Chiếc xe ngựa lăn đều trên đường. Trong xe ngựa hai người một điêu không khỏi đều chem chúc nhau a. Ai nói Thần Điêu lớn như vậy a. Thật không biết nó có nuôi tăng trọng nữa hay không à.
“Tiểu Điêu Tử, ngươi mau cút ra ngoài cho ta đi. Chật chết ta rồi.” Diệp Thần không khỏi đạp vài cái vào Tiểu Điêu Tử nói.
“Quác quác…” Thần Điêu lập tức kêu lớn lên a. Nó ý kiến a, bộ tưởng chim không biết lạnh hả, các ngươi không nghe câu trời lạnh chim sun sun hả. Nó cũng sun sun chứ bộ.
“Phụ thân, ngươi đừng bắt nạt Điêu Huynh nữa. Tuy trong xe ngựa có hơi chật không nằm được thì vẫn có chỗ để ngồi a. Mặc dù điêu huynh không là con ngươi nhưng chúng ta phải đối xử bình đẳng. Huống chi ta còn là trưởng ban hiệp hội bảo vệ súc vật cảnh, Điêu huynh có hai chân là súc vật nên phải nuôi nó bảo vệ nó.” Dương Quá liền ngăn lại Diệp Thần hành động hùng hồn nói.
“Quác quác….” Thần Điêu không khỏi hướng Dương Quá kêu muốn nói cảm tạ đồng thời cũng ý kiến, nó là gia súc không phải súc vật cảnh a.
“Nếu như ngươi đã yêu súc vật, thì ngươi đi ra ngoài guốc bộ đi a. Đừng có đùa, ngươi nhìn xem chúng ta mặc quần áo a. Còn Tiểu Điêu Tử đến khố còn không có, bộ ngươi không thấy cái đó của nó, cứ tồng ngồng ra hả? Định đầu độc ánh mắt ta chắc, Nếu như ngươi yêu động vật như vậy. Ta không có ý kiến gì. Vậy bây giờ các ngươi hai người, ra một cái là được. ” Diệp Tần liền mở miệng nói.
Một người một chim nhìn nhau một lúc liền không có kêu gì. Dương Quá cùng Thần Điêu nhìn xuống phía dưới thần Điêu một cái gì đó rất quen thuộc không khỏi đen mặt lại a. Một lúc sau đó.
“Điêu huynh ngươi da giầy lại nhiều lông ngươi ra đi a.” Dương Quá liền mở miệng nói.
“Quác quác…” Thần Điêu liền mở miệng kêu, ý muốn biểu thị đừng có phân biệt chủng tộc A Thác Thai ở đây a.
Cuối cùng hai người liền đánh nhau loạn xạ đi a.
“Đủ rồi, hai người các ngươi định phá hư xe ngựa đó hả? Bây giờ ta đố các ngươi ba câu hỏi ai, trả lời được hai câu thì người đó ở lại. Còn người thua cút ra ngoài xe hít gió trời cho ta.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Để bọn nó đánh nhau cái xe còn tan tành ấy chứ.
“Được thôi a.” Dương Quá nhìn Thần Điêu đắc chí nói. Hắn có âm mưu a.
“Câu hỏi thứ nhất tại sao, mấy tên ở thiếu lâm tự con lừa đầu trọc tại sao đều khiến người ta nể a?” Diệp Thần nhìn hai cái mở miệng hỏi.
“Bởi vì họ tứ đại gia không. Tuân thủ pháp tắc.” Dương Quá nhanh chóng mở miệng nói.
Còn Thần Điêu bên cạnh thì kêu lên vài tiếng a. Sau liền rúc đầu vào cánh, tiêu tùng, chim không biết nói.
“Há há, không biết nói còn đòi tranh với ta hả?” Dương Quá liền cười lớn chỉ Thần Điêu nói.
“Không sao, ta có bảng viết ở đây.” Diệp Thần liền lấy ra một cái bảng rồi một cục than đưa đến a.
“Phụ thân ngươi lấy ở đâu ra vậy? Với lại nó thực sự viết được sao?” Dương Quá mở miệng nói.
“Quác quác…” Dương Quá còn đang cười lúc thì bị Thần Điêu bên cạnh chạm vào tay đưa lên tấm bảng a.
“Ý kiến gì hả? Định phân biệt chủng tộc hả?” Trên tấm bảng ghi.
“Móa hư cấu vậy hả? Cái thế giới này hư cấu từ bao giờ vậy chứ. “ Dương Quá không khỏi giật bắn mình nói.
“Như vậy mới công bằng chứ. Quá Nhi thế giới này chính là vi diệu vậy đó. ” DIệp Thần gật đầu mở miệng nói.
“Vi diệu bằng cả bầu trời hư cấu. Bộ chim biết viết chữ phổ biến lắm sao hả?” Dương Quá liền mở miệng nói.
“Vậy ta hỏi ngươi con vẹt nói được tiếng người sao?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là có nhưng mà…” Dương Quá thắc mắc.
“Vẹt cũng biết nói thì tất nhiên Tiểu Điêu Tử cũng sẽ biết viết a. Không được ý kiến nhiều. Để ta nói cho ngươi biết, không phải ta không thích bắt chuyện, chỉ là ta không bắt đầu những câu chuyện vô nghĩa?” Diệp THần nhún vai nói.
“Vậy vừa rồi, ta được tính một điểm a.” Dương Quá mở miệng còn nước còn tát nói.
“Không được tính a. Ngươi trả lời sai bét tè lè nhè rồi, còn muốn điểm?” Diệp Thần nhướng mày nói.
“Quác… vì thiếu lâm tự là võ lâm cội nguồn võ học.” Thần Điêu chỉ bảng lên tấm bảng.
“Ngươi nói chính con mờ nó sai luôn.” Diệp Thần liền lắc đầu nói.
“Vậy tại sao a?” Hai người đều tò mò.
“Ngươi không thấy sao, bọn họ nể mấy con lừa trọc đó vì không người nào có thể đụng đến một cọng tóc của họ. Ngươi thấy lợi hại chưa?” Diệp Thần cười mở miệng nói.
“Câu hỏi kế tiếp a.” Hai tên thừa nhận nói.
“Câu hỏi thứ hai khi nhìn con gái trước tiên nhìn từ đâu trước?” Diệp Thần mở miệng hỏi.
“Cái này tất nhiên phải là ngực.” Dương Quá liền trả lời ngay lập tức.
“Quác, nhìn từ tay a.” Thần Điêu đưa bảng.
“Thẩm mỹ loài chim sao có thể hiểu được bộ ngực vĩ đại của nữ nhân a.” Dương Quá khinh thường nói. Đúng vậy ngực chính là nó, hắn thích nữ nhân ngực phẳng a. Tại sao ư, thứ nhất hắn là đam mỹ, thứ hai hắn đã ngộ ra chân lý. Bức tường là một vẻ đẹp bất diệt, cái gì cũng sẽ xẹp lại chỉ có ngực phẳng là mang vẻ đẹp trường tồn mãi mãi với thời gian.
“Hai các ngươi quả nhiên chỉ là bọn hạ cấp a. Khi nhìn nữ nhân tất nhiên phải nhìn ngực họ nhưng trước khi nhìn ngực chúng ta phải nhìn mông của họ.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Tại sao chứ?” Hai tên ý kiến.
“Ngực có thể bơm, cũng có thể là giả, còn có thể nhào nặn mà thành nhưng mông nó đem một vẻ đẹp thánh thiện, tự nhiên a. Với lại các ngươi nhìn thấy ở ngực chỉ là bưởi với cả chôm chôm không làm sao bằng khu rừng rậm nhiệt đới ở mông được. Muốn cái gì mà không có chứ? Còn chưa kể hang động ẩm ướt cho chúng ta khám phá, còn có tua du lịch tiến sâu vào bên trong nữa. Theo một số nghiên cứu của ta, còn phát hiện ra một điều, mông càng căng và tròn bao nhiêu thì ngực sẽ tỷ lệ thuận theo.” Diệp Thần hùng hồn như chân lý sáng trói giữa bầu trời đêm nói.
“Chân lý a. Đầu óc ta như được khai sáng.” Dương Quá cảm động nói.
“Quác… bọn biến thái….” Thần Điêu khinh thường nói. Nó là chim, nó mới không có quan tâm. Nhìn thấy chim đóng khố bao giờ sao?
“Cút…” Diệp Thần cùng Dương Quá hai cước khiến con súc vật không biết chân lý ra ngoài a. Người không cùng trí khó chung một chiếc xe ngựa. Chim không cùng ý khó chung một cái dâm tổ.
“Ngáp cuối cùng cũng được đi ngủ a. Mệt thật đó. Con chim đó nằm đây khiến ta chật chội muốn chết.” Diệp Thần nằm ườn ra nói.
“Phụ thân ngươi sao vậy hả?” Dương Quá liền mở miệng nói.
“À không tại chưa ngủ đủ giấc mà thôi. Nếu một ngày ta không ngủ đủ ba mươi tiếng thì khó chịu lắm.” Diệp Thần lười biếng nói.
“Lý do nào đưa phụ thân ngươi đến trái đất vậy.” Dương Quá không khỏi đen mặt nói.
“Vậy ngươi nói ta nên làm gì. Chán chết ta, Hoa Sơn sao mà xa quá vậy?” Diệp Thần liền lười nhác.
“Vậy chúng ta tiếp tục chơi đố đi xem thế nào?” Dương Quá mở miệng nói.
“Vậy được con chó nghĩ con heo mập, con heo lại nghĩ con chó mập. Thế theo ngươi con nào mập?” Diệp THần nhìn DƯơng Quá hỏi.
“Tất nhiên là con heo, hỏi ngu thế?” Dương Quá liền không nghi ngờ mở miệng nói.
“Suy nghĩ của ngươi thật giống con chó.” Diệp Thần không khỏi cười lớn nói.
Dương Quá biết mình bị lừa liền đen mặt lại nói.
“Hỏi câu khác đi a. Đừn trêu trọc ta.” Dương Quá tức giận nói.
“Vậy được rồi, ta hỏi ngươi sợ nhất con gì?” Diệp Thần nhìn Dương Quá nghiêm túc hỏi.
“Sợ nhất, có lẽ là rắn a.” Dương Quá nghĩ đến ngày ở trong sơn động ăn cái mật rắn khó nuốt đó không khỏi run người nói.
“Vậy sao? Còn ta sợ con người lắm Quá Nhi. Giả tạo đố kỵ, ganh ghét và ít khi thật lòng. Người bên cạnh ngươi có rất nhiều nhưng bạn thì không. Thứ quen là người không phải là bạn. Ta nói bọn trẻ bây giờ nghĩ đến việc có nhiều bạn như một việc có nhiều bạn như một cuộc thi vậy. Sự thật là có một người là đủ rồi, hãy tìm ai đó thật đặc biệt với mình.” Diệp Thần nhìn Dương Quá mở miệng nói.
“Vậy ta đến khi nào biết được mới gặp được người đó a.” Dương Quá không khỏi trầm tư nói.
“Ngươi không phải đã có rồi sao? Hãy nhớ lấy, không phải kẻ cười với ngươi sẽ tốt với ngươi. Không phải đối thủ của ngươi sẽ đối xử tệ với ngươi. Vì đối thủ chưa chắc là kẻ thù. Khi người nào đó thực sự muốn chết, họ sẽ tìm cách che giấu điều đó, đặc biệt là đối với những người họ quan tâm. Nếu tìm thấy thì hãy giữ thật chặt đừng có buông tay.” Diệp Thần thở dài nói.
“Ta nhớ rồi a. Phụ thân chúng ta lên đi ăn a. Xe đều đi nửa ngày rồi.” Dương Quá mở miệng nói.
“Đi ăn? Vậy ngươi đi mua về đi a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Nhưng tiền thì…” Dương Quá mở miệng nói.
Tiền trong thiên hạ chỗ nào mà không có? Xem ra ngươi thay đổi trở nên lương thiện a.” Diệp Thần không khỏi nhổ nước bọt nói.
“Như vậy là nói ta đi ăn cướp sao?” Dương Quá mở miệng nói.
“Nhớ lấy khi chúng ta làm điều tốt thì phải xin phép. Nhưng từ bao giờ làm điều xấu cần phải xin phép hả?” Diệp THần nhướng mày nói. Hắn nói chuyện không nói đúng sai, chỉ nói thực tế. Sau đó một cước đạp Dương Quá ra ngoài a.
“Không kiếm được đồ ăn thì đừng có mà về.” Diệp Thần mặc kệ nói.
“Phụ thân đừng như vậy a. Ta nói ngươi ác như vậy làm sao chơi? Coi như thương ta vì bị bồ đá đi a.” DƯơng Quá rét căm căm bên ngoài nói. Gần Hoa Sơn lạnh a.
“Chết vì gái là cái chết tê tái, yêu mà chết là cái chế êm ái a.Sao ngươi cứ nói như thể thằng này là đứa có lỗi thế hả?” Diệp Thần khinh bỉ mở miệng nói.
“Thôi, tranh luận với phụ thân nữa chỉ tổ nổ não mất.” Dương Quá mở miệng nói.
“Cố quá thành quá cố đó, tiết kiệm chút chất xám của mình lại đi, kẻo khi cần lại không có dùng.” Diệp Thần liền đóng lại rèm không muốn bắt đầu câu chuyện vô nghĩa a. Đã là vô nghĩa thì sẽ không có lời chỉ tốn thời gian mà thôi.
"Phụ thân người mở rèm ra a. Người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ giết chết con rym a. Phụ thân nó teo vì lạnh thật đó." Dương Quá kêu cứu thảm thiết a. Sau lại phải tự đi tìm thức ăn a. Nếu không hôm nay hắn sẽ chết cóng ở ngoài mất. Đãng lẽ không lên để cái miệng làm khổ cái thân à. Đang đâu mở miệng xin tiền a.
“Cơm thường nhà mình còn hơn giỗ bố nhà người ta. Rõ ràng đồ ăn nhà ngon hơn đi à.” Tại trong xe Diệp Thần mở ra một cái bọc hành lý có đồ ăn sẵn bắt đầu hưởng thụ a. Để hai tên kia ăn ké hắn làm sao ngon miệng được đâu.
Diệp Thần đang thưởng thức bữa trưa xong lập tức nằm ngủ đi trong xe ngựa a. Người ta nói đúng, vẫn là thích ngủ hơn tỉnh. Bỏi vì giấc mơ luôn đẹp đẽ hơn thực tại a.