Mộ Dung Tiên thấy gia gia mình đột nhiên bất ngờ trở nên như vậy nghiêm túc. Liền sợ sẽ đối với mình lão công của mình sẽ bị gia gia gây khó dễ liền nhìn qua hắn. Diệp Thần thấy vậy cũng chỉ có cách gật đầu để nàng ra ngoài a. Dù sao, có thể Mộ Dung gia gia biết một chút gì đó về hắn thân thế đi à. Có những việc vẫn là để hai người nghe thì tốt hơn à.
“Gia gia nếu ngươi bắt nạt đến Diệp lão công coi chừng ta giận ngươi thật đó.” Mộ Dung Tiên liền giơ giơ cú đấm nhỏ lên uy hiếp rồi liền đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
“Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi a. Người ta nói đúng thật xuất giá tòng phu. Phu tử…e hèm lỡ lời đừng để ý.” Mộ Dung lão gia tử liền muốn nói một chút liền ngay lập tức ho khan. Ai nói Diệp Thần như vậy lườm hắn đâu à.
Diệp Thần không khỏi chừng mắt nhìn cái này lão già, không phải vẫn vì cái vụ khi lấy hắn đánh nát trứng lão liền định trù ẻo mình chết sớm đấy chứ à. Cái này cũng quá độc ác đi à.
Mộ Dung lão gia tử không khỏi nhổ cái miếng nước bọt, ngươi vào đây ăn cá nhà ta, trộm tim cháu gái ta,làm nó mang thai thì thôi. Ngay cả con chó vàng nhà ta ngươi và ta đều là thông đồng thịt mời khách, cũng may ta không phải lão hạc đi. Giờ chửi ngươi có một câu liền như vậy lườm ta, không có nghĩa khí chút nào cả.
“Gia gia ngươi có chuyện gì liền có thể nói đi à. Tên của ta có cái gì vấn đề sao à.” Diệp Thần không khỏi tò mò nói.
“Ân, cái này câu chuyện phải kể từ rất xa xưa. Từ lúc ta mới sinh ra ngươi biết không lúc đó ta rất trắng trẻo mập mạp. Năm đó ta liền…”Mộ Dung lão gia tử lập tức bắt đầu kể đến.
“Vào chủ để chính a. Gia gia ngươi nên biết ta còn trẻ không thể lãng phí thời gian cuộc sống à.” Diệp Thần đọc vị liền cảm thấy chán nản nói. Ở mấy cái nông thôn bọn họ. Mấy cái này lão gia tử kể chuyện xưa gì đều mang minh thành tích một hồi khoe thế nào sát gái đi. Mà chẳng thấy họ nói họ có cái gì xấu à, giống như hoàn mỹ nam nhân vậy à.
“Khụ khụ, được rồi. Vào chính chuyên đi, ngươi có hay không biết dến Tuyết Sơn phái.” Mộ Dung lão gia tử lập tức mở miệng nói. Hắn cũng là ngậm đắng nuốt cay cái lịch sử hào hùng đi à.
“Tuyết Sơn phái? Là ẩn cư môn phái đi a.” Diệp Thần liền đoán bừa nói. Trên tiểu thuyết mạng đều là như vậy à.
“Ngươi biết đến mấy cái này môn phái ẩn cư a. Xem ra cũng đã tìm hiểu qua đi à.” Mộ Dung lão gia tử không khỏi gật đầu nói. Từ Diệp Thần cái này thân pháp so với hắn mạnh quá nhiều hắn có thể khẳng định Diệp Thần chính là không bình thường người đi. Cháu gái hắn giao cho người này cũng thật là ổn à, dù sao đối đầu với bọn họ là Phượng Tộc công tử a, họ sẽ không dễ dàng làm khó chúng ta nếu như là Mộ Dung Tiên đã có chồng đi à, dù so Thiên Thiên cũng chưa có chồng không phải sao.
“Không hề à. Trên tiểu thuyết trên mạng không phải đều ghi tràn lan đại hải sao à. Lão gia tử ngươi không có lý nào không có đọc qua đi à. Với lại gia gia chẳng lẽ nào ngươi bị…” Diệp Thần rất ngạc nhiên nói.
“Hả?” Mộ Dung lão gia gia cũng rất ngạc nhiên hắn vậy mà không phải là tông môn người sao à.
“Bị mù chữ a. Thật không ngờ gia gia lại mù chữ à. Yên tâm gia gia ta không hề khinh người không có học.” Diệp Thần liền vỗ vai gia gia lập tức an ủi nói.
“Ta mới không có mù chữ.Ngươi và con ngươi mới là người mù chữ. Không đúng cháu ngoại ta không thể mù chữ chỉ có ngươi mới mù chữ.” Mộ Dung lão gia tử lập tức kích động nói.
“Gia gia ngươi yên tâm chuyện ngươi không biết chữ ta sẽ không nói cho ai à.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Xem ra không có học thức thật sự rất đáng sợ à.
“Móa, đậu méo có xanh, ngươi nhìn đằng sau đi hai cái kia tranh chữ chính là ta viết a. “ Mộ Dung lão gia tử lập tức chỉ hai cái bức tranh phía sau lưng Diệp Thần nói.
“Oa, gia gia ta cảm giác như mình được khai sang. Triết lý thâm thúy quá gia gia ạ.”Diệp Thần liền lập tức kinh ngạc nói.
“Hắc hắc, có phải hay không cho ngươi cảm giác mông lung vô bờ đi à. Triết lý thế nào nói nghe thử đi.” Mộ Dung lão gia tử không khỏi vênh mặt lên nói.
“Ân, gia gia không có học thức quả nhiên đáng sợ à. Cái bức tranh chữ thôi mà cũng có thể có sức tàn phá kinh khủng xúc phạm người nhìn đi à. Có lẽ trên đời sẽ không xuất hiện người thứ hai có thể làm ra vái này kinh khủng kiệt tác đi.” Diệp Thần lời lẽ hùng hồn nói. Ở quê hắn nhiều lão đầu cũng chơi cái này món. Nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua cái bức nào xấu như vậy đi a.
Làm bác sĩ a, chữ tất nhiên rất là xấu đi à. Mà bác sĩ càng giỏi chữ viết lại càng xấu đi. Mà Mộ Dung lão gia tử lại là bắc đẩu trong giới y học, chữ của hắn như vậy xúc phạm cũng hiểu được.
“Ngươi giỏi thì lấy ra một bức cho ta xem thử à.” Mộ Dung Lão đầu đỏ mặt nói. Hắn cũng biết chữ mình xấu a, nhưng mấy cái cấp dưới cùng với mấy cái con cháu liền chưa từng dám nói như vậy à. Cái này hiền tế quá không nể mặt mũi a.
Diệp Thần tử trong không gian lấy ra một bản tranh chữ hắn viết chơi qua đưa chỗ lão gia tử nhìn qua lập tức liền hổ thẹn ho khan. Cái tên này hiền tế quá không nể mặt mũi à, liền nhường cái lão gài này một chút cũng không được hay sao.
“Ta phát hiện ra thiên tài rất cô đơn không ngờ lại cô đơn đến vậy a.” Diệp Thần liền thở dài nhìn sang một phía nói.
“E hèm… quay trở lại chuyện chính đi lạc đề rồi.” Mộ Dung lão gia tử liền ngượng tím mặt nói. Ngươi trang bức đủ a, hết phần của ta à.
“Được rồi, gia gia ngươi nói đi.” Diệp Thần không làm khó nữa liền nói.
“Chắc ngươi đã biết đi, Tiểu Ngọc không phải là Nam Nhân mà là nữ nhân.” Mộ Dung lão gia liền nhấp một ngụm trà nói.
“Đúng vậy a, ta đã tét qua hàng. Độ cong của bở mông đó không sai chính là con trai trừ phần ngực ra là chưa mọc đồi núi.” DIệp Thần liền gật gù nói.
Phụt…Mộ Dung lão gia tử đang uống trà lập tức phun ra cũng may Diệp Thần né kịp.
“Gia gia ngươi cũng không nên phản ứng thái quá đi à. Có gì từ từ nói a. Ngươi cũng biết đi ta không phải là người bình thường.” Diệp Thần liền chọn một chỗ khác ngổi từ tốn nói.
Mộ Dung lão gia cũng liền gật đầu. Quả thật là không bình thường đi à. Người trong Cổ Võ vốn không quan tâm thế tục, đa thê là được bọn họ ngầm thừa nhận.
“Được đi, chỉ cần ngươi có bản lãnh ta cũng không cản ngươi. Nói thật thì Tiểu Ngọc nàng vốn không phải họ Mộ Dung người mà là họ Diệp. Cha của nàng cùng ngươi một cái tên đi, mà mẹ nàng liền là mẹ của Tiên Nhi và Thiên Thiên. Có thể nói Mộ Dung gia có lỗi với nàng.”Mộ Dung lão gia tử lập tức mở miệng nói.
“Ngươi nói cha của nàng cùng ta một cái tên, đừng nói là Tiểu Ngọc là cùng cha khác mẹ với Thiên Thiên cùng Tiên Nhi a.” Diệp Thần liền suy đoán nói.
“Đúng vậy ngươi đoán không sai đi. Vào mười bốn năm trước, các tông môn lão quái vật bên trong đều là rất được đáng sợ, động vào là mất mạng như chơi. Nhưng người thì có thứ họ sợ hãi quái vật cũng như vậy, bọn họ sợ hãi một người trùng hợp là cùng ngươi một cái tên.” Mộ Dung lão gia tử lập tức mở miệng nói.
“Năm đó việc Thiên Thiên cùng Tiên Nhi ra đời thực chất là một sai lầm của nghịch tử đi. Tuyết Sơn phái là mẹ hai nàng môn phái. Mà ta cũng chỉ là một cái học đồng ở dược phòng khi đó. Tuyết Sơn phái liền là nơi chỉ có nữ đệ tử được thu nhận à. Họ dùng tinh huyết của người để tạo ra thai nhi đời kế tiếp a, năm đó Long gia chịu cho họ một giọt tinh huyết của mình. Chính là nghịch khuyển liền mang nó tráo đổi thành hắn máu cho Thánh Nữ dùng vì ham mê nàng sắc đẹp đi.” Mộ Dung lão gia tử lập tức kể ra nói.
“Người Thánh Nữ đó là mẹ của Tiên Nhi cùng Thiên Thiên sao.” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, tinh huyết chỉ có thể sinh ra nữ nhi. Chuyện này bị phát hiện ra, Thánh Nữ liền nể tình thai nhi trong bụng đưa chúng ta xuống núi mở ra cái này cơ ngơi, chúng ta thì an toàn vì không ai biết giọt tinh huyết là của ai, còn Thánh nữ nàng liền trốn tại Mộ Dung gia tránh môn phái bắt nàng truy sát. Nghịch khuyển hắn liền không biết lùi bước liên tục vòng ra sau núi để chiếm lấy trái tim mỹ nhân à. Sau khi hai cái tiểu nữ sinh xong hắn liền muốn dùng hắn hai cái thai nhi để uy hiếp nàng về ở chung với hắn. Cũng còn tốt có ta ngăn cản lại, hắn liền ngoan ngoãn, bốn năm sau một người thiếu niên tên Diệp Thần xuất hiện đưa đi nàng. Mà Tiểu Ngọc chính xác là hai người kết tinh ra, nó mang trong mình ưu tú huyết mạch.” Mộ Dung lão gia tử liền kể lại.
“Vậy nên lão gia gia ngươi liền nhận lấy Mộ Dung Ngọc tránh cho người khác biết nàng thân thế, còn cho nàng mặc nam trang để tránh ra Tuyết Sơn phái hạ sơn tìm kiếm sao. Để chuộc lại lỗi lầm năm đó liền bỏ đi gia quy dạy cho nữ nhân y thuật thậm chí biết nàng là người ngoài.” Diệp Thần liền suy đoán nói.
“Đúng vậy, ngươi cũng để ý trong nhà không hề có ảnh của mẹ các nàng đi. Với lại Thiên Thiên cùng với Tiên Nhi vốn không nhớ hoàn toàn rõ mặt của mẹ mình à. Con trai ta cũng vì hối hận việc năm đó mà không dám về nhà, hắn sợ nhìn thấy Ngọc Nhi lại nhớ đến tội lỗi, nhìn thấy hai đứa con gái song sinh lại nhớ đến Thánh Nữ năm xưa đi.” Mộ Dung lão gia tử liền mở miệng thừa nhận.
“Vậy gia gia ngươi tại sao lại kể cho ta, chẳng lẽ chỉ vì ta với hắn tên giống nhau thôi sao.” Diệp Thần hoài nghi nói.
“Bởi vì ta nghi ngờ ngươi chính là hắn.” Mộ Dung lão gia tử lập tức cười nói.
“Gia gia ngươi đừng đùa trò đùa này không vui. Như vậy ta với Tiểu Ngọc chẳng phải liền sao.” Diệp Thần cười mở miệng nói.
“Ta nói là thật ngươi không chỉ trùng tên với hắn mà cả hình dáng lẫn tính cách, không chỉ thế lúc chiến đấu với ngươi ta cảm giác được uy áp năm đó.Nếu không phải vậy ta còn có thể nghĩ ngươi là hắn cái cháu trai hay nhi tử đâu.” Mộ Dung lão gia tử liền nói chuyện giật gân.
Diệp Thần sắc mắt không khỏi ngưng trọng bước đi ra khỏi phòng. Linh Áp trên đời này còn có kẻ có Linh Áp ngoài hắn sao, chuyện này làm sao có thể đi à. Không đúng kẻ tấn công hắn lần trước điều khiển con rồi cũng có Linh áp. Mọi chuyện càng lúc càng trở lên rồi ren hơn.
Tại bên trong không gian của Vũ Khí Bản Mệnh đằng sau Tấm gương Phản Chiếu Thiên Đạo một nụ cười liền nở ra đầy ma mị, mùi vị của tử vong cũng đang phát tán. “ Nhanh thôi năm đó trận chiến, rất nhanh ta sẽ kết thúc nó. Ta sẽ sớm thoát ra khỏi đây chỉ cần ngươi chết.” Một giọng nói đằng sau tấm gương lạnh lẽo vang lên.
Còn trên đỉnh núi tuyết lúc này băng liền bắt đầu phá toái, một trận bão tuyết liền nổ ra. Trong đó xuất hiện một người con gái bước ra, toàn chân đều thở ra hơi thở lạnh giá. “Diệp Thần ta trở lại, ngươi nhất định phải đợi ta. Ta cảm nhận được ngươi đang đến rất gần.”