Hoa Sơn bên trên, tuyết đã ngừng rơi. Gió cũng ngừng thổi a, bình minh cũng đã lên đến lưng chân đồi đi à. Hôm nay bỗng nhiên trở nên vắng hai cái lão già a. Diệp Thần đem theo Anh Cô cùng với cả hai cái con bạch yêu hồ đi xuống núi a.
“Chúng ta không đợi Quá Nhi cùng Tiểu Điêu Tử sao?” Anh Cô nhìn Diệp Thần liền mở miệng hỏi.
“Mỗi người đều có con đường riêng mình muốn đi a. Cuộc sống là muôn vàn chữ ngờ. CHúng ta không học được chữ ngờ, chúng ta cũng không biết khi nào nó sẽ đến. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể học cách đón nhận nó một cách tích cực và thanh thản nhất có thể. Dương Quá hắn vẫn còn phải học rất nhiều, khi học tự đi được, hắn sẽ đi. Không ai có thể giúp đỡ.” DIệp Thần kéo Anh Cô vào lòng tránh cho nàng lạnh cũng không quay lại phía sau đi tiếp.
“Vậy bây giờ chúng ta muốn đi đâu a?” Anh Cô nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Đại hội võ lâm giang hồ, của Cái bang sắp tổ chức, chúng ta liền đến đó. Cái cây đả cẩu bổng này, vẫn là đưa cho Dung Nhi a. Thật không biết cái cây gậy này có cái gì đáng giá đâu.” Diệp Thần sờ sờ đả cấu bổng không khỏi xem xét. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là một cái ngọc gậy bình thường mà thôi a.
“Đồ ngốc, ngươi không biết cái này cây đả cẩu bổng rất đáng giá sao. Cái này ngọc thạch làm ra Đả Cẩu Bổng chính là ngàn năm có một a. Chỉ cần có nó, liền có thể hiệu lệnh cái bang, chưa nhưng thế còn có thể cả đời ngồi mát xơi bát vàng đâu.” Anh Cô liền môi không khỏi khẽ nhất phát ra tiếng cười mị hoặc a. Đả Cẩu Bổng chí bảo võ lâm một trong ai lại không biết mà Diệp Lang lại không biết a.
“Nhiều tiền như vậy sao? Hay là chúng ta… bán nó a. Ngươi không nói, ta không nói ở đây không ai biết a.” Diệp Thần liền không khỏi ánh mắt sáng chối, tay liền có chút run run a. Mẹ nó hắn nhặt được bảo vật a.
“Ngươi dám nghĩ a. Cái món đồ này vốn là của Hồng lão bang chủ nhờ ngươi chuyển đồ ngươi lại còn dám tham ô. Hắn mà biết không nghĩ ở trong quan tài bật dậy đâu.” Anh Cô liền không khỏi mở miệng nói. Ánh mắt liền co rút lại lườm Diệp Thần cảnh cáo hắn không làm bậy a.
“Ta chỉ đùa thôi a.” Diệp Thần cười khổ, ánh mắt lảng tránh nhìn sang một bên tuyết trắng xóa a. Hai người lại tiếp tục đi xuống núi a. Chẳng bao lâu họ liền có thể vào đến trong thành a. Phố xá nhộn nhịp, cảnh người đông đúc không khỏi khiến cái cô nương như Anh Cô thích thú đi à.
Nàng liền đi khắp nơi chơi đùa đi a, dù sao thì đã quá lâu rồi nàng cũng không có vào bên trong thành a. Khoảng vài chục năm gì đó đi, có lẽ nàng cũng đã sớm quên mất, được cuộc sống ở đây náo nhiệt như thế nào đi.
“Anh Cô chúng ta tìm một nơi ăn uống một chút thế nào chứ?” Diệp Thần liền lau mồ hôi kéo lại cái này Anh Cô cô nàng ham chơi a. Thật sự khó biết đâu mới là nàng đâu, quả nhiên phụ nữ khi ra phố thì không còn là con người trước của họ nữa a.
“Được a, chúng ta liền tìm một chỗ ăn một chút gì đó. Dù sao ta cũng có chút đói.” Anh Cô xoa xoa cái bụng đang kêu của mình nhìn xung quanh phố xá đồ ăn thơm phức liền gật đầu nói.
“Vậy liền đi thôi.” Diệp Thần bế lên Anh Cô bước đi trên đường nói.
“Ngươi làm cái gì vậy chứ, mau thả ta ra. Có người đang nhìn đó.” Anh Cô mặt đỏ lên nói. Tay chân nàng liên tục dẫy dụa trong tuyệt vọng a. Hắn kiên quyết không buông ra nàng đi à. Cuối cùng, nàng chỉ có thể rúc đầu của mình vào trong lòng ngực hắn tránh cho người khác nhìn thấy mặt nàng a.
“Người ta nhìn cứ kệ người ta a. Họ là đang ngưỡng mộ chúng ta đâu. Với lại ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta. Hai chúng ta trời sinh một cặp, gặp chuyện gì thì làm gì phải xoắn.” Diệp Thần liền ba hoa mở miệng nói.
“Ai nói ta yêu ngươi chứ. Ta đời làm con gái nhưng chưa một lần dễ dãi a.” Anh Cô liền lên tiếng khe khẽ phản đối a. Chuyện tế nhị như vậy ngươi không thể nói một cách tế nhị sao a.
“Vậy sao vậy ta hỏi ngươi một lần nữa ngươi có yêu ta sao?” Diệp Thần liền nhìn Anh Cô mở miệng nói.
“Ngươi lai định giở lại cái trò cũ sao. Đã vô hiệu rồi.” Anh Cô mặc kệ nói. Dù sao đều đã sớm xác định sẽ đi theo hắn, nàng còn có thể giữ được trinh tiết mới là cái lạ lùng đó. Trừ khi hắn bị gay a, nhưng nàng khẳng định hắn không có vấn đề đi. Hôm qua trên Hoa Sơn ngủ cùng hắn, đã có cái gì đó cứng cứng chạm vào lưng nàng a.
Sống trong hoàng cung đã lâu, phòng the chuyện nàng sớm đã được người ta giáo dục qua. Làm sao có thể không rõ ràng phản ứng của Diệp Lang đâu, nếu không phải hắn e dè tên Dương Quá quay lại phá đám hắn chuyện tốt giữa chừng, hắn sớm đã đè nàng ra ăn sạch không còn một mống rồi a.
“Ta cũng không nói sẽ giở lại trò cũ a. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông. Nào lên tiếng đi yêu ta không a?” Diệp Thần mở miệng khẳng định nói. Ánh mắt liền tràn đầy tự tin a.
“Ta…” Anh Cô đang muốn trả lời liền bị Diệp Thần cướp lời a.
“Nếu khó khăn như vậy, liền thế này đi. Im lặng là đồng ý. Lên tiếng là nhất trí, cãi lại là đồng tình, thanh minh là thừa nhận. Nào trả lời đi a?” Diệp Thần nhìn Anh Cô lưu manh nói a. Dù có trả lời thế nào thì nàng cũng không thoát khỏi hắn a.
“Ngươi nói như vậy có gì khác nhau đâu chứ?” Anh Cô liền trừng mắt nhìn cái tên lưu manh mặt dày cứ te tởn này a.
“Có khác mà a? Chẳng qua là khi yêu người ta sẽ không phân biệt được sự khác nhau mà thôi.” Diệp Thần nhìn Anh Cô mở miệng nói.
Anh Cô liền đỏ mặt không có nói gì a. Cái tên này để nhiều ngươi như vậy nhìn đều không có thấy ngại mà nói ra sao à.
“Các ngươi nhìn cái gì chứ? Chưa thấy được người ta yêu nhau bao giờ hả?” Diệp Thần hung hăng nhìn sang xung quanh cái gì hả. Hắn là mặt dày không sợ thiên hạ a.
“Còn nói nữa, mau chạy a. Một chút ta đều bị người ta nhìn cho xấu hổ chết a.” Anh Cô lập tức tức giận lườm đến Diệp Thần đang đầu khiêu khích nhìn nàng a.
“Sẽ như ý ngươi muốn a. Bám chắc vào đó.” Diệp Thần lập tức giữ chắc nàng hai chân lập tức nhanh như gió, thi triển khinh công rời khỏi đây a. Sau đó liền hạ cánh tại một cái cửa tiệm bên trong đi a.
“Chúng ta vào đây ăn sao? Có phải sang trọng quá không? Chỉ cần bữa sáng thôi mà.” Anh CÔ nhìn cái tửu điếm lớn đều mở miệng nói. Nàng là sợ Diệp Thần không có đủ tiền trả a. Dù sao thì họ vừa xuống núi, tiền trong người có không nhiều đi à.
“Ngươi không nghe bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày sao. Yên tâm không muốn tiết kiệm cho ta.” Diệp Thần hào phóng mở miệng nói. Sau đó đưa tay ra khoác lên vai của Anh Cô tiến vào bên trong để ăn uống a. Nam nhân đi làm ra tiền chẳng phải để nữ nhân cùng nhi tử của mình tiêu sài sao. Nếu không hắn làm ra tiền để làm mắm chắc.
Vào lúc này, từ lúc họ vào thành đến giờ liền có người đã theo dõi hai người họ đi a. Nhưng có vẻ như vì cái vấn đề nào đó người này không có hiện thân a. Cùng lúc đó trên một cái tửu lầu đối diện nơi Diệp Thần đi vào nhìn xuống cũng xuất hiện một cái cô nương xinh đẹp như hoa nhìn chằm chằm hai người đi vào trong tửu quán tức giận a.
“Hừ, cái tên này thực quá thể đào hoa. Một chút thật thà cũng không có. Uổng công bổn tiểu thư ngày nhớ đêm lại mong hắn. Còn trốn nhà đi tìm hắn cái này vô lương tâm gia hỏa.” Cái cô nương đó liền cắn răng tức giận nói. Đôi chân đều đan vào nhau, ánh mắt đều có thể tưởng như toát ra lửa đi à. Nhưng nàng vẫn không có đi xuống bên dưới, lộ rõ ra vẻ bất lực nhìn Diệp Thần đi.