Trời bắt đầu đổ mưa, nhưng cơn giá lạnh bắt đầu kéo đến. Máu của Kiều Phong tại thẫm tại trên tay của A Chu, bầu trời u ám giống như tâm trạng của mọi người tại đại điện bây giờ.
“Dừng lại ở đây thôi. Giáo chủ nói bài thử thách lần này A Chu đã vượt qua. A Chu tỷ tỷ, ngươi lui ra ngoài đi.” A Tử thay giáo chủ thông báo nói.
“Nô tỳ xin cáo lui.” A Chu không để ý đến Kiều Phong thương thế đối với giáo chủ thi lễ liền lập tức lui ra bên ngoài.
“Kiều Phong ngươi đã hiểu rõ sao?” Diệp Tiểu Y ngồi sau rèm cười hỏi.
“Kiều mỗ thụ ơn giáo chủ, được ngươi thu nhận vào Tiêu Dao phái, lại đi tơ tưởng ngươi bên cạnh thị nữ. Còn mưu đồ làm phản, cầu giáo chủ tha cho ta một mạng, đợi sau khi Kiều mỗ trả xong thù, sẽ tự tử tạ tội.” Kiều Phong ánh mắt đều hoen đỏ tay cầm chặt con dao tỏ ra mạnh mẽ nói.
Dẫu vết thương có đang chảy máu đang dần rơi, hắn vẫn kiên định không buông tay. Bàn tay vẫn giữ lấy thanh đoản đao, như giữ lấy những yêu thương đang mãi xa xôi.
Diệp Tiểu Y thấy Kiều Phong thà chết không chịu buông tay liền không khỏi thở dài. Ký ức xưa cố nắm chặt tay vẫn luôn chặt tay, sợ rằng sẽ sớm tàn phai. Nhìn bên ngoài Kiều Phong vẫn ổn đấy, nhưng giờ trái tim ấy đang âm thầm đau đớn, trước câu trả lời vô tình hờ hững, vì cố gắng bao nhiêu cũng không quay trở lại. Dù cố găng bao nhiêu hắn cũng không thể đem ai về.
“Ta không cần mạng của ngươi, nhưng ta muốn ngươi giết cho ta một người. Và cứu một người.” Diệp Tiểu Y mở miệng lạnh băng nói.
“Chỉ cần giáo chủ nói tên người đó. Ta nhất định sẽ làm được.” Kiều Phong mở miệng đảm bảo nói.
“Hắn tên Đoàn Chính Minh là Đại Lý hoàng đế, còn người cần cứu tên Tô Tinh Hà. Còn việc còn lại ngươi biết rồi đấy. Việc hôm nay ngươi vào Tiêu Dao cung làm gì, mưu đồ cái gì, ta sẽ không tính toán với ngươi. Đợi ngươi giết Đoàn Chính Minh xong, ta sẽ nói cho ngươi biết kẻ thù giết cha mẹ nuôi của ngươi.” Diệp Tiểu Y cười nói.
“Giáo chủ biết người giết cha mẹ nuôi của ta.” Kiều Phong lập tức kích động.
“Muốn biết sao? Vậy đem thủ cấp của Đoàn Chính Minh đến trước mặt ta. Ngươi sẽ có được kết quả ngươi cần biết. Đi đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng cười cợt nói. Nếu như ngươi còn toàn mạng về được hẵng tính.
“Kiều mỗ nhất định sẽ làm đến, mong giáo chủ giữ lời hứa nói cho ta biết người giết ta gia đình.” Kiều Phong cắn răng khấu đầu tạ tội liền ôm theo vết thương rời khỏi.
“Còn ngươi thì sao? Du Thản Chi có lời gì muốn nói sao?” Diệp Tiểu Y quay sang Du Thản Chi lúc này đang lặng im không biết suy nghĩ gì.
“Thản Chi ta là bị hãm hại, Giáo chủ mời minh xét. Là Mộ Dung Phục nói với ta Kiều Phong tạo phản nên ta mới lên núi muốn lập công. Chắc chắn là có gì đó hiểu lầm ở đây. Quả nhiên Kiều Phong thực sự tạo phản.” Du Thản Chi mở miệng che đậy nói.
“Lập công? Ta cóc quan tâm. Trong mắt ta ngươi là đang muốn giết chết Kiều Phong trả thù cho gia đình mình mà thôi. Mục tiêu của ngươi là gì ta rõ ràng. Nhưng Kiều Phong ta còn có việc muốn dùng tới. Với cả, ngươi có thể ngồi vào chức Cái Bang bang chủ không phải ngẫu nhiên đâu, vì ngươi đủ ngu ngốc hiểu không? Tiếp tục làm một thằng ngu và đừng bao giờ nghĩ mình thông minh, sẽ sống được lâu hơn đấy. Một số việc ta có thể nhắm mắt không thấy, nhưng không có nghĩa ta không biết. Cút đi.” Diệp Tiểu Y mỉm cười khinh bỉ nói.
“Đạ tạ giáo chủ, có điều Khang Mẫn tỷ tỷ?” Du Thản Chi mở miệng nói. Hắn cực kỳ quan tâm người phụ nữ này.
“Khang Mẫn nàng sẽ ở chỗ ta nghỉ ngơi. Có ý kiến gì sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Không có ý kiến.” Du Thản Chi hèn nhát, biết được hổ có nanh thì ai lại dám đi chọc. Nhanh chóng rút lui. Du Thản Chi trước khi đi còn quét một cái Mộ Dung Phục, đem oán hận đều dồn lên Mộ Dung Phục người.
“Thế nào? Còn muốn im lặng bao lâu nữa hả? Mộ Dung công tử, hay nói Mộ Dung Phục, ngươi đã cầm được trong tay thứ mình cần rồi hả?” Diệp Tiểu Y nhìn đến Mộ Dung Phục cười hỏi.
“Giáo chủ… là ta nhất thời hồ đồ, ta thực sai rồi. Mong giáo chủ tha tội. Mộ Dung Phục ta thực sự chỉ là muốn tìm hiểu một chút võ công của môn phái mà thôi. Mong giáo chủ tha thứ.” Mộ Dung Phục lập tức cầu xin nói. Hiện tại toàn thân bất lực, hắn nhịn.
“Đừng có làm như vậy, thứ ngươi lấy được trong phòng hôm nay. Cứ cầm lấy, ta coi như không biết. Cũng không nhìn thấy ngươi hôm nay. Ta thích những kẻ không từ thủ đoạn để đạt được sức mạnh, nhưng nhớ lấy một điều, Tiêu Dao phái là ta sản nghiệp, bất cứ con chuột nào muốn đào ta góc tường, đều chết cả rồi, lần này là lần thứ nhất cũng là lần cuối cùng. Hai nữ nhân ngươi đem cho ta, ngươi cũng thấy rồi đó. Đừng nghĩ họ sẽ lại làm việc cho ngươi, hay để ta cho họ đâm ngươi một cái? Nhìn bộ mặt đó chắc không cần rồi. Lăn khỏi đây.” Diệp Tiểu Y lười biếng nhìn Mộ Dung Phục đang ướt đẫm mồ hôi nói.
“Đa tạ giáo chủ khai ân.” Mộ Dung Phục đa tạ lập tức muốn đứng dạy rời đi.
“Ta nói là lăn khỏi, không bảo ngươi đi.” Diệp Tiểu Y nhắc nhở.
“Đệ tử rõ ràng.” Mộ Dung Phục nghiến răng tại trên mặt đất bắt đầu lăn ra đại điện, cả đời hắn chưa từng bị khuất nhục như vậy. Kiều Phong, Du Thản Chi, giáo chủ cứ đợi đó, ta sẽ tính sổ với từng kẻ một. Ngày hôm nay thật sự quá đen đủi, mất cả trì lẫn chài, hai đứa con gái phản bội đó. Sớm muộn bị hắn giết chết.
“Giáo chủ đại nhân, ngươi tại sao không giết chết hắn chứ?” A Tử không hiểu mở miệng hỏi.
“Ta là giáo chủ của một đại môn phái, giết chết bọn chúng? Có thể, nhưng như thế sẽ làm cán cân quyền lực mất dần. Người làm chưởng môn phải nhìn xa trông rộng. Kiều Phong khắc có võ công giỏi, Du Thản Chi người đông thế mạnh, Mộ Dung Phục nhà lắm tiền nhiều của, ba cái biến thành vũ lực, lực lượng cùng tài chính. Chi phối lẫn nhau. Ba người này không thể giữ, nhưng cũng chưa thể bỏ. Chúng khắc chế qua lại lẫn nhau, vừa kìm hãm lại vừa cùng phát triển.” Diệp Tiểu Y uống nhẹ chén trà nói.
“Giáo chủ anh minh.” A Bích mở miệng khen ngợi. So với chủ nhân trước Mộ Dung Phục não tàn, cái này chủ tử mới thực sự giỏi hơn rất nhiều, chẳng qua lúc nào cũng đeo mặt nạ, thật sự muốn xem đằng sau mặt nạ. Khiến nàng cũng A Chu đều không nhận rõ.
“Vậy có cần phái thuộc hạ bảo vệ Kiều Phong không? Nô tỳ nghĩ Du Thản Chi sẽ lợi dụng lúc hắn bị thương ra tay.” A Tử cất tiếng hỏi.
“Không cần thiết làm như vậy. Hiện giờ Kiều Phong sống một ngày như muốn chết một ngày, chết so với sống còn vui vẻ, Du Thản Chi cầu còn không được, hiện giờ hắn còn muốn Kiều Phong sống lâu hơn đâu. Vậy nên trừ phi Kiều Phong lấy lại tinh thần, không Du Thản Chi sẽ không làm cái gì quá đáng,.” Diệp Tiểu Y cười lắc tay nói.
“Giáo chủ ngươi đọc được hắn nghĩ gì sao?” A Tử ngạc nhiên.
“Không phải tự nhiên mà ta được làm giáo chủ. Nếu cả thuộc hạ mình đều nhìn không thấu, thì ta đã sớm về nhà cày ruộng rồi. A Chu đâu rồi?” Diệp Tiểu Y mở miệng dò hỏi.
“Nàng đi ra bên ngoài, một lúc vẫn chưa vào. Để ta đi gọi nàng.” A Bích mở miệng nói. A Chu là nàng tỷ muội tốt.
“Để ta đi.” Diệp Tiểu Y cầm theo một chiếc ô lập tức liền đi ra bên ngoài. Lúc này, dưới cơn mưa lạnh A Chu đang dầm mưa nhìn theo Kiều Phong lết từng bước để lại máu thẫm trên đường hòa theo nước mưa. Thời gian cứ thế liền trôi vụt nhanh qua đôi mắt nàng. Tiếng mưa cứ như những giai điệu cay đắng hiện lên trong trái tim nàng.
Nàng vẫn tại đứng tìm mình bao nhiêu lý do. Một lý do nào đó để mình lãng quên những kỷ niệm xưa.
Diệp Tiểu Y mở ra ô bước tới, bên cạnh che lại cho A Chu. Đứng bên cạnh không nói lên nời, hòa theo giá băng trái tim nàng. Cuối cùng làm như vậy là đúng hay là sai?
“Ta không hối hận.” A Chu ngước nhìn Diệp Tiểu Y cắn môi nói.
“Nếu một ngày kia sẽ đến,bao ký ức đã qua lại quay về. Về trong những phút giây những phút giây đã tan đi thật xa như thế. Dù cho bao nhiêu dấu yêu những yêu thương sẽ tàn phai theo gió. Vậy ngươi lại rung động không?” Diệp Tiểu Y ánh mắt nhìn về hướng xa Kiều Phong nói.
“Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.” A Chu lớn tiếng nói liền tại trong Diệp Tiểu Y lòng nhào vào. Cả người đều run lên, nàng đang khóc.
“Khóc lên nữa đi, hôm nay mưa thật nhiều, ta lại coi như không thấy gì.” Diệp Tiểu Y nhắm mắt lại nói. Khi yếu lòng khóc một chút sẽ ổn thôi. Khóc lên nữa đi trong làn mưa ấy, khóc cho đến khi vơi cạn nước mắt.
“Giáo chủ cảm ơn.” A Chu tại trong ngực của Diệp Tiểu Y, nàng hiện giờ chỉ cần một bờ vai, có lẽ là như vậy là đủ.
“Cứ ôm lấy khi không còn nhung nhớ. Nếu như thế vẫn chưa đủ cho bớt đau đớn. Thì cứ như vậy cho đến lúc tạnh mưa, hứa với ta lúc đó hãy cất bước đi không quay lại. Dù tương lai có được định đoạt ngay từ phút ban đầu cũng đừng bao giờ hối hận.” Diệp Tiểu Y ôm chặt lấy A Chu nói.
A Chu gật đầu không nói tiếng nào nước mắt hòa với mưa. Chỉ nghe thấy tiếng âm thah nức nở.
Kiều Phong nhìn lại thấy hai người đang ôm nhau liền đắng chát quay đầu rời đi. Giá như mà hắn và nàng chưa từng gặp rồi quen biết. Nàng với ta đứng chung dưới mưa luôn cùng chung bước. Bước đi với nhau không muốn xa cách, giờ thì xem ra người mơ tưởng kia chỉ hắn thôi mà.
Diệp Tiểu Y nhìn theo hướng Kiều Phong, rốt cuộc thì đoạn nghiệt duyên này cũng đứt. Giọt nước mắt của nàng đang rơi trên mi, ai đó như xa lạ.