Diệp Tiểu Y nhanh chóng trở về mình căn phòng, lúc này chúng nữ đã hồi phục tinh thần. Mặt ai nấy đều đỏ ửng ngồi tại trên bàn thảo luận. Nếu hỏi về vấn đề gì chính là vấn đề luôn phiên “ịch” giáo chủ của chúng ta. Với hiện tại giáo chủ lực tấn công cùng phòng thủ họ có đánh tập thể cũng sẽ đánh không lại. Chi bằng dùng con tốt hi sinh.
“Giáo chủ đã nếm qua mật ngọt tư vị, tối nay e rằng tỷ muội chúng ta chạy không thoát. Hiện tại liền bầu cử người cho giáo chủ thị tẩm đêm nay. ” Khang Mẫn lớn tuổi nhất ở đây cũng là có kinh nghiệm người nói.
Tất cả mọi người nhắm mắt lại, sau đó cùng lúc đếm đến ba đưa tay chỉ về người mình muốn biểu quyết. Cuối cùng liền mở mắt ra xem kết quả.
“Sao… sao lại là ta chứ?” Khang Mẫn nhìn thấy mọi người đều chỉ vào mình liền khiếp sợ nói. Nếu cùng giáo chủ một mình chiến đấu, e rằng mảnh giáp cũng không còn. Nàng không muốn ngày hôm sau không xuống được giường.
“Khang Mẫn tỷ là người lớn nhất đương nhiên muốn làm gương.” A Tử không nghi ngờ gì thành thật nói.
“Đúng vậy, Mẫn tỷ so với chúng ta có kinh nghiệm.” A Bích gật đầu.
“Chúng ta vừa mới trải qua lần đầu tiên, tất nhiên không thể tiếp tục cho giáo chủ hầu hạ.” A Chu cũng tán thành.
“Mẫn tỷ ngươi là người yêu cầu biểu quyết tất nhiên là muốn tiên phong.” Thạch Thanh Lộ đều cười nói. Bốn người các nàng nhưng đều đã gặp qua nhau, Khang Mẫn là vừa mới đến người, tất nhiên sẽ bị chọn.
“Nếu như tối hôm nay ta ngủ tại giáo chủ trên giường mang thai với hắn. Các ngươi chẳng phải rất thiệt thòi sao? Nếu ta sinh ra cho hắn nhi tử nối dõi. Nó chẳng phải sẽ là trưởng tử. Các ngươi nghĩ kỹ sao? Ta nhưng là người không có trinh tiết.” Khang Mẫn khẽ che miệng cười nói. Các ngươi quả thực dám để ta cùng giáo chủ ngủ sao.
Nàng thử qua mùi vị của giáo chủ tuy thèm muốn. Nhưng nàng thực sự cần mạng hơn. Một mình chiến đấu, nàng còn không phải thân tàn ma dại. Với lại giáo chủ đáng sợ như vậy, một mình ở chung một đêm với người chính là ác mộng không ngày đổi rời.
“Hài tử sao?” Chúng nữ có chút lo lắng, sau đó liền rùng mình một cái lắc đầu nhìn đến Khang Mẫn: “Nếu ngươi thực sự sinh được cho giáo chủ trưởng tử. Chúng ta ủng hộ nhiệt tình.”
“Các ngươi thực sự thành tâm ủng hộ.” Khang Mẫn thấy mình bị phản đòn liền sợ ngây người.
“Cứ thử nghĩ một chút chúng ta sẽ cùng giáo chủ ngủ một đêm, đơn thương độc mã. Thực sự là đáng sợ.” Thạch Thanh Lộ lau lau mồ hôi nói.
“Đúng vậy, Mẫn tỷ ngươi cứ thử tưởng tượng xem, giáo chủ xấu xa như vây. Chúng ta chẳng may mang con của người, hắn lại không muốn trẻ con… chắc chắn sẽ bắt chúng ta phá thai. Không cẩn thận còn chính tay mổ bụng chúng ta đem hắn cốt nhục ném ra.” A Tử nghĩ đến đây không khỏi rùng mình. Giáo chủ từ trước đến giờ chưa từng nói qua con cái truyện. Mà chuyện hắn không nói chính là sẽ không xảy ra, còn chuyện xảy ra hắn nói ổn thì mọi chuyện chính là như vậy.
“Đáng sợ như vậy...” Khang Mẫn hai chân đều run cầm cập.
“Cái này thì cũng không chắc cho lắm. Nhưng nếu chúng ta thực mang thai. Có khi nào bị thất sủng sao? Bị hắn ném vào lãnh cung. Hoặc đem bán cho kỹ viện. Giáo chủ nhưng là người rất tàn nhẫn.” A Chu cũng nghĩ một lúc nói. Nô tỳ trong Tiêu Dao cung ai không xinh đẹp. Nếu như nhan sắc tàn phai. Rất có khả năng bị vứt bỏ.
“Đúng vậy ta nghe nói sinh con xong thân hình rất dễ bị biến dạng, huống chi giáo chủ còn chưa muốn nói đến chuyện có nhi tử. Ta từng nghe hắn nói, sự nghiệp thành trước đó, không muốn nói cái gì chuyện gia đình. Có vẻ như hài tử sẽ cản trở hắn, mà cái gì cản trở giáo chủ thì…” A Bích liền nghĩ đến giáo chủ lời nói.
Mấy nữ nhân nghe đến đây tất cả không lạnh mà run.
“Các muội muội, chúng ta hay cùng nhau thị tẩm được sao?” Khang Mẫn đều khổ sở nói.
“Không có ý tứ tối hôm nay chúng ta rất bận.” Chúng nữ lập tức từ chối không thương tiếc. Một mình giáo chủ có thể chiến cả tập đoàn, các nàng không phải thiêu thân. Ngày mai là ai thì không biết, miễn là sống qua hôm nay là đủ rồi.
“Các ngươi đang nói đến ta sao?” Diệp Tiểu Y từ ngoài đi vào có chút nóng giận hỏi. Bộ ta là ác ma sao, cả con của mình cũng không tha. Trong lòng các nàng hắn ác độc vậy hả?
“Giáo chủ đại nhân.” Chúng nữ cả người đều run rẩy khấu kiến giáo chủ, tên giáo chủ này thật sự như hồn ma bất tán, cứ bất thình lình xuất hiện dọa người ta. Điều này khiến các nàng vô cùng sợ hãi, chẳng may nói xấu sau lưng hắn bị phát hiện thực không dám tưởng tượng kết quả.
“Ngày mai ta sẽ cùng với Thanh Lộ rời khỏi Tiêu Dao phái làm một chút việc. Các ngươi cai quản tốt cho ta Tiêu Dao phái rõ ràng sao?” Diệp Tiểu Y cân nhắc nói.
“Giáo chủ ngươi nghĩ tới rời môn phái.” Thạch Thanh Lộ đều sợ ngây người.
“Không phải ngươi nghĩ đi chu du thiên hạ sao? Ta đưa ngươi đi. Lần sau đỡ cần phải trốn tránh, hay là ngươi muốn ở lại môn phái cọ bô, tối đến liền cho ta thị tẩm?” Diệp Tiểu Y cân nhắc hỏi.
“Ta đương nhiên muốn đi. Giáo chủ thực phải đi sao?” Thạch Thanh Lộ chán nản nói. Ngươi lười biếng như vậy. Để ngươi nhấc chân đi thật kỳ lạ. Ta đương nhiên muốn đi, nhưng người khiến ta muốn đi chính là ngươi đó. Đi cùng ngươi có gì khác biệt. Thậm chí còn là ác mộng đêm dài.
“Ngươi nghi ngờ ta.” Diệp Tiểu Y nhướng mày.
“Không có.” Thạch Thanh Lộ lắc đầu.
“Khụ khụ tối nay các ngươi đều ở phòng ta ngủ lại đi.” Diệp Tiểu Y ho khan nói. Khang mẫn nghe vậy lòng như nở hoa, có chết thì cũng có người cùng nàng chết chung.
“Giáo chủ tối nay Khang Mẫn tỷ muốn một mình hầu hạ người.” Chúng nữ lập tức lui lại.
“Ta nói tất cả các ngươi liền là tất cả các ngươi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Giáo chủ chúng ta đến ngày. Không được.” Chúng nữ lập tức phản bác.
“Đến ngày? Vừa mới hãm hiếp bổn giáo chủ, khiến bổn giáo chủ trong sạch thân bị hủy, nói đến là đến được sao? Còn trùng hợp như thế cả đám?” Diệp Tiểu Y có chút nghi ngờ nói. Hắn biết y thuật lừa hắn?
“Giáo chủ cái này cũng không phải muốn là ngừng được.” Chúng nữ xấu hổ nói.
“Vậy cũng được,tối nay ngươi liền...” Diệp Tiểu Y liền cân nhắc các nàng là lần đầu chuyển sang Khang Mẫn nói.
“Giáo chủ thật không tiện, ta vừa hay cũng đến.” Khang Mẫn không biết xấu hổ nói.
“Cả ngươi cũng vậy sao? Thanh Lộ ngươi vừa mới đến ngày tuần trước vừa xong. Đừng nói là lại đến chứ?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Cái này ta… ta… giáo chủ… tối nay ta có chút bận...” Thạch Thanh Lộ khó nói. Trong các nữ tỳ giáo chủ thật chỉ biết ngày nàng đến.
“Bận? Còn việc gì bận hơn bổn giáo chủ sao? Với lại lúc nãy ngươi nói cho ai bắt nạt ngươi cơ nhỉ? Chưa kể hôm trước có kẻ nói ta thích nam nhân, còn nói bổn giáo chủ bị yếu cái gì đó.” Diệp Tiểu Y sờ đến nàng cằm.
“Giáo chủ ta chắc chắn người đó không phải là ta.” Thạch Thanh Lộ không biết xấu hổ chối biến.
“Thật không phải là ngươi hay không? Ngươi biết rõ, bổn giáo chủ cũng biết rõ. Tối nay qua bổn giáo chủ phòng, bổn giáo chủ cưng ngươi.” Diệp Tiểu Y gẩy nàng cằm.
“Mọi người cứu mạng.” Thạch Thanh Lộ hướng ánh mắt đền đồng bọn là chúng nữ. Họ đều quay mặt đi. Thạch Thanh Lộ không khỏi khinh bỉ một cái.
“Không cần cầu cứu họ, tối nay dù ngươi có kêu hét thất thanh, ai cũng không cứu được ngươi.” Diệp Tiểu Y đen tối nói.
“Không… cha mẹ ơi cứu.” Thạch Thanh Lộ đều muốn hét lên. Rốt cuộc kiếp trước nàng nợ giáo chủ cái gì sao?
“Thanh Lộ tỷ, đi mạnh khỏe.” Chúng nữ lập tức chúc mừng lập tức rời khỏi.
“Các ngươi đừng đi, đừng đi… các ngươi...” Thạch Thanh Lộ bất đắc dĩ, giáo chủ sao lại luôn nhắm vào nàng chứ.
“Không thể ngồi chờ chết.” Thạch Thanh Lộ lập tức đầu óc nẩy số chạy ra khỏi phòng.
Bạch… Tiếng cánh cửa phòng bị đạp bay.
“Hết hồn… Thanh Lộ khi nào ngươi mới học được cách gõ cửa hả? Thật giống giáo chủ đại nhân, cánh cửa này lại muốn thay mới.” Tiết Mộ Y hú hồn nói.
“Sư ca tối nay giáo chủ đại nhân bắt ta qua phòng hắn, ngươi mau cho ta thuốc….” Thạch Thanh Lộ lập tức muốn xin thuốc mê.
“Ta hiểu, cầm lấy.” Tiết Mộ Y mặc kệ, lập tức móc trong ống tay áo ra một gói thuốc đưa cho Thạch Thanh Lộ.
“Ta còn chưa có nói là thuốc gì mà?” Thạch Thanh Lộ cầm gói thuốc trong tay thẫn thờ.
“Ngươi là ta sư muội, cánh cửa này đều bị ngươi đạp toang không biết bao nhiêu lần, mỗi lần qua đây muốn cái gì ta còn không rõ sao?” Tiết Mộ Y lườm nguýt.
“Tiết sư ca, thật cảm ơn ngươi. Yên tâm, ta sẽ không nói cho giáo chủ biết thuốc này là ngươi đưa ta.” Thạch Thanh Lộ vỗ ngực đảm bảo.
“Ta còn muốn luyện đan đi ra ngoài đi. Còn có, cố gắng thật tốt. Ta tin tưởng vào ngươi sư muội” Tiết Mộ Y mở miệng nói. Giáo chủ bị bệnh nan y không tự tin về giới tính bản thân. Lại từ chối uống hắn đơn thuốc. Giờ có thể nhờ đến sư muội giúp đỡ, vừa vì nàng hạnh phúc lại vì giáo chủ. Một công đôi việc.
“Sư ca yên tâm, ngươi cũng phải sống thật tốt. Ta đi trước.” Thạch Thanh Lộ cầm chặt gói thuốc bước ra ngoài.
“Ta đương nhiên sẽ sống tốt, cảm giác này sao giống như chia ly quá. Mà hình như ngày mau giáo chủ xuống núi. Có lẽ muội ấy cũng đi cùng.” Tiết Mộ Y gãi gãi đầu xong tiếp tục luyện thuốc.
“Giáo chủ… thiên hạ rộng lớn, ta muốn đi ngắm nhìn một lần. Ngươi có thể đợi ta sao? Lúc đó bên cạnh ngươi có bao nhiêu nữ nhân, có lẽ cũng quên ta rồi. Lúc ta trở về,... có lẽ chỉ là người dưng.” Thạch Thanh Lộ nhìn trong tay gói thuốc không khỏi nước mắt rơi xuống. Nàng đã lựa chọn rời đi, ắt sẽ không hối hận. Giáo chủ đại nhân trước đó rất cô độc, chỉ có mình nàng, hiện giờ đều có nhiều như vậy người bên hắn.
Hẳn sẽ không còn cô đơn nữa, có lẽ người cảm thấy cô đơn còn lại chỉ có nàng. Ở bên giáo chủ, nàng luôn có một thứ cảm giác rất kỳ lạ. Giờ nàng biết rồi, đó là sợ hãi cảm giác. Sợ hãi khi hắn nhiều hơn nữ nhân bên cạnh sẽ quên đi tên nàng. Sợ hãi thứ có được lại mất đi trong vô thức.
Trước khi để mình đau hơn, vẫn là tự mình chạy trốn. Giáo chủ thích nàng ai biết là tạm thời hay nhất thời. Nàng vẫn muốn đẩy giáo chủ ra xa. Mặc dù có tàn nhẫn với giáo chủ cũng tàn nhẫn với nàng, có lẽ như vậy lại tốt hơn cho cả hai.
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Hắc dạ bắt đầu bao phủ cuối chân trời.
“Ngươi đứng đó làm gì đó?” Diệp Tiểu Y nhìn Thạch Thanh Lộ cả người đều thất thần nhìn ra bên ngoài hỏi.
“Đêm nay trăng thật đẹp.” Thạch Thanh Lộ bừng tỉnh lúng túng nói.
“Đêm nay không trăng không gió chỉ có ngân hà treo cao.” Diệp Tiểu Y cười cợt.
“Giáo chủ, đến uống bát canh cho nóng.” Thạch Thanh Lộ đôi tay đều run run, mở ra nấp bình múc đến một chén canh.
“Ừm, canh thật ngon. Ngươi nấu ăn càng lúc càng tốt.” Diệp Tiểu Y không nghi ngờ uống vào cười nói.
“Giáo chủ về sau không uống được canh ta nấu, ngươi sẽ nhớ đến ta chứ?” Thạch Thanh Lộ cúi đầu nhìn Diệp Tiểu Y hỏi.
“Ngươi nói gì vậy, về sau ta muốn ngày nào cũng… đau đầu quá.” Diệp Tiểu Y cảm thấy đau đầu xoa xoa đầu lập tức hai mắt ríp lại nằm xuống trên giường.
Thạch Thanh Lộ hai mắt cô đọng nhìn lên Diệp Tiểu Y, giáo chủ rốt cuộc thì ta vẫn không nghe được câu trả lời của người. Nếu như vung tay áo từ biệt như mây trôi vạn dặm. Liệu người có vạn ngàn nhớ nhung lưu luyến? Nếu như ly biệt là vĩnh viễn biệt ly như xưa nay vẫn thế. Ta thực muốn hỏi một lần, ta đứng thứ mấy trong trái tim kia? Liệu chỉ nói quên giáo chủ có thể quên được ta sao?