Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 245

Hoàng Dược Sư nhìn thấy con gái bỏ đi, còn chưa kể đến đệ tử cũng không muốn nhìn mặt mình cảm giác đau như tim khắc tha thu, đau hơn vạn lần mr. siro đi à. Hắn ăn ở không phải là rất tốt sao a. Tại sao đệ tử đứa nào cũng sợ người sợ bệnh, gái sợ giang, trai sợ mai vậy à. Hắn cũng không phải bị bệnh lậu đi a. Hiện tại cả đứa con gái cũng ghét hắn nữa đi à.

“Đi với ta làm vài chén chứ. Tâm trạng hiện tại đang có chút tha thu thơ thẩn người thờ thẫn đi à.” Diệp Thần nhìn cái này Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói.

“Miễn là ngươi trả tiền là được đi à.” Hoàng Dược Sư thở dài nhìn hắn nói. ĐÚng là khi buồn một chút rượu có thể giúp nỗi đau nhẹ bớt đi à.

“Yên tâm rửa bát quán bà tám hân hạnh tài trợ chương trình này.” Diệp Thần liền vỗ vai của Hoàng Dược Sư nói.

“Ý ngươi là nếu khôn trả tiền để ta ở lại rửa bát thuê trả nợ đấy hả. Ta nói từ nhỏ đến lớn ta còn chưa có bao giò rửa bát qua đó nghen” Hoàng Dược Sư liền mắt có chút giật giật mở miệng nói. Cái tên chết bầm này nếu không phải ngươi trộm tiền của ta, vậy bây giờ ta liền có thể thoải mái mà uống đi à.

“Lại một câu nói chính cờ mờ nó xác. Được rồi, lão già cứ tin vào bản thân ngươi sẽ nhận ra mình biết nhiều hơn những gì mình vẫn nghĩ đó à.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói.

“Ngươi tốt quá đi a. Tốt đến sợ đi à. Đi uống vài chén, ta mời ngươi. Cùng lắm cắm thêm vài món đồ đi à. “ Hoàng Dược Sư liền buông lơi thảnh thơi nói.

“Tiểu Anh ngươi quay lại đi a.” Diệp Thần liền vẫy lại Trình Anh nói.

“Hai người muốn đi đâu a.” Trình Anh lập tức mở miệng hỏi. Sau khi đi được một đoạn nàng mới phát hiện ra nàng không có nơi để về a. Nếu có chính là bãi rác hân hạnh tài chợ chương trình này à.

“Ân, liền đi kiếm cái gì đó ăn thôi. Tiểu Anh ngươi cũng theo đi à, hôm nay ta mời ngươi ăn, ta chủ trì. Sư phụ ngươi có tiền rất hào phóng hắn liền chủ chi.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói.

“Ân, đại ca ca mời ta liền đi a.” Trình Anh lập tức vỗ tay nói.

“Ây, ta nói có mời Tiểu Anh sao, ngươi là tướng công nàng nàng ăn hết bao nhiêu ngươi tự trả đi à.” Hoàng DƯợc Sư lập tức không khỏi sót xa nói. Cái tên này ăn chùa còn muốn đóng gói mang về đi à.

“Nàng là ta nữ nhân cũng là ngươi đệ tử, ngươi cũng nên nuôi nàng không phải sao.” Diệp Thần nhún vai nói. Ba người lập tức đi tìm một cái quán rượu vô ngồi đi à.

“Ta nói cho ngươi biết Diệp Thần, nói chung cái gì cũng được đi à. Dung Nhi lần đầu đối với ta to tiếng đó lại còn vì cái người lạ mặt như ngươi đi à.” Hoàng Dược Sư cầm lên chén rượu bắt đầu uống nói.

“Nàng đã là người lớn đi a, có cái ý kiến riêng của mình đi à. Với lại ngươi là cha lại chẳng lẽ thực không thấy sao, nàng là thích ta, ta cũng thích nàng nói chung ta cũng là bạn trai của nàng đi a. Vậy nên cái giấy bán thân này ta không đưa ngươi được. Chủ quán cho thêm mấy đĩa đồ nhắm nữa đi à.” Diệp Thần ngồi kế bên làm cao thủ diệt mồi nói.

Trình Anh chẳng nói chẳng rằng cứ ăn liền tù tỳ đi à. Dù sao nàng cũng sẽ không biết uống rượu đi a, với lại mấy ngày chạy nạn nàng liền một chút đồ ăn tử tế đều chưa ăn qua đi a. Với lại Diệp ca ca nói có người mời ngu gì không ăn đi à, dù sao cũng không là Diệp Thần đại ca ca chi tiền đi a. Cô dâu nhỏ chưa về nhà chồng đã như vậy tính toán đi à.

“Người lớn à? Nhưng có bạn trai rồi cũng đâu có nghĩa là đã trưởng thành. Lúc nàng nhất định muốn đi theo Quách Tĩnh chăm sóc cho Phù Nhi, chấp nhận cho thế gian đồn thổi này nọ. Ta cũng không quản vì Phù Nhi cũng tính ta ngoại tôn nữ.

Nhưng hạnh phúc của Dung Nhi là hoàn toàn khác đi a. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hiện tại ta cảm giác như con cái đặt đâu ta ngồi đó vậy à. Còn tên Quách Tĩnh thì ta nhìn ngứa mắt lâu rồi a. Rõ ràng theo đuổi Dung Nhi lại làm cho Dung Nhi tỷ muội tốt cũng là nàng nha hoàn chơi từ nhỏ đến lớn mang thai đi.

Đứa bé không phải là ta con ruột nhưng ta nuôi nàng từ nhỏ đến lớn còn trước khi cả có Dung Nhi ra đời, ta coi nàng như con gái mình, vậy mà tên khốn Quách Tĩnh nói cái gì say rượu nhầm phòng vô tình, không chịu trách nghiệm. Sau khi mang thai sinh ra Quách Phù liền tử vong hắn một câu cũng không có nói đến chỉ nhận lấy đứa con gái.Thật là quá đáng đi à, giờ võ lâm còn nói Dung Nhi là hắn người thực tức chết ta. Đó là ta không muốn về nhà nhìn thấy lại đau lòng a.” Hoàng DƯợc Sư nốc cạn chén rượu lại tiếp tục uống nói.

“Đúng vậy, đúng vậy… cũng còn tốt nàng là thích ta không thích cái tên khốn nạn đó đi à.” Diệp Thần uống một chén rượu liền nói đi à. Trong võ lâm luôn có ẩn tình, mà ẩn tình thì luôn là điều bí ẩn.

“Khi còn nhỏ, thấy nó lớn lên chính là hạnh phúc của ta. Khi về đến nhà, ta chỉ mong được nhìn thấy nó tập đi, tập nói. Ta tự hỏi không biết từ khi nào mà ta lại không muốn nhìn nó lớn lên. Chẳng biết từ khi nào ta thấy cô đơn hơn hạnh phúc. Sau khi nàng rời đi, ta cảm thấy mình chẳng biết phải làm gì cả à. Nếu như còn có người bên cạnh ta lúc này thì thật tốt. Nữ nhi a, càng lớn càng không đáng yêu.” Hoàng DƯợc Sư liền có chút hưu quạnh tiếp tục uống lên ly rượu đắng chát.

“Ngươi còn phải học rất nhiều nữa. Hạnh phúc hay là cô đơn trước sau con người đều phải nếm trải,đó là số phận, phải học cách chấp nhận để mà lớn lên.” Diệp Thần liền cười mở miệng nói.

“Vậy thì cả hai chúng ta hay cùng lớn lên đi à. Cạn chén một cái nào, ta cảm giác như mình đang trẻ lại vậy à. Người ta nói đúng con người lên tốt nhất có một người bạn có thể lắng nghe mình. Thật nhẹ người.“ Hoàng Dược Sư liền mở miệng cười nói.

“Đúng vậy a, nhưng đôi lúc ngươi hải tập quen dần với việc cô độc để biết rằng mình là ai và đang có gì đi à. Vậy lên Dung Nhi cứ đưa cho cầm giúp, ngươi cứ tập với cô độc đi a.” Diệp Thần cạn chém uống một hơi liền hết.

“Ngươi đúng là một tên biến thái a.Ngay cả cái này nhỏ tuổi như vậy cũng có thể không tha. Con gái ta làm sao lại có thể giao cho ngươi được đi à.” Hoàng Dược Sư lập tức nói.

“Hầy thế gian này quả nhiên quay cuồng a. Thích bự thì nói cuồng dâm, thích bé thì lại ấu dâm, không thích thì nói bê đê. Miệng đời a. Khiến ta một cái nam nhân tốt như vậy rõ ràng là ăn tạp thì bị nói là biến thái à.” Diệp Thần không khỏi thở dài lắc đầu nói.

“Hai người các ngươi thật là khác thường đi a. Ta một cái liền cũng nghe không hiểu.” Trình Anh liền mở miệng thắc mắc nói.

“Ngươi không cần hiểu, mà cũng không nên hiểu. Tốt nhất nếu có thể thì đừng lớn lên cứ như vậy. Với lại ngươi cứ như thế này rất đáng yêu.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói.

“Ta nói lão đầu tử ngươi đừng có xúi dục nàng ta đưa nàng cho ngươi không phải để ngươi dạy nàng làm trẻ con nếu cứ như vậy khi nào ta mới được viên phòng.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Đại ca ca viên phòng là gì vậy.” Hoàng Dung thắc mắc nói.

“Cái này ngươi sang hỏi ngươi sư phụ a. Hắn là ngươi sư phụ sao lại đi hỏi ta à. Ta đi vệ sinh một lát.” Diệp Thần liền đứng dậy đi ra ngoài nói.

“Sư phụ ngươi nói viên phòng là gì a?” Trình Anh ngây thơ hay ngốc nghếch hỏi Hoàng Dược Sư.

“Đợi khi cần biết ngươi sẽ biết.” Hoàng Dược Sư uống tiếp nói.

“Ân, khách quan mời ngươi thanh toán a. Chi phí tổng hết năm mươi lượng bạc à.” Chủ quán lập tức ra mở miệng nói.

“Oái sao hết nhiều như vậy, ngươi định chặt chém ta sao? Với lại ta có gọi thanh toán sớm vậy sao?” Hoàng Dược Sư liền không khỏi mở miệng nói.

“Ân, ta không dám a.Vị công tử vừa rồi ra khỏi quán liền nói ta qua thanh toán à Thực chất cái này rượu các ngươi uống đều là hảo hạn Nữ Nhi Tửu số lượng có hạn của quán mới như vậy đắt à.

“Nhưng chỉ có một hũ làm sao đắt như vậy.” Hoàng DƯợc Sư liền không khỏi chỉ trên bàn nói.

“Ân, lúc nãy vị công tử kia một lúc lấy đi mười cân rượu rời khỏi đây à. Lên mới đắt như vậy a.” Chủ quán không khỏi cười mở miệng nói.

“Trình Anh có thể hay không cho sư phụ vay ít tiền đi a.” Hoàng Dược Sư liền cười cười mở miệng nói.

“Ân, được sư phụ. Đại ca ca nói với ta ngươi nếu vay ta tiền liền tính lãi suất đó à. Cứ một canh giờ liền gấp đôi.” Trình Anh lập tức mở miệng nói.

“Được liền cho ta vay, liền cho ta vay a.” Hoàng Dược Sư đỏ mặt nói. Đây là quá mất mặt đi a. Hắn đường đường đông tà lại hướng đệ tử mình một cái tiểu cô nương vay tiền đi a. Không khỏi muốn chửi lên tiên sư cha thằng nhà họ Diệp đi à.

Lúc này tại bên ngoài thành Dương Quá liền bị Quách Tĩnh Hoàng Dung Quách Phù bắt tại trận đi à.
Bình Luận (0)
Comment