá đăt đấy” Diệp Thần đoán được Lục Quán Anh ý nghĩ liền cười nói.
“Sẽ không có lần sau.” Lục Quán Anh khẳng định nói.
“Để rồi xem đi.” Diệp Thần không quan tâm nói.
Lúc này Cầu Thiên Nhẫn cầm một tảng đá đi đến. Sau đó giơ cho mọi người xem, bóp nát nó thành cát vụn.
Mọi người đều trợn mắt nhìn. Ngoài Diệp Thần vẫn không quan tâm, để ý. Chẳng pahir bóp nát thôi sao à, cần ngạc nhiên thế không chứ.
“Cầu lão tiền bối hôm nay quả thực khiến chúng ta mở mang tầm mắt.” Quách Tĩnh kích động đứng lên khỏi ghế. Hắn chưa thấy Diệp Thần làm qua cái này trò nha.
“Trung Nguyên bây giờ Đông Tà,Tây Độc, Nam Đế, Bắc Cái, Trung Thần Thông là đệ nhất thiên hạ. Hôm nay thấy được Cầu lão tiền bối có công lực thâm hậu, đã đủ sánh ngang họ rồi. Lục mỗ bội phục.” Lục trang chủ liền chắp tay khâm phục nói.
“Nếu nói nội công thâm hậu thì Vương Trùng Dương mới đứng nhất, còn bốn người còn lại đều có ưu điểm riêng. Nhưng có ưu điểm tất có khuyết điểm, chỉ cần tìm được khuyết điểm của họ, tất đánh thắng họ. CŨng chẳng chuyện khó gì.” Cầu Thiên Nhẫn liền nói.
“Vậy ý ông là đánh bại từng người từng người trong số năm người họ nổi danh thiên hạ, thế thì chẳng phải độc bá võ lâm rồi sao?” Hoàng Dung hào hứng nói.
“Độc bá võ lâm lão phu không dám nhận.” Cầu Thiên Nhẫn cười nói.
“Năm đó Hoa Sơn Luận kiếm Đông Tà Tây Độc, Nam Đế Bắc Cái và Trung thần thông đều đến đủ, tiếc là Cầu lão tiền bối bận việc nếu không thì Trung Thần Thông Vương Trùng Dương có lẽ sẽ không đứng thứ nhất.” Lục Trang chủ liền vỗ mông ngựa nói.
“Cái này thì chưa chắc a, chẳng phải năm đó Hoa Sơn luận kiếm còn có một Tuyết Nữ sao, nghe nói lúc Chu Thần Thông sắp thắng liền xuất hiện cho hắn một quyền đo ván sao.” Thất Quái cũng khinh bỉ nói. Ai giang hồ cũng biết, Ngũ tuyệt đánh nhau năm đó ai cũng không thắng, sao có thể nói đánh bại Vương Trùng Dương liền đứng nhất được.
“Nhưng chẳng phải ngoài Ngũ Tuyệt không ai từng chứng kiến qua dung mại Tuyết Nữ sao, có lẽ là do họ bịa ra để tránh mất mặt lẫn hòa khí đi. Với lại, Cửu Âm Chân Kinh cuối cùng chẳng phài Vương Trùng Dương cất giữ sao, vậy hắn chẳng phải là thắng ư.” Lục Quán Anh liền nói.
Tuyết Nữ này rất nhiều người đều đi tìm nàng nhưng không có một chút nào thông tin. Cho nên họ liền cho rằng Tuyết Nữ vốn là truyền thuyết mà thôi.
“Nhưng nghe nói nàng là thụ Cổ Mộ nhờ vả đâu. Cũng có thể nàng là phái Cổ Mộ người thì sao.” Hoàng Dung liền nói. Năm đó chuyện chỉ có Ngũ Tuyệt rõ ràng nhất, nàng là con gái Đông Tà tự nhiên biết chút ít.
“Thực chất Cổ Mộ phái cao thủ khi đó chỉ có mỗi Lâm Triều Anh nhưng nàng không có tham gia Hoa Sơn luận kiếm năm đó. Với lại ai cũng biết nàng không thể trong nhất chiêu hạ Vương Trung Dương không phải sao.” Cầu Thiên Nhẫn liền mở miệng nói.
“Mặc kệ Tuyết Nữ hay không, hiện tại nói cho ta biết Hắc Phong Song Sát sẽ đến đây sao.” Diệp Thần ném chuyện này qua một bên nói.
“Đúng vậy ngươi mau nói đi.” Thất Quái cũng gật đầu nói. Bọn họ cũng không có ý định tìm Mai Siêu Phong trả thù à. Hiện nàng đã là người DIệp Thần chán sống mà động đến nàng sao. Với lại họ cũng đồng ý với nhau, Diệp Thần cho họ tu luyện, họ sẽ bỏ qua mọi chuyện.
“Ta nói người hôm nay ta bắt được mang Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, mà môn này võ công là Mai Siêu Phong tuyệt học. Nàng biết đệ tử bị bắt nhất định đến đây.” Lục trang chủ liền nói.
“Các ngươi chỉ cần thả Hoàn Nhan Khang ra, nàng hội không rỗi hơi chạy đến đây không phải sao.” Cầu Thiên Nhẫn liền mở miệng nói.
“Thì ra Hoàn Nhan Khang là đệ tử của Mai Siêu Phong.” Mọi người đều vớ lẽ ra.
“Chà ngươi biết quá rõ nha. Rõ ràng, Lục trang chủ chỉ nói là bắt được một tên sao.” Diệp Thần cười nói.
“Cái này,ta cũng nói thẳng đắc tội tiểu vương gia cũng có nghĩa đắc tội Vương gia, mà đắc tội Vương gia có nghĩa là đắc tội toàn bộ người Kim. Các ngươi lên suy nghĩ cho kỹ.” Cầu Thiên Nhẫn liền nói.
“Muốn chúng ta quy hàng Đại Kim nằm mơ.” Thất Quái tức giận nói.
“Quán Anh, tiễn khách.” Lục trang chủ liền ra lệnh. Đạo bất đồng bất tương vi mưu a.
Lục thiếu chủ liền đứng dạy muốn tiễn khách.
Cầu Thiên Nhẫn thấy thế liền bóp nát ghế ra nhìn xung quanh.
“A, Hóa ra Cầu lão tiền bối khoe khoang võ công trước mặt bọn ta. Chính là để mọi người thấy sợ mà lui sao?” Chu Thông liền nhạo báng nói.
“Vẫn là ngươi thông minh, vẫn để ta nói rõ cho hay. Các ngươi không phải đối thủ của ta, ta khuyên tốt nhất các người mau chóng thả tiểu vương gia đó đi.” Cầu Thiên Nhẫn liền nói thẳng.
“Này nhé, ta nhìn mặt ngươi thấy ngưa đít lâu rồi. Quách Tĩnh xử đẹp hắn cho sư phụ.” Diệp Thần liền chỉ vào mặt của Cầu Thiên Nhẫn nói. Chuyện nhỏ này để đệ tử làm đi.
“Vậy Tiền bối xin chỉ giáo.” Quách Tĩnh liền xông ra chắp tay nói.
“Đến đây.” Cầu Thiên Nhẫn liền vẫy tay coi thường sau liền bị đánh bay về phía sau ói mau ra đến.
“Hừ Cầu Thiên Nhẫn, thiết chưởng nổi trên mặt nước liền ngay cả một đòn cũng không ăn nổi.” Diệp Thần khinh thường nói. Hàng Long Thập Bát Chưởng đan dược cộng nội công ngang với nhất lưu không phải dạng vừa đâu a. Nhị lưu chính là như vậy thất thế à.
Lúc này từ ngoài hoàng trá tàng một vị mỹ nữ xông tới.
“Ai dám bắt ta đệ tử, còn không chịu thả ra.” Nữ tử hét lớn tiến đến. Mà không biết có người đã từ lâu bám theo nàng.