Hai người quần long vô thủ một thời gian dài, hết ly rồi lại hợp. Cuối cùng gạo cũng nấu thành cơm a. Hoa Tranh cứ như thế mơ hồ từ thiếu nữ chuyển thành nữ nhân a. Dù sao mọi chuyện cũng quá nhanh rồi đi à.
“Ngươi dám lên ta, không sợ phụ thân ta tìm ngươi tính sổ sao?” Hoa Tranh nhìn Diệp Thần mặt đầy thỏa mãn không khỏi khiến nàng càng điên máu nói.
Ngươi thì tốt rồi, ngươi thì sướng rồi, bổn cô nương thì khỏe a, hết Phật Tổ Bế Quan Âm lại đến Lão Hán Đẩy Xe Bò a, còn nhiều nữa à. Nàng đều là được kiến thức. Tên khốn nạn lần đầu tiên cũng không thể nhẹ nhàng sao a.
“Cha ngươi đến thì làm sao chứ? Gạo đã nấu thành cơm, ngươi cũng đã là của ta đi à. Với lại ta lấy ngươi là lấy chống ế a. Tiểu Tranh ngươi xem ngươi hiện tại không gọi là ế thì gọi là gì à. Không khéo cha ngươi phải lắp cho ta mấy cái cung điện cảm ơn đó chứ.” Diệp Thần không khỏi cười trêu trọc nàng nói.
“Ai ế chứ? Ngươi mới ế, cả nhà ngươi mới ế. Bổn công chúa là đang đợi người trong mộng a. Ai ngờ lại bị ngươi củng, thiệt thòi ta à.” Hoa Tranh không khỏi đỏ mặt lên a.
Đối với nữ nhân các nàng đều là mười hai tuổi có thể thành lập gia thất a. Huống chi nàng đã ngoài ba mươi. Nhưng mà nàng vẻ đẹp chỉ có so với thiếu nữ còn tốt a. Thân hình chỉ một từ nuột khỏi chê a. Ở nàng nơi, đàn ông con trai chỉ mong được nàng để ý một cái đâu.
“Vậy sao? Vậy công chúa điện hạ ngươi thấy tài nghệ của thần vừa rồi. Đáng để công chúa bao nuôi chứ?” Diệp Thần nhìn nàng cười nói. Nữ nhân a, khi cần vẫn là thích nghe lời ngon tiếng ngọt à. Nếu là một người thật thà, thì nữ nhân sẽ không bao giờ để ý đến bạn.
Giống đàn ông bọn hắn dù ở thời đại nào, nam nhân không hút thuốc, nghiện rượu cờ bạc, hay không gái gú, chính là chỉ là tên FA cả đời mà thôi. Bởi vì nam nhân không xấu nữ nhân không yêu a. Người xấu thì được người ta thích, còn người tốt quá thì không ai chơi.
“Ngươi quá kém cỏi a. Bổn công chúa thà bị heo củng cũng không muốn ngươi củng ta đi à. Đau chết bổn công chúa.” Hoa Tranh không khỏi xoa xoa mình cái mông nghĩ đến vừa rồi chàng cảnh không khỏi phiếm hồng đi a. Tên xấu xa, sớm muộn nàng có ngày muốn ép khô hắn đi à.
“Vậy sao, xem ra ta cần cố gắng nhiều đi a.” Diệp Thần đặt thân mình lên người của nàng nói.
“Ngươi lại muốn làm gì? Muốn khi quân sao hả?” Hoa Tranh không khỏi sợ hãi nói.
“Ngươi nói xem a. Công chúa ta cũng đã ngủ qua, như vậy ta có việc gì không giám làm a. Không phải công chúa chê thần võ công giường chiếu kém cỏi sao. Ta nghĩ nhất định hảo hảo luyện tập một chút.” Diệp Thần nhìn nàng đầy khiêu khích nói. Nam nhân bị chê về phương diện ấy nào có thể khuất phục được a.
“Không phải ngươi là tốt nhất a, ngươi so với nhưng người ta gặp còn tốt đi à. Với lại đừng chạm cái đó của ngươi vào hai chân ta nữa. Ta sai rồi a.” Hoa Tranh lập tức đầu hàng lấy lòng nói. Sớm muộn nàng sẽ cho hắn tinh tẫn người vong a. Nhưng hôm nay bổn công chúa nhịn.
“Ngoan như vậy có phải tốt không a. Nhưng hiện tại nó đều như vậy ngươi bảo kiếm ra khỏi vỏ làm sao thu lại đây.” Diệp Thần chỉ chỉ mình tiểu huynh đệ thân thiết nói.
“Oái, vừa mới xong. Người ta nói sau khi xong việc đều sẽ mềm a.” Hoa Tranh không khỏi thất kinh nói. Hắn đã chọc nàng bao nhiêu lần đều như vậy cứng sao hả trời. Các thê thiếp của phụ vương đều là như vậy kể lại a.
“Thanh niên cứng thì làm sao mà mềm được a.” DIệp Thần nhìn nàng cười nói. Đây gọi là tinh thần dồi dào a.
“Ta dùng miệng giúp ngươi.” Hoa Tranh liền cắn răng nói. Dù sao cũng là làm qua không ít hiện tại cũng không có ngại a. Còn hơn để hắn tiếp tục cắm, còn cắm có lẽ ngày này sang năm đi thắp nhang cho nàng là vừa đi a.
“Công chúa điện hạ cái miệng chính là quý giá a. Nếu giúp ta chẳng phải nói là khổ cực ngươi sao?” Diệp Thần làm sang nói.
“Không khổ, ta đã là người của ngươi. Hầu hạ ngươi nên phải là.” Hoa Tranh liền mở miệng nói. Xong lập tức nuốt trọn vào miệng cây kẹo đi a.
Diệp Thần không khỏi một trận chiến thoải mái đi à. Hắn đi qua bao nhiêu mỹ nữ a. Chỉ có miệng của cái này công chúa là tốt nhất a. Quả nhiên là công chúa, một lời nói từ miệng cũng lợi hại như miệng của nàng đi à. Quả nhiên thiên phú bẩm sinh, trời sinh tài năn. Ban nhạc bên trong đội thổi kèn mà thiếu nàng quả là mất mát to lớn với lịch sử nhân loại, và là nỗi cay đắng cho hòa bình thế giới a.
“Ngươi uống luôn sao?” Diệp Thần thấy Hoa Tranh như vậy nuốt vào hắn tinh túy không khỏi liền hỏi. Nữ nhân của hắn rất thích ăn a. Bộ nó ngon vậy sao à.
“Có ý kiến sao? Các nương của ta nói, cái này rất tốt cho phụ nữ. Với lại cũng không có khó uống a.” Hoa Tranh nghĩ đến các thê thiếp của phụ thân không khỏi nói.
“Nói cho bổn công tử nghe một chút. Vị nó như thế nào a?” Diệp Thần liền không khỏi húng thú nói.
“Đáng ghét, lại khi dễ ta à. Nó… khá ngọt.” Hoa Tranh đỏ mặt nói.
“Thật sự?” Diệp Thần hoài nghi. Trong dâm thư bán ở chợ lậu hắn mua cũng chỉ có từ chua rồi ngọt a. Một chút miêu tả cũng không rõ đi à.
“Ngươi lại khi dễ ta. Nếu muốn biết như vậy sao không tự nếm đi.” Hoa Tranh không khỏi tức giận nói.
“Ngươi thấy người nào tự ăn thịt mình sao?” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Chưa từng thấy qua.” Hoa Tranh lắc đầu nói.
“Vậy đúng rồi, ta làm sao có thể tự ăn a.” Diệp Thần không khỏi cười nói.
“Cái này…” Hoa Tranh vừa định lên tiếng liền bị Diệp Thần đặt tay trước miệng a.
“Có người đến. Xem ra là đến tìm ngươi đi à.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói.
“Ngươi mau trốn đi a. Nếu để phụ vương biết ta thất thân trong tay ngươi, hắn nhất định sẽ huy động đại quân bắt ngươi đi à.” Hoa Tranh liền mở miệng nói.
“Ngươi nghĩ ta sợ hắn sao?Ta mà chết, vậy cháu hắn ai nuôi a.” Diệp Thần khinh thường nói đưa tay đầy tình tứ sờ đến Hoa Tranh bụng a.
“Đáng ghét, nói nhỏ một chút. Coi chừng người ta nghe thấy bây giờ.” Hoa Tranh thẹn thùng mở miệng nói. Hắn ra bên trong nàng nhiêu như vậy sẽ không phải thực sẽ có chứ.
“Yên tâm đi giờ này mọi người ngủ lấp đất rồi, không có nghe thấy đâu mà lo. Còn mấy tên kia không đến thì thôi nếu đã đến thì cũng không có mạng đem tin này truyền đi.” Diệp Thần liền tự tin cười nói. Từ trước đến giờ hắn chỉ nói thừa chứ không có nói bừa.
“Nếu phụ vương ta nghe được tin tức, có lẽ chúng ta…” Hoa Tranh có chút sợ hãi nói.
“Cứ yên tâm, ta bảo kê cho. Cùng lắm gom quần áo qua nhà ta ngủ. Thanh niên cứng chơi cái gì là cũng phải cứng! Sợ gì ông già ngươi a.” Diệp Thần mặt đầy nguy hiểm nói.
“Ờ cứng rồi ta tới số với phụ vương ta luôn he. Với lại qua nhà ngươi ngủ còn không nói rơi vào miệng sói sao. Ngươi thì tốt, thanh niên cứng, cứng quá thì đâu có sợ đau đâu ha. Chỉ có ta là khổ.” Hoa Tranh đầy khinh thường mở miệng nói.
Bên ngoài lúc này một đám người liền đang bao vây lấy căn nhà a. Một tên đi lên phía trước: “Đại ca, không vào sao. Tối đến đứng ngoài này lạnh lắm a. Ta còn phải về nhà cho con bú a.”
“Ngươi lạnh chẳng lẽ ta không thấy lạnh sao. Nhưng là thuộc hạ chuyên nghiệp phải biết chịu đựng rõ chưa hả? Không thấy là đèn trong phòng không có tắt sao? Với lại ngươi cái tên đàn ông lấy gì cho con bú, đừng nói là xem mấy quyển giang hồ sách lậu hent rồi làm trò biến thái nhe mày. Em chưa mười tám đi tù chắc đó.” Tên cầm đầu nhíu mày nói. Diệp Thần đang cùng Hoa Tranh đánh nhau a, tắt đèn sao thấy được cái vẻ đẹp trần truồng của thiên nhiên a.
“Nào có a, đại ca. Hiện tại bên người Tây họ vừa bán cái món đồ núm sữa cho trẻ a. Chúng ta nhiều như vậy người. Còn có đao, không phải là xông vô cướp người là được sao?” Tên kia không khỏi cười khổ nói.
“Sao ngươi không nói sớm, hại ta ở ngoài này muỗi đốt gần chết. Mấy chú cứ bình tĩnh chờ anh quan sát tình hình rồi hẵng vô. Rồi vô đi, làm màu vậy thôi.” Tên cầm đầu gật đầu nói sau đó phất tay cho thủ hạ đi theo a.
“Chưa thấy tên nào xàm như ông này. Thật không hiểu ông ấy sao mới làm thủ lĩnh a.” Mấy tên đồng bọn không khỏi đen mặt nói.
“Mấy tên ngốc nhà ngươi. Đây gọi là đúng theo bài bản, đúng như lời sách giáo khoa nói a. Mọi thứ đều phải xem xét trước rồi mới vô, chúng ta không được cái động não thì phải được cái tác phong a, như vậy cũng được coi là nửa cái động tác. Thảo nào ta thanh cấp nhanh hơn là phải.” Tên cầm đầu khinh bỉ nói.
“Bọn chúng đến ngươi chui vào chăn đi. Ta không muốn để nam nhân khác nhìn thấy ngươi thân thể a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ngươi khôn sao đó chứ?”Hoa Tranh chui vào trong chăn trốn lập tức lo lắng hỏi.
“Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Tin tưởng ta.” Diệp Thần vô trong chăn an định nàng nói.
“Ta không tin chính, không tin tà, nhưng ta tin ngươi.” Hoa Tranh yên tâm nói, lúc này từ ngoài cũng có người xông vào a.
“Tên khốn nạn kia, ngươi từ đâu tới. Mau giao công chúa ra đây.” Tên cầm đầu mở miệng đạp cửa nói.
“Mẹ tụi bây đuổi đến tận đây. Chơi lầy quá vậy, để ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện dài nhé. Ngày này năm trước cũng có đứa nhây như vậy. Rồi ngày này năm nay là ngày dỗ của nó đó.” DIệp Thần khinh thường nói.
“Ngươi muốn chết, thằng cho con bú sữa. Xử nó.” Tên cầm đầu mở miệng nói.
“Ai, hắn thân thể cùng gương mặt này, ôi con tim ta nằm đâu.” Tên ấy lập tức không khỏi ngượng ngùng nói.
“Mẹ nó, lão tử bị chiếm tiện nghi. Nghe biệt hiệu biết ngay có vấn đề mà.” Diệp Thần không khỏi thủ thân như ngọc nói.
“Đùa nhau, lúc nãy nó nói cho con bú ta đã nghi nghi rồi mà. “ Tên cầm đầu không khỏi rùng mình nghĩ.
“Ở đây không có người các ngươi cần tìm, mau đi chỗ khác a. Còn muốn chiếm ta tiện nghi.” Diệp Thần không khỏi nhướng mày nói. Vốn định ra tay nhanh gọn nhưng trước hết mặc quần đã a.
“Ta là đại ca, mà đại ca nói có là có. Đại ca từ trước đến giờ chỉ có nói láo nhưng chưa bao giờ nói đúng. Mau giao công chúa ra. Nếu không có tin hay không ta chém chết ngươi. Đắc tội với ta từ trước đến giờ đều sống nhiều rồi. Nhưng chết cũng không ít.” Tên cầm đầu múa vài đường đao sinh long hoạt hổ nói.
“Trước ta nghe câu ở đâu có công lý thì ở đó có thánh xàm lông. Vốn không tin giờ ta tin rồi.” Diệp Thần khộng khỏi thở dài nói, nhưng hắn lập tức run người lên a. Cái này tiểu công chúa lại trong chăn hắn… liếm láp nghịch ngơm hắn tiểu huynh đệ mà không xin phép a. Đây là xâm phạm sao? Hắn bị xâm phạm giữa bao nhiêu tên đang nhìn a. Quả nhiên là cái dâm nữ.
Tại trong chăn lúc này Hoa Tranh không ngừng cho Diệp Thần tạo kích thích a. Dám trêu ghẹo bổn công chúa, ta cho ngươi trước mặt bao nhiêu người xấu hổ a. Bị ta khi dễ ngược a.
“Trong chăn có cái gì vậy. Mau lật ra, hắn chắc chắn giấu công chúa trong đó.” Tên cầm đầu thấy trong chăn không yên lập tức nói.
Một tên vừa đi đến muốn lật chăn liền bị Diệp Thần cho một đạo kiếm khí đánh vào người lập tức chết không thể chết lại a.
“Các ngươi còn không cút, cái này gọi là khi ngôn từ bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi a.” Diệp Thần đe dọa nói. Nhưng không khỏi tận hưởng cái sự phục vụ này a. Cái cô gái nhỏ này thật hư à. Bất quá hắn thích.
“Ta khùng nhưng ta không có ngu a. Mày đuổi chúng ta đi rồi định hốt luôn công chúa chắc. Anh em đánh. Mẹ sao không ai lên.” Tên cầm đầu ra lệnh nhưng không ai nhúc nhích a.
“Đúng là sống với người hâm đôi khi phải âm thầm chịu đựng đó mà. Thật thông cảm.” Diệp Thần không khỏi thông cảm nói. Tên kia xông lên hậu quả còn đó ai dám lên nữa.
“Mẹ, các ngươi còn không lên trở về đều phải chết. Không chỉ các ngươi chết mà cả gia đình các ngươi nữa.” Tên cầm đầu tức giận nói. Đám quân như nghe động lực liền lao lên a.
Nhưng chỉ chớp mắt tất cả người xông lên đều nằm êm dưới đất đi a. Trên cây cột hay bức tường xung quanh đều có một mẩu băng dính máu mê ly lưu lại a. Mấy tên còn lại không khỏi run như cầy sấy a. Còn tốt họ mồ côi không gia đình nếu không liều mạng đi lên nộp mạng a.
“Xin lỗi, ai biểu tự dưng đúng đó làm cái gì, vướng hết cả đường. Như vậy có phải tốt không.” Diệp Thần nhìn trên đất thi thể không khỏi nở nụ cười nói. Hoa Tranh bên trong vẫn tập trung chuyên môn mà không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì a. Diệp Thần giết người nhanh đến khiến họ trước khi kịp cảm thấy đau đớn kêu lên đã chết mà không biết tại sao a.
“Ngươi… quái vật.” Tên cầm đầu không khỏi ném đao ngồi trên mặt đất sợ hãi. Bọn chúng chỉ là mấy tên lính quèn có chút thân thủ nhanh nhẹn a. Làm sao có võ công cao được à.
“Quái vật với quái thú mệt hết cả người, xem đi. Các ngươi không thể chống trả hay chạy chốn hoặc làm điều gì khác. Ngươi vữa nãy muốn giết ta, ta chỉ hoàn trả lại, như vậy mới là ác thú quái vật hả?” Diệp Thần lạnh băng nói.
“Ác thú là cụ đấy cụ ơi.” Mấy tên kia không khỏi nghĩ.
“Trước mắt các ngươi hiện tại không có tương lai. Vậy nên từ khi các ngươi bước vào căn phòng này thì không phải thần chết tìm đến các ngươi mà các ngươi tìm thấy thần chết a. “Diệp Thần nhìn bọn họ cười khuẩy.
Một lát sau trong phòng không một tiếng động mà nhiều thêm vài cái quan tài cần phải đóng a.