Đều đã mấy tháng trôi qua, một chút tung tích của sư phụ Đông Phương Bạch cũng không có. Số người không mang được theo tin tức gì trở về, đều bị nàng một chiêu giết chết đem ném ra ngoài cho chó ăn. Tại Nhật Nguyệt Thần Giáo bên trong, Đông Phương đại trưởng lão sát phạt quyết đoán tính danh nổi như cồn.
Nhậm Ngã Hành tại trong mình mật động bế quan, cũng nhanh chóng lĩnh ngộ được Hấp Tinh Đại Pháp tầng thứ. Hắn cảm thấy chỉ cần bế quan mười năm, Tiên Thiên cảnh giới trong tầm tay không xa. Đến lúc đó, giang hồ này đều là của hắn. Đừng nói Ngũ Nhạc Kiếm Phái hợp lực lại, hắn đều có thể nhẹ nhõm giải quyết hết. Đem bọn chúng giết sạch không còn mảnh giáp cũng không phải nói ngoa.
Đưa tay vận lên nội lực dồn vào tay, Nhậm Ngã Hành vận nội công đem một tảng đá lớn hút vào dùng tay bóp nhẹ một cái liền đem tảng đá bóp thành phấn vụn tràn đầy dã tâm: “Mới chỉ tu luyện được nửa quyển tầng thượng đã mạnh mẽ như thế này. Nếu như ta có cả hạ quyển Hấp Tinh Đại Pháp, hấp thu toàn bộ nội lực của Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Thì tên áo trắng đó sẽ không phải là đối thủ của ta. Cho ta là tấm đệm luyện tập, coi thường Nhậm Ngã Hành ta, ta đều sẽ phải khiến hắn hối hận vì đã làm như vậy. Còn tên tiểu bạch kiểm nam nữ bất phân đó, sớm muộn lão tử cũng rút da lột xương ngươi.”
“Bẩm báo giáo chủ đại nhân, Đông Phương đại trưởng lão mấy ngày nay tại trong giáo chúng sát phạt. Mong giáo chủ đại nhân ra tay trừng phạt hắn.” Một người mặc áo đen tại bên ngoài quỳ xuống thông báo với Nhậm Ngã Hành.
“Mặc cho hắn thoải mái một chút, đợi ngày ta xuất quan. Một cái Đông Phương nhỏ nhoi ta nhẹ nhàng có thể bóp chết. Đừng để hắn nghỉ ngơi, kiếm việc cho tên đó làm. Dạo này Ngũ Nhạc Kiếm Phái tình hình thế nào? Có gì đặc biệt hay sao?” Nhậm Ngã Hành khẽ nhắm mắt suy ngẫm nói. Mặc dù tại trong mật động tu luyện hắn vẫn muốn khống chế trong bang phái bên trong tất cả.
“Ngũ nhạc kiếm phái tình hình bất ổn, bọn chúng liên tục cắn xé nhau, tuy nhiên nghe tin giáo chủ phu nhân chuẩn bị đến ngày hạ sinh liền hợp lại muốn tấn công chúng ta. Chỉ cần giáo chủ xuất quan, bằng chúng ta sức mạnh liền có thể san bằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái, đánh cho bọn ngụy quân tử đó không còn mảnh giáp.” Kẻ mặc áo đen kinh trọng mở miệng ngạo khí nói.
“Hừ, ngũ nhạc kiếm phái xưa nay vẫn vậy, tan đàn xẻ nghé. Tiếp tục dò thám bọn chúng tình hình. Kêu Đông Phương Bạch xuống núi đi quản Ngũ Nhạc chuyện. Phu nhân của ta liền tìm cho nàng nơi nào an toàn hạ sinh đi, tuyệt đối không thể có sai xót. Còn nữa, nhất định phải giám thị Đông Phương Bạch, hắn không phải đơn giản đâu, nếu có biểu hiện gì lạ lập tức báo ta. Tuyệt đối không được tùy tiện ra tay hiểu chưa? Ngoài ra, ba ngày nữa, ngươi đem một vạn ngân lượng đến kỹ viện ngoài thành đưa cho một người bạch diện tiên sinh để hắn chi tiêu, nếu hắn muốn thêm, đáp ứng hắn là được.” Nhậm Ngã Hành khẽ mở miệng sai bảo nói.
“Thuộc hạ tuân lệnh. Mong giáo chủ sớm ngày xuất quan thống nhất giang hồ.” Kẻ áo đen lập tức nhận lệnh cúi người lui ra ngoài nói.
“Hừ, mười năm quá dài để ta có thể thực hiện mình dã tâm. Bây giờ Ngũ Nhạc Kiếm Phái bị chia rẽ, ta lại không có đủ lực lượng thật là mất đi thời cơ tốt. Trừ phi… có thể tại Bạch Diện Tiên Sinh bên trong lấy được nửa quyển hạ Hấp Tinh Đại Pháp còn lại. Ta mới có thể trong thời gian một tháng nhất phi trùng thiên một đường thuận lợi bước vào Tiên Thiên cảnh giới.” Nhậm Ngã Hành cầm trên tay thượng quyển Hấp Tinh Đại Pháp có chút suy nghĩ rốt cuộc muốn làm thế nào để có thể nửa quyển còn lại. Hắn đều muốn phát điên vì quyển này công pháp.
Ngoài ra, nếu như tên đó có thể xuất ra Hấp Tinh Đại Pháp đến, tức là hắn biết môn võ công này, nếu để hắn truyền ra ngoài. Chẳng phải là sẽ tạo ra cho mình một cái đại địch hay sao? Đợi có thời cơ nhất định phải giết chết kẻ này. Đó cũng là lý do tại sao hắn chu cấp cho tên đáng ghét đó tiền để chơi bời, võ công không tiến ắt lùi, thêm ăn chơi như vậy, không ra nửa năm tên tiên sinh áo trắng đó hẳn không nghi ngờ sẽ trở thành phế vật. Đến lúc đó sẽ là lúc hắn trả thù.
Cùng lúc Nhậm Ngã Hành đang toan tính mọi điều, sắp đặt mọi thứ cùng tu luyện. Đông Phương Bạch đã bắt đầu nhập môn của Quỳ Hoa Bảo Điển. Sau quá trình đào tạo kinh dị của sư phụ nàng, hiện tại đã mất tính. Nàng vốn chỉ thích hợp bảy mươi phần trăm tu luyện môn võ công này, bây giờ đã có thể hoàn toàn thích hợp. Chỉ cần không ra một tuần liền có thể tiểu thành, không đến một năm liền đại thành.
“Sư phụ… rốt cuộc ngươi đang ở đâu chứ? Ta sai rồi, ta không nên hận ngươi. Lúc đó, ta không nên ương bướng… ta sai rồi… ngươi không thể tha thứ trở lại bên cạnh ta sao? Ta sẽ không giấu ngươi bất cứ điều gì nữa… ta thật sự… rất nhớ ngươi… yêu ngươi.” Đông Phương Bạch cầm trong tay mình đồng tiền nhỏ coi như báu vật khẽ nghẹn ngào.
Nàng nhớ đến những lúc sư phụ đối xử tốt với nàng, mặc dù có những lúc hắn vô tâm. Nhưng hắn vẫn còn tại bên cạnh nàng. Hiện tại, tim nàng rất đau, đau đớn vô cùng.
“Bẩm báo Đông Phương đại trưởng lão, Ngũ Nhạc Kiếm Phái nghe tin giáo chủ phu nhân mang thai, liền đem người lợi dụng tình thế muốn xông lên Hắc Mộc Nhai.” Một cái áo đen lập tức chạy đến hớt hải báo tin.
“Ta lập tức đưa giáo chủ phu nhân đến một nơi an toàn ẩn náu. Các ngươi huy động người cùng ta bảo vệ giáo chủ phu nhân. Hắc Mộc Nhai bên trên kiên cố, Ngũ Nhạc Kiếm Phái không phải muốn xông vào liền có thể, không cần lo lắng.” Đông Phương Bạch đứng dạy mặc vào áo choàng đỏ, ánh mắt có chút sưng đỏ do khóc cũng trở nên sắc bén sát phạt.
“Nhưng giáo chủ có lệnh, nhường đại trưởng lão đem người san bằng Ngũ Nhạc Kiếm Phái đem họ đánh lui.” Người áo đen liền mở miệng nói.
“Cút xuống cho ta, trở lại nói với tên họ Nhậm đó một câu, ta chỉ nghe lệnh từ duy nhất một người. Thiên hạ này Đông Phương ta không nghe trời không nghe đất. Nếu giáo chủ đại nhân muốn san bằng Ngũ Nhạc thì tự xuất quan mà làm. Lão tử không rảnh phụng bồi.” Đông Phương Bạch phất áo ngang ngược nói. Muốn ta thay ngươi làm việc, nằm mơ.
“Đông Phương đại trưởng lão ngươi đừng tưởng giáo chủ phu nhân ưu ái ngươi, ngươi liền có thể muốn làm gì thì làm. Ở trong giáo, giáo chủ vẫn là lớn nhất. Ngươi dám xúc phạm giáo chủ ta… sẽ...” Người áo đen liền muốn phản đối. Ở trong giáo đại trưởng lão làm việc quá ngang tàng. Vừa vào giáo liền chỉ đứng sau giáo chủ phu nhân cùng giáo chủ, lại không có cái gì công lao lớn, hiện tại còn dám gọi tặng họ của giáo chủ. Thật sự là quá không có phép.
Vụt… Đông Phương Bạch tốc độ vô cùng nhanh rút kiếm chém nhẹ một phát thật ngọt đem đầu của kẻ này cắt ra lăn trên mặt đất sát khí trùng thiên hỏi: “Hiện tại, còn có ai phản đối ta mệnh lệnh sao?”
“Chúng ta tuân lệnh đại trưởng lão.” Đám người còn lại lập tức nhận lệnh, nhìn vừa rồi tên kia hậu quả, bọn họ không dám đứng ra.
“Vậy còn không mau đi chuẩn bị, nếu giáo chủ phu nhân có mệnh hệ gì. Ta sẽ không tha cho tất cả các ngươi.” Đông Phương Bạch uy nghiêm mở miệng nói.
Đám người ngoan ngoãn không dám ý kiến gì lui ra ngoài chuẩn bị. Đông Phương Bạch lúc này mới thả lòng khẽ nhắm mắt lại, tay bỏ xuống thanh kiếm đầy máu run run ngồi xuống hít thở.
“Sư phụ ngươi xem… ta làm được… ta không vô dụng, chỉ là giết người mà thôi. Ta làm được rồi. Ta từng hứa với ngươi sẽ trở thành giang hồ đệ nhất. Ta nhất định sẽ làm được, đem cả giang hồ này hỏi cưới ngươi. Sư phụ… ngươi cũng phải giữ lời, đến lúc đó muốn trở lại tìm ta thu học phí. Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi.” Đông Phương Bạch đem đồng tiền nhìn một cái sau đó liền đeo lên mình chiếc cổ cầm theo kiếm bước ra bên ngoài.
“Đông Phương hiền đệ, ngươi cuối cùng đã tới. Một lát liền nhờ ngươi bảo vệ ta. Chỉ cần đến nhà tre ngoài thành. Chúng ta liền có thể tránh thoát khỏi Ngũ Nhạc Kiếm Phái truy sát, cũng có thể an toàn.” Tuyết Tâm phu nhân liền đem theo bụng lớn mở miệng nói. Đều còn có vài tuần nữa nàng sẽ đến kỳ sinh nở, nhưng nhờ tác dụng của thuốc cùng làm chuyện đó đều đặn, nàng vẫn xinh đẹp vô cùng cùng đi lại không thành vấn đề.
Dẫn theo mình giáo chúng, Đông Phương Bạch xông ra bên ngoài đưa giáo chủ phu nhân Tuyết Tâm đưa đến nơi an toàn. Trên đường bọn họ đều bị Ngũ Nhạc bao vậy, Đông Phương Bạch kéo theo giáo chúng phá tan vòng vây trải qua trận chiến đầu tiên trong cuộc đời của mình, cũng là lúc đánh dấu nàng con người trưởng thành.