Diệp Tiểu Y nhìn trên ngực mình cắm con dao không khỏi sững sờ, cái này không phù hợp tiết tấu nha. Đáng lẽ các nàng phải cảm động, sau đó tình nguyện gả cho hắn chứ? Chẳng lẽ bổn đại gia mị lực thuyên giảm rồi sao? Không thể nào, nhất định là sai lầm ở chỗ nào đó.
“Ta nói ngươi không thấy đau sao?” Lý Thu Thủy nghi ngờ nhìn Diệp Tiểu Y nói. Dao đều đâm vào bên trong hắn liền cả nhíu mày cũng không có một cái.
“A… đau quá… Thu Thủy ngươi tại sao lại như vậy?” Diệp Tiểu Y lập tức liền kêu lên u oán nhìn Lý Thu Thủy..
“Phản ứng cũng quá chậm rồi chứ? Đều đâm một lúc mới cảm thấy đau. Chẳng lẽ đây là hiện tượng rối loạn dây cương. Con dao này nhỏ như vậy, ngươi cũng không chết được chs?” Lý Thu Thủy có chút suy nghĩ.
“Ngươi không biết y học thì đừng có đoán bừa… người ta gọi là rối loạn dây thần kinh, không phải dây cương, ta phương diện này rất bình thường… không nói không nói. Ta đều sắp chết ngươi còn ở đó nói sỏ xiên? Đừng nhìn con dao đó nhỏ nha, chém sắt như chém đậu hũ, đâm một cái là đảm bảo chết liền. Ngươi đâm như vậy, ta mạng đều chết một nửa. Ay da đau quá.” Diệp Tiểu Y trợn mắt nói.
“Không phải ngươi bảo ta xiên ngươi sao? Ngươi nhìn bề ngoài cũng không thấy có giống bị thương là bao? Chẳng lẽ ngươi là trái tim bên trái người? Ngàn năm mới có một người sao? Ngươi không phải nói chém sắt như chém bùn? Sao còn chưa có chết.” Lý Thu Thủy làm bộ mặt vô số tội nói. Ngoài cái này ra nàng không có cách nào giải thích được tại sao hắn còn chưa chết.
“Tiểu Y ngươi không sao chứ?” Lý Thanh Lộ cùng hai nữ nhân khác thì hoàn toàn vô cùng lo lắng, dù tên này có tiện một điểm nhưng cũng không đến nỗi phải giết chết hắn chứ?
”Ngươi thử bị một đâm xem liệu có đau hay không? Cũng may bổn đại gia số tốt, nếu không ta thực sự bị đâm chết.” Diệp Tiểu Y giả bộ đau đớn ôm ngực nói.
“Đợi đã ngươi bị đau bên trái sao lại ôm bên phải chứ?” Lý Thanh Lộ đều sắp khóc nói.
“Á? Đau lộn bên, vừa rồi ta đau quá liền sinh ra cả ảo giác, cứ tưởng qua được một kiếp, ai dè không cứu.. A đau quá. Ta sắp chết rồi. Mình mẩy đều rã rời. Xem ra thức sự sắp chết rồi.” Diệp Tiểu Y lập tức che ngực lại ngã vào Lý Thu Thủy trong lòng nói. Nàng muốn tránh ra nhưng tránh không được liền để hắn ngã trong lòng nàng.
“Ngươi mau tránh ra.” Lý Thu Thủy thấy Diệp Tiểu Y ngã trong lòng mình liền mở miệng nói.
“Tránh cũng phải chết, không tránh cũng phải chết. Vậy thà chết trong vòng tay của người mình yêu không phải là tốt hơn sao?” Diệp Tiểu Y sắc mặt tái nhợt thì thào nói. Hắn cảm thấy diễn kỹ của mình thật sự quá chuyên nghiệp rồi. Chỉ tiếc hai giọt nước mắt không có rơi ra, nếu không thực hoàn mỹ.
“Sắp chết còn muốn tán gái?” Lý Thu Thủy lườm Diệp Tiểu Y nói.
“Không tán, chết xong làm sao tán? Ta làm ma cũng muốn làm một con ma phong lưu. Thu Thủy nói với ta, gả cho ta được sao? Chỉ cần ngươi nói Yes, I do. Từ giờ khắc này ngươi sẽ làm ta nữ nhân. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt.” Diệp Tiểu Y ho khụ khụ nói.
“Nương ngươi mau đồng ý hắn đi, hắn đều sắp chết rồi. To Cu Đa không Diệp Tiểu Y ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần ngươi có thể qua được ải này, ta liền gả cho ngươi.” Lý Thanh Lộ đều gấp sắp khóc nói.
“Ta cũng gả cho ngươi. Ngươi không phải nói ta nợ ngươi ba đứa con sao? Ta cho ngươi sinh chỉ cần ngươi không chết.” Tần Hồng Miên bị điểm huyệt ngồi trên ghế đều nhanh khóc.
“Ta cũng vậy, Diệp lão bản không Diệp lang chỉ cần ngươi còn sống, ta cùng ngươi lập tức thực hiện hôn ước.” Vương Ngữ Yên cùng đỏ mặt nói.
Hồ ly nhỏ nhìn Diệp Tiểu Y liền ngồi tại trên quầy xem kịch vui. Lão ba lại muốn lừa thêm mụ mụ chăm sóc cho nàng.
“Thu Thủy… ngươi còn … chưa đồng ý… khụ khụ… Thu Thủy ngươi gả cho ta được sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Tay cũng bắt đầu run lên sau đó nắm lấy nàng hai cái bánh bao. Cha cha thật mềm, cô nàng này quả thực là cực phẩm trốn nhân gian, bộ ngực này có thực là từng sinh qua nữ nhi sao?
“Ngươi trang cái gì? Đều đâm không có máu, còn nói nhiều như vậy không có chết, bỏ cái tay ngươi ra, không ta giết chết ngươi. Các ngươi còn ở đó khóc, nghĩ bị hắn lừa?” Lý Thu Thủy nếu không bị Diệp Tiểu Y đôi tay heo ăn mặn nhào nặn ngực liền bị cái này diễn kỹ làm cho hồ đồ. Nam nhân này một chút cũng không có bệnh, rõ ràng đang lừa các nàng.
“ y da, ngươi làm gì đạp ta? Ta đều sắp chết rồi. Ngươi không thể nói vài câu cho ta vui vẻ nhắm mắt sao?” Diệp TIểu Y đều xoa xoa mình cái mông bò dạy nói Đau chết lão tử rồi, rõ ràng đều sắp thành công, đôi tay thế nào không kiềm chế được xoa xoa nàng. Thành bại rõ ràng chỉ trong gang tấc.
“Đồ đê tiện, ngươi vậy mà lừa ta?” Lý Thanh Lộ lập tức tỉnh ngộ.
“Đáng chết dế nhũi, ngươi lại dám gạt chúng ta?” Tần Hồng Miên ánh mắt u oán.
“Diệp lang… không Diệp lão bản ngươi là người xấu.” Vương Ngữ Yên có chút tức giận nhìn tới Diệp Tiểu Y.
“Ta không chết các ngươi làm sao rất tức giận rồi? Có phải hay không đều trù ta chết?” Diệp Tiểu Y rút ra cây dao u oán nói.
“Thối nam nhân còn dám nói. Ngươi rốt cuộc thì có bí mật gì? Có liên quan gì đến Thiên Sơn Đồng Mỗ?” Lý Thu Thủy lập tức vào chính chủ đề.
“Nàng là ta đại nương tử, ngươi nếu muốn có thể làm ta tiểu nương tử nha.” Diệp Tiểu Y rút ra ngực con dao ném sang một bên, rót lấy chén trà uống.
“Nam nhân của nàng? Ngụy biện. Ngươi học được Thien Sơn Chiết Mai Thủ của Tiêu Dao phái ta, làm sao có thể là nàng nam nhân.” Lý Thu Thủy nhìn cái này lươn lẹo Diệp Tiểu Y nói.
“Ta nói thật, ngươi không tin cũng chịu. Ta như vậy soái, mị lực kinh người. Tiểu Đồng Đồng không chịu được chính là nói muốn dùng vài môn võ công làm sính lẽ muốn ta cưới nàng nha. Ta nhưng rất tuyệt vọng, đều nói không nhân, nàng đều đưa ta. Còn đem cả cái này ngốc cô nàng cũng lúc nạp cho ta làm thiếp. Ta liền miễn cưỡng nhận chứ sao?” Diệp Tiểu Y lắc đầu thở dài nói. Nếu như Thiên Sơn Đồng Mỗ tại nhất định muốn chém chết cái tiện nam nhân này.
“Ngươi soái sao? Đúng là có chút, nhưng sư tỷ ta là thích sư huynh ta, mị lực ngươi có cao hơn nữa cũng không thể bằng ta sư huynh.” Lý Thu Thủy khinh bỉ ánh mắt nói.
“Nữ nhân ngốc ngươi, nam nhân đó đều xấu như vậy. Đầu bạc não đất, có cái gì đáng xem? Lão tử so với hắn có chỗ nào không bằng. Nữ nhân các ngươi đều nói trên đời nam nhân không tốt, ta ngay trước mắt mà cứ nhìn đâu đâu.” Diệp Tiểu Y lắc đầu thở dài nói.
“Ngươi biết Vô Nhai Tử sư huynh ở đâu? Nói cho ta biết.” Lý Thu Thủy kích động.
“Tại sao phải nói cho ngươi? Ngươi cũng không phải là cái gì của ta.” Diệp Tiểu Y quay mặt sang một bên nói.
“Ngươi nói ra, ta đem Thanh Lộ gả cho ngươi. Còn đồng ý cho ngươi nạp thiếp.” Lý Thu Thủy gấp gáp nói.
“Nàng đồng ý sao?” Diệp Tiểu Y nhìn sang Lý Thanh Lộ cũng là Ngân Xuyên công chúa.
“Nương...” Lý Thanh Lộ đều không tin vào tai mình, cứ thế bị bán ra sao?
”Ngươi bị hắn làm hỏng thân, hiện tại không gả cho hắn còn muốn gả cho ai?” Lý Thu Thủy nhìn Lý Thanh Lộ tức giận nói. Lý Thanh Lộ nghe vậy đều im miệng lại.Nàng quả thực không gả cho hắn liền không gả được ra ngoài. Bị hắn nhìn hết, còn bị thất thân, chưa kể hiện tại danh tiết nàng đều hỏng thành vậy.
“Ngươi còn không nói? Nàng đều đồng ý.” Lý Thu Thủy gấp đến tức giận.
“Được, ta nói. Hắn chết. Đừng nghi ngờ, ta chính mắt nhìn hắn nằm trong quan tài rồi chôn xuống đất.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng thành thật nói.
“Hắn… vậy mà chết… không thể nào. Hắn nội công cao cường, dù có sống hơn trăm năm nữa cũng khó mà chết được.” Lý Thu Thủy đều nước mắt rưng rưng.
“Hắn có mắt như mù, thu tên nghiệt súc làm đệ tử. Bị hại thành khuyết tật, sau đó liền chết.” Diệp Tiểu Y thờ ơ nói.
“Ai giết hắn?” Lý Thu Thủy nắm chặt tay đều sắp chảy máu nói.
“Quan trọng lắm sao?” Diệp Tiểu Y không có ý tứ muốn nói.
“Ngươi… ta đều đem Thanh Lộ gả cho ngươi ngươi còn muốn làm gì?” Lý Thu Thủy tức giận.
“Đương nhiên ta muốn ngươi cũng gả cho ta.” Diệp Tiểu Y mở miệng thành thật nói.
“...” Lý Thu Thủy do dự.
“Ngươi cũng có thể không gả cho ta, nhưng kẻ giết hại ngươi sư huynh vẫn còn sống đó. Ngươi mãi mãi cũng không thể trả thù.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Ngươi là ép ta?” Lý Thu Thủy đập bàn nói.
“Ta không phải ép ngươi, ngươi không thấy ta rất tốt sao? Nói cho ngươi biết, hiện tại trên giang hồ thế lực của ta đủ hùng bá một phương, tính về tiền bạc ta có thể nói không ai hơn ta. Hắc đạo, bạch đạo ta đều có. Chỉ cần ngươi đồng ý, thiên hạ này ta không có thứ gì không mua nổi cho ngươi.” Diệp Tiểu Y dụ dỗ.
“Ngươi muốn bao nuôi ta? Tiểu đệ đệ quả nhiên rất biết cách dụ dỗ phụ nữ.” Lý Thu Thủy cười băng lãnh nói.
“Cũng tàm tạm thôi. Ta từ trước đến giờ đều thật thà như vậy.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Nhưng trò này lỗi thời rồi. Với lại ta không phải nữ nhân hám của.” Lý Thu Thủy khinh bỉ nói.
“Vậy sao? Vậy ngươi có muốn cùng ta kết phu thê sao?” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thu Thủy hỏi.
“Rất tiếc, trong lòng ta chỉ có ta sư huynh, trong mắt ta dù cho một hạt cát cũng không thể dính, xin lỗi. Nếu như ngươi nhất quyết muốn ta, được ta cho ngươi, gả cho ngươi, nhưng sau khi trả thù xong, ta sẽ tự sát, ngươi nghĩ động ta cũng đừng nghĩ. Giờ có thể cho ta biết được ai giết ta sư huynh sao?” Lý Thu Thủy mở miệng tức giân nói.
“Cô ngốc đến như vậy, sư huynh của cô có biết không?” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thu Thủy nói.
“Ngươi nói cái gì chứ?” Lý Thu Thủy tức giận.
“Người ngươi muốn trả thù đã sớm chết, ngươi cũng đừng hỏi ai giết, về sau ngươi sẽ rõ ràng. Sư huynh của ngươi cũng chẳng thích ngươi, bao nhiêu năm nay ngươi cứ như vậy ngốc nghếch, hiện tại hắn đều chết ngươi còn muốn cho hắn trả thù, Thiên Sơn Đồng Mỗ nói ngươi ngốc ta không tin, hiện tại ta tin rồi.” Diệp Tiểu Y lắc lắc đầu nói.
“Không thể nào.” Lý Thu Thủy lắc đầu nói.
“Không tin? Không tin ngươi liền xem đi. Thiên Sơn Đồng Mỗ có phải hay không để ngươi đến gặp ta?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng hỏi.
“Đúng là vậy nhưng mà...” Lý Thu Thủy không tin nói. Chẳng lẽ Thiên Sơn Đồng Mỗ thực không thích sư ca nữa mà thích cái này tiểu tử.
“Ngươi còn không tin? cầm lấy nó xem đi.” Diệp Tiểu Y đưa bức tranh cho Lý Thu Thủy xem.
Lý Thu Thủy kích động mở ra bức tranh. Một cái nữ nhân giống nàng vô cùng hiện ra, nhưng lại có thểm một cái nốt ruồi trên má. Đây chính là tiểu sư muội của nàng. Nhưng năm đó tiểu sư muội đã chết rồi. Không nghĩ tới nàng cố gắng cả đời chỉ là một vật thay thế, khi hắn không cần lại bỏ đi. Còn đề cái gì chữ để nam nhân trước mắt thay hắn chăm sóc các nàng. Vô Nhai Tử a Vô Nhai Tử ngươi khiến ta trở thành người không ra người ma không ra ma, hiện tại cả ta tương lai cũng muốn thay ta quyết đinh, vì cái gì ta phải nghe ngươi.
“Nam nhân các ngươi không có một cái tốt.” Lý Thu Thủy ném mạnh bức tranh quỳ trên mặt đất bắt đầu cười lớn. Sau đó liền ho ra một ngụm máu tươi. Nàng đánh một trận với Thiên Sơn Đồng Mỗ thua liền chạy đến đây, vốn cho là thương thế đã ổn định không ngờ giờ lại bạo phát đi ra.
“Nương… ngươi không sao chứ?” Lý Thanh Lộ lập tức đỡ lấy nàng nói.
“Ta không sao.” Lý Thu Thủy che ngực điều tiết nội thương nói.
“Cô nương ngốc, ngươi vì hắn hi sinh nhiều như vậy có phải ngu ngốc không? Thế nào gả cho ta được chứ?” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thu Thủy nói.
“Ngươi so với hắn còn tệ bạc. Lý Thu Thủy ta đời này không lại cần đến nam nhân.” Lý Thu Thủy căm hận nói. So với Thiên Sơn Đồng Mỗ nàng càng là thê thảm, cố gắng cả đời đều chỉ là vật thay thế, còn Thiên Sơn Đồng Mỗ cái gì cũng không mất. Cảm giác bị lợi dụng, thực rất tức giân.
“Ngươi đừng có nói như vậy, chẳng lẽ vì một cái nam nhân xấu, ngươi lại vơ đũa cả nắm thế sao?” Diệp Tiểu Y tức giận nói.
Lý Thu Thủy ánh mắt băng lãnh không nói gì.
“Ngoài mấy thằng tệ bạc ra còn có cả cầm thú, cùng dâm tặc, đê tiện hèn hạ nữa. Vừa may ta lại có đủ cả, nam nhân xấu như ta không yêu ngươi còn yêu ai? Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu không phải sao?” Diệp Tiểu Y vô liêm sỉ nói.
“Ngươi rất biết nói chuyện khiến người khác tức giận.” Lý Thu Thủy tức giận nói.
“Quá khen rồi. Ngươi lấy ta đi, ta tuy không tốt, không thành thật, yêu ngươi không bằng hắn, không quan tâm ngươi như rất nhiều người quan tâm ngươi, nhưng ta có thể đảm bảo không buông tay ngươi.” Diệp Tiểu Y nắm lấy tay nàng nói. Nữ nhân đau khổ là lúc tốt nhất để mở cửa trái tim, không lúc này bước vào đợi ai vào sao?
“Ta không cần.” Lý Thu Thủy nhìn Diệp Tiểu Y ánh mắt có chút nước liền chạy ra bên ngoài. Nam nhân các ngươi đều là lừa gạt người.
“Các ngươi đợt, ta đi ra bên ngoài.” Diệp Tiểu Y lập tức chạy ra bên ngoài đuổi theo.
“Ngươi còn đuổi theo ta làm cái gì?” Lý Thu Thủy tức giân không quay đầu lại nói. Nàng không muốn để ai thấy nàng khóc.
“Ta chỉ muốn nói xin lỗi.” Diệp Tiểu Y cùi đầu vào vai nàng ôm lấy nàng nói.
“Sao phải xin lỗi, đâu có liên quan đến ngươi.” Lý Thu Thủy không đẩy ra hắn nói. Nàng hiện tại cần một người bên cạnh.
“Tại ta không tốt, không cách nàng làm cho ngươi vui, không cách nào làm ngươi quên. Nào, mắng ta đi, không thì trách móc cũng được mà, đừng có khóc. Vì hắn rơi lệ đáng sao? Ngươi ngốc như vậy sư phụ ngươi có biết không?” Diệp Tiểu Y sờ mặt nàng nói.
“Đáng ghét còn trêu trọc ta. Ngươi trở về đi ta không sao.” Lý Thu Thủy ẩn ra hắn nói.
“Ta đã nói không buông tay ngươi, ta tuy là nam nhân xấu, nhưng tốt xấu vẫn là nam nhân. Nói được đương nhiên muốn làm được. Không ta ra ngoài sao muốn tán gái nữa?‘ Diệp Tiểu Y ôm chặt nàng nói.
“Đừng có tốt với ta như vậy, ta đã quyết định rời xa mọi thứ. Từ nay không trở về nữa, ngươi đừng tốt với ta, ta sợ ta sẽ không rời đi được. Ngươi đa tình như vậy sẽ sớm quên ta thôi.” Lý Thu Thủy lắc đầu nói
“Ta mặc kệ, nam nhân khác không cần ngươi, ta cần ngươi, nam nhân khác không tốt với ngươi, ta tốt với ngươi. Nam nhân khác không muốn ngươi, ta muốn ngươi, nam nhân không nhìn ngươi, ta một mình nhìn ngươi.Ai nói ngươi xấu ta đánh kẻ đó, ai nói ngươi ngốc, ta đập chết hắn, đời này chỉ để ta đến khi dễ nói ngươi ngốc ngươi xấu được sao?” Diêp Tiểu Y nhìn nàng chân tâm nói.
“Ta không cần ngươi thương hại ta.” Lý Thu Thủy nhìn hắn nói.
“Ngươi không cần ta thương ngươi, nhưng ta lại cần ngươi thương ta.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói.
“Đừng nói nữa, ta không nghe. Thực ra… ta biết rõ ngươi rất nhiều nữ nhân, ta sợ không đủ can đảm để chia sẻ ngươi với người khác.” Lý Thu Thủy lắc đầu cười khổ nói.
“Nếu ta nói cho ngươi biết ta không thể thiếu ngươi, ngươi có tin ta hay không?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng hỏi.
“Ta...” Lý Thu Thủy nhìn Diệp Tiểu Y có chút dung động.
“Ngươi có thể vì ta, nếu như không cần sự thương hại, thì cho ta đi, thương hại ta đừng rời bỏ ta được không?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng nói.
“Đừng nói nữa, ta không muốn nghe. Chúng ta có thể làm bằng hữu không phải sao? Tại sao phải ép ta.” Lý Thu Thủy lắc đầu nói.
“Làm bằng hữu? Ngươi biết không càng lúc ta càng cảm thấy chán ghét cái bằng hữu danh tự này. Lúc ngươi bước vào quán ta nghĩ trước tiên làm ngươi bằng hữu sẽ rất vui, chớp mắt cái lòng người tham vô đáy, ta lại nhận ra ta bắt đầu chán ghét cái này danh từ.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Ngươi nói cái gì đó.” Lý Thu Thủy thấy Diệp Tiểu Y bước đến gần mình lập tức có chút sợ hãi bản năng.
“Tiểu Thủy Thủy ngươi có ba giây để tát vào mặt của ta.” Diệp Tiểu Y đè ra nàng bắt đầu hôn lên nàng môi sau đó liền thả ra.
“Ngươi… ngươi...” Lý Thu Thủy ấp úng. Nam nhân này… vừa hôn nàng… rất ôn nhu…
“3”
“2”
“1”
“A… Diệp Tiểu Y ngươi làm cái gì vậy chứ?” Lý Thu Thủy cũng tỉnh hồn lại.
“Ngươi không tát ta, tức là chấp nhận ta hôn ngươi. Bắt đầu từ giây phút này, dù cả thế giới quay lưng lại với ngươi, ta cũng sẽ không. Tiểu Thủy Thủy gả cho ta đi.” Diệp Tiểu Y cầm lên nàng cằm tiếp tục hôn đi xuống bên dưới.
Lý Thu Thủy ánh mắt cũng dần dần từ băng lãnh chuyển thành ôn nhu, đôi tay cũng vòng qua cái này nam nhân cái cổ. Có lẽ nàng sai khi lựa chọn cái này nam nhân, nhưng kệ thôi. Nàng đã sai một lần khi chọn Vô Nhai Tử, nếu lần này tiếp tục sai, thì cứ để… nàng sai xuống bên dưới. Dù sao có thứ để đánh mất còn hơn là không còn lại thứ gì. Ít nhất hiện tại vẫn có một người cùng nàng sai không phải sao?