“Ta nói Tiểu Ngọc ngươi không thể chơi khăm ta như vậy được.” Diệp Thần năn nỉ nói. Đây là hắn cơ hội ngàn năm mới có một lần.
“Hừ, biến thái.” Mộ Dung Ngọc nhìn Diệp Thần khinh bỉ nói.
“Ngươi bắt nạt ta?” Diệp Thần giả khóc chạy la lớn vô cùng ủy khuất.
“Thật là… lớn rồi tính tình vẫn như trẻ con. Ngươi rõ ràng là ta ba ba, thế nào nhìn đều giống ta con trai.” Mộ Dung Ngọc lắc đầu muốn đi đến câu lạc bộ. Ngày hôm nay, nàng còn phải hướng dẫn mọi người cách châm cứu.
“Ta nói nhóc con là học sinh trường này sao?” Một cái nam tử ngoại quốc liền chặn lại Mộ Dung Ngọc đường đi nói.
“Nhóc con? Nói năng cho tử tế. Ngươi là ai? Thế nào lại chặn đường ta?” Mộ Dung Ngọc có chút tức giận, nàng là một trong tứ thiếu kinh thành, tiếng xấu lan xa ai dám chọc nàng như vậy.
“Thật phách lối, ta ghét nhất loại tiểu bạch kiểm như ngươi.” Người nam nhân ngoại quốc lập tức hướng Mộ Dung Ngọc ra tay tấn công đấm tới.
“Nhanh quá.” Lập tức dùng Lăng Ba Vi Bộ lùi lại đằng sau, Mộ Dung Ngọc lập tức tăng cao tính cảnh giác. Người nam nhân trước mặt này cho nàng cảm giác áp bức rất mạnh mẽ. Mặc dù nàng học được khinh công tại Thiên Đao trường học từ các tỷ tỷ nhưng mới có thể nhanh hơn hắn không bao nhiêu.
“Né được? Thật nhanh nhưng còn chưa đủ.” Người ngoại quốc lập tức lên gối muốn đem bụng Mộ Dung Ngọc đánh lõm.
“Chết tiệt, đừng cho là ta dễ khi dễ.” Mộ Dung Ngọc lập tức né tránh sử dụng Nhất Dương Chỉ đánh tới, môn võ công này nàng mới chỉ học nhập môn, chưa hề chuyên sâu, chỉ có thể tối đa đánh ra ba lần.
“Đau quá… hừ… tiểu tử ngươi làm ta nổi điên rồi đấy.” Cảm giác ngực bị đánh vào đau đớn, người ngoại quốc lập tức nổi điên. Trên tay bỗng nhiên nhiều hơn một thanh phi tiêu.
“Hắn… không sao?” Mộ Dung Ngọc kinh ngạc, một đòn này nàng có thể đem áo chống đạn xuyên thủng, người nam nhân này vậy mà chỉ cảm thấy đau?
“Chết đi.” Người ngoại quốc lập tức hướng Mộ Dung Ngọc phát động công kích đem phi tiêu ném tới Mộ Dung Ngọc.
“Trò trẻ con.” Mộ Dung Ngọc dễ dàng né tránh khinh bỉ nói.
“Không dễ thế đâu, Không Gian Linh Nghịch Chuyển.” Người ngoại quốc lập tức kết một cái ấn biến mất tại chỗ, phi tiêu cũng cắm tại chỗ hắn đứng trước.
“Cái gì? Biến mất?” Mộ Dung Ngọc lập tức mắt đều mở to. Nàng chưa từng thấy kỹ thuật nào như thế cả.
“Hừ, nhóc con chết đi.” Giọng nói của người nam nhân vang ra từ phía say của Mộ Dung Ngọc dùng một thanh Kunai đâm vào nàng cái cổ trắng.
“Không tốt.” Hoàn toàn bị bất ngờ rơi vào thế bị động, Mộ Dung Ngọc nhắm chặt mắt chờ đợi đau đớn.
Xẹt… xẹt… loẹt… Thanh Kunai gần chạm tới Mộ Dung Ngọc cái cổ lập tức phát ra tia sát chạy dọc thanh Kunai.
“Không thể nào.” Người nam nhân kinh ngạc nhìn mình vũ khí đột nhiên phát ra tia điện.
Oanh… vụt… từ không trung ngay lập tức một đòn sấm sét đánh thẳng xuống đem thanh Kunai đánh bay.
“Cái gì vừa xảy ra? Ta còn chưa chết?” Mộ Dung Ngọc ngã ra đằng sau ngồi trên mặt đất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
“Suýt thì bị trúng.” Người nam nhân ngoại quốc lúc này đã sớm dịch chuyển trở lại cái phi tiêu lúc trước, chán đều chảy ra mồ hôi lạnh.
“Chết đi.” Mộ Dung Ngọc lợi dụng cơ hội này lập tức sử dụng Nhất Dương Chỉ đánh tới người ngoại quốc.
“Khốn nạn, thật đau. Ám khí vô hình này là sao? Đáng chết dám đả thương ta, ngươi chết đi.” Người nam nhân cảm giác ngực đều muốn thủng cầm Kunai lần nữa muốn giết chết Mộ Dung Ngọc.
“Vẫn không có tác dụng?” Mộ Dung Ngọc cảm giác tốc độ của tên này khi điên lên đã vượt qua nàng lập tức sợ hãi. Nàng vẫn chưa từng có kinh nghiệm thực chiến.
“Cút.” Diệp Thần phun ra một chữ lập tức tạo lên một kình phong đem hắn đẩy lùi.
“Hả? Có cao thủ.” Lập tức lùi về phía sau người nam nhân ngoại quốc lập tức kinh sợ nhìn không biết từ lúc nào đứng trước mặt nam nhân.
“Thật tốt quá, hắn có làm ngươi bị thương chỗ nào không?.” Diệp Thần thở phào một cái, nếu không phải hắn cảm ứng được nguy hiểm. Vừa rồi cô nàng này liền muốn treo.
“Ta không sao. Chẳng qua có chút mệt, sử dụng Kính quá nhiều. Nghỉ một chút liền tốt.” Mộ Dung Ngọc mặt có chút đủ khi bị Diệp Thần quan tâm.
“Lại thêm một cái nhóc con? Ta sẽ tiễn hai đứa cùng chết một thể.” Người nam nhân ngoai quốc lập tức động sát khí. Để những kẻ này phát triển e rằng sẽ tạo ra mối nguy hiểm tương lai cho hắn gia tộc. Dù sao đã chót đắc tội, tuyệt đối phải trừ khử.
“Dân bờ rồ quen nói không quen làm. Nếu mày muốn chết, ta cũng không có ý kiến.” Diệp Thần có chút giận nhìn người nam nhân nói.
“Tao cũng thích như vậy. Tuyệt kỹ ám khí tử thần.” Người nam nhân ngoại quốc lập tức sử dụng phi tiêu liên tục tấn công tới Diệp Thần. Giống như một cơn mưa vũ khí đang đâm thẳng đến hắn.
“Trò trẻ con.” Nhẹ nhàng đưa tay đem tất cả phi tiêu cầm tại trên tay ném ngược trở lại. Diệp Thần hoàn toàn không cảm thấy có gì nặng nhọc.
“Vậy thử chiêu này.” Người ngoại quốc lập tức ném một phi tiêu theo hình xoáy bay tới.
“Vẫn chỉ trò phóng tiêu cũ rích, còn trò nào tốt hơn sao?” Diệp Thần nghiêng nhẹ đầu, phi tiêu liền bay thẳng ra đằng sau.
“Diệp Thần cẩn thận, hắn có thể dịch chuyển.” Mộ Dung Ngọc lập tức phát hiện liền muốn nhắc nhở.
“Quá muộn, chết đi tiểu tử… Hư… không thể nào. Làm sao hắn có thể.” Lập tức ăn một quyền vào giữa bụng ngã lăn ra mặt đất.
“Ninja thức chiến đấu? Ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Thần nhìn trước mặt tên ngoại quốc lạnh lùng hỏi.
“Muốn biết? Đánh bại ta rồi tính.” Cảm giác xương sườn bị gẫy một đoạn tên nam nhân cắn răng cười nói.
“Trả lời ta, cái thứ giữ được cái mạng ngươi bây giờ là tên của ngươi đấy.” Diệp Thần nhìn tên nam nhân yếu còn ra gió nói.
“Vậy sao? Mặc dù ngươi không bị ảnh hưởng bởi phi tiêu của ta. Nhưng… còn hắn thì sao?” Cười bỉ ổi một tiếng, tên nam nhân đem phi tiêu ném tới đứng gần đó Mộ Dung Ngọc.
“Không… không động được.” Vốn muốn né tránh nhưng Mộ Dung Ngọc lập tức cảm giác mình cơ thể lập tức bất động một cách khó hiểu.
Vụt… Diệp Thần lập tức từ trong tay phi ra một vật đem Phi Tiêu đánh rơi trên mặt đất sát khí trùng thiên.
“Nếu ngươi dám động đến một ngón tay của cô ấy thử xem, tao sẽ giết mày. Gia đình mày, họ hàng mày, đại khai sát giới.” Diệp Thần ánh mắt đều phẫn nộ lạnh băng nói.
“Đại khai sát giới? Chỉ ngươi?” Người nam nhân cắn răng nhìn Diệp Thần tức giận.
“Có vẻ như ngươi không từ thủ đoạn, nhưng cũng đã đến lúc lên dừng rồi. Đây là thực chiến không có gì để oán trách, vậy nên có chết cũng đừng đổ thừa, còn có lời trăn trối gì không?” Diệp Thần bắt đầu để lộ ra sát khí của mình.
“Tên này… cái thứ sát khí này...” Người nam nhân kinh ngạc. Hắn cảm nhận được luồng sát khí vô cùng quen thuộc.
“Hả? Biến mất rồi?” Cảm giác tử thần quen thuộc khiến hắn lạnh người lập tức biến mất khiến người nam nhân lập tức ngạc nhiên.
“Này này, ta nói cái này là sao hả? Thế nào ngươi lại có quần lót của ta hả? Đồ biến thái.” Mộ Dung Ngọc tức giận cầm vừa rồi thứ Diệp Thần ném ra đánh rơi phi tiêu đỏ mặt cùng hắn gây gổ.
“ y ây, ít nhất món đồ này cũng cứu ngươi một mạng. Ngươi đừng có mà như vậy chứ?” Diệp Thần có chút lúng túng sờ sờ mũi nói. Vừa rồi hắn chỉ là theo bản năng móc trong túi ra đồ, không nghĩ tới cái khăn mùi xoa nhãn hiệu Tiểu Ngọc lại đi ra theo.
“Đồ bệnh hoạn trộm quần lót.” Mộ Dung Ngọc cầm quần lót của mình cất vào túi.
“Ngươi không tính trả lại ta sao?” Diệp Thần nhìn vậy tiếc nuối nói.
“Trả cái con quỷ, đây là ta đồ.” Mộ Dung Ngọc tức giận gào lên.
“Được rồi, đừng nóng, ngươi thích liền cầm lấy dùng, đằng nào ta cũng còn nhiều.” Diệp Thần không biết xấu hổ.
“Còn nhiều? Thảo nào quần lót của ta dạo này thay xong đều không thấy. Còn tưởng trong nhà người hầu giặt làm mất, vì thân phận mà không dám hỏi, hóa ra là ngươi trộm. Khốn nạn, mau trả cho ta.” Mộ Dung Ngọc lập tức phát hiện ra đại bí mật đòi lại.
“Ách, ta chỉ vô tình nhặt được, làm gì có trộm. Mà nhặt được của rơi tạm thời đút túi là chuyện rất bình thường. Mà ta cũng chỉ nhặt được một cái.” Diệp Thần thà chết không giao ra mình bộ sưu tập.
“Thật sự?” Mộ Dung Ngọc nghi ngờ.
“Ngươi phải tin ta. Ta tuyệt đối không phải kẻ trộm quần lót, trộm về làm gì, mặc chắc.” Diệp Thần không biết xấu hổ nói.
“Đại sắc lang, ngươi mặc quần lót của ta mặc qua?” Mộ Dung Ngọc mặt đều đen một mảng lập tức hướng quần hắn kéo kéo.
“ y ây… đừng kéo, lộ hàng giờ.” Diệp Thần mở miệng nói.
“Quần lót của ta?” Mộ Dung Ngọc lập tức mặt đều trọn to nhìn lộ ra một tý hoa ren văn đen quần lót. Mặc dù chỉ lộ ra một tý nhưng đây chắc chắn là nàng quần lót ngày hôm qua vừa thay. Thảo nào sáng nay tỉnh lại, nàng thấy mông nó mát mát thiếu thiếu cái gì.
“Ách, đừng hiểu nhầm. Chắc tại sáng vội đến trường quá mới mặc nhầm. Ngươi biết đấy, không mặc quần lót sẽ bị... cảm lạnh.” Diệp Thần không biết xấu hổ mặt dày nói.
“Đồ biến thái, dê xồm.” Mộ Dung Ngọc lập tức chửi bới.
“Có cần ta cởi ra giả không? Vẫn còn mới lắm.” Diệp Thần muốn cởi ra giả lại nói.
“Cút ta không cần, quần lót đều bị ngươi mặc qua ta còn mặc cái rắm.” Mộ Dung Ngọc tức đến đều chửi tục.
“Ta mặc rất sạch sẽ dù sao cũng không như ngươi đôi khi sẽ chảy nước.” Diệp Thần miệng treo một nụ cười mỉa mai nói.
“Biến thái cho ta câm miệng lại.” Mộ Dung Ngọc mặt đều đỏ tới mang tai quát tháo.
“Hắn và vừa nãy người là một sao? Tình hình trước có thay đổi trước rút lui cái đã.” Người nam nhân ngoại quốc một bộ mắt cá chết nhìn Diệp Thần biến thái cùng sát khí hoàn toàn khác nhau.
Tận dụng cơ hội này, người ngoại quốc lập tức rút lui, nhân lúc Diệp Thần không để ý liền biến mất.
“Ách, hắn chạy rồi.” Mộ Dung Ngọc phát hiện ra người nam nhân chạy trốn nói.
“Yên tâm, ta chính là để cho hắn chạy.” Diệp Thần cười khuẩy nói.
“Hả?” Mộ Dung Ngọc nhìn thấy Diệp Thần thả con mồi có chút lạ lùng.
“Dù sao hắn cũng chạy không thoát, với lại hắn sớm muộn đem theo trợ thủ trở lại. Lúc đó hốt một mẻ.” Diệp Thần nhún vai đáp.
“Nhưng chúng ta còn chưa biết gì về hắn.” Mộ Dung Ngọc cảm thấy người nam nhân này rất lạ. Hắn sử dụng những thứ nàng chưa từng thấy.
“Không có vấn đề gì, nói về ninja không ai hiểu hơn bà già đó. Người nam nhân này xuất hiện ở trường nhất định liên quan đến bà ta. Xem ra, bà già lại giấu chúng ta cái gì rồi.” Diệp Thần ánh mắt sắc bén nói.
“Bà già? Oba-sama sao?” Mộ Dung Ngọc nghi hoặc.
“Hội sen hồng nổi loạn, rồi tên ninja này xuất hiện. Kể cả sự trở về của Korito Oba mọi thứ xảy ra quá trùng hợp không phải ngẫu nhiên đâu. Ta nghi ngờ có kẻ đang đứng đằng sau vụ việc này.” Diệp Thần ánh mắt nghiêm túc nói.
“Kẻ đứng đằng sau?” Mộ Dung Ngọc lập tức hoài nghi.
“Đúng chính là hắn, chắc chắn hắn là kẻ trộm đồ lót của ngươi. Yên tâm, ta nhất định tìm ra hắn.” Diệp Thần lập tức cười bỉ ổi nói.
“Biến thái, kẻ trộm đồ lót rõ ràng là ngươi.” Nhìn thấy Diệp Thần đổi trắng thay đen, Mộ Dung Ngọc lập tức giận dữ.
“Tuy không biết bọn chúng muốn gì nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi và đồ lót của ngươi.” Diệp Thần ánh mắt sắc bén nói.
“Sờ sờ...” Mộ Dung Ngọc sờ sờ Diệp Thần ngực.
“Ách ngươi làm gì thế? Đừng có mà thấy ta đẹp trai mà tưởng ta dễ dãi, sàm sỡ giữa ban ngày ban mặt nhé. Muốn gì thể để tối đến tắt lửa tối đèn hãy mó nhau.” Diệp Thần lập tức có chút giả bộ ngượng ngùng.
“Mó cái con khỉ. Ngươi rõ ràng mặc cả ta áo ngực. Thảo nào ta áo ngực biến mất. Khốn khiếp ngươi rốt cuộc là còn trộm cái gì?” Mộ Dung Ngọc lập tức giân dữ gào lên.
“Ách, thật là hiểu nhầm. Sáng nay tỉnh ngủ ta nhất định lấy nhầm mặc vô. Ngươi biết đấy không mặc áo lót sẽ rất dễ bị cảm lạnh.” Diệp Thần không biết xấu hổ viện lý do.
“Cảm lạnh cái con khỉ.” Mộ Dung Ngọc tức giận lập tức bỏ đi.
“ y, nghe ta nói đã.” Diệp Thần liền chạy đuổi với theo.
Korito Oba lúc này tại trong phòng bỗng nhiên hắt xì hơi một cái. “Không biết tên nào nói xấu ta. Mà… không gian ba động này… tên đó vẫn còn bám theo sao? Thật giai như đỉa. Xem ra không thể ở lại lâu một chút rồi.”