Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 391

Sáng hôm sau, mặt trời đã lên đến trên đỉnh núi phía trên. Mộc Uyển Thanh mới thức dậy, tối hôm qua là lần đầu tiên nàng chìm đắm trong chính mình dục vọng. Cả cơ thể đều có chút tê dại là bằng chứng rõ ràng nhất, về sự kiện tối qua đã xảy ra.

“Hiện tại muốn quay đầu, e rằng đã không còn kịp rồi.” Mộc Uyển Thanh nhìn lại mình thân thể không khỏi có chút cười cợt nghĩ. Không nghĩ tới, nàng lại cùng một cái nữ nhân đi đến bước cuối cùng này.

“Uyển Thanh đã tỉnh rồi sao? Mau mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ân tốt nhất lên tắm rửa rồi lại đây ăn một chút đi.” Diệp Thần bê một số dụng cụ cần thiết giả vờ từ đằng xa tìm được mang tới. Dù sao, nếu lấy ra đồ vật từ hư không quá hù dọa người rồi. Không khéo còn bị nàng nghĩ là yêu quái đi.

“Hiện tại có tắm rửa chải chuốt cũng không sạch được nữa rồi.” Mộc Uyển Thanh thẫn thờ trả lời nói.

“ n, tối qua, là ta quá gấp gáp, nhưng ta sẽ chịu trách nghiệm đến cùng.” Diệp Thần có chút ngượng ngùng gãi gãi mình cái đầu nói. Tối qua hắn không nghĩ tới thú tính lại tự nhiên trỗi dậy.

“Xem như ngươi biết điều. Lần sau không cho phép động ta trước khi thành thân. Nếu không ta sẽ không để yên.” Mộc Uyển Thanh cô gái khá phong kiến nói. Mặc dù cái gì đều đã làm nhưng nàng vẫn không chịu được quan hệ trước khi cưới gả. Vì càng như vậy, nàng càng cảm thấy, mình… biến thái.

“Đều đã làm qua, ngươi còn không cho ta động?” Diệp Thần có chút không phục nói. Bắt hắn nhịn? Ngươi xinh đẹp như vậy, bắt ta nhịn? Chưa tính vừa trải qua trái đào ngọt, có ai chịu buông tha.

“Ngươi không cho nói. Diệp Lang, ta chưa có thời gian để tiếp nhận. Dù sao mọi thứ diễn ra quá nhanh, chúng ta vừa mới gặp nhau ngày hôm qua. Ngươi có thể cho ta chút thời gian sao? Ta nghĩ chúng ta nên hiểu nhau hơn một chút, ta hoàn toàn không biết gì về ngươi cả. Ta cần xác định lại một chút tình cảm của chúng ta.” Mộc Uyển Thanh thành thật mở miệng nói.

“Trong tình cảm chẳng có gì là quá nhanh cả. Thời gian chẳng giúp người ta tiếp nhận cái gì cả, chỉ là giúp ngươi quên đi lý do không tiếp nhận mà thôi. Nhưng nếu ngươi muốn thời gian, được ta cho ngươi. Một ngày, một tháng, hay một năm? Nói thật, ta không cần ngươi hiểu ta, chỉ cần ta hiểu ngươi vậy là đủ rồi.” Diệp Thần có chút giận dỗi nói. Bộ việc tiếp nhận hắn khó khăn đến vậy sao. Cái gì mà xác định lại một chút tình cảm, chẳng bằng nói chúng ta không thuộc về nhau đi.

“Diệp Lang ngươi biết ta không có nói như vậy, mọi thứ diễn ra quá nhanh, ta không kịp tiếp nhận mà thôi. Trái tim của ta chỉ thuộc về ngươi, ngươi biết điều đó mà phải không, sẽ không lâu đâu, chỉ cần… vài ngày … đúng vài ngày mà thôi.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần có chút tức giận liền lựa lời nói. Dù sao nàng cũng sai trước.

“Được, liền cho ngươi. Mau đi tắm rửa đánh răng đi.” Diệp Thần đưa đến một đống đồ từ hệ thống hồi đoái ra đến nói.

“Đây là cái thứ gì vậy nhỉ? Diệp Lang chúng là đồ gì nha?” Mộc Uyển Thanh cầm lên gói dầu gọi cùng típ kem đánh răng thêm vào một cái bàn chải nghĩ ngợi hỏi.

“ n, quên mất. Chưa giới thiệu cho ngươi. Dù sao cái này hiện tại chỉ có ta một nhà độc quyền. Cái này gọi dầu gọi đầu cờ lia hương bạc hà.” Diệp Thần cầm lên một gói dầu gội đầu giới thiệu nói. Bỗng dưng hắn cảm thấy mình văn minh hẳn lên.

“Chẹp chẹp, thứ này thật ngon rất dễ ăn… mùi thật thơm.” Mộc Uyển Thanh cái miệng liền nhanh hơn não. Lúc Diệp Thần còn đang cảm giác mình vĩ đại đã sớm bóc ra một gói khác đổ ra tay, chấm một chút cho vào miệng nếm thử.

“Nhổ ra mau, thứ này không phải để ăn. Mau đưa trả cho ta.” Diệp Thần mặt đều đen lại gấp gáp nói. Cái này cô gái không sẽ bị ngộ độc thực phẩm đó chứ? Ai lại đi ăn dầu gọi bao giờ.

“Không trả, thứ này rất ngon, ta không trả cho ngươi.” Mộc Uyển Thanh thích thú mở miệng nói.

“Không được ăn, trả cho ta. Thứ này dùng để gội đầu, đồ ngốc, không cho tiếp tục ăn.” Diệp Thần lập tức lo sốt vó nói. Ngươi lúc này mà ngộ độc, không khéo nghĩ ta hắc ngươi đi.

“Hừ, trả ngươi kẹt sỉ thật.” Mộc Uyển Thanh bất đắc dĩ nuối tiếc đưa trả Diệp Thần nói. Sau đó ngoan ngoãn nhìn sang tò mò nhìn sang hai món còn lại.

“Được rồi, cái này gọi là kem đánh răng, và bàn chải đánh răng… không cho ngươi ăn. Thứ này không ăn được.” Diệp Thần lập tức nhắc nhở nói. Cái cô gái này nhưng rất nguy hiểm.

“Ta cũng không phải heo, sẽ không ăn tạp.” Mộc Uyển Thanh bĩu môi nói.

“Hờ hờ vậy sao?” Diệp Thần ánh mắt có chút nghi ngờ cười cười nói. Không biết ai vừa ăn dầu gội đâu.

“Diệp Lang, ngươi tỏ ý như thế là làm sao hả?” Mộc Uyển Thanh nhướng mày nói.

“Được rồi, lần này ta sẽ làm mẫu trước. Ngươi nhìn mà làm theo.” Diệp Thần liền mở miệng tay cũng cầm lên cốc nước cùng bàn chải nói.

“Diệp Lang, ngươi bôi đồ ăn ra bàn chải làm cái gì?” Mộc Uyển Thanh ngây ngốc nói.

“Ngươi chỉ biết ăn thôi, nhìn ta...” Diệp Thần liền tức giận đạo.

“Được rồi.” Mộc Uyển Thanh gật đầu chăm chú nhìn nhìn.

“Ngươi nhìn, chỉ cần chải chải, từng góc răng một, như vậy … như vậy. Nhìn kỹ sao?” Diệp Thần chải từng nơi một nhìn Mộc Uyển Thanh hỏi.

“Diệp Lang ngươi làm sao vậy, ngươi… ngươi trúng độc sao? Đều sùi bọt mép ra tới rồi.” Mộc Uyển Thanh lập tức lo lắng nói.

“Đồ ngốc ta không có sùi bọt mép, đây là bọt, là bọt kem đánh răng. Ngươi tự mình đánh đi, không cho ngươi ăn. Cái đàu gội này bôi lên tóc, gãi sau đó dội bằng nước sạch.” Diệp Thần xúc miệng tức giận đạo. Hiện tại hắn cảm thấy, không có văn hóa thật đáng sợ.

“Đi rồi sao? Thật không biết giận dỗi cái gì, nữ nhân này so với ta còn phiền toái, vậy mà cứ thích ở trên. Lần sau ta muốn ở trên.” Mộc Uyển Thanh có chút không phục nghĩ xong cầm lấy đồ dùng cá nhân mở ra, bắt đầu học cách sử dụng.

Một lát sau, Mộc Uyển Thanh cuối cùng cũng học được tắm rửa và đánh răng, mặc vào quần áo mới. Bê đồ dùng ra ngoài đưa lại cho Diệp Thần.

“Diệp Lang, đây là đồ còn lại.” Mộc Uyển Thanh đưa lại đồ cho Diệp Thần thành thật nói. Gương mặt còn có chút xấu hổ, bộ quần áo này, thật sự rất mỹ, nhưng cũng rất kỳ lạ, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng rất thuận tiện.

“Bộ sườn xám đen này rất hợp với ngươi.” Diệp Thần cười cười đánh giá một cái nói. Vào cái này thời đại, hình như quần áo này còn chưa có phát triển ra. Không nghĩ tới, hắn chọn bừa lấy một bộ, lại khiến nàng xinh đẹp như vậy.

“Tên nó là sườn xám sao? Tốt cái tên đặc biệt.” Mộc Uyển Thanh liền ấn tượng ghi nhớ lại nói.

“ n lần sau, còn có nhiều quần áo tốt hơn, như áo dài Việt Nam, không thì còn có kimono Nhật Bản đều cho ngươi mặc thử.” Diệp Thần liền vui vẻ nói.

“Nhiều như vậy quần áo, ta không cần đến. Bộ này là đủ rồi.” Mộc Uyển Thanh vui vẻ mở miệng nói. Bộ quần áo này nàng rất thích.

“Không được, ngươi mặc đâu phải nhiều hay không, cái quan trọng là để cho ta nhìn.” Diệp Thần lập tức chém đứt nàng cái ý tưởng nói.

“Biến thái… mà bộ quần áo này ngươi lấy ở đây vậy chứ?” Mộc Uyển Thanh sờ sờ một chút tinh phẩm chất liệu nói.

“Là ta đích thân làm. Thế nào đẹp mắt sao? Không cần cảm ơn, tối đến lấy thân báo đáp là được.” Diệp Thần nói láo, thực ra ta tốn một điểm tại hệ thống của hàng mua tới.

“Ngươi đích thân làm cho ta sao? Thảo nào ta thấy thật vừa vặn, cảm ơn.” Mộc Uyển Thanh liền cảm động nói.

“Hờ hờ...” Diệp Thần cười cho qua, hắn cảm thấy có hơi tội lỗi, hệ thống xuất ra tinh phẩm, tất nhiên vừa như in, lại thoải mái rồi. Đó là tăng phúc nha.

“Diệp Lang, ngươi tại sao không mặc nha, ngươi so với ta còn xinh đẹp, mặc sườn xám bộ đồ sẽ rất đáng yêu.” Mộc Uyển Thanh thấy Diệp Thần vẫn mặc nam nhân bộ đồ cổ trang nói.

“Ta có chút đặc biệt.” Diệp Thần cười khổ nói, hắn là nam nhân, nữ nhân đồ hắn không thích, ngoài ra, hắn muốn mặc quần áo hiện đại, nhưng ở thời đại này quá nổi bật rồi.

“Đặc biệt?” Mộc Uyển Thanh nghi ngờ.

“Ngươi nghe qua y sư không thể tự y sao?” Diệp Thần nghĩ một chút nói.

“Nghe qua.” Mộc Uyển Thanh thành thật.

“Vậy thì ta cũng không thể tự may đồ mặc được.” Diệp Thần liền viện cớ.

“Ngươi nghĩ đâu đâu, đây là may đồ, rất nhiều người đều tự may để mặc.” Mộc Uyển Thanh cũng không có ngốc như vậy nói.

“Vậy ngươi nói ngươi có thể tự sinh con sao?” Diệp Thần liền nói.

“Sao có thể, cái này là muốn nam nhân… ngươi biến thái...” Mộc Uyển Thanh suy nghĩ đến một số chuyện đỏ mặt lên quát.

“Ta cái gì cũng không biết, là ngươi nói.” Diệp Thần nhún vai.

“Không để ý đến ngươi, cầm lấy.” Mộc Uyển Thanh để đồ lại vào tay hắn nói.

“Đợi chút khởi hành đi về Vạn Kiếp Cốc, ngươi ăn cái gì đó đi, ta nấu chút đồ ăn để ở bên kia kìa.” Diệp Thần liền phân phó nói, sau đó nhìn lại đồ dùng cá nhân.

“Tiểu Uyển Uyển, hình như trong này thiếu hơn phân nửa thì phải, típ đánh răng một nửa mất, bốn gói dầu gội cũng bay theo gió luôn.” Diệp Thần có chút đen mặt lại, cô gái này không phải muốn ăn vụng chứ.

“Ta cái gì cũng không biết.” Mộc Uyển Thanh mặt dày nói, ở gần Diệp Thần lâu, mặt nàng đã dày ra rồi, quả nhiên gần mực thì đen.

Diệp Thần im lặng, Tiểu Uyển Uyển, ngươi nói vậy, ta làm sao tin ngươi đâu.Ngươi không ăn, chẳng lẽ nó bốc hơi mất sao. Lúc này, nàng vẫn ngồi yên lành với mình bữa sáng ngon lành đâu.

Hắn liền có chút thở dài, xem ra muốn dạy bảo nàng từ từ. Dù sao cha ông đã nói dạy con từ thủa còn thơ, dạy vợ từ buổi bơ vơ mới về. Mộc Uyển Thanh hắn muốn thuần phục cái bản tính hoang dã ăn tạp của nàng, nếu không tương lai nàng sợ còn đem Vim đều cho uống sạch.
Bình Luận (0)
Comment