Cùng các nữ nô đùa đều đã sớm chán, Diệp Tiểu Y bắt đầu nấu ăn cho các nàng. Từng món ăn bắt đầu bầy lên trên đĩa được bê ra bên ngoài.
“Nào, các vị thê tử đến thưởng thức tướng công các ngươi làm bếp tay nghề.” Diệp Tiểu Y bày các món ăn lên bàn nói.
“Có ăn rồi? Không nghĩ tới ngươi cũng thực có cái tài năng này.” Lý Thu Thủy nhìn đồ ăn thơm tại trên bàn phát ra mùi hương mê người không khỏi đối với Diệp Tiểu Y cái này lưu manh có cái khác nhìn nhan.
“Còn không nghĩ tướng công của các ngươi là ai? Có phải rất lợi hại không? Biết ta nấu ăn giỏi như vậy từ đâu đến sao?” Diệp Tiểu Y tự luyến nói.
“Ngươi có phải nếm nhiều món ăn trong thiên hạ, hoặc có danh sư truyền thụ sao?” Lý Thanh Lộ tay gắp đồ ăn liên tục cho vào miệng phồng lên nói.
“Không phải.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Đừng nói là tài năng thiên bẩm chứ?” Lý Thu Thủy khinh bỉ, cái này nam nhân quá tự luyến.
“Vẫn là Tiểu Thủy Thủy thông minh, nhưng rất tiếc đó chỉ là một phần.” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thu Thủy nói.
”Ngươi còn gọi ta Tiểu Thủy Thủy ta liền đánh ngươi có tin không?” Lý Thu Thủy đỏ mặt nhìn xung quanh tức giận nói. Nàng đều có thể làm bà nội các nữ nhân ở đây, bị gọi như vậy quá ngượng ngùng.
“Được, Tiểu Thủy Thủy, có muốn ta gọi ngươi tiểu nương tử, hay là gọi ngươi Tiểu Yêu Yêu.” Diệp Tiểu Y lầy lội nói.
Lý Thu Thủy dứt khoát bỏ mặc hắn, tiếp tục ăn cơm. Đồ ăn này thực ăn quá tốt, không chỉ mùi vị, còn cả công dụng cũng kinh người không thể tin tưởng.
“Tiểu Y ngươi nói một chút ngươi rốt cuộc là thế nào có được cái này tài năng nha.” Tần Hồng Miên tò mò nói.
“Ngươi không giận ta vừa rồi khiến ngươi...” Diệp Tiểu Y nhìn Tần Hồng Miên mở miệng hỏi. Từ nãy giờ Vương Ngữ Yên cùng Tần Hồng Miên hai nàng đều bơ hắn không nói một câu, chỉ có mỹ thực mới khiến các nàng như vậy thoải mái tiếp cân hắn. Quả nhiên chim chết vì mồi, đàn bà chết vì ăn.
“Ngươi trả lời, ta không giận ngươi nữa.” Tần Hồng Miên mặt đều phát hồng.
“Nhưng có người không nói sẽ không giận ta nha.” Diệp Tiểu Y nhìn sang Vương Ngữ Yên chờ đợi nàng.
“Ta vốn không có hơi đi giận lão bản ngươi.” Vương Ngữ Yên không để ý Diệp Tiểu Y nói.
“Đều gọi ta là lão bản, rõ ràng là giận ta. Đến hai các ngươi gọi hai tiếng tướng công tốt, tướng tốt, hảo tướng công. Ta lập tức nói cho các ngươi bí quyết nấu ăn của ta.” Diệp Tiểu Y nhìn hai nàng nói.
Tần Hồng Miên cùng Vương Ngữ Yên đều khinh bỉ một cái “Lão bản ngươi cứ ở đó mà mơ đi, có chết chúng ta cũng không gọi ngươi hảo tướng công.”
“Các ngươi không muốn gọi ta là gì?” Diệp Tiểu Y ngu ngốc hỏi.
“Hảo Tướng Công.” Hai nữ theo bản năng trả lời.
“Tốt, hảo thê tử.” Diệp Tiểu Y nhìn hai nàng nói.
“Ngươi lừa chúng ta?” Tần Hồng Miên tức giân, Vương Ngữ Yên e thẹn đỏ mặt cúi đầu ăn không nói gì.
“Ta lừa các ngươi cái gì?” Diệp Tiểu Y thắc mắc.
“Lừa chúng ta gọi ngươi hảo tướng công.” Tần Hồng Miên giận dữ nói.
“Gọi cái gì cơ?” Diệp Tiểu Y ngoáy ngoáy lỗ tai giả điếc.
“Hảo tướng công, ngươi điếc a.” Tần Hồng Miên đều thét lên nói.
“Tốt, hảo thê tử. Yên tâm, hảo tướng công của ngươi không có điếc.” Diệp Tiểu Y vuốt cằm cưng nàng một cái nói.
“Tức chết ta, không để ý đến ngươi.” Tần Hồng Miên biết mình lại bị lừa liền ngồi xuống bàn tiếp tục ăn cơm không để ý đến.
“Hai người cũng gọi ngươi hảo tướng công, ngươi còn không trả lời họ?” Lý Thanh Lộ chờ mong nói. Tứ nữ cũng ngẩng tai lên lắng nghe Diệp Tiểu Y trả lời.
“Ta đương nhiên sẽ trả lời rồi. Bí quyết của ta chính là… các ngươi.” Diệp Tiểu Y nhìn bốn người nói.
“Chúng ta? Diệp Tiểu Y ngươi mở cái gì trò đùa? Còn muốn đùa nghịch chúng ta?” Tứ nữ có chút tức giận, để hắn chiếm tiện nghi một hồi, hiện tại cái gì cũng không có.
“Ta nói thật, các ngươi lại không tin.” Diệp Tiểu Y giả một bộ thở dài bất đắc dĩ nói.
“Ngươi nói thật? Vậy ngươi nói bí quyết là chúng ta, ngươi nói rõ ra một chút, ngươi không nói được, đừng trách bọn ta bơ ngươi.” Tứ nữ liền khinh bỉ nhìn Diệp Tiểu Y. Rõ ràng là muốn trêu đùa các nàng, xem hắn có thể giải thích ra cái gì.
“Các ngươi nhìn một chút xem, thực tại là một ví dụ điển hình.” Diệp Tiểu Y chỉ bàn ăn mở miệng nói.
Chúng nữ nhìn lên bàn ăn không hiểu ý. “Vậy là có ý gì?”
“Các ngươi ngốc như vậy, ba mẹ các ngươi có biết không? À mà chắc không biết đâu, không ngốc vậy đã không bị ta lừa về làm nương tử. Nhưng ta không trách các ngươi, đâu phải ai cũng có thể hoàn hảo như ta chứ. Không cần ghen tỵ với ta.” Diệp Tiểu Y thở dài bất lực nói.
“...” Chúng nữ có chút im lặng, nam nhân này quá tự luyến.
“Khụ khụ… được rồi, ta giải thích cho các ngươi. Các ngươi xem, bốn cái nữ nhân, bốt cái miệng đều chỉ biết ăn. Một cái cũng không biết nấu ăn, ta cưới các ngươi về nhà, không biết vào bếp nấu ăn, có mà chết đói cả lũ à? Ta thực sự rất tuyệt vọng. Hoàn cảnh đưa đẩy khiến ta trở thành như vậy nha. Nhà người ta có thể ăn cơm nương tử nấu, còn nhà mình chỉ có thể nấu nương tử ăn.” Diệp Tiểu Y lắc đầu tự tội nghiệp bản thân nói.
“Ai nói chúng ta không biết nấu ăn?... Chúng ta chẳng qua… nấu không ngon thôi.” Chúng nữ có chút đỏ mặt nói. Hắn nói là thật, các nàng quả thật không biết nấu ăn qua. Một cái công chúa, một cái nữ vương, một cái tiểu thư, một cái giang hồ hiệp nữ đừng nói nấu ăn cái xong với cái chảo còn không phân biệt được.
“Được, ta nói Hồng Miên lần đầu ngươi muốn vào bếp phụ ta nấu ăn, ngươi đun cạn bảy xong nước và chưa nấu xong một bát mì, đun nước khó lắm sao?” Diệp Tiểu Y nhìn Tần Hồng Miên hỏi.
“Cái này còn không phải tại ngươi không chịu đun sao? Rõ ràng là ngươi bảo ta đun, liền không nói cho ta khi nào nó sôi.” Tần Hồng Miên đỏ mặt nói.
“Được lỗi của ta không nói nước nóng lên là đã sôi, vậy Ngữ Yên, lần đầu ngươi vào bếp làm cháy bốn cái chảo, và sản phẩm là một cục than. Ta thực đến giờ vẫn còn suy ngẫm ngươi nấu đó là than hay là món gì? Nếu không phải nhà bếp ta làm tốt, nếu không ngươi đem nhà đều cho vào chảo thiêu rụi. Còn chưa tính ngươi cho con cá sống nguyên vào chảo cho nó hát bài cá vàng tung tăng trong chảo mỡ sao?” Diệp Tiểu Y nhìn Vương Ngữ Yên nói.
“Đó rõ ràng là cá rán, mọi khi ở nhà ta đều thấy nhà bếp cho cá vào chảo như vậy. Với lại còn không phải lão bản ngươi sao? Đưa ta con cá sống, đưa con cá chết không được sao? Còn về nó cháy không phải tại ngươi nói ta rán thịt vẫn còn sống? Tuy nó nhìn không đẹp lắm ít nhất nó cũng đã chín.” Vương Ngữ Yên đỏ mặt nói.
“Vẫn là tại ta? Các ngươi rõ ràng đòi nấu, còn đảm bảo nấu ra món ăn, hiện tại lại trách tại ta? Còn nói chín? Rõ ràng là hóa thành than đá được không? Được không trách các ngươi, Thanh Lộ cùng Thu Thủy chắc cả cái bếp hình dạng thế nào đều nhớ không rõ đi?” Diệp Tiểu Y nhìn hai người còn lại hỏi.
“Ngươi đừng nói như vậy, tuy chúng ta ở trong hoàng tộc, nhưng nhà bếp hình dạng như thế nào chúng ta thế nào lại không biết.” Hai nữ lập tức phản ứng nói.
“Vậy đây là cái gì?” Diệp Tiểu Y cầm lên một cái chảo.
“Nó… là cái xoong… đúng không? Ta biết, chúng ta rất thông minh.” Lý Thu Thủy đoán.
“Các ngươi quả thực rất thông minh. Còn đây là cái gì?” Diệp Tiểu Y giơ tiếp một cái xoong lên
“Cái này … chắc là cái thùng nước? Không phải sao? A ta biết rồi, nó là cái chảo, vừa rồi là ta cố tình nói sai thử ngươi. Ta biết ta rất thông minh.” Lý Thu Thủy tự tin nói. Là quân vương một nước quả nhiên không có thứ gì qua được nàng tuệ nhãn.
“Ngươi rất thông minh, nữ vương tuệ nhãn quả nhiên khác người.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng giơ lên một ngón tay nói.
“Khụ khụ… xin lỗi nhưng hai người nói sai rồi.” Tần Hồng Miên cùng Vương Ngữ Yên hai người đều đỏ mặt nói. Lý Thu Thủy cùng Lý Thanh Lộ đều không nói gì đỏ mặt cúi đầu.
“Hiện tại biết tại sao ta nấu ăn ngon như vậy rồi chứ?” Diệp Tiểu Y nhìn tứ nữ hỏi.
Bốn người không nói gì chỉ gật gật cái đầu.
“Ôi số ta thật là khổ mà.” Diệp Tiểu Y thở dài nói.
“Ngươi khổ cái gì? Chúng ta về sau cho ngươi sinh con mang nặng đẻ đau, còn giúp ngươi giải tỏa trong ngươi bức xúc hằng đêm, về sau còn giúp ngươi nuôi dậy con cái, hiện tại có nấu ăn cho chúng ta ăn liền kêu khổ?” Tứ nữ không khỏi khinh thường một cái, cái này nam nhân làm sao như vậy hẹp hòi. Không phải không biết nấu ăn sao? Làm như chúng ta làm ăn bám ngươi không bằng. Quả thực là đang ăn bám ngươi.
“Này này, nói cho rõ một chút, hằng đêm các ngươi đều là để ta giúp các ngươi sung sướng, thế nào lại là giúp ta giải tiết rồi. Nam nhân nha, thật sự không công bằng, để cho nữ nhân chơi còn mang tội hiếp dâm. Thật sự quá không công bằng. Hằng đêm bị các ngươi vắt kiệt, ta nhưng rất tuyệt vọng. Còn muốn cho ta nuôi dậy con cái? Cái này liền không cần, để các ngươi nuôi dạy con cái? các ngươi đều ngốc như vậy di truyền cho ta Diệp gia con cháu thì sao?” Diệp Tiểu Y liền làm một bộ dạng tuyệt vọng nói.
“...” Tứ nữ liền im lặng, các nàng lần đầu tiên thấy loại vô sỉ như vậy nam nhân.
“Được rồi, không nói ta đến ăn cơm. Từ nãy đến giờ đều chưa có tý đồ ăn nào vào bụng.” Diệp Tiểu Y sau khi kể khổ ngồi xuống bàn tính ăn cơm. Sau đó liền đứng hình một hồi.
“Tiểu Y ăn cơm vui vẻ, ta đi nghỉ trước… ợ...” Lý Thu Thủy cùng Lý Thanh Lộ về phòng.
“Lão bản, ngươi ăn từ từ đừng nghẹn, chúng ta đi nghỉ một hồi.” Tần Hồng Miên cùng Vương Ngữ Yên cũng chạy sớm.
Diệp Tiểu Y nhìn trên bàn còn sót lại một cái cọng rau không khỏi có chút cảm giác muốn khóc. Mấy cái nữ nhân này bụng các ngươi là làm từ dạ dày heo sao? Ta đã nấu dư tám phần ăn các ngươi liền chỉ để lại cho ta cọng rau muống xào, còn ăn từ từ kẻo nghẹn, ta đều sắp nghẹn chết rồi. Hắn cảm thấy nuôi đám nữ nhân này hắn thực sự rất nhanh phá sản.
Gắp lên cọng rau, Diệp Tiểu Y nghĩ chuẩn bị ăn lúc liền không cẩn thận từ trên tầng một tiếng hắt xì văng vào hắn miếng rau.
“Không có ý tứ, tiểu đệ đệ, ta muốn đi cái tiểu tiện. Không ngờ lại hắt xì vào ngươi miếng rau, vẫn là ăn miếng khác nha. Ăn từ từ, đừng ngại.” Lý Thu Thủy xoa xoa cái mũi của mình nói.
“Ta không có ngại.” Diệp Tiểu Y nhìn Lý Thu Thủy muốn hiếp nàng xúc động, lão tử tối nay không có đồ ăn liền muốn ăn ngươi nha.
“ y, Tiểu đệ đệ ngươi muốn làm gì nha? A, Đồng Mỗ sư tỷ ngươi đến.” Lý Thu Thủy lập tức dương đông kích tây chạy về phòng.
“Không sao còn có cơm.” Diệp Tiểu Y an ủi mình quay sang nồi cơm trắng, dù là cơm trắng cũng sẽ rất ngon.
“Ợ…” một tiếng động vang lên khiến hắn càng thêm tuyệt vọng. Một cái mông vẫy vẫy cái đuôi mập mạp trắng trẻo nằm trong nồi cơm vỗ vỗ bụng thỏa mãn.
“Bạch cẩu, ta đều nấu cho ngươi ăn, hiện tại liền cả cơm trắng cũng không lưu lại cho ta? Nuôi ngươi quả nhiên là cái bạch nhãn lang.” Diệp Tiểu Y lập tức nhìn nồi cơm không còn tý đồ ăn nào có khóc lên xúc động, nữ nhân hắn khi dễ hắn thì thôi, hiện tại cả vật nuôi cũng khi dễ hắn, hắn quả thực vô cùng đáng thương.
“Vẫn là nghĩ nấu mì ăn.” Diệp Tiểu Y lẩm bậm tính toán nấu một cái bát mì ăn. Hắn cũng không thể tính toán với một con vật được.
“Ô, tiểu đệ đệ ngươi nghĩ nấu mì sao? Cho ta một bát đến nha.” Lý Thu Thủy mở miệng nói.
“Tiểu Y ta cũng muốn một bát.” Lý Thanh Lộ cũng từ trên tầng vọt xuống.
“Không được, Diệp Tiểu Y ngươi mau nấu cho ta một bát, ngươi không thể ăn mảnh một mình.” Tần Hồng Miên cũng xông xáo.
“Lão bản ngươi nấu cho bọn họ không thể bất công không cho ta phải không?” Vương Ngữ Yên đỏ mặt e thẹn nói.
“...” Diệp Tiểu Y có chút im lặng, bốn cái nữ nhân này nghe đến ăn đều như vậy không cần mặt sao?
“Các ngươi muốn ăn liền lăn vào bếp nấu nha.” Diệp Tiểu Y nhìn tứ nữ nói.
“Ngươi biết rõ ràng chúng ta không biết nấu ăn mà? Nếu ngươi không ngại chúng ta đem cái tiệm ăn này thiêu, chúng ta không ngại thử.” Tứ nữ uy hiếp nói.
“Được, ta làm. Các ngươi giỏi, đợi đó, một lát liền có mì.” Diệp Tiểu Y liền thở dài lắc đầu nói.
“Ta biết ngươi là tốt nhất.” Tứ nữ không keo kiệt mỗi người cho hắn một cái nụ hôn lên má cổ vũ.
“Cái này không sai biệt động lực.” Diệp Tiểu Y lập tức phấn trấn nói.
Một lát sau, tứ nữ cùng Diệp Tiểu Y liền ăn xong mì để lại bát lên bàn.
“Thật no quá… Tiểu Y ngươi quả thật là thiên tài. Từ nay về sau ngươi phải nấu cho chúng ta ăn.” Tứ nữ quyết định nói.
“Cái này ta nhưng không đồng ý.” Diệp Tiểu Y muốn phản đối.
“Phản đối vô hiệu lực. Chúng ta nếu gầy đi tẹo nào tìm ngươi tính sổ.” Tứ nữ ngang ngược.
“...” Diệp Tiểu Y có một chút im lặng, hắn cảm thấy tương lai có chút đen tối.
“Vậy ta đều nấu ăn cho các ngươi xong, hiện tại đống bát đũa này các ngươi vẫn là...” Diệp Tiểu Y nhìn bát đũa vừa ăn cùng mấy bát mì nhìn các nàng muốn nói… thì hiện tại đừng nói bóng dáng các nàng liền cả không gian phảng phất dường như các nàng chưa từng đến phòng ăn này vậy.
“Mệnh ta thật khổ nha, hiện tại cuối cùng cũng biết rõ tại sao hoàng thượng mỹ nữ ba ngàn lại như vậy không vui rồi.” Diệp Tiểu Y không khỏi thở dài nhìn đống bát đũa. Để cho các nàng rửa không vỡ mới là lạ, vẫn là tự túc đi. Trông chờ vào các nàng, là điều ngu ngốc nhất hắn mới làm.
Dọn dẹp xong đống đồ ăn, Diệp Tiểu Y nhìn đến trên bàn nhiều hơn một cái đồ vật bản đồ hiện ra Tây Hạ quốc, đây không phải là máy dịch chuyển sao? Hiện tại mới nhớ ra nha, nơi này là…. Mạn Đà Sơn Trang? Hình như cũng nên đưa Vương Ngữ Yên về nhà rồi thì phải, ngoài ra cũng nên để Lý Thu Thủy gặp lại Lý Thanh La nha. Lúc đó hắn nhất định để ba thế hệ trên cùng một giường, hưởng tề nhân chi phúc… hắc hắc… hỏi thiên hạ có mấy ai.
Tứ nữ lúc này còn không biết ăn no ngủ say, nhà hàng tại trên Tây Hạ nước vô cớ biến mất, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Lúc này Thiên Sơn Đồng Mỗ cũng loạn lên.
“Các ngươi nói cái gì? Nhà hàng không thấy, tìm cho ta tìm, nếu không tìm thấy, các ngươi cũng không muốn về.” Thiên Sơn Đồng Mỗ nóng ruột đập bàn nhìn tứ nữ nói.
Tứ nữ xinh đẹp nhìn giống nhau vô cùng khó bề phân biệt không khỏi quỳ trên mặt đất tuân lệnh. Sau đó liền rời khỏi đây.
“Lý Thu Thủy nếu ngươi dám giở trò gì ta không tha cho ngươi.” Thiên Sơn Đồng Mỗ không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.