Mọi người phân chia môn phái xong cũng đâu vào đấy, Diệp Tiểu Y đều ngủ quên, để Tô Tinh Hà nhắc nhớ đến mấy lần. Thật khó hiểu tại sao cái môn phái có một tên bang chủ lười như vậy mà có thể tồn tại đến bây giờ.
“Đã xong sao, ai xung quanh cũng đã giới thiệu xong. Hiện giờ, bổn tông chủ chính là mở sòng bạc. Đặt cược xem Du Thản Chi cái bang hội ăn mày sẽ chiến thắng hay là Việt Kiều Kiều Phong tay chơi đại gia chân đất sẽ chiến thắng. Kiều Phong thắng một bồi năm, Thản Chi thắng cũng một bồi năm.”
Du Thản Chi tuy nội công âm hàn băng lãnh nhưng ai cũng biết so với Kiều Phong, Du Thản Chi còn kém nhiều lắm. Kinh nghiệm chiến đấu so với Kiều Phong cũng kém rất nhiều. Thắng bại không cần nói một số cao thủ võ lâm đều đã có thể phân rõ ràng. Còn một số nhìn không ra sâu cạn vẫn là đặt Du Thản Chi thắng.
“Ta đặt mười lượng vàng cho Du Thản Chi chiến thắng.”
“Đồ ngu, Kiều Phong nổi tiếng một phương nào có yếu, ta cược Kiều Phong chiến thắng.”
“Mọi người nhường đường cho bần đạo đi được sao?” Cưu Ma Trí mở miệng tay cầm chuỗi hạt hỏi.
“Sư chùa cũng đi đánh bạc sao? Cái này thật sự rất lạ nha.” Mọi người ngạc nhiên.
“Khụ khụ, bần tăng không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây? Hôm nay bần đạo phải hi sinh bản thân mình, tiêu diệt con quỷ cờ bạc này. Bần tăng đặt hết vào Kiều Phong huynh, cố lên đập tòe mỏ tên nhóc con đó ra. Dám chọc bần đạo. Ta đặt cả bộ quần áo này, đúng còn có chuỗi hạt. Còn cả, khụ khụ, cái khố này bần đạo không đặt.” Cưu Ma Trí từ trong người móc ra toàn bộ gia sản có là một sấp ngân phiếu đặt lên bàn hét. Cơ hội nhân năm số tiền đang ở trước mặt, ngu gì không đặt.
“Cái gì? Ngươi không phải nói cả gia tài đều đem mua quan tài rồi sao?” Mọi người bàn luận.
“A di đà phật, đó là bần tăng tiền ma chay.” Cưu Ma Trí mặc mỗi cái khố chắp tay lại niệm phật nói.
“Lừa người.” Mọi người trong lòng khinh bỉ, tiêu diệt cái quỷ cờ bạc gì chứ, cả khố đều xém đem ra đặt. Không được ta cũng không thể kém.
“Ta đặt quần áo, cả nữ nhân con cái, tài sản mộ phần, đều đặt. Không được, cả cái khố này đều đặt.” Mọi người lập tức a dua theo.
“Các ngươi đã vào địa ngục, bần tăng cũng không thể nào đứng nhìn, ta đặt cả khố.” Thế là một nhóm người không mặc quần áo gì đứng tại trên đài cao che tiểu huynh đệ, nữ nhân thì chạy sang một bên che mắt. Người thì nhìn nhìn xong che miệng cười dâm tặc.
“Đặt rồi, rút tay, đặt rồi rút tay. Tô Tinh Hà quyết toán xong sao?” Diệp Tiểu Y tại sau tấm rèm nhìn trên bàn chất đầy quần áo cùng vàng bạc giấy từ, liền hài lòng nói.
“Đã ghi lại, bang chủ có thể để hai tên đó đánh nhau.” Tô Tinh Hà gật đầu nói nhìn phía xa các đệ tử ghi chép nói.
“Đánh được rồi đó.” Diệp Tiểu Y gật đầu nhìn sang hai người đứng nhìn nhau âu yếm trên đài đã nửa tiếng nói.
“Tại hạ Kiều Phong, hôm nay cùng Du bang chủ đánh một trận. Du bang chủ không cần nương tay, quyền cước vô mắt.” Kiều Phong ngay thẳng nói, hắn ra tay chưa bao giờ biết nương tay.
“Kiều Phong huynh hôm nay sẽ là ngày giỗ của huynh, có lời gì trăn chối cứ nói ra. Tránh để cho chết còn biết tại sao chết?” Du Thản Chi khinh thường nói. Với hiện tại võ công hắn không tin hắn đánh không lại, mười tám thức Giáng Long Thập Bát Chưởng hắn cũng đã xem qua, còn chẳng lẽ không phá được.
“Nếu như có lời chăn chối, ta hi vọng giáo chủ có thể cho ta cùng A Chu lần nữa gặp nhau. Ta thực sự có lời muốn nói với nàng.” Kiều Phong hướng tới Diệp Tiểu Y sau rèm xin phép nói.
“Đợi sau khi ngươi còn sống, thì ta có thể để cho ngươi gặp A Chu một lần, còn nếu như chết rồi. Thì liên lặng lẽ mà biến mất.” Diệp Tiểu Y cầm trên tay quạt có chút ngưng đọng nói, vẫn chưa chết tâm sao? vậy ta liền để ngươi chết tâm đi.
“Du Thản Chi đến đi, cho ta xem thử mấy tháng vừa rồi công phu học được gì nào?” Kiều Phong như được tiếp thêm động lực, hai tay nắm chặt, không có ý định ra tay trước để Du Thản Chi trước tiên tấn công.
“Nếu như ngươi đã kiêu ngạo vậy, liền chết đi cho ta. Đón ta một chưởng.” Du Thản Chi lập tức hướng tới Kiều Phong đánh tới một chưởng, nhìn tuy đơn giản không màu mè, nhưng ẩn chưa tinh túy hàn băng khí độc vô cùng thâm sâu. Nếu không may mà tiếp xúc, không bị đông cứng thành tảng băng thực sự là may phúc.
“Kháng Long Hữu Bối.” Kiều Phong không có ý định đối chưởng, liền lập tức xử dụng một trong mười tám thức Kháng Long Hữu Bối, tay tạo thành hình trảo rồng tấn công tới Du Thản Chi cổ tay.
Hai người đối chọi chưởng pháp, nội lực của Kiều Phong so với Du Thản Chi còn mạnh mẽ, nhưng Du Thản Chi tu luyện là Dịch Cân Kinh, kinh mạch đã đả thông, nội lực luân chuyển không thừa một tia, thêm vào hàn khí nội thể. Vẫn có thể cùng Kiều Phong đánh ngang sức một thời gian.
Cuối cùng liền do kinh nghiệm thực chiến quá kém cỏi, bị Kiều Phong một cuốc Phi Long Tại Thiên đá ngã ra trên sàn phun ra máu. Mọi người xung quanh lập tức hô hào cổ vũ. Đây chính là tiền của bọn họ nha.
“Hừ, mơ tưởng. Xem thử ta, Kháng Long Hữu Bối.” Du Thản Chi ánh mắt thâm độc, lập tức bật dạy. Hàn Băng Chân Khí đối với vết thương có khả năng giảm đau đớn vô cùng tốt, hắn lập tức thi triển ra Giáng Long Thập Bát Chương, môn võ công này bang chủ Cái Bang hắn có học qua. Nhưng để thi triển ra hóa hình còn chưa đủ sức.
“Muốn dùng Giáng Năm Thập Bát Chưởng đối phó với ta còn kém nhiều lắm. Giáng Long Thập Bát Chưởng tinh túy là phải như vậy, Giáng Long Hữu Bối.” Kiều Phong đối với Giáng Long Thập Bát Chưởng đã đạt đến tận cùng áo nghĩa, phát huy ra uy lực mạnh mẽ vô cùng. Xung quanh gió bụi lập tức quấn lại hóa thành long hình mờ ảo xuất hiện đánh tới.
Mọi người lập tức liền ngạc nhiên vô cùng, tuy biết Giáng Long Thập Bát Chưởng tại tay của Tiêu Phong thâm bất khả trắc, mạnh mẽ vô cùng nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn vô cùng kích động. Ngồi sau tấm màn Diệp Tiểu Y trong đầu bỗng nhiên nhiều hơn một bộ Giáng Long Thập Bát Chưởng, giống như đã từng học được ở đâu đó hiện ra. Đối với Kiều Phong chưởng pháp liền có chút lắc đầu, không đạt tiêu chuẩn. Nói đến đạt tiêu chuẩn là phải có tiếng long ngâm khi thi triển ra.
Du Thản Chi bị đánh bật lại vẫn không có rơi xuống đài liền ngồi gục trên sàn miệng liền hiện ra một vệt máu, ánh mắt hừng hực như lửa cháy. Thắng bại đã phân. Kiều Phong định hướng tới một chưởng đánh Du Thản Chi ngất đi liền lập tức cả người đều lạnh toát tại trên sàn đứng im không dám cử động. Hắn cảm giác được một luồng vô tận sát khí đang khiến hắn đông cứng lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy có người gây cho hắn áp lực lớn vậy.
“Trận chiến kết thúc.” Tô Tinh Hà từ sau rèm bước lên đài không mở miệng nhưng tiếng vọng đều vang ra xung quanh. Kiều Phong thu lại chưởng pháp nhìn vào Tô Tinh Hà, người này là chưởng môn sao? Sát khí là từ đây phát ra? Đối với Lung Á lão nhân danh hiệu hầu như chỉ có một số lớn môn phái từng gặp qua. Không ai biết hắn thân phận hay tên thật vì luôn câm điếc, không nghĩ tới lại là chưởng môn Tiêu Dao phái.
“Giáo chủ cũng thật là, đã có thể vạn lý truyền âm, thật sự sâu không lường.” Tô Tinh Hà tại trước mặt mọi người mồ hôi lạnh đều chảy cố giữ vẻ uy nghiêm. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã quen với việc đóng giả này.
“Trận đánh này người không có người thắng cuộc, kết quả hòa.” Diệp Tiểu Y dùng phía sau dùng Vạn Lý Truyền m cho tất cả mọi người. Không ai biết tiếng phát ra từ đâu, đều kính sợ vô cùng đứng trên đài cao Tô Tinh Hà.
“Như vậy tiền của chúng ta chẳng phải…” Mọi người đều khóc không ra nước mắt nói.
“Đều quy về nhà chủ.” Diệp Tiểu Y truyền âm.
“Không được rõ ràng là Kiều bang chủ đã thắng mà, vừa rồi rõ ràng là?” Mọi người chỉ chỏ.
“Ta không có ý kiến, nhìn bên ngoài vậy nhưng ta cũng bị thương không nhẹ. Trận này là hòa.” Kiều Phong đối với giáo chủ đương nhiên là nể mặt.
“Ta cũng không có ý kiến.” Du Thản Chi tất nhiên không thừa nhận thất bại nói.
“Các ngươi không thể như thế, tiền của chúng ta. Đó là cả gia sản.” Mọi người khóc không ra nước mắt.
“Bần tăng đề nghị đánh tiếp đến khi phân thắng bại.” Cưu Ma Trí lập tức nói. Cả khố đều đem ra đặt, nếu không lấy lại thực hắn chẳng còn gì, chùa khế ước đều đem ra luôn.
“Không đề nghị gì cả. Trận đấu kết thúc tại đây. Ai có ý kiến cùng bổn bang chủ đánh nhau một chút.” Diệp Tiểu Y truyền âm tuyên bố nói.
“Không thể được, giáo chủ cầu công bằng đó là gia sản của ta nha. Đó là ta tiền ma chay, tiền mua quan tài.” Cưu Ma Trí cùng mọi người đều muốn khóc. Đây khác gì ăn cướp.
“Giữa toàn dân thiên hạ, nói nho nhỏ thôi. Các ngươi nói lớn quá, giang hồ biết bổn giáo chủ hám của thì sao? Về sau làm sao ta ra ngoài lừa người?” Diệp Tiểu Y dùng sư tử hống chấn áp toàn trường. Tiền trong túi ta là của ta, ai dám động ta cùng kẻ đó liều mạng.
“Tiền của ta...” Khắp môn phái đều tiếng kêu khóc gào khóc cùng trần như nhộng người.
“Giáo chủ quả anh minh, Tiêu Dao phái thiếu thốn tài nguyên trong một ngày liền dư thừa.” Tô Tinh Hà lập tức muốn giơ ngón tay cái nói.
“Chuyện nhỏ mà thôi, ngươi chuẩn bị đến Đại Lý đi, lừa nhiều tiền một chút.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói. Hắn cũng phải rời đi, tìm kiếm bí mật của hắn, nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Y sờ bên người chiếc ngọc bội bí ẩn.
Tại Mộ Dung Phục khi trở về nhà lúc này, hắn lập tức liền vô cùng tức tối đập mạnh bàn. Chưa từng trong đời hắn cảm thấy mất mặt như vậy cả. Tại sao cái gì may mắn đều đổ lên đầu người khác cơ chứ. Nghĩ đến giáo chủ cho võ công hắn lập tức liền tìm lại lôi ra.
“Công tử đây là giáo chủ cho ngươi võ công. Ta nghĩ không nên luyện, người này thâm bất khả trắc.” mấy cái thuộc hạ Mộ Dung Phục khuyên can.
“Quỳ Hoa Bảo Điển? Tốt cái danh tự. Ta chỉ là xem một chút hắn rốt cuộc ghi cái gì bên trong mà thôi.” Mộ Dung Phục mở miệng cười nói. Lập tức liền mở ra trang đầu. Dòng đầu “Muốn luyện thần công trước phải tự cung.” hiện ra trước mắt hắn, khiến hắn lập tức tức giận ném quyển sách sang một bên.
“Công tử sao lại tức giận như vậy chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Mấy tên thuộc hạ lo lắng.
“Ta không nghĩ tên giáo chủ đó ác độc như vậy muốn ta đoạn tử tuyệt tôn.” Mộ Dung Phục tay nắm chặt tức giận nói.
“Công tử bớt giận, có tin từ A Bích và A Chu gửi trở về.” Mấy tên thuộc hạ đưa đến một bức thư. Mộ Dung Phục lập tức mở ra xem
“Chẳng lẽ nào… thật là như vậy, tên chưởng môn này chẳng lẽ thực có vấn đề sao?” Mộ Dung Phục nhìn lại trên mặt bàn Quỳ Hoa Bảo Điển có chút xúc động nói. Hắn nhớ tới khi hắn rời đi giáo chủ nói. Muốn đạt được sức mạnh càng lớn, thì trả giá càng phải nhiều. Quyển công pháp này là thật sao?
“Công tử trong thư nói gì vậy?” Mấy tên thuộc hạ mở miệng hỏi.
“Không có gì, chẳng qua ta nhớ đến một chuyện rất thú vị. Các ngươi ra ngoài đi, bổn công tử muốn yên tĩnh nghiên cứu Quỳ Hoa Bảo Điển.” Mộ Dung Phục cầm lên trên tay bảo điển nói.
“Công tử, môn công pháp này không thể luyện.” các thuộc hạ lo lắng.
“Ta đương nhiên biết rõ điều đó, ta chỉ là tham khảo bên trong mà thôi. Ra ngoài đi.” Mộ Dung Phục tự tin nói. Hắn thực chỉ muốn xem bên trong mà thôi, hiện giờ cả nhà còn mỗi con cun cút, mất đi thì… đoạn tử tuyệt tôn.
“Quỳ Hoa Bảo Điển sao? Thật sự có ý tứ.” Mộ Dung Phục lật ra bảo điển bắt đầu xem.
Càng xem hắn càng cảm thấy sự ảo diệu thâm sau trong đó. Giống như trong Tiếu Ngạo Giang Hồ các nhân sĩ võ lâm đều muốn xem qua sau bị nó quấn hút mà quyết tâm vung đao tự cung vậy.
“Thật ảo diệu, môn công pháp này...” Mộ Dung Phục như muốn hóa điên vì Quỳ Hoa Bảo Điển, sức hấp dẫn của nó quá lớn với một người khác vọng sức mạnh như hắn.
Khi mặt trăng lên cao, hắc dạ bắt đầu vén màn. Tại trong Mộ Dung gia bên trong, một nam nhân, một lưỡi kiếm, một vũng máu và một tiếng kêu vang vọng màn đêm. Một phút tưởng niệm vì thế giới đã mất đi một thằng đàn ông.