“Tiền bối, ngươi sẽ không nói đùa đi. Chúng ta mặc dù phạm sai lầm nhưng cũng không đáng tội chết a. Nếu có cũng chỉ có Trí Kính sư huynh là đắc tội ngài đi.” Đứng trước cái này sinh tử Doãn Trí Bình có thể không bỏ mặc anh em sao.
Hy sinh một cái Triệu Trí Kính đối thủ cạnh tranh còn có thể thu được các huynh đệ tâm ý. Đây chẳng phải là một cái mũi tên trúng hai đích sao à. Nếu vậy hắn sao lại không làm, huống chi người thanh niên trước mặt này bất khả thâm trắc. Ai đá phải thiết bảng người đấy tự chịu đi, đây là giang hồ quy luật hoạt động à.
“Doãn Trí Bình ta biết ngươi không thuận mắt ta lâu rồi. Tiền bối trước mặt ta có mắt như mù đắc tội người, tiền bối không nên nghe lời hắn. Hắn thực chất cũng chỉ muốn ta thay hắn chết một mình đi.” Triệu Trí Kính không đến nỗi ngu làm sao không nhận ra, cái này sư đệ muốn đẩy hắn đến đường chết đâu. Được hắn có chết cũng tuyệt đối kéo theo bọn họ cùng chết được không.
“Triệu Trí Kính ngươi chẳng lẽ vì lỗi lầm của mình muốn để ta cùng các huynh đệ chịu chết cùng ngươi sao?” Doãn Trí Bình liền mở miệng hùng hổ nói. Các sư huynh đệ liền gật đầu đứng về phía Doãn Trí Bình.
“Các ngươi muốn bỏ rơi đồng môn đáng cái gì tội.” Triệu Trí Kính liền nói.
“Chúng ta phạm lỗi đều là do các sư phụ sư thúc phán xét.” Doãn Trí Bình khinh bỉ nói. Hắn vì đồng môn bỏ mặc ngươi sư phụ nghe vậy không phạt hắn còn cố thể ghi nhận hắn công ơn đi.
“Tiền bối…” Triệu Trí Kính liền quay ra Diệp Thần nói.
“Ta nói các ngươi hôm nay mạng đều lưu lại nơi đây. Toàn bộ một người cũng không thể thiếu.” Diệp Thần lạnh băng lời nói ngắn gọn nhưng kinh hồn lực sát thương.
“Tiền bối, chúng ta là đệ tử của Toàn Chân Thất Tử mong ngươi nể mặt bỏ qua.” Doãn Trí Bình liền cúi đầu nói.
“Toàn Chân Thất Tử? Đó là cái gì món đồ? “ Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói. Ta cũng muốn xem mấy cái Toàn Chân giáo đạo sĩ có thể hay không bảo vệ được người mà ta muốn giết đâu.
“Tiền bối định tuyên chiến với Toàn Chân phái hay sao?” Doãn Trí Bình liền có chút gấp gáp nói. Sư phụ bọn hắn liền như vậy không được nể mặt sao à.
“Được nể mặt Toàn Chân thất tử…” Diệp Thần liền cười khẽ nói.
“Vậy đa tạ rồi.” Doãn Chi Bình tưởng Diệp Thần sợ hãi mình bảy vị sư phụ sư thúc liền cười khẽ. Ra lệnh cho Toàn Chân đệ tử quay đầy nhưng.
“Ta còn chưa có nói hết định đi sao?” Diệp Thần nhếch miệng cười liền lập tức vận khí cắt bay đầu tên đầu tiên xoay người lại.
Các đệ tử khác liền đứng hình máu liền bắn lên mặt. Nhiều tên cũng sợ hãi quay đầu liền cũng bị một ngọn gió lướt qua chém bay đầu. Ai nấy Toàn Chân đều trợn tròn mắt sợ hãi.
Triệu Trí Kính cùng với Doãn Trí Bình không khỏi đều toát mồ hôi. Người này thủ đoạn thực sự quá cao minh bọn họ không thấy hắn thế nào ra đòn a.
“Ta đã nói các ngươi không nên nhìn mà.” Diệp Thần khẽ cười nói với tam nữ
Tam nữ nhìn thấy cảnh tượng không rét mà run. Người nam nhân này cũng quá khủng bố đi, hắn giết người không hề có chút cảm xúc, so với ma đầu còn có thể ma được không.
“Tiền bối ngươi là muốn nuốt lời sao? Phải biết sư phụ chúng ta là…” Doãn Chí Bình liền mở miệng run rẩy nói.
“Sư phụ ngươi là Toàn Chân Thất Tử thì đã làm sao? Hiện tại bọn hắn có đến cũng không cứu được các ngươi. Ta nói từ nãy đến giờ các ngươi không hiểu à, Nể mặt các sư phụ ngươi ta liền cho các ngươi cơ hội để lại lời trăn trối.” Diệp Thần liền động sát khí nói. Mẹ nó có sư phụ thì ngon, tổ sư các ngươi ta còn đánh cho như một con chó hiện tại mấy tên chưa mọc đủ lông các ngươi dám lên mặt dạy đời ta chắc.
“Tiền bối ngươi đừng ép người quá đáng.” Doãn Chí Bình cứng miệng nói.
“Tiền bối, chúng ta không thù không oán việc gì phải tuyệt tình như vậy.” Triệu Trí Kính liền tức giận nói.
“Ta nói nhiều tiếng người quá mấy con chó ngươi nghe không hiểu sao. Hiện tại không phải là vấn đề tình cảm mà ta muốn cái đầu các ngươi mà thôi.” Diệp Thần liền cười khẽ nói.
“Toàn Chân đệ tử đâu?” Doãn Chí Bình liền hét, Toàn Chân đệ tử liền rút ra kiếm chĩa về Diệp Thần phía.
“Giết cho ta.” Triệu Trí Kính lập tức hạ lệnh. Toàn Chân giáo đệ tử liền xông lên, nhưng ai vừa mới cử động lập tức bay đầu.
“Chạy …mau chạy…ma đầu….chạy mau.” Toàn Chân đệ tử chạy toán loạn. Người cũng ngã xuống hết toàn bộ. Hiện tượng máu bắn khắp nơi. Mọi thứ liền bị nhuộm đỏ như máu, Triệu Trí Kính cùng với cả Doãn Trí Bình liền bị nhuộm lại màu máu của huynh đệ đồng môn. Đầu rơi lả ta trên đất.
Diệp Thần như Bạch Dạ Xoa khoác lên mình bộ đồ trắng không chút nhíu mày chỉ nở nụ cười ma quỷ. Không tĩnh lặng nhưng tịch mịch, đáng sợ một cách lạ thường trong khung cảnh đỏ ngầu, tựa như người hủy diệt, hoặc như kẻ cứu rỗi.
“Tiền bối …ngươi…” Doãn Chí Bình liền sợ hãi ngồi xuống nói.
“Doãn Chí Bình ngươi ham sống sợ chết. Bao nhiêu đồng môn xông lên người lại đứng lại.” Triệu Trí Kính liền tức giận nói. Nếu như hắn khi đó cử động chẳng phải đầu cũng lìa khỏi cổ hay sao.
“Triệu Trí Kính đây là lúc để ngươi cãi nhau sao. Ngươi cũng khác gì ta đâu.” Doãn Chí Bình liền khinh bỉ nói. Trước cái chết là lúc con người thành thật nhất.
“Hai người các ngươi quả nhiên là hai cái người giống nhau đi. Nhưng như vậy tiện ta thích.” Diệp Thần liền khẽ cười nói.
“Tiền bối cầu xin tha cho ta một mạng. Mọi chuyện là tại hắn mà ra cả.” Triệu Trí Kính liền quỳ xuống nói. Đây là hắn cơ hội sống a.
“Tiền bối, chỉ cần ngươi tha cho ta. Ta nguyện vì ngươi làm trâu làm ngựa. Ta rất là ti tiện làm ơn tha cho ta.“ Doãn Trí Bình liền học theo quỳ xuống vái Diệp Thần nói.
“Thật là tiện a. Hai người các ngươi chỉ có một kẻ được sống làm sao bây giờ.” Diệp Thần liền khẽ cười nói.
Doãn Trí Bình liền rút ra mình kiếm chém đến phía Triệu Chí Kính. Triệu Trí Kính cũng không phải dạng vừa đánh đến Doãn Trí Bình. Chỉ cần hắn chết, ta có thể sống, mà người ngoài cũng không thể biết được hắn đã làm cái gì đi.
Diệp Thần liền đứng một bên nhìn chó cắn chó khẽ xem kịch hay. Hai tên người đầy máu như huyết thi vung kiếm tàn sát lẫn nhau không biết bao lâu liền có một kẻ sắp ngã xuống. Diệp Thần liền kéo lại Doãn Chí Bình ngăn hắn giết Triệu Trí Kính. Dù sao Triệu Trí Kính cũng đang hấp hối đi.
“Tiền bối, ta có thể đi hay sao.” Doãn Trí Bình liền vui mừng cơ thể đều có chút kiếm chém vui mừng chạy đến chỗ Diệp Thần nói.
“Rất tốt, ngươi có thể đi nhưng mà.” Diệp Thần liền dùng Đạn Chỉ Thần Thông bắn một viên đan dược vào mồm Doãn Chí Bình.
“Tiền bối ngươi cho ta uống cái gì đan dược.” Doãn Trí Bình bị ép nuốt vào đan dược nhưng quá muộn đều không thể nôn ra.
“Không có gì chỉ là một chút thuốc Xuân Dược thôi. Nếu ngươi có thể kịp thỏa mãn mình, ngươi có thể sống sót đấy.” Diệp Thần khẽ cười nói. Sau đó liền quay người rời khỏi.
“Doãn sư đệ, đừng ta xin người đừng.” Triệu Trí Kính lập tức cầu mình lập tức có thể chết đi.
“Nếu ngươi nhất định phải chết vậy thì để ta sống đi.” Doãn Trí Bình liền làm sao có thể buông tha cái này ngọn cây cứu mạng đâu.
Diệp Thần cùng với chúng nữ liền lại hội họp một chỗ xuất phát.
“Bọn họ chết hết rồi sao? Ân, tiếng gì kêu vậy?” Lý Mạc Sầu liền sợ hãi nói. Dù sao nàng cũng chưa từng thấy nhiều máu như vậy.
“Diệp Thần ngươi trở về rồi. “Hà Nguyên Quân liền chạy đến bên hắn.
“Ân không sao rồi. Tiểu Mạc ngươi không cần sợ hãi,ta đâu có làm hại ngươi.” Diệp Thần bế lên Tiểu Mạc an ủi nàng nói.
“ Ta biết ngươi không hại ta. Nhưng ta thấy có chút sợ ngươi đi.” Lý Mạc Sầu liền nói.
“Tiếng gì vậy?” Chúng nữ bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét.
“Ân, chỉ là ngư lôi đã đâm vào tàu! Nước đang tràn vào thôi.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi ăn nói thật kì lạ đâu Tiểu Diệp.” Võ Tam Nương liền lắc đầu nói.
“Mọi người về sau sẽ biết bây giờ liền đi thôi nào. Tiểu Mạc càng lúc càng đáng yêu.” Diệp Thần cười nói.
“Tiểu Quân không đáng yêu sao?” Hà Nguyên Quân liền nói.
“Tiểu Quân cũng rất đáng yêu. Đeo thêm cái tai mèo này càng đáng yêu nè.” Diệp Thần vui vẻ lấy ra cái tai heo nói.
“Ngươi lấy nó ở đâu ra vậy?” Lý Mạc Sầu liền hỏi.
“Đừng chú ý cái này tiểu tiết.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi vẫn là con người kì lạ.” Võ Tam Nương liền cười nói.
Sau khi hắn đi tại chỗ của Doãn Chí Bình. Triệu Chí Kính liền vang lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó gục xuống lần này hắn thực sự chết thật rồi đi. Doãn Chí Bình liền tục làm tình với một cái huyết thi, chỉ mong có cơ hội sống nhưng cuối cùng cũng đứt mạch máu mà chết.