Gió thôi lay động, tán lá xao động, đứng tại trên cây cối áo khẽ tung bay. Diệp Thần ánh mắt trở nên giống như nhìn thấu tất cả hồng trần xem hết tất cả bí mật. Đứng tại bên dưới Nhậm Ngã Hành đều cảm thấy áp lực nặng nề. Từ vị tiên sinh bí ẩn này hắn thật sự vô cùng kính sợ. Đây chính là Tiên Thiên cảnh giới cao thủ uy lực hay sao?
“Một chút khí thế đều không chịu đựng nổi. Nhậm giáo chủ xem ra cũng chỉ là hữu danh vô thực.” Diệp Thần châm chọc mở miệng nói.
“Tiên sinh khí thế kinh người. Ở trước mặt ngươi, ta nào dám xưng cái gì Nhậm giáo chủ đâu.” Nhậm Ngã Hành cắn răng chịu đựng cái này đợt kinh khủng sát khí nở nụ cười nói.
“Đầu tiên ngươi gọi ta là tiền bối, bây giờ liền gọi ta là tiên sinh. Tự dưng thấy cấp bậc có chút giảm bớt đấy.” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành ngứa mắt nói.
“Nào có, tiên sinh trẻ như vậy. Ngoài ra, ta cùng Đông Phương hiền đệ là kết bái huynh đệ. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Sư phụ hắn cũng là sư phụ ta. Hắn gọi ngươi tiếng sư phụ, thì cũng là ta sư phụ, ta đương nhiên cũng nên kêu ngươi một tiếng tiên sinh.” Nhậm Ngã Hành không chịu thua thiệt nói. Ngoài ra hắn kéo khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
“Kết bái huynh đệ? Ta không nhớ tên tiểu tử nhà ta có từng kết bái huynh đệ với ngươi. Lúc đó không có quỳ thiên không bái địa. Càng không thề thốt gì. Một câu nói gió bay qua mà thôi. Liền nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ?” Diệp Thần phất ống tay áo một cái khinh thường nói.
“Là ta suy nghĩ không chu đáo. Tiên sinh không cần nóng giận.” Nhậm Ngã Hành cúi đầu mở miệng nói.
“Ta cũng không rảnh cùng ngươi tính toán. Chẳng qua mấy tháng trời theo dõi ta. Ta không trách ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi rốt cuộc có chuyện gì muốn nói?” Diệp Thần đoán ra Nhậm Ngã Hành lần này không đơn giản là đi theo hắn nói.
“Tiên sinh quả nhiên hơn người. Ta muốn tiên sinh nhận ta làm đệ tử, dạy ta võ công.” Nhậm Ngã Hành cầu xin nói.
“Dạy ngươi võ công? Không có hứng thú.” Diệp Thần nhún vai làm một bộ không cảm thấy thú vị gì nói.
“Tiên sinh ta so với tên ẻo lả đó có gì không tốt?” Nhậm Ngã Hành thắc mắc không hiểu.
“Hắn dám luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, ngươi dám không? Ngươi dám học, ta liền dám dạy.” Diệp Thần khinh thường hỏi.
“Quỳ Hoa Bảo Điển? Chính là chú trọng tốc độ pháp môn sao.” Nhậm Ngã Hành nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn vô cùng thèm thuồng. Tất cả võ công trong thiên hạ duy nhanh không phá. Ngoài ra, nhìn qua Đông Phương Bạch tốc độ, tuyệt đối không phải tầm thường võ công.
“Mội tội muốn luyện công này trước phải tự cung.” Diệp Thần bổ sung thêm điều kiện luyện nói.
“Tự cung…? Đông Phương tiểu tử đó hắn...” Nghe thấy Diệp Thần nói mà Nhậm Ngã Hành cũng lạnh sống lưng nói.
“Đúng vậy, hắn chính là tự cắt ra. Tuy nhiên hắn còn chưa có luyện, Tiểu Bạch mới chỉ đủ tiêu chuẩn tốc độ luyện môn này võ công. Đợi khi tiểu tử này tập môn này võ công, ngươi liền không phải đối thủ của hắn. Ngươi biết mấy ngày này ta để ngươi bắt nạt hắn là làm gì sao? Một món đồ để tập luyện cũng nghĩ mình là ai?” Diệp Thần khinh bỉ lạnh nhạt nói.
“Tiên sinh ngươi nói chuyện có phải hơi quá đáng rồi không?” Nhậm Ngã Hành khẽ cắn răng tức giận nói.
“Ta chính là quá đáng, ngươi… tính làm gì ta?” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành cười hỏi.
“Tiên sinh đừng khinh người quá đáng. Ta chưa chắc đã yếu hơn… hự… ta… nội lực của ta sao lại...” Nhậm Ngã Hành vận lên mình hùng hậu nội lực lập tức phát hiện nội lực tại trong kinh mạch hắn tích lại không thể phóng thích, e rằng sẽ khiến hắn kinh mạch đứt gãy nói.
Lập tức đem mình điểm huyệt lại Nhậm Ngã Hành điều khí vận công đem nội lực tụ lại đan điền. Nhưng nội lực giống như không nghe lời hắn muốn bạo tẩu.
“Thế nào có phải cảm thấy chân khí chạy ngược, không thể điều khiển có đúng hay không hả?” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành khổ sở chấn áp chân khí liền cười cợt đi xung quanh hắn nói.
“Ngươi rốt cuộc giở trò gì?” Nhậm Ngã Hành cắn răng giận dữ nói.
“Ta làm gì ngươi sao? Đều là tự chính ngươi nghịch ngu, trộm xem học ta võ công. Trách ta rồi.” Diệp Thần cười cợt nói nhổ nước bọt.
“Ngươi… ngươi biết? Không thể nào ta...” Nhậm Ngã Hành cắn răng chịu đựng đau đớn nói.
“Đúng, ngươi rất cẩn thận. Bỏ số tiền lớn cho các cô gái trong kỹ viện đó, để các nàng nhớ ta toàn bộ chi tiết, họa lại ta tu luyện lúc. Quả nhiên là rất giàu có, kế hoạch rất khá. Nhưng có điều ngươi lại sai ở một điểm rất cơ bản nên khiến ta phát hiện ra.” Diệp Thần khen ngợi gật đầu nói.
“Sai? Ta sai ở đâu chứ?” Nhậm Ngã Hành không hiểu nghi ngờ. Rốt cuộc hắn đã sai ở điểm nào chứ?
“Mặc dù ta dáng dấp thật sự soái ngất người. Nhưng kỹ viện có luật lệ của kỹ viện, bóc bánh thì phải trả tiền. Nhưng từ trước tới giờ, ta đến kỹ viện, uống loại rượu ngon nhất, ngủ kỹ nữ đẹp nhất. Chưa từng thấy họ đòi ta một đồng nào, không phải là rất lạ hay sao? Chơi gái mà không cần trả tiền.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Không nghĩ tới… Nhậm Ngã Hành ta lại bại ở một điểm này.” Nhậm Ngã Hành khẽ tự cười mình nói. Một sai lầm cơ bản khiến cả bàn cờ đều lật trong tay.
“Tiên thiên công pháp, có phải rất tốt luyện đúng không? Nội lực luyện ra vô cùng hùng hậu cùng mạnh mẽ. Nhưng lại vô cùng khó kiểm soát. Kích mạch của ngươi hiện tại đều bị đảo loạn. Trừ phi tự phế đi võ công tu lại từ đầu. Nếu không ngươi cả đời này liền vô vọng sử dụng nội lực.” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành nói.
“Không có nội lực, vậy khác nào không có võ công? Tiên sinh ta sai rồi. Ngươi coi như nể mặt ta cùng Đông Phương hiền đệ là huynh đệ kết nghĩa tha cho ta một lần đi.” Nhậm Ngã Hành không dám nghĩ tới nói. Hiện tại Nhật Nguyệt Thần Giáo dưới hắn quản lý đều dựa vào hắn thủ đoạn cùng hắn võ công đè ép giáo chúng. Giờ hắn mất đi võ công, khác gì như chim mất cánh, hổ mất răng.
“Giúp ngươi… được… đương nhiên là có thể. Chỉ là có điều, ta giúp ngươi, ngươi phải giúp ta một việc.” Diệp Thần ngồi trước mặt Nhậm Ngã Hành muốn thực hiện giao dịch nói.
“Chỉ cần tiên sinh cần đừng nói một điều, mười điều ta đều đồng ý với ngươi.” Nhậm Ngã Hành cắn răng mở miệng nói. Hừ, kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt.
“Ngươi càng lúc càng có dáng dấp loài cẩu nô tài rồi đấy. Rất tốt, rất tốt, ta chính là muốn ngươi cái thái độ này. Ở đời phải biết mình là ai.” Diệp Thần hài lòng nói.
“Đa tạ tiên sinh giúp đỡ.” Nhậm Ngã Hành nín nhịn gắng nói từng chữ. Vì hắn sự nghiệp chút này nhịn nhục đã là gì đâu.
“Không cần đa tạ, ta chỉ là giao dịch với ngươi mà thôi.” Diệp Thần ném lên mặt đất một bản võ công ghi Hấp Tinh Đại Pháp thượng quyển chữ nói.
“Đây là… Hấp Tinh Đại Pháp quyển thượng?” Nhậm Ngã Hành con mắt sáng lên nhìn quyển này võ công cũng vô cùng ngạc nhiên. Phải biết hắn tìm được Hấp Tinh Đại Pháp tàn đồ còn chưa đến một phần quyển đâu. Có quyển võ công này, hắn võ công ắt đại tiến, mà Hấp Tinh Đại Pháp cũng sẽ xúc tiến tu luyện, xưng bá giang hồ không xa.
“Chỉ là một quyển sách chùi đít, không cần quá ngạc nhiên như vậy.” Diệp Thần mở miệng thản nhiên nói. Hắn có hai quyển một hạ một thượng trong đầu đâu, nguồn gốc theo hắn nhớ là từ Tiêu Dao phái phản đồ Đinh Xuân Thu dựa vào Bắc Minh Thần Công một phần sáng tạo ra.
“Tiên sinh muốn trao đổi gì sao? Nhưng mà Hấp Tinh Đại Pháp quyển thượng này, nhìn qua có vẻ mới được ghi chép ra.” Nhậm Ngã Hành đánh giá quyển sách nói. Hắn cũng không ngốc đến nhận hàng giả.
“Ngươi có thể xem thử, ta không có ý kiến. Đây là ta dựa vào mình hiểu biết lấy ra.” Diệp Thần nhìn Nhậm Ngã Hành khinh bỉ nói.
“Quyển võ công này… bị rách?” Nhậm Ngã Hành cầm lên xem qua liền phát hiện ra giữ chừng lại thiếu vào trang nói.
“Thì đã nói là giấy chùi đít rồi mà. Hôm qua ăn chút đồ đau bụng quá. Lấy ra dùng tạm.” Diệp Thần tùy ý mở miệng trả lời.
“Đau bụng… sao?” Nhậm Ngã Hành đều xót ra máu. Hắn ngàn công vạn công mới có thể có được Hấp Tinh Đại Pháp tàn đồ. Vậy mà lại có người tùy ý đem đi làm giấy vệ sinh tới dùng, người với người khác tại sao khác biệt vậy chứ.
“Ý kiến gì hả?” Diệp Thần ánh mắt lườm nói.
“Không có ý kiến. Nhưng tiên sinh không sợ ta xem qua liền lật lọng sao?” Nhậm Ngã Hành đương nhiên không dám ý kiến nói. Như vây cũng đủ để hắn luyện rồi.
“Ta đương nhiên không sợ, chó khôn thì sẽ biết chọn đường. Còn chó ngu làm giả cầy hết rồi.” Diệp Thần hoàn toàn tự tin nói.
“Tiên sinh quả nhiên là khiến người khác kinh sợ. Không biết tiên sinh muốn ta làm gì?” Nhậm Ngã Hành nghi ngờ hỏi.
“Muốn tạo ra cường giả, thì cần phải có sự hi sinh. Sự hi sinh đương nhiên là cần thiết. Vậy nên ta muốn ngươi...” Diệp Thần ngồi xuống nhìn Nhậm Ngã Hành bắt đầu thương lượng.
“Tiên sinh thật muốn làm như vậy?” Nhậm Ngã Hành kinh sợ nói.
“Đúng vậy, ta muốn ngươi giúp ta. Không được để cho tiểu tử đó biết. Ta cũng muốn hắn tham gia vào Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải với tư cách là khanh khách trưởng lão.” Diệp Thần gật đầu mở miệng nói.
“Tiên sinh không sợ hãi ta sẽ hại hắn sao?” Nhậm Ngã Hành nghi ngờ hỏi.
“Một cái bia tập đều không hạ nổi. Thì còn làm ta đệ tử cái rắm. Ngoài ra, ta cũng muốn thử xem… ai dám động ta đệ tử đâu.” Diệp Thần khẽ mỉm cười nói.
“Tiên sinh hi vọng ngươi sẽ không phải hối hận.” Nhậm Ngã Hành liền khẽ mỉm cười cầm quyển Hấp Tinh Đại Pháp thượng cất vào ngực nói.
“Ta chưa từng hối hận qua. Nếu có người thứ ba biết, ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.” Diệp Thần khẽ mỉm cười trả lời. Gió thôi hiu hiu, tất cả đều lặng đọng lại. Hai bên đạt thành thỏa thuận mà không ai biết đến. À mà còn thằng tác nhỉ. Trước hiếp nó sau giết nó. Chuyện này phải làm sạch sẽ mà tuyệt mật. T/g: “Á đù, nà ní… éc éc… hiếp… me.”