Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 397

Diệp Thần mang lên đồ ăn bắt đầu bày ra trên mặt đất. Chung Linh cùng Mộc Uyển Thanh có chút mở to mắt nhìn đồ ăn chỉnh tề, phát ra mùi thơm me hoặc, cái này Diệp Thần thực sự nấu ăn rất giỏi. Họ có thể cảm thấy rõ được mùi vị khi chưa từng ăn nó.

“Hai các ngươi định làm cái gì còn không xuống ăn?” Diệp Thần thúc dục các nàng nói.

“A… ta lúc nãy cái gì cũng không có nhìn thấy.” Mộc Uyển Thanh lập tức đỏ mặt lúng túng nói.

Chung Linh nghe vậy, đầu cũng chỉ có cúi gằm xuống không dám ngẩng lên. Uyển Thanh tỷ tỷ nói vậy khác nào tự mình khai ra thằng nằm trong đống rơm. Không khí lập tức trở lên lúng túng.

“Ngươi không thấy cái gì sao? Ta chẳng qua chỉ sờ một chút Chung Linh mà thôi. Cũng không phải ta chưa từng sờ ngươi. Có gì đáng ngượng ngùng chứ, về sau cùng lắm, ta cho Chung Linh nhìn lại ta làm ngươi. Nếu ngươi thích, ta thậm chí đem hai ngươi cùng một chỗ cho làm. Yên tâm, rất nhanh sẽ quen thuộc.” Diệp Thần cười dâm đãng nói.

“Vô sỉ.” Chung Linh nhìn Diệp Thần khinh bỉ nói, cái gì mà sờ một chút, rõ ràng móc đều đã móc. Hiện tại giữa hai chân nàng áo còn có một vệt nước thấm qua khiến nàng không dám thoải mái ngồi, sợ Uyển Thanh tỷ phát hiện ra đâu,

“Hạ lưu.” Mộc Uyển Thanh cũng tức giận nói. Hắn còn dám có ý đánh trên người nàng, còn dám để cho Chung Linh nhìn nàng bị khi dễ, chẳng phải muốn hủy nàng thanh danh sao. Phải biết khi hắn sờ đến nàng thân thể, nàng đều hóa điên, muốn chiều theo ý hắn. Lúc đó hắn bắt mình làm một số điều xấu hổ như mút mút cái gì đó, nàng còn mặt mũi nào nhìn Chung Linh?

“Tốt, đều là tại ta lỗi, vậy giờ các ngươi ăn được sao? Còn muốn đợi đến khi nào?” Diệp Thần thấy các nàng khôi phục lại vẻ bình thường liền mở miệng nói.

“Ta không muốn ăn, hai người các ngươi cứ tự nhiên, ta phát hiện ra ta không có đói bụng.” Mộc Uyển Thanh nhìn đồ ăn hấp dẫn vẫn lắc đầu nói. Nàng ăn được, nhưng có thể nuốt trôi sao?

“Uyển Thanh tỷ tỷ… ngươi đừng như vậy. Ngươi đang bị bệnh, còn không chịu ăn uống sẽ chết thật đó. Lúc đó, nếu để cái nữ nhân khác lên làm chính thất. Ta còn không bị đánh chết?” Chung Linh liền cầm lấy tay của Mộc Uyển Thanh khuyên bảo nói.

“Nếu ngươi còn lằng nhằng như vậy, ta sẽ còn đánh chết ngươi trước.” Mộc Uyển Thanh mở miệng lạnh băng nói.

“Uyển Thanh tỷ tỷ… ta… ta… nếu như ngươi không ăn, vậy ta cũng không ăn, cùng lúc bị đói chết đi. Dù sao có chết xuống địa phủ, gặp đầu trâu mặt ngựa, ngươi cũng cho ta bảo vệ.” Chung Linh lập tức liền bám giai như đỉa nói.

“Ngươi… ta đã nói ta không đói, các ngươi buông tha ta đi.” Mộc Uyển Thanh có chút lắc đầu thở dài nói.

“Ta buông tha ngươi? Vậy ai buông tha cho ta, người bảo ta nấu là ngươi, bảo ta giết nó cũng là ngươi. Uyển Thanh, hiện tại ngươi lại muốn ta buông tha ngươi, ngươi là đang muốn trêu chọc ta sao?” Diệp Thần lạnh băng nói.

“Diệp ca ca, đừng như vậy. Uyển Thanh tỷ nàng đang bị bệnh, ngươi làm như vậy nàng liền không xong.” Chung Linh đối với Diệp Thần khuyên can.

“Nàng bị bệnh thì làm sao? Bị bệnh có thể muốn chết? Mộc Uyển Thanh ta nói cho nàng biết, ngày hôm nay nếu như nàng không xuống ăn, chúng ta… ân đoạn nghĩa tuyệt coi như chưa từng gặp mặt đi, dù sao ta cũng không muốn cưới cái người chết về làm vợ.” Diệp Thần lập tức chỉ vào Mộc Uyển Thanh nói.

“Xin lỗi, nhưng buông tha ta đi, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau cũng được. Ta mệt mỏi, xin lỗi. Ta muốn nghỉ ngơi.” Mộc Uyển Thanh miệng lưỡi có chút đắng chát, tuy giọng nói có chút lạnh lùng nhưng mang theo rất nhiều nuối tiếc cô đơn. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống chui vào trong chăn bên trong.

Hắn đã muốn cùng nàng ân đoạn nghĩa tuyệt, vậy còn lưu giữ làm chi? Nàng là nữ nhân giang hồ, từ trước đến giờ đều sẽ không níu kéo ai, kể cả hắn cũng vậy. Có lẽ, nàng chưa đủ yêu như nàng đã tưởng tượng,

“Diệp ca ca, Uyển Thanh tỷ tỷ,chỉ là có chút giận dỗi mới nói như vậy, ngươi đừng giận nàng. Được chứ? Ta bồi ngươi ăn.” Chung Linh lập tức muốn thay Mộc Uyển Thanh nói đỡ. Uyển Thanh tỷ chính là quá nóng tính, đợi một lát cơn giận nguôi xuống, nhất định sẽ cảm thấy hối hận, lúc đó cái gì cũng quá muộn.

“Được thôi, vậy thì buông tay đi. Ta và ngươi coi như chưa từng gặp mặt cũng được.” Diệp Thần quay lưng về phía nồi lẩu múc lên một chút đồ ăn nói.

“Diệp ca ca ngươi điên rồi, ngươi có biết đang nói gì không?” Chung Linh mở miệng hướng về phía Diệp Thần tức giận nói.

“Ngươi thực muốn chia tay ta?” Mộc Uyển Thanh trong lòng bỗng nhiên đau nhói, cởi ra chăn nhìn hắn.

“Đúng vậy, ta phát hiện ra, mình chưa đủ yêu thương ngươi. Vậy cần gì phải níu kéo ngươi.” Diệp Thần lập tức đè ra nàng nói.

“Diệp ca ca… ngươi muốn làm gì?” Chung Linh cả người đều phát run nói.Nàng nhớ tới, Diệp Thần đã từng nói, nếu đã là hắn nữ nhân, có chết cũng chỉ có thể là hắn nữ nhân.

“Diệp Thần, ngươi đừng có quá đáng.” Mộc Uyển Thanh lạnh băng nói, ánh mắt vô lực nhìn Diệp Thần.

“Ăn đi.” Diệp Thần lập tức bóp miệng nhỏ của nàng nhét thức ăn vào, bịt lại mồm của Uyển Thanh không cho nàng nhè ra.

“Ưm,.. ưm … ực...” Mộc Uyển Thanh cuối cùng cũng phải nuốt vào bên trong, một nguồn nội lực cùng tia sinh mệnh lực truyền khắp người nàng. Nước mắt cùng bắt đầu chảy ra.

“Diệp Thần, ta sẽ không tha cho ngươi. Cả đời này, người ta hận nhất chính là ngươi.” Mộc Uyển Thanh ánh mắt đầy tức giận nhìn về phía Diệp Thần nói.

“Hận ta sao? Đó là một thái độ tốt, tiếp ăn đi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi ăn hết chúng. Ăn đi, nếu ngươi dám nhè ra, ta sẽ bắt ngươi nuốt lại.” Diệp Thần không có dừng tay lập tưc đè ra nàng, tiếp tục đút cho nàng ăn.

“Buông ta… ra… Diệp Thần… ưm… ngươi mau dừng lại… đừng để ta ghét ngươi...” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói, liên tục bị nhét vào thức ăn, bắt nuốt xuống.

“Diệp ca ca, dừng lại đi. Uyển Thanh tỷ đều khóc rồi...” Chung Linh lập tức cầm lấy tay của Diệp Thần ngăn hắn lại nói.

“Khóc? Liên quan gì đến ta. Nàng là cái gì của ta mà muốn ta dừng tay lại? Chung Linh tránh sang một bên.” Diệp Thần kéo ra tay Chung Linh tiếp tục đè ra Mộc Uyển Thanh nhét cho nàng ăn.

“Đừng nhìn ta như vậy. Ta sẽ không vì ngươi mà dừng lại đâu. Vậy nên hãy thôi ảo tưởng về sự quan trọng của mình trong tim ta đi. Nuốt đi, nếu ngươi không nuốt, ta sẽ bắt ngươi nuốt.” Diệp Thần bịt lại nàng miệng nói.

“Ưm… ực...” Mộc Uyển Thanh ánh mắt chàn đầy nước mắt oán hận nhìn Diệp Thần cuối cùng cũng nuốt từng miếng vào trong bụng.

Phập, lập tức toàn bộ ấm ức của nàng đều bị phóng thích lên bàn tay của Diệp Thần, môt vết cắn thật sâu, cắm sâu vào tay của hắn, máu tươi cũng chảy ra bên ngoài.

“A… Diệp ca ca ngươi chảy máu… Uyển Thanh tỷ ngươi mau buông ra, còn không buông tay hắn thật phế.” Chung Linh lập tức sợ hãi nói.

“Ta… ta...” Mộc Uyển Thanh lấy lại ý thức từ cơn tức giận, lập tức buông ra tay Diệp Thần không dám nhìn thẳng mặt hắn. Trong lòng lập tức đau như ngàn con dao đâm. Hắn vậy mà bị nàng làm bị thương.

“Diệp ca ca, Uyển Thanh tỷ tỷ không có cố ý. Ngươi không sao chứ? Ta giúp ngươi bôi thuốc.” Chung Linh cầm ra thuốc muốn đưa ra bôi cho Diệp Thần.

“”Không cần thiết…” Diệp Thần lắc đầu từ chối.

“Nhưng vết thương của ngươi đang chảy máu… cứ như vậy sẽ không tốt.” Chung Linh lo lắng.

“Ngươi vừa cắn ta…?” Diệp Thần không để ý đến nàng mà đi đến trước mặt của Mộc Uyển Thanh nhìn nàng nói.

“Đó là ngươi đáng đời… ta đã nói ta… không muốn ăn… Hắc Mai Quế, chết đều là tại ngươi. Tất cả đều là tại ngươi...” Mộc Uyển Thanh cứng đầu nói, xong ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Diệp Thần.

“Trước đây ngươi đều gọi ta Diệp Lang. Đã vậy thì...” Diệp Thần lập tức kéo xuống nàng áo vai.

“Diệp Thần ngươi muốn làm cái gì?” Mộc Uyển Thanh mở miệng tức giận nói.

Phập… Diệp Thần tại trên vai nàng cắn mạnh một cái.

“A… ưm...” Mộc Uyển Thanh kêu lên một tiếng đau đớn.

“Diệp ca ca ngươi mau thả tỷ tỷ ra, ngươi muốn cắn chết nàng sao?” Chung Linh đẩy ra Diệp Thần hướng Mộc Uyển Thanh ôm lấy nói.

“Vẫn biết đau sao? ta thì không biết đâu? Vết thương da thịt chẳng là gì, nhưng lời nói thì khác, nó nhan hơn đạn và sắc bén hơn dao. Nó là thứ vũ khí mà ngươi dùng để đâm ta. Từ khi nào mà người sẽ đi cùng ngươi cả đời, không bằng một con ngựa vậy chứ? Ăn rồi cố mà sống. Ta nói rồi, nếu ngươi chết, thì đừng đến khóc với ta vì điều đó.” Diệp Thần đặt đồ ăn xuống cho Mộc Uyển Thanh nói.

“Ngươi là đồ quái vật… ngay cả một lời xin lỗi cũng không muốn nói sao?” Mộc Uyển Thanh tức giận nhìn hắn nói. Không thể nào nhường nàng sao?

“Tại sao ta phải xin lỗi khi đã là quái vật? Đã có ai xin lỗi vì đã biến ta thành một con quái vật chưa?” Diệp Thần đứng đó im lặng không nói gì.

“Ngươi thật vô tâm, đồ xấu xa, ngươi có biết ta đau lòng thế nào không? Một lời an ủi cũng không có, ngươi nghĩ ngươi là ai? Người chủ động đòi chia tay trước rõ ràng là ngươi. Giờ lại tại sao đều là lỗi của ta?” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói.

“Uyển Thanh tỷ tỷ, ngươi đừng nói vậy, Diệp ca ca hắn rất là lo lắng cho ngươi… ” Chung Linh mở miệng nói.

“Ngươi im miệng, không cho nói tốt cho hắn. Hắn vốn chẳng phải là dạng tốt đẹp gì. “Mộc Uyển Thanh quát Chung Linh nói.

“Ta… ta… mặc kệ các ngươi.” Chung Linh bị lớn tiếng mắng liền mặc kệ ngồi xuống tự ăn uống. Lòng tốt, bị khinh bỉ, thực sự là khiến nàng đau lòng mà. Rõ ràng chỉ muốn hóa giải hiểu lầm giữa hai người nào nghĩ bị la.

“Mặc kệ liền mặc kệ.” Mộc Uyển Thanh tức giận nói.

“Ngươi nói đúng, ta chẳng phải là dạng tốt đẹp gì. Nhưng đừng bao giờ phán xét ta khi chưa biết ta đã trải qua những gì để trở thành người như thế này.” Diệp Thần mở miệng nói. Mặc dù hắn có chút nhẫn tâm, nhưng hắn thực sự tức giận khi nàng muốn hết.

“Ta… ngươi cút đi, cút cho khuất mắt ta… cả đời này ta cũng không muốn gặp lại kẻ như ngươi… ” Mộc Uyển Thanh tức giận quát lên. Nàng dù mạnh mẽ thế nào cũng là nữ nhân, đều muốn được yêu thương những lúc yếu lòng. Hiện tại, nàng quả thực biết Diệp Thần hắn nói đúng. Nhưng nàng biết, không có nghĩa là nàng có thể.”

“Ngươi tỉnh ra sao? Nếu ngươi coi trọng con ngựa đó hơn ta… được thôi… Sẽ như ý ngươi muốn. Ta cả đời này đều không muốn gặp lại ngươi.” Diệp Thần lập tức tức giận đưa tay tát mạnh Uyển Thanh mặt một cái quay người rời đi.

Nhưng câu nói đùa luôn phải có một điểm dừng, nếu không nó sẽ làm tổn thương đến người khác. Nếu thực sự giận dỗi ai đó, cũng đừng bao giờ đẩy họ ra xa.

“Diệp Thần, ta nói cho ngươi biết, một khi ngươi đi rồi đừng có quay trở lại.” Mộc Uyển Thanh sờ sờ mặt mở miệng nói. Hắn ngay cả một lần cầu xin nàng cũng không muốn sao.

“Diệp ca ca, ngươi làm cái gì vậy chứ. Ta không cho ngươi đi, bên ngoài sấm sét đang đánh liên tục, ngươi mà ra đó chắc chắn sẽ tan xác. Uyển Thanh tỷ, cái này ngươi thực sai rồi mau xin lỗi hắn, cản hắn lại đi.” Chung Linh lập tức cản lại nói.

“Ta không có sai, hắn muốn đi liền cứ để hắn đi đi.” Mộc Uyển Thanh giận dỗi, nàng không tin hắn sẽ ra ngoài đó.

“Uyển Thanh tỷ… ngươi … Diệp ca ca ngươi không được ra...” Chung Linh lập tức muốn đuổi theo Diệp Thần.

“Chung Linh không cho ngươi đi theo hắn, Diệp Thần nàng là tên xấu xa, biến thái.” Mộc Uyển Thanh mở miệng nói. Đúng vậy, nàng chấp nhận hắn là nữ nhân thân phận, cũng tình nguyện đi theo hắn, không oán không trách, vậy mà một chút nhường nhịn nàng cũng không có.

“Uyển Thanh tỷ buông ta ra...” Chung Linh tức giận nói.

“Chung Linh có thời gian ta sẽ đi thăm ngươi. Mộc Uyển Thanh, ta nói cho nàng biết, gặp một người, chỉ cần một giây, mến một người chỉ cần trong một phút, yêu một người chỉ cần một ngày, nhưng quên một người cần phải cả một đời. Sẽ có ngày ngươi hối hận vì những gì hôm nay đã nói.” Diệp Thần mở miệng nói. Lập tức đi ra ngoài, thiên kiếp dáng xuống, cái hang động này sẽ không chịu qua ngày mai, hắn chỉ có thể độ kiếp. Nếu như không độ, cả ba người đều phải chết, không bằng đổi một cái cơ hội. Liều một lần.

“Hối hận? Ta sẽ không bao giờ... y… ngươi đi thật sao?” Mộc Uyển Thanh muốn xông lên ngăn cản lập tức một đạo thiên lôi đánh xuống, ánh sáng lấp lóe bắn nàng ngược lại phía sau. Liên tục mười đạo thiên kiếp không ngừng dáng xuống Diệp Thần bóng lưng bên người.

“Không...” Chung Linh lập tức hét lên xuống xông ra ngoài, lập tức bị Mộc Uyển Thanh đè lại.

Vài tiếng sau qua đi, mưa đã tạnh, mặt trời cũng ló rạng lên. Xung quanh trở lại cảnh vật yên tĩnh của nó, các rừng cây bị cháy chụi, không còn chút gì sống sót, sau trận sấm sét đó.

“Uyển Thanh… ta hận ngươi… cả một đời này ta đều hận ngươi… việc sai lầm nhất trong đời ta là gặp phải ngươi. Từ nay về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, nếu ta gặp lại ngươi một lần ta lập tức giết ngươi.” Chung Linh ánh mắt đều hoen đỏ, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng của Diệp Thần đối với Mộc Uyển Thanh hét lên.

“Ta… xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh nước mắt đều rơi ra…

“Xin lỗi có trả lại hắn cho ta sao? Ngươi có thể trả lại hắn cho ta sao?” Chung Linh khóc lớn lên nói.

“Ta xin lỗi...” Mộc Uyển Thanh chỉ đờ người ra thẫn thờ một câu.

“Ta cả đời này đều không muốn gặp lại ngươi....” Chung Linh lập tức khóc lóc bỏ đi. Nàng chạy rất nhanh giống như đang cố gắng trốn thoát khỏi một điều gì đó.

“Ta… xin lỗi.” Mộc Uyển Thanh vẫn ngồi đó…

Một lúc lâu sau, nàng quay đầu sang nhìn cái bát Diệp Thần đem thức ăn cho nàng tiến tới. Trong bát cũng có chút đất do dấu vết để lại. Nhưng nàng không quan tâm, đưa chiếc đũa tới, gắp lên miếng thịt, bỏ vào miệng ăn.

Bỗng dưng, nước mắt lại chào ra lần nữa. Nước mắt … là thứ rơi ra … khi ăn một món… ăn ngon.

“Ngay từ đầu ta đã biết mình nhất định sẽ hối hận, nhưng không nghĩ nó lại nhanh đến vậy. Ngươi là cái đồ xấu xa… hu hu… tại sao lại nấu cho ta ăn món này chứ, không phải là không có loại thuốc hối hận sao?” Mộc Uyển Thanh lập tức ôm lấy mình khóc khẽ, tránh cho những tiếng nấc nghẹn ngào trong lòng phát ra.

Và tất nhiên món ăn không phải là thần, và cũng không hề hoàn mỹ. Đó chỉ là những cảm xúc trong một giây phút đặc biệt được sinh ra bởi một ai đó. Hiện tại nước mắt của nàng, bởi vì nàng biết, có những thứ đang từ trong thời điểm trở thành ký ức. Mùi vị này nàng sẽ mãi mãi không quên được, món ăn này.

“Chết phải có xác, sống phải thấy người. Diệp Thần, ta nhất định sẽ tìm thấy ngươi. Lúc đó, ta nợ ngươi cái gì ta đều sẽ trả lại cho nguơi.” Mộc Uyển Thanh nén đi bi thương đứng dậy đi tới phúa trước, tìm kiếm một bóng hình nào đó.

Còn lúc này tại trong một hang động.

Keng,nhiệm vụ hoàn thành, Mộc Uyển Thanh tình nguyện ăn ngươi nấu món ăn thịt ngựa, độ thuần phục tăng một trăm điểm.
Bình Luận (0)
Comment