Tuyết Tâm nắm chặt trên tay binh thuốc nhìn đến mình phu quân nhắm mắt lại đưa tay phải sờ lên đứa con trên bụng của mình cắn răng: “Chỉ cần ta uống, ngươi sẽ tha cho hắn đúng không?”
“Đúng vậy, ta thật sự muốn xem thử, tình mẫu tử cùng tình phu thê. Đối với ngươi cái nào rốt cuộc quan trọng hơn.” Diệp Thần tàn ác nói.
“Sư phụ như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?” Đông Phương Bạch cũng cảm thấy hơi có chút quá đáng. Dù sao giữa sư phụ nàng và hai người họ từ đầu đã không có thù oán sâu đậm gì.
“Không hề, ít nhất ta có cho nàng cơ hội lựa chọn. Nếu như quá đáng, ngay cả cơ hội lựa chọn nàng cũng không có.” Diệp Thần lắc đầu cảm thấy mình vô cùng thánh mẫu nói.
“Xin lỗi con… ta uống… tha cho hắn mạng. Ta về sau đi theo ngươi.” Tuyết Tâm cầm bình thuốc trước mặt Diệp Thần uống vào nước mắt cùng sự nhục nhã rơi như mưa trên mặt đất.
Đông Phương Bạch là nữ nhân cũng không cam lòng nhắm mắt coi như không thấy đứng một bên.
“Rất hay, rất hay, rất cảm động. Xem ra Nhậm Ngã Hành đối với ngươi rất là quan trọng.” Diệp Thần vỗ tay cười cợt nói. Nữ nhân này có cá tính hắn thích. Có thể yêu một nam nhân hơn tất cả những gì mình có, vô cùng xứng đánh để hắn dành lấy.
“Thuốc này… sao lại có vị ngọt giống đường?” Tuyết Tâm cảm nhận vị ngọt nơi đầu môi nghi ngờ.
“Thì nó vốn là nước đường mà. Ta chỉ là muốn thử một chút mà thôi. Không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm được như vậy.” Diệp Thần cười nói.
“Ngươi rốt cuộc là muốn gì chứ? Chẳng lẽ ngươi định giết hắn sao?” Tuyết Tâm phu nhân không hiểu thấu.
“Không, ta đã nói tha cho hắn. Liền sẽ tha cho hắn. Ta có lẽ lừa rất nhiều người, nhưng đối với nữ nhân của mình sẽ không thất hứa.” Diệp Thần lắc đầu nói.
Đông Phương Bạch mặt cũng có chút không thích, đây là lần đầu tiên nàng nghe sư phụ nói “nữ nhân của mình”. Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, cả trước đó những nữ nhân hắn ngủ qua, cũng chưa từng được hắn coi thành hắn nữ nhân.
“Ta không phải nữ nhân của ngươi.” Tuyết Tâm cắn răng nói.
“Vậy ý ngươi là muốn ta giết Nhậm Ngã Hành sao?” Diệp Thần nổi lên sát khí nói.
“Không phải, ta… à nữ nhân của ngươi.” Tuyết Tâm lập tức sợ hãi nói.
“Có vẻ như không cam tâm tình nguyện lắm. Không sao, Tuyết Tâm sẽ có một ngày ta để ngươi cam tâm tình nguyện yêu thích ta.” Diệp Thần sờ lên nàng chiếc cằm tinh xảo nói.
“Sẽ không có ngày đó đâu. Ngươi có thể có được ta thân xác, nhưng đừng mong ta sẽ thích ngươi.” Tuyết Tâm lắc đầu khinh bỉ nói.
“Có độ khó, nhưng ta ta không thích chinh phục nữ nhân. Ta là thích điều giáo các nàng. Ta chiếm được ngươi thân xác thì cũng sẽ chiếm được ngươi trái tim. Không cần lời lẽ ngọt ngào mà là bằng hành động thực tế.” Diệp Thần đưa môi hôn lên Tuyết Tâm môi nàng.
Tuyết Tâm nhắm mắt rơi nước mắt không dám phản kháng để mặc hắn xâm chiếm nàng miệng.
“Rất ngọt, lần sau ngươi cần cố gắng hơn.” Diệp Thần tách ra môi nàng khẽ liếm mình môi tham lam nói.
Không tiếng động không trả lời như cái xác không hồn, Tuyết Tâm ngồi tại trên mặt đất không lên tiếng. Trong lòng nàng xuất hiện một sự đau xót lạ thường.
“Có vẻ như vẫn thiếu chút động lực nhỉ?” Diệp Thần nhìn thấy Tuyết Tâm không có hồn liền khẽ cười hướng Nhậm Ngã Hành đem một viên thuốc nhét vào miệng hắn.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy?” Tuyết Tâm lập tức phản ứng kinh hãi nhìn Diệp Thần cho nàng phu quân uống thuốc không rõ nguồn gốc.
“Yên tâm, chỉ cần đúng chu kì phục dụng thuốc giải. Hắn sẽ không chết nhưng mà… thuốc giải có được hay không. Đều phải nhờ ngươi cố gắng ra sao? Đừng nghĩ rằng chỉ cần phu quân ngươi an toàn, ngươi liền có thể tự sát. Cho dù ngươi muốn chết, ta cũng sẽ không để ngươi chết.” Diệp Thần thản nhiên mở miệng nói.
“Ngươi là ma quỷ.” Tuyết Tâm đều tuyệt vọng nói. Cả tính mạng của nàng đều không thể quyết định. Nếu nàng chết, nàng phu quân cũng sẽ chết.
“Chửi rất hay, ngươi càng chửi hắn càng chịu bấy nhiêu đau đớn.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Ngươi…” Tuyết Tâm cứng miệng không dám chửi.
“Ta nói rồi, chỉ cần dành được ngươi. Thủ đoạn ta không thiếu, cho dù có phải đích thân hủy hoại ngươi, ta cũng không từ. Sẽ có một ngày, ngươi sẽ vì ta mà chết. Một lát phu quân ngươi tỉnh dạy, không cần nói cái gì, cần nói cái gì, chắc ngươi đều hiểu. Ta không cần ngươi rời xa hắn, nhưng… nếu ngươi để hắn động vào. Ta không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu.” Diệp Thần sờ lên mặt nàng nói.
“Ta biết mình phải làm gì.” Tuyết Tâm lảng tránh Diệp Thần ánh mắt nói. Mặc kệ ta hi sinh bao nhiêu chỉ cần ngươi có thể an toàn liền tốt.
“Sư phụ ép nàng ở bên cạnh ngươi… như vậy quá nguy hiểm. Nếu như một ngày nàng đâm sau lưng ngươi… chuyện này...” Đông Phương Bạch muốn khuyên nhủ nói.
“Chỉ cần nàng còn yêu Nhậm Ngã Hành, thì sẽ không làm hại ta. Nếu nàng hết yêu hắn, thì càng không có lý do để làm hại ta.” Diệp Thần khẽ cười lắc đầu nói.
“Ngươi lấy đâu ra tự tin khiến nàng khuất phục mình chứ?” Đông Phương Bạch không hiểu, nàng nhìn ra Tuyết Tâm không phải một nữ nhân có thể khuất phục dưới gối nam nhân. Dù cho Nhậm Ngã Hành cũng phải nhìn nàng sắc mặt.
“Nhớ thật kỹ Tiểu Bạch Kiểm, nữ nhân trong thiên hạ không thích đàn ông tốt cũng như đàn ông tốt thì không thích gái ngoan. Mà ta xấu xa như vậy, nữ nhân trên đời… không thích không phải phi lo gic sao?” Diệp Thần không biết xấu hổ hỏi.
“Sư phụ tự tin là tốt. Cố gắng lên.” Đông Phương Bạch nhìn sư phụ mình đầy thương hại. Nữ nhân nào có thể thích được ngươi chứ.
“Một tên xử nam dám cười nhạo ta? Đợi đấy, trong tình trường lão tử chưa bao giờ thua.” Diệp Thần cảm thấy có chút tức giận. Bị một tên ngoại đạo cười nhạo, hắn cảm giác như mình kỹ năng tán gái thụt lùi.
Đông Phương Bạch khẽ cười mặt đầy không tin tưởng chế giễu cái này không hợp cách sư phụ.
“Ngươi… ta kiếp trước nhất định đen đủi lắm mới có tên đồ đệ xấc xược như ngươi.” Diệp Thần thở dài cảm thấy mình thật bất hạnh.
“Ta cảm thấy mình mới là người nên nói câu đó.” Đông Phương Bạch thầm nhổ nước bọt. Rõ ràng là nàng đen đủi được không? Gặp phải tên hái hoa tặc sư phụ, không đúng so với hái hoa tặc còn tàn bạo sư phụ.
“Không nói, không nói. Tuyết Tâm ngươi mặc quần áo chỉnh tề lại, đem dấu vết chúng ta ân ái che đi. Ta đem tên ngốc này cứu tỉnh. Các ngươi biết phải diễn thế nào rồi đấy.” Diệp Thần nhìn hai người mở miệng nói.
Tuyết Tâm mặc lại mình quần áo, dùng khăn lau đi mình trên người chất dịch dường như đã in đậm vào trong cơ thể nàng. Giấu đi từng vết hôn cùng bầm tím trên người nàng liền cố gắng nở nụ cười giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đông Phương Bạch thi thoảng nhìn sang Tuyết Tâm một cái tâm tình phức tạp. Có cảm thấy thương cảm cho vị này tỷ tỷ nhưng cũng có cảm thấy vô cùng chán ghét vị này tỷ tỷ rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi thăm: “Tuyết Tâm phu nhân ngươi không sao chứ?”
“Tiểu đệ đệ… cảm ơn ngươi. Tình ý của ngươi ta đã biết. Xin lỗi… ta… không xứng đáng với ngươi tấm lòng. Vừa rồi cảm ơn ngươi giúp ta cầu xin.” Tuyết Tâm hiểu nhầm xấu hổ cúi mặt nói. Hiện tại nàng đã bị sư phụ hắn làm nhục trước mặt hắn, nàng không có mặt mũi nhìn hắn.
“Không sao, ta không chê ngươi.” Đông Phương Bạch an ủi nói. Không nghĩ tới câu an ủi này liền khiến Tuyết Tâm hiểu nhầm.
“Tiểu đệ đệ ngươi vẫn lên tìm người tốt hơn đi. Ngoài ra, ngươi là người tốt, không nên đi cùng với hắn.” Tuyết Tâm cảm động khuyên nhủ. Nàng trong lòng bây giờ tên sư phụ áo trắng này chính là ác ma, còn Đông Phương Bạch chính là cậu bé lương thiện bị lợi dụng.
“Ta tự biết mình phải làm gì.” Đông Phương Bạch cảm thấy hiểu lầm càng lúc càng sâu liền nói. Như vậy cũng tốt, về sau ta làm việc cũng bớt đi kẻ nghi ngờ. Còn rời xa tên sư phụ xấu xa này đã là chuyện quá muộn rồi. Từ lúc quyết định đi theo hắn, nàng đã lựa chọn bán cả thân thể, linh hồn, lòng tự trọng để đổi lấy sức mạnh trả thù cùng bảo vệ nàng muội muội. Ngoài ra nàng tin tưởng với mình khả năng sẽ biến tên xấu xa sư phụ này chỉ thuộc về nàng. Ngươi có thể điều giáo nữ nhân, vậy ta cũng có thể điều giáo ngươi sư phụ.
“Tiểu đệ đệ...” Tuyết Tâm muốn tiếp tục khuyên nhủ.
“Khụ khụ...” Nhậm Ngã Hành tại trên mặt đất tỉnh dạy ho sặc sụa.
“Phu quân ngươi không sao chứ? Ngươi...” Tuyết Tâm muốn lại gần đỡ phu quân của mình liền bị Diệp Thần nhắc nhở.
“Nhậm phu nhân, Nhậm giáo chủ vừa mới tỉnh dậy ngươi vẫn là đừng động vào hắn.” Diệp Thần ánh mắt sắc bén tóe ra mình ảm đảm sát khí nhắc nhở.
“Đa tạ… tiên sinh cứu giúp.” Tuyết Tâm nhìn Nhậm Ngã Hành trên mặt đất không tiến lại gần chỉ đứng ở xa đối với Diệp Thần cắn răng cảm ơn. Nàng hiện tại đã hiểu rõ, mình cơ thể không còn là của phu quân mình nữa, để bảo vệ hắn, nàng… nhất định phải hi sinh.
“Không sao. Dù sao ta cũng không thiệt thòi.” Diệp Thần khẽ cười lắc đầu nói.
“Tuyết Tâm ngươi không sao chứ?” Nhậm Ngã Hành nhanh chóng đứng dạy hướng Tuyết Tâm cầm tay muốn hỏi han.
“Phu quân… ta… trước mắt người ngoài… đừng như vậy.” Tuyết Tâm nhanh chóng rút tay lại quay đầu không chú ý đến Nhậm Ngã Hành lảng tránh hắn nói. Nàng không thể để Nhậm Ngã Hành động vào nàng thân thể, quá nguy hiểm. Tên ác ma kia vẫn đang chằm chằm nhìn bọn họ. Qua vừa rồi Nhậm Ngã Hành cùng hắn so chiêu, nàng liền hiểu rõ hai người ở giữa chênh lệch lớn thế nào. Dù cho phu phụ bọn họ có liên thủ cũng không thể thắng.
“Ách, đều là ta không chú ý.” Nhậm Ngã Hành không chút nghi ngờ quay đầu nhìn Đông Phương Bạch cùng hắn sư phụ đề phòng nói.
“Phu quân đừng thất lễ như vậy. Vừa rồi chỉ là hiểu nhầm, bọn họ không có ý muốn động thủ. Đều là chúng ta sai. Hai người không phải do Ngũ Nhạc Kiếm Phái phái tới ám hại chúng ta.” Tuyết Tâm liền lên tiếng mở miệng nói.
“Vừa rồi ra tay có chút nặng, không có ý tứ. Ta không nghĩ ngươi yếu như vậy.” Diệp Thần một bộ cao ngạo nói.
“Vừa rồi đa tạ tiền bối đã nương tay.” Nhậm Ngã Hành cố gắng nhìn gương mặt Diệp Thần đều nhìn không rõ, giống như có một cái gì đó che khuất hắn gương mặt vậy. Người này là trong truyền thuyết cảnh giới Tiên Thiên cao thủ phải nhún nhường nếu như có thể nhờ vả là chuyện tốt, tuyệt đối không nên đắc tội.
“Tiểu huynh đệ vừa rồi đắc tội rồi.” Nhậm Ngã Hành đối với Đông Phương Bạch chắp tay xin lỗi. Để trở thành giáo chủ như bây giờ, hắn đương nhiên hiểu rõ lúc nào có thể tiến, lúc nào có thể lùi.
“Không sao, Nhậm giáo chủ không cần đa lễ.” Đông Phương Bạch ẩn đi mình sát khí nhẫn nhịn nói.
“Hai người biết ta họ Nhậm?” Nhậm Ngã Hành phát hiện ra điều không đúng.
“Là do Nhậm phu nhân giới thiệu mới hóa giải chúng ta hiểu nhầm. Nhậm tiên sinh Nhậm Ngã Hành ngưỡng mộ đã lâu.” Đông Phương Bạch liền lập tức nhìn Tuyết Tâm nói.
“Đúng… là ta giới thiệu.” Tuyết Tâm cũng mở miệng xấu hổ nói. Nàng cũng không biết tại sao họ lại biết, rõ ràng nàng chưa từng giới thiệu. Nếu có chỉ là Nhậm Ngã Hành gọi tên nàng, còn tên của phu quân thì chưa từng lộ ra. Có nằm mơ nàng cũng không biết, Đông Phương Bạch là kẻ thù của phu quân nàng.
“Không biết Nhậm giáo chủ cùng phu nhân là muốn đi đâu?” Diệp Thần khẽ mở miệng hỏi.
“Thật không dám giấu diếm, phu phụ chúng ta muốn tìm một nơi an toàn. Thê tử ta sắp đến ngày sinh nở, ở lại Hắc Mộc Nhai quá nguy hiểm.” Nhậm Ngã Hành thở dài khẽ nói.
“Vậy thì… không biết Nhậm giáo chủ có nghĩ hay không cùng chúng ta du ngoạn giang hồ? Ta vừa hay là thiên hạ đệ nhất thần y. Cũng có thể chăm sóc Tuyết Tâm phu nhân.” Diệp Thần liền tỏ ra xấu xa ý nghĩ. Hừ lão tử mỗi ngày điều giáo vợ ngươi trước mặt ngươi. Quả thật là mỹ hảo.
“Vậy thì tốt quá. Đa tạ ý tốt của Diệp tiên sinh, chẳng qua như vậy thật sự có chút phiền hà hai người.” Nhậm Ngã Hành tất nhiên không nguyện tin tưởng hai người này. Dù sao cũng chỉ vừa mới gặp.
“Ta cảm thấy như vậy rất tốt.” Tuyết Tâm lập tức mở miệng đồng ý. Ngã Hành còn đang bị trúng độc, nếu để hai người rời đi, phu quân nàng chắc chắn sẽ chết.
“Phu nhân...” Nhậm Ngã Hành liền khẽ nói.
“Không sao, ta tin tưởng Tiên sinh… sẽ chăm sóc tốt ta.” Tuyết Tâm mờ ám nhìn Diệp Thần cắn răng nói.
“Nếu đã như vậy… nhờ Tiên sinh chăm sóc cho Tuyết Tâm.” Nhậm Ngã Hành thấy phu nhân cố chấp đành chấp nhận. Dù sao bên người có thêm cao thủ thì họ cũng an toàn hơn nhiều. Ngoài ra, hắn cũng muốn thăm dò vị tiên sinh này võ công để tăng lên mình võ công.
“Tất nhiên, ta sẽ thật tốt chăm sóc cho nàng. Tuyệt đối không lơ là giúp đỡ nàng.” Diệp Thần khẽ cười xấu xa nói. Tuyết Tâm nghe vậy mặt đều đỏ ửng. Tên xấu xa này nhất định không có ý tốt gì. Hắn là muôn nhắc nhở nàng dùng thân thể hầu hạ hắn thì đúng hơn.
Đông Phương Bạch nhìn Tuyết Tâm cùng với sư phụ ở giữa mờ ám, trong lòng không khỏi có chút chua: “Tên sư phụ ngốc nghếch, ngươi… là đồ đại ngốc...”