Ngồi trong phòng y tế để cho giáo y Shizuka Marikawa giúp hắn kiểm tra sức khỏe. Vốn dĩ hắn không định để nàng kiểm tra, nhưng cô gái ngốc này nhất quyết muốn làm, nếu không liền không cho hắn rời đi.
“Diệp Thần-kun? Tên thật lạ. Ta tên là Shizuka Marikawa. Diệp-kun ngươi là nhân viên bảo vệ mới sao? Lần đầu gặp luôn.” Giáo y Shizuka Marikawa nhìn hắn thẻ tên có chút ngạc nhiên nói. Cái tên này ở Nhật Bản thật sự rất kỳ lạ.
“Shizuka? Thì ra là vậy. Thảo nào ngốc đến vậy.” Diệp Thần nhìn Shizuka Marikawa liền lập tức hiểu ra. Cô gái này chính là trời sinh thiên thiên ngốc manh dáng vẻ. Ở tận thế bên trong vẫn có thể lạc quan được. Bản chất của cô nàng này chính là một đứa trẻ không bao giờ lớn. Vô cùng giống với Tiên Nhi.
“Màu tóc… là thật sao? Màu cam?” Diệp Thần đưa tay muốn sờ sờ nàng sợi tóc.
“Đúng nha, mắt đen tóc đen như Diệp-kun thật sự là rất hiếm gặp. Thật vô cùng đẹp đẽ.” Shizuka Marikawa tiến đến nhìn sâu vào Diệp Thần đôi mắt nói.
“Này, gần quá đó.” Diệp Thần nhìn nàng nhắc nhở, đôi mặt dán vào khẽ giữa của cập ngực hở ra nói.
“Diệp-kun biến thái. Mau cởi áo ra nha, ta muốn khám bệnh.” Giáo y Shizuka Marikawa cầm nhiệt kế nói.
“Cần cởi áo sao? Thật là.” Diệp Thần đưa tay lên mình cái áo lập tức cảm thấy lúng túng, hắn vừa bóp nát mất một cái cúc áo xong.
“Vẫn là để ta giúp đỡ.” Giáo y Shizuka Marikawa nhìn thấy Diệp Thần loay hoay liền ngỏ ý tiến tới.
“Này, cô định làm gì đấy hả? Ta nói trước Shizuka giáo y, mặc dù ta có đẹp trai bằng thật, nhưng tuyệt đối không phải loại dễ dãi đâu nhá. Đừng có tới gần, nếu không tôi sẽ không khách khí.” Diệp Thần túm lấy mình quần áo kiên quyết không cho Shizuka cởi ra. Đùa sao? Hiện tại hắn còn đang mặc Oba-san đồ lót.
“Đừng sợ hãi, rất nhanh, không đau đâu mà.” Giáo y Shizuka Marikawa cầm theo mình nhiệt kế không biết mình lời nói đầy ám muội lên tiếng.
“Cô mà đến là tôi la lên đấy.” Diệp Thần mặt có chút đen nhìn giáo y Shizuka Marikawa. Câu nói vừa rồi đáng lẽ lên là để hắn nói mới đúng chứ.
“Đừng sợ mà, ta sẽ nhẹ nhàng. Sẽ không chảy máu đâu. Chỉ có con gái mới chảy thôi.” Giáo y Shizuka Marikawa cố gắng trấn an Diệp Thần nói.
“Này, đừng nói năng mập mờ vậy chứ?” Diệp Thần lập tức đưa tay muốn ẩn ra cái này cô gái lập tức chạm vào nàng bộ ngực. Cảm nhận độ đàn hồi chuyền lại, hắn lập tức không nhịn được bóp một cái.
“Ai da… Diệp Thần thật là hư. Mặc dù chúng ta đã quyết định về chung một nhà… nhưng cũng phải đợi khi kết hôn mới được. Bây giờ chỉ cho ngươi bóp trước thôi. Nếu như Diệp-kun muốn dùng cường… nhẹ một chút, người ta vẫn là lần đầu.” Giáo y Shizuka Marikawa khẽ che hai cái má đỏ mặt nói.
“Thật kỳ lạ.” Diệp Thần lập tức phát hiện ra vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng hắn sức mạnh cơ thể nói theo một góc nào đó đã gấp ba mươi lần. Nhưng vừa rồi lao vào Shizuka bộ ngực liền bị đánh bật lại, hiện tại dùng tay ẩn vào cũng không có tác dụng. Điều này thật sự vô lý. Chẳng lẽ giáo y Shizuka Marikawa trong Anime còn có cái nội tại ẩn ngoài ngốc manh nào đó mà chưa được khai phá sao.
“Kỳ lạ? Ta cũng thấy nó lớn kỳ lạ. Diệp-kun đừng có bóp một bên như vậy. Đây, đưa tay nên bóp hai bên, trên mạng nói nếu như con trai bóp riêng lẻ ngực sẽ biến dạng đấy.” Giáo y Shizuka Marikawa ngốc manh đưa tay Diệp Thần còn lại lên phía bên kia bộ ngực ngây thơ nói.
“Ực,... móa nó. Thật lớn.” Diệp Thần mặc dù bên ngoài nhìn của nàng lớn, nhưng sờ vào mới biết là hàng chất lượng cao thứ thiệt. Đây chính là ngực của gái nhị thứ nguyên sao? Mà kể cũng lạ, hắn hiện tại lực lượng không tốt, vừa rồi lực cũng bóp cũng đủ đem chiếc cốc bóp vỡ, hiện tại bóp vào nàng bộ ngực lại không có chuyện gì. Mà cái này cô nàng sao mặt tự dưng đỏ như vậy? Lão tử bóp vài cái đã hứng tình rồi sao?
“Diệp-kun… tay ngươi thật thoải mái… Ồ? Không tốt, ta tiểu ra quần.” Giáo y Shizuka Marikawa cảm nhận được thể nội tuôn ra chất gì đó sệt sệt lập tức xấu hổ nói.
“Chết, quên mất lần này xuyên qua mang theo xoa bóp kỹ năng, thảo nào lão tử bàn tay động vào nàng ngực không đem ngực con gái nhà người ta bóp nát.” Diệp Thần lập tức minh bạch mình bàn tay hiện tại không tầm thường. Nhìn thấy cô nàng này hai chân đều run run khóe mắt đều có chút nước, mặt đỏ ửng như ăn phải xuân dược, Diệp Thần lập tức nhanh chóng thu tay lại.
“Ô… ô... ướt mất rồi. Đây là chiếc váy hàng hiệu đó.” Giáo y Shizuka Marikawa lập tức quỳ trên mặt đất, nàng không chỉ có ra, còn tiểu cả ra. Váy đều có mùi khai khai của nước tiểu. Quá mất mặt, đều lớn đến tuổi này còn sẽ đái dầm.
“Ách, đừng khóc. Ta cho ngươi kẹo ăn đừng khóc. Một hồi thay cái mới liền tốt.” Diệp Thần rút trong túi ra kẹo mút, như mọi lần cùng Tiên Nhi chơi cái gì trò mới tình dục liền đút lót nàng, để nàng ngoan ngoãn. Shizuka chính là thiên thiên ngốc manh, hắn cũng sẽ thử dùng cái này chiêu.
“Oa, có kẹo, Diệp-kun là tốt nhất.” Giáo y Shizuka Marikawa nhận được kẹo lập tức vui mừng hôn Diệp Thần một cái cả bên dưới mình tiểu ra quần cũng quên mất luôn.
“Không có gì, không có gì, ách, ngươi làm gì thế?” Diệp Thần nhìn thấy Shizuka cởi ra mình quần áo lập tức mặt có chút đen.
“Thay quần áo nha, nước tiểu đều dính lên bên trên. À đúng rồi, cái này tặng cho ngươi. Nghe nói con trai đều thích mấy cái thứ này. Về sau ta đều tặng cho ngươi nhiều chút. Diệp-kun nhớ kỹ không được nói chuyện ta đái dầm cho người khác biết. Nếu không Shizuka sẽ hội tức giận. Shizuka mà giận, Shizuka sẽ… sẽ… sẽ… nói chung chính Shizuka cũng sẽ sợ.” Giáo y Shizuka Marikawa đem đồ lót còn dính nàng ẩm ướt dung dịch nước tiểu cùng một thứ nước không rõ chất nhét vào tay Diệp Thần nghiêm túc nhắc nhở hắn.
“Đút lót luôn hả trời?” Diệp Thần lập tức nghĩ đến, cô nàng này là đang đút lót hắn.
“Đúng rồi, Diệp-kun ra ngoài chờ ta để cho ta thay đồ đi. Ngươi nhìn như vậy, ta sẽ có chút xấu hổ. Dù sao chúng ta ở giữa cũng chưa có kết hôn.” Giáo y Shizuka Marikawa tự dưng nhớ ra điều gì liền đỏ mặt nói.
Diệp Thần lập tức ngốc trệ, ngươi đều cởi sạch không mặc gì trước mặt ta đều không cảm thấy xấu hổ. Hiện tại mặc đồ vào lại cảm thấy xấu hổ. Cái logic quần què gì thế này? Từ nãy đến giờ có chỗ nào ta chưa nhìn qua sao?
“Ta ra ngoài trước.” Cảm giác chất xám trong não đang tiêu biến giống như cách mà nó sinh ra. Diệp Thần vội vàng đi ra ngoài, hắn sợ ở lâu với nàng một chút, mình chỉ số thông minh cũng sẽ xuống đến âm mức độ.
“Diệp-kun tuyệt đối không được nhìn trộm đâu đấy.” Giáo y Shizuka Marikawa không mặc quần áo đề phòng dặn dò nhìn Diệp Thần nói.
Nghe thấy câu này đang định ra ngoài, Diệp Thần lập tức ngã sấp trên mặt đất. Lão tử còn cần nhìn trộm sao? Ngươi đều đang không mặc gì trước mặt ta đều không ngại ta nhìn, hết lần này đến lần khác mặc đồ vào lại sợ ta nhìn trộm.
“Ta ra ngoài trước.” Diệp Thần lắc lắc đầu quay người bước nhanh ra ngoài.
Hướng tay nắm cửa phòng nắm vào, Diệp Thần muốn đem mở cửa lập tức phát hiện ra hắn sức lực có chút thay đổi, đem cửa đều dỡ mất đi ra.
Keng, ký chủ vừa phá hoại tài sản trường học khấu trừ mười linh tệ.
“Chết tiệt thật.” Diệp Thần nhìn thấy cửa phòng đều bị hắn gỡ ra mặt có chút đen.
“Diệp-kun ngươi thật là… có muốn nhìn trộm cũng không cần dỡ ra cánh cửa chứ?” Giáo y Shizuka Marikawa đỏ mặt nhanh chóng mặc vào đồ bước tới nhìn Diệp Thần vẫn loay hoay đen cánh cửa gắn lại nói.
“Ta… ta thật không có cố ý.” Diệp Thần khóc không ra nước mắt nói. Hắn chỉ là vô ý sờ vào ai biết liền di tong cánh cửa, đã thế còn mất luôn cả Linh tệ.
“Không sao, Shizuka biết mà.” Giáo y Shizuka Marikawa khẽ cười bộ ngực nẩy nẩy nói.
“Thật sự là… Hả?” Diệp Thần muốn cố giải thích lập tức hắn liền khựng lại.
Vụt… nhận thấy mình tóc vài sợi rụng xuống. Diệp Thần lập tức cảm thấy không ổn.
“Xin lỗi, Shizuka-san nhưng ta phải đi có việc.” Vội vàng ném đi cánh cửa, Diệp Thần lập tức vội vội vàng vàng hướng bên ngoài chạy đi. Vừa rồi hắn cảm nhận được Korito Oba vừa cùng người ta giao thủ, nhịp tim của nàng rất là rõ ràng.
Tại trên hành lang lúc này, Korito Oba tay cầm một thanh kiếm gỗ không biết từ nơi nào lấy tới cầm theo chạy dọc hành lang.
“Đồ ăn trộm đứng lại.” Phía sau một cái nữ nhân tóc tím mặc đồng phục học sinh cầm một chiếc thước dài đuổi theo nàng tức giận.
“Cô bé chỉ là thanh kiếm gỗ cùng ngươi thiếp thân đồ lót thôi cần gì quan trọng như vậy chứ. Đuổi giai dữ như vậy.” Korito Oba nhìn đến Busujima Saeko đuổi theo phía sau lập tức có chút chê nàng kẹt sỉ.
“Đỡ đòn.” Busujima Saeko cầm thước dài tấn công đập tới Korito Oba.
“Thật không nghĩ tới một cô gái trung học lại có sát khí nặng như vậy. Quả nhiên để ta mở rộng tầm mắt.” Korito Oba nhận thấy Busujima Saeko sát khí lập tức có phần khen.
“Nàng cảm nhận được?” Busujima Saeko khẽ lui về phía sau có chút kinh ngạc. Từ trước đến giờ nàng luôn cho rằng mình che giấu rất tốt, không nghĩ tới bị cái nữ nhân trước mặt này phát hiện ra.
“Đừng ngạc nhiên quá như vậy, bằng tuổi nhóc, ở chỗ chúng ta. Sát khí so với ngươi còn nặng hơn rất nhiều. Nhưng ở trong trường học có thể được như vậy, quả nhiên không đơn giản. Tất nhiên cũng chỉ được xếp vào loại gà con nuôi trong vườn nhà thôi.” Korito Oba nhìn Busujima Saeko đánh giá cao. Nếu là người khác, nàng sẽ phun thẳng chỉ bằng sâu kiến, to bằng con gà con là tốt lắm rồi.
“Đừng tự mãn như vậy. Đánh bại ta rồi hẵng nói.” Busujima Saeko cầm thước vung đến Korito Oba tấn công thẳng vào nàng yết hầu.
“Có vẻ như nhóc vẫn chưa hiểu thì phải. Thực lực chênh lệch không có nghĩa là sẽ thua, nhưng... đẳng cấp khác biệt sẽ dẫn tới mất mạng đấy.” Korito Oba khẽ động đậy Busujima Saeko thanh kiếm gỗ đem nàng trong tay thước gỗ trẻ thẳng làm hai phần bằng nhau.
“Không thể nào.” Busujima Saeko lập tức kinh ngạc. Nàng thậm chí còn chưa thấy kiếm của nàng động đậy, Korito Oba đã đem nàng thước chẻ làm hai phần bằng nhau.
“Loại gà con như nhóc muốn sử dụng được kiếm thì ít nhất phải làm được như vậy. Đừng cảm thấy mình đã đủ mạnh cũng như kiềm chế bản thân, nếu làm như vậy nhóc mãi mãi chỉ là con gà con không thành gà mái được đâu.” Korito Oba kẽ xoay kiếm gỗ trên tay chĩa về Saeko đồng học.
“Người như ta rất nhiều sao?” Busujima Saeko sững sờ một cái nói. Nàng nhận ra người phụ nữ trước mặt này, kiếm thuật so với nàng vô cùng lợi hại.
“Đừng nghĩ chỉ có mình là đặc biệt. Thế giới này lớn lắm, có những thứ ngươi chưa biết đến đâu.” Korito Oba cười mở miệng nói.
“Chưa biết đến? Như cái gì?” Busujima Saeko nghe không hiểu rõ. Rốt cuộc nàng nói đến cái gì.
“Ví dụ sao? Ngươi thấy qua giết bạn vì không chịu rửa bát sao? Có từng thấy qua bạn trai giết bạn gái rồi hiếp vì không chịu quan hệ chưa? Hay cầm chai rượu đập chết bạn nhậu vì không chịu trả tiền.” Korito Oba nhìn nàng mở miệng đáp.
“Ta khác bọn chúng, khi họ giết người sẽ cảm thấy tội lỗi còn ta... ” Busujima Saeko muốn nói cái gì liền lập tức bị cắt ngang.
“Khác sao? Có gì khác biệt? Cái thứ mà ngươi gọi là tội lỗi ấy, nói trắng ra là một loại cảm xúc giả tạo được con người làm ra rồi dạy cho đời sau. Chứ cứ thử nghĩ vào cái thời xưa xem, giết vài người chỉ vì ngứa tay là chuyện rất bình thường. Bộ ngươi tưởng các nước đào tạo lính chuyên nghiệp đặc vụ bằng cách gì? Đơn giản là chúa sẽ tha thứ cho chú, mà chúa là ai? Đố thằng mẹ nào biết được ông ấy có quyền gì mà tha với thứ, mà có tồn tại hay không đó ai mà biết.” Korito Oba ngoáy ngoáy lỗ tai nói.
“Nhưng từ nhỏ ta đã...” Busujima Saeko vẫn lắc đầu không chịu đồng ý nói. Nàng sinh ra đã khát máu rồi, là con quái vật thật thụ.
“Ba tuổi ta đã giết người. Năm tuổi lúc ta đã đồ sát một ngôi làng, mười tuổi đã ám sát mười hai nhiệm kỳ tổng thống. Mười năm tuổi đã thành công bốn lần đem nhà trắng cho nổ tung. Từ lúc giết người đến giờ, ta chưa từng cảm thấy tội lỗi. Vậy ta là quái vật sao? Không hề, ta chỉ đi trước thời đại thôi. Ở bất kỳ cái nào thế giới, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết. Đó là quy luật.” Korito Oba phản bác. Từ nhỏ đã được trải qua máu cùng thép đào tạo ra ninja nàng tuyệt đối so với bất cứ ai đều khát máu.
“Nếu như ngươi có thể sống sót sau thảm họa sắp tới chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện. Đừng chết đấy.” Korito Oba mở ra bên cạnh cửa sổ quay đầu nhìn nói.
“Đừng chạy, trả lại ta kiếm gỗ. Ngươi làm gì? Đây là tầng bốn đấy.” Busujima Saeko tức giận muốn ngăn lại Korito Oba nhảy lầu nói.
“Đừng lo lắng chỉ là tầng bốn mà thôi. Cầm lấy thanh séc toi này mà quẩy, cố mà đừng có chết đấy. Dù sao thì ngươi cũng là người đầu tiên ta vừa ý sau năm năm qua.” Korito Oba nhìn Busujima Saeko ném trả lại nàng thanh kiếm gỗ mở miệng nói. Sau Bạch Tiểu Mai, Busujima Saeko chính là nữ nhân thứ hai nàng vừa ý để kế thừa nàng kiếm thuật.
“Nói thế nghĩa là sao hả?” Busujima Saeko nghe không hiểu thắc mắc.
Korito Oba không trả lời chỉ khẽ cười một cái lập tức lao ra ngoài cửa sổ. Busujima Saeko chạy đến nhìn xuống bên dưới nhưng liền Korito Oba đã biến mất không biết đi nơi nào.
“Chẳng lẽ tồn tại một nơi thật sự như nàng nói? Những người giống như mình tồn tại rất nhiều?” Busujima Saeko nhìn thấy Korito Oba biến mất không thấy liền có chút nghiêm túc suy nghĩ. Trong lòng chiến ý tưởng như đã chôn sâu lập tức bốc lên.
“Này, cô nhóc tóc tím ơi.” Diệp Thần nhìn thấy Busujima Saeko nhòm ra ngoài cửa sổ liền vẫy vẫy lại hỏi. Nói thật ra thì hắn chỉ nhớ mang máng bộ Anime này thôi. Dù sao thì hắn cũng đâu có coi phim hoạt hình nhiều đâu.
“Tóc tím?” Busujima Saeko có chút ngạc nhiên nhìn cái này điển trai bảo vệ. So với các diễn viên điện ảnh còn đẹp. Hắn xuất hiện sau lưng nàng mà không phát ra một tiếng động. Lúc này, Busujima Saeko đột nhiên nghĩ tới Oba-san lời nói. “Đừng nghĩ chỉ có một mình ngươi đặc biệt.”
“Vẫn là thôi đi, ta tự đi tìm.” Diệp Thần lập tức mở ra cửa sổ lần nữa nhảy xuống.
“Này đây là tầng bốn đấy.” Busujima Saeko định ngăn lại nhưng Diệp Thần cũng như Korito Oba liền biến mất không thấy tung tích.
Suy nghĩ một chút Busujima Saeko liền nhìn trong tay kiếm quay người rời đi. Nàng nhất định phải đánh bại Korito Oba, nữ nhân này để cho nàng cảm thấy tính khiêu chiến trỗi dậy trong lòng. Còn nam nhân kia hắn rốt cuộc là ai?
“Vẫn là quá trẻ tuổi. Người trẻ tuổi hiện giờ, quá háo thắng, cũng quá yếu. Dù khác biệt thế giới điều này vẫn không thay đổi.” Korito Oba đúg tại phía bên trên tầng thượng nhìn xuống dưới trường. Vừa rồi nàng làm như nhảy ra ngoài nhưng thực chất là dùng lực xoay người bật lên trên sân thượng.
“Vẫn là bỏ đi, nếu như nàng có thể sống sót sau thảm họa rồi hẵng nói. Mà lời tên đó nói có tin được không nhỉ? Tận thế? Ngày hôm nay thật sự sẽ tận thế sao?” Korito Oba sờ cằm nghi ngờ. Không phải là chơi khăm nàng đó chứ.
Leng keng… lộc cộc… tiếng động phát ra từ cổng trường. Một cái người đàn ông đầy máu liên tục đâm vào cổng trường tạo ra những tiếng vang.
“Ồ xác sống kìa, xác sống thật luôn. Móa, loại mặt hàng này mà đem bắt vài con về bán cho mấy tên nhà khoa học không cần học nhất định lấy được khối tiền.” Korito Oba đôi mắt lóe sáng ra tiền tài.
Một nhóm giáo viên đứng ra hướng cái xác tại cổng trường đang liên tục đâm đầ vào tức giận.
“Ông đang làm cái trò gì vậy? Làm ơn dừng lại ngay.” Hayashi nữ giáo viên nhấc nhấc mình chiếc kính nhắc nhở.
Cái xác đàn ông vẫn không trả lời lại liên tục đâm vào cổng trường.
“Nào nào, Hayashi sensei cứ để đó cho tôi lo.” Thầy giáo thể dục Tenjima lập tức xắn ống tay đi tới tức giận kéo vào áo cái xác qua các khe cửa trường khiến cái xác đâm mạnh vào bức rào chắn. Hắn hẳn là muốn lấy le trước mặt gái đây mà
“Đợi đã, Tenjima sensei đừng dùng vũ lực chứ.” Hayashi nữ giáo viên lập tức có chút hoảng loạn muốn ngăn lại Tenjima nhưng chưa kịp tiến tới. Tenjima giáo viên đã bị người nam nhân kéo lấy cánh tay cắn vào một cái chảy máu ngã lăn trên mặt đất vô cùng khổ sở sau đó liền lăn đùng ra chết.
“Thầy ấy chết rồi...” Đám người xúm lại xem xét liền kinh hãi.
“Không thể nào chỉ là… một vết cắn thôi mà.” Hayashi nữ giáo viên che miệng hoảng sợ nói.
Lúc này tưởng như đã chết Tenjima giáo viên bàn tay lại khẽ cử động lại.
“Thầy có sao không, Tenjima sensei?” Hayashi nữ giáo viên lập tức có chút mừng rỡ hướng lại gần hỏi thăm.
Tenjima lập tức mắt mắt trợn lên vô cùng kinh khủng ngồi dạy.
“Tenjima sensei thật may...” Hayashi nữ giáo viên vui mừng ngồi xuống xem xét nam giáo viên chưa kịp nói hết câu liền bị Tenjima kéo lấy cổ áo vào muốn cắn một cái lên cổ trắng của nàng.
“Này, cẩn thận chứ, cổ con gái hôn chứ không phải để cắn như vậy đâu. Sẽ để lại sẹo đó.” Korito Oba kéo lại Hayashi nữ giáo viên cười nói, tay kia hướng một nắm đấm thẳng vào tim của cái này giáo viên đem tim chấn vỡ.
Tenjima giáo viên lập tức lần nữa ngã ra mặt đất trước sự kinh hoảng của mọi người.
“Oba-sensei? May là nhờ có cô, cô thật là lợi hại, chỉ một đấm liền có thể mạnh như vậy.” Đám người lập tức nhìn ra Korito Oba là giáo viên mới chuyển đến trường. Có lẽ là do hệ thống trồng thêm vào ký ức.
“Chào.” Korito Oba thoải mái giơ tay chào mọi người. Bộ nàng cùng họ quen lắm sao? À biết rồi, chắc hẳn là bọn chúng thấy sang bắt quàng làm họ. Ai kêu bổn tiểu thư sinh ra đã đẹp rồi làm gì.
“Tenjima sensei hắn… hắn...” Hayashi nữ giáo viên run lẩy bẩy nhìn trên mặt đất định tấn công nàng nam giáo viên.
“Không có việc gì, chỉ là tắt thở rồi thôi. Chết vì dại gái, quả nhiên là ngu ngốc.” Korito Oba thả lỏng nhún vai đáp.
“Cẩn thận.” Mọi người lập tức kinh hoảng khi thấy Tenjima sensei từ mặt đất bật lên cắn tới hai cái nữ giáo viên.
“Vẫn còn sống?” Korito Oba cũng hết sức ngạc nhiên. Đều bị trấn nát trái tim còn có thể vùng dậy. Lập tức đưa chân lên muốn đá thì có người thay nàng làm.
“Ta đã nói là phải cẩn thận rồi cơ mà. Cô coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai chắc? Suýt nữa là tiêu rồi thấy không hả?” Diệp Thần đưa chân một đạp hướng Tenjima sensei. Đá bay hắn vào cổng trường khiến cổng trường ngã đổ xuống khiến mọi người trố mắt.
“Biết rồi, biết rồi nói mãi. Dù hắn có bất ngờ tấn công cũng đâu có làm ta bị thương được.” Korito Oba bĩu môi lắc đầu không chịu nhận sai.
“Chuyện… chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?” Đám quần chúng lập tức hoảng loạn không biết lên làm cái gì.
Diệp Thần nhìn trước mặt còn lại xác chết lao vào bên trong liền có chút uể oải cười lạnh đáp: “ Thế mà cũng hỏi, quả nhiên là diên viên quần chúng, đều tận thế chỉ biết đứng hỏi cái gì cái gì. Lo mà chạy đi bọn ngu. Hiện tại ta tuyên bố tận thế chính thức bắt đầu, cố gắng đừng chết đấy.”
“Tận thế? Đừng có mà đùa… làm gì có thể...” Đám người hoảng loạn không dám tin.
“Thật sao? Cẩn thận kìa.” Diệp Thần nhìn thấy con xác sống lao thẳng vào đám người quần chúng cũng không có ngăn cản chỉ cầm điện thoại ra quay phim.
“Này này, quay HD vào đấy. Lúc trở về nhất định bán được ối tiền.” Korito Oba cũng đi tới cẩn trọng nhắc nhở.
“Biết biết, bà già kiếm áo ngực ở đâu thế?” Diệp Thần phát hiện ra Korito Oba có thêm bộ áo ngực ngạc nhiên nói.
“Thế nào đẹp không?” Korito Oba khẽ kéo mình áo ngực cười hỏi.
“Ta lấy bốn miếng băng keo đổi thế nào?” Diệp Thần đê tiên hỏi.
“Đổi cái đầu ngươi. Nhìn nhìn lại có người bị cắn mau quay phim.” Korito Oba lập tức nhắc nhở Diệp Thần tập trung chuyên môn.
“Biết rõ.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Thật là vui, mợ nó, khi trở về nhất định là muốn đem theo một con xác sống trở lại. Nhất định sẽ chơi rất vui. Nghĩ thử một chút đám người ở thế giới thật đó sẽ hoảng loạn, ta liền không nhịn được cười.” Korito Oba lập tức xấu bụng suy nghĩ.
“Hắc hắc, lão tử nhất định bắt một con về nghiên cứu, tạo ra một đội quân xác sống. Thử xem đứa nào dám động, lần này trúng mánh lớn. Chỉ cần có loại virut này trong tay lão tử sẽ trở thành chúa cứu thế.” Diệp Thần cùng Korito Oba hai người nhìn đám xác sống đều chảy nước miếng. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một nha.
Hayashi nữ giáo viên run lẩy bẩy ngốc trệ nhìn hai người dại ra hỏi. “Hai người các ngươi rốt cuộc… rốt cuộc rốt cuộc là ai? Đều tận thế còn vui như tết?”
“Là ai sao? Chỉ là kẻ phản diện đi lạc trong ngày tận thế thôi.” Korito Oba cùng Diệp Thần đồng thanh nhìn Hayashi nữ giáo viên bật cười.
“Này đừng có bắt chiếc.” Hai người gây gổ cũng đồng thành.
Hayashi nữ giáo viên nhìn hai người hoàn toàn không hiểu lầm bẩm: “Kẻ phản diện? Đi lạc trong ngày tận thế?”