Mấy ngày tại Gia Luật phủ, Diệp Thần trêu hoa ghẹo nguyệt, tận hưởng các tháng ngày vui vẻ bên ba vị mỹ nữ đi a. Còn hai cha con của Gia Luật Tề liền xuất ngày bị hắn sai bảo a. Nếu không nghe theo vậy hắn liền dọa không cho thuốc giải đi à.
Trong vòng vài canh giờ, hắn tiếng xấu đã vang khắp thành, sau một ngày đủ để người ta nghe thấy tên của hắn là sợ đi à. Vài ngày sau đó, số lượng quân lính dưới trướng của hai cha con đều chuyển ý sang quy thuận lấy Diệp Thần ác uy a.
“Phụ thân chẳng lẽ chúng ta nhất định muốn nghe lời hắn sao? Nếu như vậy thà chết đi còn hơn a. Ngươi nhìn đến cả muội muội mỗi ngày đều phải lấy thân thể phục vụ hắn, lòng ta lại thấy đau như cắt a.” Gia Luật Tề cắn răng nói. Hiện tại hắn hận mình không thể đi chém kẻ thù a.
“Ngươi muốn đi đâu, đứng lại cho ta. Ngươi đi tìm hắn khác gì muốn chết hả? Như vậy Yến Nhi để cho ai đi cứu, để cho lão già nửa bước đi vào quan tài như ta sao?” Thấy nhi tử của mình manh động, Gia Luật Sở Tài không khỏi cắn răng ngăn lại a.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây a? Chẳng lẽ cứ như vậy để hắn nhởn nhơ trước mặt chúng ta, đối với muội muội ta động thủ cước sao? Chưa kể cùng là con người, ta đều như vậy đẹp trai ngời ngời, công tử bạc liêu, có cái gì thua hắn a. Mà gái lại không bu lấy ta, lại bu lấy hắn à. Nếu để hắn sống, ta liền ngay cả nương tử để không có đến đi.” Gia Luật Tề liền ngồi xuống uất ức nói.
“Ta thấy vì muội muội là giả vì nữ nhân mới là thật. Ngươi không phải là đối với hai cái nữ nhân đó có ý đồ chứ?” Gia Luật Sở Tài làm cha làm sao không hiểu con mình cơ chứ. Không có chí tiến thủ không làm được việc lớn. Thật không hiểu có phải thân sinh nhi tử hay không nữa.
“Phụ thân ta nào có thể vì nữ nhân tư tình a. Ta thật vì muội muội của mình mà suy nghĩ. Chưa kể, số binh lính của chúng ta hiện tại đều đối với hắn sợ một phép, hắn nói một câu bây giờ so với chúng ta nói mười câu còn có trọng lượng đâu.” Gia Luật Tề liền mở miệng khéo léo nói.
“Ta làm sao lại không biết có chuyện này xảy ra. Hiện tại, chúng ta thân trúng kịch độc, ta đi xem qua nhiều đại phu bọn chúng đều nói ta thân thể không phát hiện ra độc tính a, nhưng dạo gần đây ta không khỏi thấy sức khỏe có chút yếu đi à. Hắn cần chúng ta huy động quân binh giúp đỡ hắn nhưng nếu ngay cả quân binh cũng quy thuận hắn, mạng chúng ta có lẽ chỉ có thể dựa vào ngươi muội muội dùng thân thể đổi lấy mà thôi. Nhưng ta nghi ngờ hắn nhất định sẽ sớm ra tay khiến chúng ta chết thần không biết quỷ không hay đi.” Gia Luật Sở Tài nghiêm trọng mở miệng nói.
“Ác như vậy? Nếu vậy chúng ta không thể chờ chết a. Chi bằng chúng ta chạy trốn.” Gia Luật Tề liền đưa ra ý kiến nói.
“Chạy trốn, ngươi nói hay lắm, vậy độc trong người chúng ta thì làm sao hả?” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng nói.
“Vậy chúng ta liên hệ với võ lâm cao thủ phục kích hắn, bắt hắn giao ra thuốc giải?” Gia Luật Tề liền nói.
“Vô ích, theo hôm trước tại quán rượu bên trong hắn đã đích thân thần không biết quỷ không hay lấy mạng cái bang người cùng với cả Toàn Chân Giáo người a. Vậy mà hai cái đại tông môn này lại làm như không nghe không biết, không thấy, ngươi không thấy lạ sao?” Gia Luật Sở Tài liền mở miệng mắng. Cái gì kế sách hắn đều nghĩ qua a.
“Vậy chúng ta phải làm sao a? Cũng không thể chờ hắn giết tới cửa, rồi đưa đầu cho người ta chém a.” Gia Luật Tề sợ hãi nói.
“Yên tâm đi, ta đã sớm tính toán rồi. Ngươi không phải còn có cái sư phụ sao. Để hắn ra mặt không phải cái gì đều có thể giải quyết tới sao? Dù sao hắn cũng là Tông Sư cao thủ a. Năm đó ta để ngươi bái hắn làm thầy không phải là vì ngày hôm nay có thể nhờ vả đến.” Gia Luật Sở Tài nhìn nhi tử của mình cười nói.
“Nhưng sư phụ hành tung bất ổn định, đợi sư phụ tìm đến e rằng là chúng ta đều đã thành xác khô a. Với lại hắn đã nói qua không cho gọi hắn là sư phụ, càng không cho phép tìm hắn a.” Gia Luật Tề lo âu nói.
“Vô dụng, bộ ngươi tưởng năm đó bái sư việc ta không tính toán sao. Từ lúc ngươi bái sư mọi hành động của sư phụ ngươi đều tại ta lòng bàn tay trong a. Chỉ cần một chút trùng hợp để tin tức chúng gặp nạn rơi vào tai hắn, hắn còn không chạy tới sao. Tình cảm thầy trò không phải là ngày một ngày hai có thể vứt bỏ a. Theo ta tính tối nay hắn liền có thể đến đây, chúng ta cũng không cần chịu khổ nữa.” Gia Luật Sở Tài liền vỗ ngực đảm bảo nói.
“Thật quá tốt rồi, lúc đó ta nhất định muốn chém hắn thành từng khúc ném cho chó ăn a.” Gia Luật Tề liền rút ra mình gươm cảm giác như đầu của Diệp Thần đã sẵn sàng bị hắn chém bay a.
“Không nhưng thế, nữ nhân của hắn lúc đó đều là của ngươi a. Mà Yến Nhi chắc chắn cũng sẽ hiểu và tha thứ cho chúng ta đi à. Hai cái mỹ nhân đó, ngươi muốn chơi thế nào liền chơi thế đó. Nhưng hiện tại phải nhịn, người không nhịn, ắt không làm được việc lớn.” Gia Luật Sở Tài nhìn con trai cười nói.
“Ta hiểu thưa phụ thân, đợi đến tối nay đầu của hắn liền lìa khỏi cổ a. Ha ha ha…” Gia Luật Tề liền đưa lưỡi liếm lên gươm như đang tưởng tượng cảm nhận mùi máu của kẻ thù a. Mấy ngày hôm nay, hắn nhịn đến phát điên a. Đường đường đại công tử lại bị hắn sai như một con chó a.
“Hai người các ngươi cười cái gì vui vậy? Mà chém đầu của ai mà lìa khỏi cổ a.” Hai người đang cười lúc từ ngoài bước vào liền là Diệp Thần đi a.
“Á…” Gia Luật Tề liền do giật mình liền bị lưỡi kiếm làm thương mình cái lưỡi đi a. Còn tốt mới chảy máu còn chưa có đứt.
“Chết thật làm sao hậu đậu như vậy hả? Không biết có sao không nữa?” Diệp Thần liền không khỏi xuýt xoa lo lắng.
“Cảm ơn Diệp công tử đã quan tâm đến ta.” Gia Luật Tề cố nén giận vào bên trong nói. Còn không phải tại ngươi bất thình lình xuất hiện sao.
“Quan tâm đến ngươi cái con khỉ. Ta đang lo nền nhà của ta bị hỏng a. Nhỡ máu ngươi không may dính ra chẳng phải là ô uế sao hả. Còn không ngậm cái miệng lại, để bẩn nhà ta liền giết ngươi.” Diệp Thần liền mở miệng khinh bỉ nói.
“Ta… xin lỗi.” Gia Luật Tề sắp nổi bão nhưng liền bị Gia Luật Sở Tài đánh mắt khiến hắn nhịn xuống a.
“Biết lỗi là tốt rồi, còn nữa chuồng heo hiện tại không có người dọn. Ngươi xuống dọn đi a.” Diệp Thần ngồi lên ghế vắt chân lên chỉ Gia Luật Sở Tài mở miệng nói.
“Ngươi bảo ta đi dọn chuồng heo.” Gia Luật Sở Tài không tin vào tai mình nói.
“Có ý kiến sao?” Diệp Thần nhìn Gia Luật Sở Tài nghi ngờ hỏi.
“Không có ý kiến.” Gia Luật Sở Tài cắn răng nói. Hắn nhịn, quân tử tối nay trả thù không muộn. Gia Luật Sở Tài vừa định quay người đi làm thì.
“Đợi đã, nhớ kỹ đeo khẩu trang kỹ vào. Tránh ngươi ăn vụng a.” Diệp Thần liền thiện ý nhắc nhở nói. Vâng bác thiện ý quá a. Ăn gì em cúng cái.
“Ngươi…” Gia Luật Sở Tài liền tức giận muốn xông lên a. Hắn từ lúc làm tướng quân đến giờ nào có bị khinh bỉ qua đi a. Tên khốn nạn này nói thế chẳng nói hắn ăn vụng phân heo sao.
“Phụ thân bình tĩnh lại.” Gia Luật Tề liền ngăn lại phụ thân mình nói.
“Ta không thể nhịn… sao ngươi lại đánh ta. Ngươi muốn khi sư diệt tổ sao?” Gia Luật Sở Tài bị nhi tử tát liền không khỏi tức giận.
“Bình tĩnh lại đi, hắn chỉ là có ý tốt nhắc nhở phụ thân tránh cho bị ngửi phải khí độc thôi mà. Chúng ta là nam nhân phải biết rộng lượng.” Gia Luật Tề nhìn cha mình cắn răng nói. Hắn nhấn mạnh từ độc a. Để nhắc cho cha nhớ, thân phận hiện tại của chúng ta đi à.
“À đúng rồi, Gia Luật Tề ngươi quả nhiên bất hiếu a, đến cả cha mình cũng có thể đánh. Gia Luật Sở Tài ngươi có mấy phúc mới đẻ được đứa con như vây a. Ngươi việc gì phải nghe hắn dạy bảo và làm theo nhiệm vụ của hắn a. Đừng nghĩ rằng mình là cha thiên hạ, mẹ thiên nhiên, ông tiên vũ trụ. Một con cẩu mà cũng dám xưng là nam nhân.” Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói.
“Ngươi … ta liều…” Gia Luật Tề định xông lên lúc liền bị Gia Luật Sở Tài tát cho tỉnh a. Hai cha con này thích tát nhau nhỉ.
“Ngươi bị sao vậy hả. Chúng ta là con chó của Diệp công tử a. Quay về phòng ngươi buổi tối đến ta, giúp ngươi bôi thuốc.” Gia Luật Sở Tài nhắc rõ từ tối để cho Gia Luật Tề bình tĩnh lại a.
“Ngươi nghĩ là ngươi đang muốn liều với ai chứ hả? Ngươi nghĩ người đang đứng trước mặt ngươi là ai? Ta không phải người tốt vậy nên ngay cả cẩu nếu như sủa bậy ta cũng sẽ không có tha.” Diệp Thần lạnh băng nhìn hai cái cha con nói.
“Xin lỗi Diệp công tử, cẩu tử nó nó đang bị tắc ngơ, nên là đừng có chấp nhặt với hắn. Ngươi cứ ngồi chơi xơi nước, cẩu tử còn không dập đầu tạ ơn Diệp công tử tha mạng. Nếu Diệp công tử không vừa lòng ngươi cứ dập đầu mãi cho ta.” Gia Luật Sở Tài nhanh chí mở miệng nói.
“Đa tạ Diệp công tử tha mạng, đa ta Diệp công tử.” Gia Luật Tề liền cắn răng liên tục đập đầu tạ ơn nói.
“Đừng đập nữa. Ngươi đập một hồi bể gạch của ta bây giờ nè.” Diệp Thần nhìn vậy cứ để cho hắn đập vài chục cái liền mở miệng ngăn lại nói.
“Trời ơi sao, ngươi không nói sớm a. Để ta đập một hồi đến bể cái đầu luôn.” Gia Luật Tề liền cắn răng nhịn lại cơn đau nhức nói.
“Ngươi sang cái cây cột bên kia đạp tiếp đi a. Ngươi đạp ở đây bể sàn nhà đắt tiền lắm. Sang kia đập cột đi a.” Diệp Thần liền không khỏi thở dài nói.
“Ta…” Gia Luật Tề liền trợn mắt ngập ngừng.
“Có đi hay không, nếu không đi, vậy sau này cũng đừng đi nữa.” Diệp Thần liền mở miệng quan tâm nói. Hắn rất quan tâm đến nhân viên a, đặc biết là tính mạng của họ. Vâng ông chủ tốt đến sấp mặt lờ luôn ạ.
“Ta đi a.” Gia Luật Tề nhịn nhục đi đến đập cột a. Gia Luật Sở Tài nhìn vậy không khỏi đau lòng a. Con trai hắn đập thêm một lúc liền lăn quay ra ngất đi à.
“Ngươi còn ở đây làm cái gì, mau đi dọn chuồng heo đi a. Nhớ kỹ muốn đeo khẩu trang.” Diệp Thần quan tâm dặn dò nói.
“Còn Tề Nhi hắn.” Gia LUật Sở Tài lo ngại nói.
”Chưa chết thì đưa hắn về phòng, chết rồi thì đào một cái lỗ chôn đi. Không ném ra ngoài đường cũng được. Còn phải để ta dạy nữa sao.” Diệp Thần không khỏi nhìn một thằng ngu một dạng nói.
“Ta liền đi a.” Gia Luật Sở Tài liền gật đầu đưa nhi tử mình về phòng a.
“Đợi chút. Ta nói, kẻ yếu đa được định sẵn phải nằm dưới bước chân của kẻ mạnh, nếu điều đó khiến hai các ngươi phẫn nộ, các ngươi có thể hãy vượt qua sự hèn yếu của mình. Nhưng ta cũng nhắc nhở các ngươi, nếu như thất bại, cái giá phải trả không nhỏ.” Diệp Thần liền quay lưng lại uống trà mở miệng nói.
“Ta hiểu điều này hơn ai hết chứ.” Gia Luật Sở Tài liền cắn răng nghĩ nhưng cũng không có nói ra liền đưa nhi tử đi a.
“Ngươi cảm thấy ta ác độc lắm sao?” Diệp Thần lên tiếng nói, từ ngoài liền có ba nữ bước vào bên trong đi a.
“Ta nghĩ họ bị như vậy là đáng đời.” Hoàn Nhan Bình vốn là kẻ thù tất nhiên sẽ không thương tiếc nói.
“Ta nghĩ ngươi làm gì cũng đúng cả. Ắt có lý do của nó.” Lục Vô Song thì vô điều kiện tin tưởng a.
“Vậy còn ngươi, ngươi cảm thấy ta như thế nào?” Diệp Thần liền nhìn sang Gia Luật Yến nói.
“Một người là phụ thân ta, một người là ca ca ta, một người nữa là người ta thích, ngươi nói xem ta trả lời như thế nào?” Gia Luật Yến liền mở miệng nói.
“Ta không nghĩ sự thờ ơ lúc nào cũng là một điều xấu. Biết càng nhiều, rắc rối càng nhiều. Ngươi lại biết quá nhiều a.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói. Hắn có các giác quan nhạy bén hơn người thường a. Vậy nên là hắn đã biết rất rõ âm mưu của họ a. Còn Gia Luật Yến nàng đã không còn là cái ngây ngốc nữ nhân, dòng máu của Gia Luật đang chảy trong người nàng, nàng rất thông minh. Việc ca ca nàng muốn đối với Diệp Thần bất chắc bằng cách nhờ vả sư phụ nàng đã sớm biết, xem phản ứng của Diệp Thần chắc chắn hắn đã biết đi.
“Ngươi có thể không giết họ sao? “ Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Xã hội biến chất, lòng người biến mất. Trong cái nơi chúng ta đang sống, bình đằng là dối trá. Trên thế giới này thứ rẻ mạt nhất có lẽ là lời hứa. Nhưng thật buồn cười khi Niệm Tin thứ đắt giá nhất như vậy lại chỉ có thể mua được lời hứa a.” Diệp Thần không khỏi thở dài nói.
“Trả lời ta… làm ơn. Họ là ta người thân duy nhất. Mẫu thân ta vì sinh ta mà mất. Ta nợ họ.” Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần cắn răng mở miệng nói.
“Vậy người có thể nói ngươi có thể cho ta cái gì? Không có thứ gì là miễn phí cả. Mạng của hai người bọn họ ngươi nên cho một cái giá đi chứ. Ngươi nên biết, taats cả mọi người đều biết làm tổn thương người khác rồi chắp vá lại bằng hai từ xin lỗi, nhưng nếu xin lỗi giải quyết được vấn đề thì đâu cần đến quan phủ làm cái gì chứ. Giá của bọn họ đều là một câu nói của ngươi, họ sống hay chết đều là ngươi đưa ra.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Yến mở miệng nói.
“Trái tim của ta, linh hồn của ta. Tất cả những gì ta có. Như vậy đủ sao?” Gia Luật Yến liền mở miệng nói.
“Ngươi nghĩ mình đáng giá như vậy sao? Trong thế giới này ngươi chỉ là một người bình thường. Hắn là tướng quân, ca ca ngươi là nhất lưu cao thủ. Dù hai bọn họ có tại hay không thì sớm muộn ngươi đều thuộc về ta a.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Quả thật đố với một số người ta chỉ là một người bình thường, nhưng đối với một số người ta là cả thế giới. Ngươi muốn một cái xác không hồn hay là có được ta.” Gia Luật Yến nhìn Diệp Thần tự tin nói. Nàng biết hắn là người nặng tình a.
“Xem ra ngươi rất biết giá trị của bản thân a. Được ngươi thắng, ngươi đúng, mạng của họ được giữ lại, nhưng đừng quên ngươi hiện tại không còn gì để cùng ta trao đổi nếu như họ phạm sai lầm một lần nữa.
Ta sẽ không tha thứ. Ngươi nến biết ta đủ tốt để có thể tha thứ cho người khác nhưng ta không đủ ngốc để có thê tin tưởng bọn họ lần nữa. Bọn họ nên biết kẻ ngu nhưng nguy hiểm mới có thể sống, còn kẻ nguy hiểm nhưng ngu thì không thể. Ta cần là một con cờ không cần một con mèo có thể quay lưng với chủ của mình.” Diệp Thần nhìn Gia Luật Yến chằm chằm nói.
“Ta đã biết, hiện tại ngươi chính là ta tất cả.”Gia Luật Yến cũng đồng ý, nàng chỉ có thể làm được như vậy a.
“Cặp ngực phụ nữ thật đáng sợ đi à.” Diệp Thần quay lưng đi không khỏi nghĩ. Không đồng ý nàng nàng còn định đong đưa ngực nàng khiêu khích hắn đến bao giờ a. Gia Luật Yến quả nhiên là có hai quả bưởi vĩ đại a.
“Diệp ca ca hai người nói như vậy đủ a. Khi nào định lên công đường a.” Hoàn Nhan Bình mở miệng nói.
“Giờ liền đi a.” Diệp Thần mở miệng nói. Dạo này hắn làm thế nào để người ta sợ hắn đơn giản là phá án a. Mà phá như thế nào để người ta sợ hả.
“Thăng đường, không cần xử gì nữa cho nó mệt người. Nhìn cái bản mặt dâm dâm là biết có tội rồi. Chém đầu hết, bọn chúng đều có tội a, bãi đường.” Diệp Thần liền thăng đường bá đạo nói liền gõ một cái sau đó kết án. Nhanh gọn mà không cần biết xử cái gì đi à.
“Đại nhân như vậy không hay a.” Mấy người khuyên can nói.
“Ta không có sai, thứ sai chính là đáp án. Con người có thể đúng có thể sai nhưng thần thì không. Hành động của họ là tuyệt đối, mọi lời nói của họ là chân lý. Cuốc sống vốn ngắn nguir nên đừng giận hờn trách móc ai. Giết được ai thì giết thôi. Bọn chúng tìm đến đây nghĩa là bọn chúng không có năng lực phán xử mình, mà ta chính là đưa ra quyết định phán xử bọn chúng. Đừng làm phiền ta nếu không cả ngươi ta cũng chém, mà nhìn cái bản mặt dâm dâm là biết có tội giấu diếm rồi, không cần xử lôi tên này ra chém nốt. Bãi đường.” Diệp Thần ngang tàng nói. Hắn là người xấu, không phải người tốt. Hắn chém người xấu cũng là chém, người tốt cũng là chém. Mà chém cả hai cũng là chém.
Không phải hắn vô tình đoạt lý chỉ là hắn chuyển lại bản án này cho một vị đại nhân khác xử mà thôi. Mà vừa vặn vị đại nhân đó cai quản diêm la điện biệt danh rất là dễ nhớ, Diêm Vương a. Người chết thì xấu hay tốt quan trọng hay không đều sẽ được Diêm Vương phán xử một cách công bằng mà thôi.
Còn hắn, việc làm của hắn tốt hay xấu? Thì mọi việc hắn làm sẽ tự định nghĩa con người hắn. Ngay cả Diêm Vương cũng không có quyền làm việc này, bỏi vì hắn không cần nhờ đến bất cứ tên yếu ớt nào thay hắn làm việc đó. Đơn giản là hắn mạnh thế thôi. Kẻ nào mạnh thì kẻ đó có quyền.