Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 544

Diệp Thần ánh mắt có chút chán ghét nhìn về phía Huyền Tâm cô nàng đang cầm súng chỉ xung quanh không cho người tiến lên. Cái cô nàng ngốc này, rốt cuộc không thấy nguy hiểm hay sao mà lao vô, nếu như không phải hắn ngăn lại kịp thời, bọn đàn em của hắn nổ súng, ngươi còn sống được hay sao?

“Tất cả các ngươi đều hạ súng xuống, nếu không hôm nay toàn bộ đều theo ta về đồn lập biên bản. Hiện tại ta nghi ngờ các ngươi sử dụng súng cùng tàng trữ trái phép. Đề nghị giao ra giấy tờ.” Huyền Tâm cầm súng nghiêm khắc nhìn xung quanh nói.

“Ta nói cô em, ngươi đánh giá mình quá cao rồi. Ở nơi này, pháp luật không đến được, cũng làm chủ không tới.” Ác Phi Long một bộ mặt khinh thường nói. Nếu không phải có “Bố già” tại, ngươi cho rằng ngươi có thể lớn lối. Nữ nhân quả nhiên ngực to mà không có não tồn tại.

“Ngươi muốn phạm pháp hay sao?” Huyền Tâm cảnh hoa tức giận nói.

“Ta chính là muốn phạm pháp. Làm sao? Ngươi muốn bắt ta về đồn sao? Các anh em ngươi xem nàng kìa, muốn bắt lão tử về đồn? Ha ha… không biết lượng sức mình.” Ác Phi Long chỉ Huyền Tâm lớn tiếng cười nhạo nói. Những người xung quanh cũng lớn tiếng cười.

Pằng… tiếng súng nổ ra. Xung quanh đều im lặng, cô nàng này lại dám nổ súng đe dọa họ, chán sống?

“Các ngươi đừng coi thường pháp luật. Ai dám không tuân thủ pháp luật, biết pháp phạm pháp, ta có quyền nổ súng. Đông Phương gia ngày hôm nay động thủ đánh người tuy sai, cũng phải theo ta về chịu pháp luật trừng phạt, các ngươi không có quyền tự ý ra tay.” Huyền Tâm cảnh hoa cảnh cáo nói.

“Hừ, pháp luật chó má. Nó là do người có quyền có tiền viết ra, đương nhiên là để bảo vệ những người như thế gia đây. Huyền Tâm cảnh hoa, ngươi cho rằng những người đang đứng trước mặt ngươi là ai vậy? Là công dân tốt, hay vẫn là thần thánh.” Diệp Thần hút điếu thuốc bước lên nhìn Huyền Tâm đầy lạnh lùng nói.

“Các ngươi đều là người, là người liền muốn tuôn thủ pháp luật. Chúng ta sống và làm việc theo pháp luật. Phạm pháp là sai.” Huyền Tâm nhìn Diệp Thần kiên định mình lý trí nói.

“Ta nhổ, Huyền Tâm cảnh hoa. Đó là ngươi thế giới, chúng ta là kẻ nằm dưới thế giới ngầm. Ở nơi này, sống chết có số, giàu sang do trời. Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, pháp luật chỉ có một là luật rừng. Hắn muốn giết ta, ngày hôm nay ta muốn diệt Đông Phương đạp thế gia, hợp tình hợp lý.” Diệp Thần chỉ vào Đông Phương gia nhóm người nói.

“Ngươi điên rồi. Mạng người đối với ngươi rẻ mạt như vậy sao?” Huyền Tâm tức giận nhìn Diệp Thần nói.

“Từ trước đến giờ mạng người có đắt giá qua bao giờ sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh đám người hỏi.

“Không có.” Đám đàn em Diệp Thần cũng đáp trả. Nói đùa, có biết một ngày họ đi đâm thuê chém mướn bao nhiêu người không? Có biết năm đó ở Ác Nhân Cốc họ giết qua bao nhiêu người? Chỉ cần ngươi có gan có đủ khả năng thì mạng người chưa bao giờ rẻ đến vậy.

“Ngươi thấy đó, không hề đắt.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm cảnh hoa nói.

“Ngươi điên rồi. Không nói với ngươi, ta phải làm việc. Đông Phương lão gia tử mời ngươi cùng người nhà theo ta về đồn giải quyết.” Huyền Tâm muốn kéo Đông Phương gia người rời đi. Chỉ cần như vậy, việc này liền giải quyết. Nàng cũng làm tròn nghĩa vụ.

“Huyền cảnh hoa nói rất đúng, chúng ta phạm tội cũng nên có pháp luật trừng trị. Chúng ta Đông Phương gia tuyệt đối giảng đạo lý, đồng ý toàn bộ theo người về đồn lấy lời khai.” Đông Phương Thành thân là gia chủ đứng ra nham hiểm nói. Hừ, đến sở cảnh sát ai dám lưu lại Đông Phương gia người. Đến lúc đó họ liền an toàn tìm cách trả thù.

“Các anh em nghe lệnh, hôm nay ta muốn lưu toàn bộ người Đông Phương gia ở lại trốn này. Một con chó của Đông Phương gia cũng không để xổng, các ngươi làm được hay không?” Diệp Thần hét lớn tiếng nói.

“Bố già ra lệnh, chúng ta tuyệt đối làm đến.” Đám đệ lập tức hò hét đảm bảo cầm súng đưa lên hô hào.

“Diệp Thần ngươi rốt cuộc muốn giết bao nhiêu người mới vừa lòng?” Huyền Tâm cảnh hoa nhìn xung quanh khí thế không khỏi cắn răng nói.

“Ta không giết người, những thứ ta muốn giết đều là súc vật. Từ lúc ta muốn chúng chết, thì chúng không còn được tính là con người nữa rồi.” Diệp Thần lạnh lùng nói.

“Họ là con người không phải súc vật.” Huyền Tâm tức giận nói.

“Trong mắt ta thì đều như nhau cả. Với lại, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bỏ qua cho bọn chúng, vậy ai bỏ qua cho ta? Lão tử không ngại trả thù, nhưng người bên cạnh ta, không phải thời thời khắc khắc có thể bảo hộ họ an toàn. Hôm nay, ta thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.” Diệp Thần nhún vai trả lời.

“Họ phạm lỗi đã có pháp luật trừng phạt, với lại Đông Phương gia tuyệt đối sẽ không trả thù.” Huyền Tâm cảnh hoa mở miệng khuyên giải.

“Ngươi có thể bảo đảm được sao? Khi xảy ra chuyện, ngươi gánh tránh nghiệm?” Diệp Thần khinh bỉ nhìn nàng nói.

“Ta…” Huyền Tâm ấp úng nàng không biết nói thế nào.

“Diệp Thiếu, Đông Phương gia tuyệt đối không trả thù ngươi, cũng như động đến ngươi người. Ta lấy mạng già này bảo đảm.” Đông Phương lão gia tử lập tức bảo đảm nói. Hiện tại, muốn qua kiếp nạn này chỉ có thể dựa vào trước mặt nữ cảnh sát này. Hắn nhìn ra Diệp tiểu tử này đối với cô gái này có chút quan hệ không rõ ràng, với cái nhìn của hắn, vị thiếu niên thần bí này ai dám cản hắn đường đã sớm bị hắn nã một phát đạn vào đầu, còn đâu thời gian ở đó nói chuyện.

“Ngươi xem Đông Phương lão gia tử cũng đảm bảo.” Huyền Tâm lập tức hào hứng nói.

“Lời nói gió bay, ta tuyệt đối không tha cho họ. Một người cũng không thể. Cho ta là kẻ ngốc.” Diệp Thần làm thế nào tin mấy cái lão già này quỷ lời nói.

“Coi như nể mặt ta, cho qua chuyện này đi.” Huyền Tâm cảnh hoa cầu xin nói.

“Nể mặt ngươi? Tại sao phải nể mặt ngươi? Huyền cảnh hoa ngươi nợ ta ba lần. Ta còn cứu ngươi không chỉ một lần. Ngươi lấy cái gì tư cách kêu ta bỏ qua? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Là cái gì của ta mà muốn ta nể mặt? Hiện tại ngươi có thể hoàn hảo đứng tại đây là vì ta không muốn món đồ chơi của mình trước khi hưởng thụ bị hỏng. Ta là chủ nợ, còn ngươi là con nợ, đó là mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta. Ta nói cho ngươi biết hắn muốn giết ta, ta đương nhiên muốn hắn toàn gia mạng, hợp tình hợp lý. Các anh em ở quanh đây nói một câu xem.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm cảm thấy chán ghét nói.

“Đúng vậy, bố già nói không sai. Từ khi nào ác nhân chúng ta thả hổ về rừng lưu lại hậu họa.” Đám đàn em xì xào khinh bỉ Huyền Tâm nói. Cái cô nàng này quả thật không biết tốt xấu.

“Ngươi đừng có giảo biện, đó đều là ngươi người. Hợp tình hợp lý cái quỷ gì. Ta là cảnh sát, ta phải bắt tội phạm. Ngươi đừng cản trở ta làm việc. Thứ ta nợ ngươi, ta sẽ trả. Nhưng ngươi nếu như ngăn cản ta, cả ngươi ta cũng bắt.” Huyền Tâm ánh mắt đều đỏ nói.

“Bắt ta? Nếu như vị cảnh sát này thấy pháp luật hữu hiệu. Vậy hôm nay ta lại giết người rồi. Ngươi xem Cát Diệp con chó này chết bởi ta một tát. Ngươi có phải nên bắt ta về quy án? Ngươi bắt thử một cái xem.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm khiêu khích nói.

“Ngươi… ngươi…” Huyền Tâm tức giận do dự. Nàng thực sự không biết làm thế nào. Nàng chỉ tính dọa hắn mà thôi. Bắt Diệp Thần về đồn quy án, nàng làm không được. Dù sao hắn cũng từng cứu nàng.

“Sao vậy? Không dám? Vậy tránh ra. Đừng cản trở người ta làm việc. Ta đếm từ một đến ba ngươi còn không tránh đường. Cả ngươi ta cũng giết. Ta nói được thì làm được. Tất cả nghe lệnh ta đếm tới ba lập tức nổ súng.” Diệp Thần ánh mắt sắc bén nói. Hắn tuyệt đối không vì một cái nữ nhân chẳng là gì của mình mà chùn bước.

“Ngươi muốn giết ta?” Huyền Tâm ánh mắt đều trở nên vô thần. Nàng không nghĩ tới, cái tên lưu manh thường thường chiếm nàng tiện nghi lại có lúc trở nên tàn nhẫn như vậy.

“Một.” Diệp Thần bắt đầu đếm.

“Nếu ngươi muốn giết liền giết đi. Ta không tránh.” Huyền Tâm nhắm mắt lại nước mắt lăn dài che tại trước mặt Diệp Thần nói.

“Hai.” Diệp Thần không quan tâm tiếp tục đếm. Hắn vô cùng tức giận, cô nàng này ba lần bảy lượt đối đâu với hắn. Nàng có biết nếu vừa rồi hắn không có bản lĩnh, hắn cùng Tiểu Băng đã sớm chết hai xác ba mạng. Nàng còn muốn hắn bỏ qua, không có cửa.



“Diệp Thần ta hận ngươi.” Huyền Tâm cắn răng nói.

“Ngươi còn không tránh? Cho là ta không dám giết ngươi. Ba… mọi người nổ…sú…” Diệp Thần tức giận sát khí tỏa ra. Hôm nay dù cô ta có chết hắn cũng mặc kệ.

Đám người nghe Diệp Thần đếm đến ba liền giơ súng chỉ đợi chỉ thị nổ súng giết người.

“Diệp Thần… dừng tay đi.” Nhu Tiểu Băng lúc này liền cầm chặt Diệp Thần tay nói.

“Cả ngươi cũng xin cho họ?” Diệp Thần ánh mắt có chút tức giận nhìn Nhu Tiểu Băng, hắn không nghĩ tới nữ nhân này cũng muốn cản hắn.

“Không phải ta xin cho họ. Mà lúc ta còn nhỏ… Đông Phương gia từng cứu ta một lần. Năm đó ta mẹ ta mất, ta quá đau buồn đã sinh bệnh nặng, Đông Phương gia đã từng giúp ta cầu Mộ Dung lão gia tử xuất thủ cứu ta một mạng. Lần này coi như trả cho bọn họ. Nếu như ngươi không đồng ý, cũng… không sao. Ta chỉ là muốn thay họ cầu xin. Với lại, ta… sợ thấy người chết.” Nhu Tiểu Băng thành thật đáp. Nàng lần đầu tiên thấy qua súng bắn cũng lần đầu tiên thấy người chết. Mà nàng cũng nhìn ra Diệp Thần ở giữa đối với trước mặt nữ nhân này có chút quan hệ, nàng cũng không muốn để hắn khó xử vị này cảnh sát. Đều là nữ nhân đương nhiên không muốn làm khó nhau.

Nàng vẫn nhớ trước khi nàng bị Nhu Mỹ Đình hãm hại, Đông Phương Thành trước đó đối với nàng vẫn vô cùng tốt. Đông Phương lão gia gia cũng thường xuyên tặng nàng quà. Hằng năm còn cho nàng tổ chức sinh nhật. Dù sao cũng là con người, tất nhiên có cảm xúc. Nàng cũng không phải tuyệt tình người. Huống chi tối hôm đó, Diệp Thần cho nàng làm nhục Nhu Mỹ Đình cùng với Đông Phương Khúc giúp nàng hả giận. Nàng là phụ nữ lòng dạ đàn bà đương nhiên muốn nhẹ dạ. Với lại nàng cũng chưa từng sát nhân, ngày hôm nay có người chết trước mặt nàng, khiến nàng vẫn còn sốc.

Diệp Thần đem ánh mắt nhìn qua Mộ Dung lão gia tử thấy hắn gật đầu liền biết Nhu Tiểu Băng nói là thật liền xoa xoa nàng đầu.

“Ngươi không cần sợ, có ta ở.” Diệp Thần xoa xoa Nhu Tiểu Băng đầu nói.

“Ta biết ngươi sẽ không hại ta.” Nhu Tiểu Băng ôm lấy Diệp Thần nói.

“Bố già… ở đây còn giết sao?” Ác Tam tò mò hỏi. Hắn còn đang chuẩn bị lưu lại Đông phương lão gia tử đâu.

“Không thấy lão bà ta sợ hãi sao? Giết cái rắm. Ngày hôm nay tạm tha cho bọn cẩu tử này. Hừ, Huyền Tâm cảnh hoa người là của ngươi, dẫn họ rời đi đi.” Diệp Thần có chút không cam lòng nói.

Dù sao lão bà hắn nợ, hắn thay nàng trả là được. Hắn không muốn để Nhu Tiểu Băng về sau trong lòng có khúc mắc gì tồn tại. Với lại hắn biết rõ, ngoài hắn thì trong lòng nàng cũng chỉ còn có đứa con mà thôi, hoàn toàn không có ý cùng hắn đối đầu. Ngoài ra, hắn nhìn ra được. Nhu Tiểu Băng không muốn để hắn khó xử trước mắt vị này Huyền Tâm cảnh hoa mới làm như vậy. Nàng so với Huyền Tâm cô ngốc này còn hiểu chuyện.

“Cảm tạ.” Huyền Tâm cảnh hoa có chút ghen tỵ đối với Nhu Tiểu Băng nói. Vì cái gì hắn nể mặt Nhu Tiểu Băng lại không nể mặt nàng.

“Đi mau đi.” Diệp Thần trướng mắt nói. Hắn thực không muốn gặp cái ngu ngốc nữ nhân này. Vì nữ nhân này khiến hắn bực mình đến phát cáu vì cái chính nghĩa súc vật của nàng.

Huyền Tâm không cam lòng dẫn Đông Phương gia người rời đi. Nàng vốn dĩ muốn làm lành với Diệp Thần, thế nào mỗi lần gặp nhau dường như lại càng khiến hắn thêm chán ghét mình hơn vậy.

Nhu Mỹ Đình thấy Đông Phương Khúc bị dìu đi cũng chạy đi theo phía sau.

“Diệp Thần chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lệ Cẩm Miên trông thấy Nhu Tiểu Băng cùng Diệp Thần ân ái liền ghen tỵ đi đến.

“Người quen của ngươi sao?” Nhu Tiểu Băng nhìn ăn mặc hở hang Lệ Cẩm Miên cùng lẳng lơ dáng đi nhìn Diệp Thần hỏi. Không phải là tình nhân của hắn chứ.

“Không quen.” Diệp Thần lạnh băng nói.

“Diệp Thần ngươi làm sao lại vô tình như vậy chứ? Ta có thể vì ngươi làm mọi chuyện. Ta cũng có thể làm ngươi tình nhân. Ngươi cả một cơ hội tại sao lại không cho ta. Ta có thể giúp ngươi giết người, ta có thể giúp ngươi vào Phượng Tổ, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi mọi thứ, nàng có thể sao? Ta so ra không hề thua nàng.” Lệ Cẩm Miên lần đầu nhìn thấy như vậy ưu tú nam nhân. Nàng thực sự hận không thể cướp được hắn.

Nhu Tiểu Băng nghe thấy vậy liền có chút im lặng. Nàng quả thực không thề giúp Diệp Thần làm những việc đó, nếu như Diệp Thần là một cái xã hội đen người việc dính máu là đương nhiên. Nàng… không làm được.

“Lệ Cẩm Miên đúng không?” Diệp Thần ánh mắt lạnh lùng nhìn Lệ Cẩm Miên hỏi.

“Ngươi nhớ tên ta?” Lệ Cẩm Miên vui vẻ nói.

“Cái này không quan trọng, tôi nói cho cô biết. Nhu Tiểu Băng giết được người hay không không cần thiết. Nàng chỉ cần ở bên cạnh tôi là đủ rồi. Việc giết người để tôi làm là đủ, cần gì nhiều người. Ngoài ra nữ nhân như cô, làm người hầu cho tôi cũng không xứng.” Diệp Thần ánh mắt lạnh băng nói. Lệ Cẩm Miên cô nàng này yêu thích chỉ là nam nhân ưu tú. Chỉ cần gặp người ưu tú hơn hắn, nàng sẵn sàng dang ra hai chân. Loại nữ nhân này ngoài kia không thiếu, hắn cần gì phải nhìn nàng.

Lệ Cẩm Miên có chút im lặng không nói gì ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thần si mê một dạng không lối thoát nói: “Diệp Thần ngươi như vậy là sao? Có phải hay không là do con hồ ly tinh bên cạnh ngươi nói xấu ta muốn chia rẽ ta và ngươi?”

Bốp… mọi người lập tức đều trố mắt. Cả Nhu Tiểu Băng cũng không tin vào mắt mình.

“Hừ, sỉ nhục ta lão bà? Chán sống? Bọn bây còn làm gì? Đem nàng ta ném ra bên ngoài, nhìn thấy trướng mắt.” Diệp Thần một cước đạp vào Lệ Cẩm Miên bụng khiến nàng ngã ra đất ôm mình bụng đau đớn ngất đi bất bình.

Đám đệ đi theo nhìn Diệp Thần hành động này không khỏi hâm mộ. Bố già ngươi quả nhiên ngưu, cả Phượng Tổ tổ trưởng ngươi đều từ chối còn đá nàng bất tỉnh.

“Diệp Thần như vậy không sao chứ?” Nhu Tiểu Băng mở miệng quan tâm hỏi.

“Không sao, có ta đây.” Diệp Thần tự tin nói.

“Ta tin ngươi.” Nhu Tiểu Băng tin tưởng Diệp Thần nói. Dù sao hắn cũng không còn là trước đó nàng nghĩ yếu ớt người.

“Tốt, nữ nhân nghe lời ta thích.” Diệp Thần sờ nàng cằm cười nói.

“Diệp thiếu vừa rồi thật sự thất lễ, ta lúc đó hiểu nhầm ngươi là…” Nhu Hải cầm cánh tay gẫy đi đến gần Diệp Thần và Nhu Tiểu Băng nở nụ cười nói.

“Xin mời Nhu gia chủ tránh đường cho.” Ác Phi Long hướng Nhu Hải cản lại nói.

“Tôi chỉ muốn xem con gái và con rể tôi mà thôi. Tôi đến chỉ là để xin lỗi.” Nhu Hải khẽ cười nói. Hắn không nghĩ tới có thể vớ được một cái con rể Diệp thiếu cường đại như vậy người. Chỉ cần làm lành với Nhu Tiểu Băng, hắn liền phất lên trên trời.

“Nhu gia chủ quả nhiên là bận bộn thật chóng quên chuyện à. Lúc nãy mẹ của chúng tôi gả cho bố già chẳng phải đã bị ngài đuổi khỏi Nhu gia rồi sao? Còn cắt đứt quan hệ cha con. Hiện tại, theo tôi biết hai bên không có quan hệ gì đi.” Ác Tam hướng đến nhìn Nhu Hải khinh bỉ nói.

“Làm sao có thể chứ? Tam đại gia cứ nói đùa, Tiểu Băng là đứa con gái bảo bối mà tôi yêu thương nhất. Lúc đó chỉ là quá giận dữ mới nói những lời không hay mà thôi. Chỉ là nói đùa.” Nhu Hải cười không biết xấu hổ nhìn Nhu Tiểu Băng cùng với Diệp Thần đang đứng nghe nói.

“Nhưng mà, tôi lại cảm thấy là thật thì biết làm sao?” Diệp Thần ánh mắt khinh thường nhìn Nhu Hải nói.

“Con rể thật biết đùa. Ta…” Nhu Hải đều cười muốn làm hòa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cạch… tiếng súng lên lòng chỉ vào đầu của Nhu Hải.

“Lão già, ta nể mặt lão già cả nên mới gọi một tiếng Nhu gia chủ. Cho mình thật có địa vị rồi? Dám gọi bố già của chúng ta là con rể? Chán sống? Đùa? Bố già của chúng ta đùa với ông sao?” Ác Phi Long cầm súng nghiêm túc chỉ đợi Diệp Thần chỉ thị bắn là bắn, tuyệt đối không do dự nhân từ.

Nhu Tiểu Băng khẽ giật mình che lại miệng. Dù sao đây cũng là bố nàng, nàng tuy muốn cầu xin nhưng nghĩ đến những năm tháng ở Nhu gia, người đàn ông này chưa từng một lần coi trọng nàng cùng mẹ chỉ có lợi dụng nàng, tâm liền muốn chết. Lời nói cũng kẹt ở cổ họng nói không ra.

“Phi Long ngươi bỏ súng xuống.” Diệp Thần ánh mắt có chút lạnh nói.

“Bố già ngươi muốn tha cho hắn?” Ác Phi Long nghi hoặc. Bố già trở nên nhân từ từ bao giờ vậy?

“Tha cho hắn? Làm gì có chuyện đó? Móc dao ra đi. Dùng súng chơi chết làm thế nào? Đây là xã hội pháp chế, chơi gần chết ném ra ngoài đường cho xe cán là được rồi.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lùng nham hiểm nói.

“Ta minh bạch. Bố già yên tâm, tuyệt đối chơi không chết.” Ác Phi Long lập tức minh bạch.

“Các người… tính làm cái gì?” Nhu Hải sợ hãi nói.

“Không làm cái gì. Phi Long cắt từng ngón tay ngón chân của lão xuống, đem mắt móc ra, cắt lưỡi cùng mí mắt. Hai đôi tai cũng đem cắt, bên dưới không cần cắt móc hai viên bi là đủ. Nhớ kỹ không muốn để mất máu quá nhiều mà chết. Nếu không sẽ chơi không vui.” Diệp Thần vỗ vai nhắc nhở nói.

“Bố già ngươi đi trước, mẹ đang mang thai không nên nhìn thấy máu vật này.” Ác Phi Long lập tức cảm thấy ngưỡng mộ, quả nhiên sát thần so với người khác thủ đoạn còn độc ác. Không hổ là hắn thần tượng.

“Diệp Thiếu cầu xin ngươi tha cho ta đi. Tiểu Băng cầu xin con. Coi như nể mặt người mẹ đã mất mau cầu Diệp thiếu cho cha đi.” Nhu Hải sợ đến quỳ trên mặt đất cầu xin nói.

“Đúng vậy, Tiểu Băng cầu xin con. Dù sao ba ba của con cũng là con cha ruột, con không thể thấy chết không cứu. Cha con thương tàn, mẹ con ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.” Lạc Hoa cũng đồng dạng quỳ xuống cầu xin.

“Hai người còn dám nhắc tới mẹ của tôi?” Nhu Tiểu Băng dừng lại bước chân ánh mắt đau đớn nhìn hai người quỳ trên mặt đất.

“Tiểu Băng cha biết có lỗi với mẹ con hai người. Thực xin lỗi. Ta thực không xứng với mẹ con hai người. Ta không bằng cầm thú, không bằng súc sinh. Nhưng ta chưa từng không coi con là con gái của mình.” Nhu Hải nhìn Nhu Tiểu Băng cúi đầu nói.

“Đủ rồi, theo ta thấy trong mắt ngươi Tiểu Băng không phải là ngươi nữ nhi, có phải chăng chỉ là đứa con gái không có huyết thống vừa chạy đi của ngươi thôi.” Diệp Thần khinh bỉ nói.

“Diệp thiếu ngươi làm sao lại nói như vậy. Mỹ Đình nàng là em gái của Tiểu Băng, cũng là con gái của ta.” Nhu Hải đối với Diệp Thần cung kính mở miệng nói.

“Tiểu Băng có em gái sao? Ta không hề biết đấy. Đem chị gái chuốc say còn ném lên giường đàn ông khác, để tranh đoạt làm Đông Phương phu nhân cũng thật sự là tốt em gái.” Diệp Thần khinh thường mở miệng nói.

“Cái này sao có thể. Mỹ Đình hiền thúc dịu dàng, nàng sao có thể làm chuyện đó.” Nhu Hải khó có thể tin nói.

“Vậy ngươi cho rằng Tiểu Băng là loại người ra ngoài tùy tiện tìm nam nhân sao? Hay ngươi cho rằng Diệp thiếu ta đây là loại nam nhân tùy tiện.” Diệp Thần nhìn Nhu Hải ánh mắt có chút lạnh nói. Nhu Tiểu Băng một bộ thất vọng, đều đến nước này ba ba còn không tin nàng.

Xung quanh đám người lập tức cười nhạo.

“Hóa ra là như vậy. Ta còn hỏi Diệp tiểu thư sao có thể như vậy người đâu.”

“Cô em gái này khẩu vị cũng thật nặng, hãm hại chị mình chỉ để lấy tỷ phu.”

“Ta xem nàng âm độc như vậy nữ nhân. Đông Phương gia biết chuyện này còn không biết tức giận thế nào.”

“Ta không phải ý đó. Lạc Hoa chuyện này có thật?” Nhu Hải sợ hãi Diệp Thần tức giận quay ra hỏi Lạc Hoa nói.

“Lão công… Mỹ Đình nó trẻ người non dạ. Ngươi… ngươi đừng trách nó.” Lạc Hoa sợ hãi quỳ xuống dập đầu cầu xin mình lão công nói.

“Con hư tại mẹ, ta cùng Tiểu Băng quan hệ ra như thế này đều là hai mẹ con ngươi hại. Tiểu Băng trở về ta lập tức đem họ đuổi ra khỏi nhà. Chúng ta vẫn là cha con có được không?” Nhu Hải tát vào Lạc Hoa mặt tức giận nói.

“Ngươi nghĩ hay lắm.” Diệp Thần cười lạnh nói.

“Diệp Thần tha cho hắn đi, coi như trả cho hắn công ơn sinh thành dưỡng dục. Mẹ ta cũng không muốn thấy cha con thương tàn.Từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt là được.” Nhu Tiểu Băng mở miệng nói.

“Tốt đáp ứng ngươi.” Diệp Thần gật đầu nói.

“Cảm tạ.” Nhu Tiểu Băng cảm ơn.

“Hừ, đều là người một nhà còn cảm ơn ta? Nhu Hải nếu như Tiểu Băng đã nói như vậy, ngươi từ nay về sau cũng đừng làm phiền nàng, nếu không cắt ngươi chân chó. Còn có, ta có một thứ rất hay muốn tặng cho ngươi. Phi Long lấy ra.” Diệp Thần nhìn Ác Phi Long ra hiệu nói.

“Rõ, bố già.” Ác Phi Long từ trong ngực lấy ra một tập tài liệu ném đến Nhu Hải người.

“Đây là?” Nhu Hải không hiểu hỏi.

“Xem liền biết. Các ngươi trông chừng một lát xảy ra chuyện gì cũng đừng để ai nhúng vào. Chúng ta đi.” Diệp Thần kéo theo Nhu Tiểu Băng lên xe rời đi.

Nhu Hải trơ trọi một mình bắt đầu lật ra tài liệu bên trong nhìn một lần mặt đều tái lại. Cặp mắt liền trở lên vô hồn nhìn sang Lạc Hoa đều tức giận phẫn nộ.

“Lão công ngươi… làm sao vậy? Ngươi rốt cuộc là xem cái gì?” Lạc Hoa biến sắc nhìn Nhu Hải hỏi. Nàng cảm giác có chuyện không hay sắp xảy ra.

“Ngươi còn dám hỏi ta? Thối đàn bà lừa ta bao năm. Thối đàn bà đi chết đi.” Nhu Hải tức giận ôm cánh tay đưa mình chân đạp lên người Lạc Hoa mắng.

Từ trong tiệc rượu mọi người đều không hiểu nhìn Nhu Hải rốt cuộc là hắn xem Diệp thiếu đưa cho cái gì mà lại tức giận như vậy. Nhưng cũng không có ngăn cản nhanh chóng rời đi. Dù sao Hắc Động Quán Bar người đều tại, ai dám đắc tội chỉ có thể ngoan ngoãn nhanh chóng rời đi tránh tai họa mặc kệ Lạc Hoa đau đớn kêu gào cầu cứu.

Ở trong xe, Nhu Tiểu Băng đối mặt với Diệp Thần im lặng không nói gì thi thoảng lại nhìn sang hắn một chút. Người nam nhân này bỗng chốc trở lên vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.
Bình Luận (0)
Comment