Nhìn năm người trước mặt bốn nam một nữ, Diệp Thần ánh mắt khẽ híp lại một chút có chút tán dương năm cái kẻ này. Dù sao có thể dưới khí thế hình thành ở trạng thái sơ khai vẫn có thể có ý thức phản kháng. Năm kẻ này tuyệt đối không phải vừa rồi mấy tên lông bông có thể so sánh với.
“Ta có lời khen với năm người các ngươi đấy. Có thể không chạy trốn khi gặp ta sát khí. Quả nhiên là có tố chất. Ta có thể cảm nhận mùi vị của những kẻ đê tiện đầy lòng dã thú cùng dục vọng toát ra từ năm người các ngươi. Ta sẽ tôn trọng điều đó. Vậy nên… hắc hắc… các ngươi có thể báo danh tự của mình trước khi chết. Meow...” Diệp Thần khẽ thể hiện sự tôn trọng của mình có chút nghiêm túc nói.
“Ngũ Nhạc Kiếm Phái ta đường đường là chính giáo há có thể tại trước mặt ma giáo các ngươi bỏ chạy. Hừ, ngày hôm nay ta muốn thay giang hồ trừ khử con mèo điên ngươi.” Tả Lãnh Thiền dẫn đầu ngũ nhạc kiếm phái người ra vẻ đạo mạo nói. Hắn thật chất nhằm vào Nhậm Doanh Doanh ham muốn dùng nàng trao đổi tuyệt học Hấp Tinh Đại Pháp.
“Oe… oe...” Nhậm Doanh Doanh lúc này sợ hãi quá liền khóc rống lên run như cầy xấy.
“Khóc nằm khóc lốn, hiện tại đang rắc rối thế này còn mè nheo nữa là bổn miêu liệng xuống hồ ngay đó.” Diệp Thần cầm đứa bé lên tức giận nói.
Nhậm Doanh Doanh đứa trẻ đều bị cái này hung hăng Diệp Thần dọa cho sợ im bặt cả khóc đều không dám hé một tiếng sợ run như cầy xấy. Vừa mới sinh ra không lâu đã bị bắt nạt, số nàng thật khổ.
“Đúng rồi, ngoan lắm. Trẻ con phải ngoan như vậy không khóc mới đỡ làm người khác phiền lòng.” Diệp Thần khẽ gật đầu một cái hài lòng nói.
“Xèo… Xèo...” Một lần nữa âm thanh này lại vang lên đem Diệp Thần bộ lông lần nữa ướt không còn một mảng.
“Khốn nạn, chó đẻ, nhóc muốn bị liệng lắm hả?” Diệp Thần muốn đem đứa trẻ liệng bay mặc kệ là cái gì mỹ nữ.
“Này này, nó đã không khóc rồi còn gì?” Ngũ Nhạc Kiếm Phái người mắt đều trợn tròn hốt hoảng nói. Nhậm Doanh Doanh chính là lý do bọn họ đến đây, tuyệt không thể có sai sót gì không may xảy ra.
“Hừ, nhìn kỹ lại đi. Nó đang khóc kìa, chẳn qua nước không chảy ra từ mắt mà từ chỗ khác thôi. Meow… hừ, tha cho nhóc thêm lần nữa. Đợi sau vụ này ta sẽ thay tã cho nhóc rồi cùng nhóc làm vài ly. Nhưng trước tiên, phải dọn rác cái đã.” Diệp Thần bất chấp khẽ nín giận đem đứa trẻ đeo lên lưng nói.
“Khụ khụ… Chúng ta chính là Ngũ...” Năm người khẽ quay lại mình nhân vật. Dù sao bọn họ cũng phải làm nốt nghĩa vụ rồi đợi hết cảnh đi nhận hộp cơm. Đây là đạo đức nghề nghiệp của nhân vật làm nền.
“Bố mày là mèo, chứ bố mày cũng không điếc… Meow… Ngũ Nhạc Kiếm Phái chứ gì? Danh tự không cần nói ta cũng biết… Meow… chiến đi. Hôm nay bổn miêu chấp các ngươi đựu em Akay lâm trận.” Diệp Thần đưa kiếm về năm người ý đồ thịt luộc năm kẻ này.
“Hừ, ngay cả Nhậm Ngã Hành cũng không dám lớn lối như vậy. Một con miêu nhỏ cũng dám nói một mình đánh với Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Không biết lượng sức mình.” Nhạc Bất Quần khinh thường cái này con mèo. Nhưng cũng không có xông lên, hắn vẫn là chờ những kẻ khác trước ra tay. Chính mình một bên trợ uy tránh bị thương tích, bề ngoài tuy là hợp tác nhưng thật ra chính là cạnh tranh cướp đoạt Nhậm Doanh Doanh mà thôi..
“Hừ, Tả chưởng môn, cái này con mèo hoang vẫn là chúng ta cùng lúc xông lên hạ sát nó. Tránh cho có quỷ kế phía sau. Cùng nhau giải cứu cái này bé gái.” Nhạc Bất Quần liền cáo già nhanh chóng nói.
Tả Lãnh Thiền ánh mắt sắc bén khẽ toát ra tia lãnh khí nhìn Nhậm Ngã Hành không có lên tiếng phản đối trong lòng khẽ mắng: “Hừ, đồ cáo già. Rõ ràng là muốn chia công. Không để cho ta tự ý quyết định đứa bé chuyện.”
“Nhạc chưởng môn, chúng ta năm người đánh với một cái con mèo cái này… không tốt chứ? Truyền ra giang hồ, cũng không phải chuyện hay ho gì.” Lưu Chính Phong chưởng môn phái Hành Sơn có chút cảm thấy tốt.
“Lưu Chưởng Môn nói chuyện rất đúng. Chỉ là một cái con mèo, vẫn là không đáng để năm vị chưởng môn cùng ra tay.” Định Nhàn sư thái cũng tán thành nói.
“Chi bằng chúng ta vẫn là một người đi ra giải quyết cái này con mèo. Không biết mọi người nghĩ sao?” Thiên Môn đạo nhân của phái Thái Sơn cũng đề nghị nói.
“Nếu như vậy thì...” Nhạc Bất Quần nghe thấy lập tức liền nghĩ đứng ra nhận nhiệm vụ. Đến về sau, hắn có thể nói mình bỏ ra công sức nhiều nhất. Chuyện của đứa bé này, hắn tất nhiên sẽ là người được quyền quyết định.
“Đa tạ các vị chưởng môn đã đề nghị. Tả mỗ vẫn là thay mặt mọi người ra sức.” Tả Lãnh Thiền liền lập tức cướp lời nói. Hắn tuyệt đối không thể để cái này cơ hội rơi vào tay kẻ khác.
“Tả chưởng môn, con mèo này không tầm thường. Nhất định có ý đồ. Ta đề nghị vẫn là năm chúng ta cùng lên một lúc. Ngươi thấy… thế nào?” Nhạc Bất Quần cảm thấy cái bánh nỏng bỏng tay muốn bay mất lập tức đề nghị.
“Không cần thiết, vẫn là để ta.” Tả Lãnh Thiền rút kiếm ra liền nghĩ xông lên. Nhưng Nhạc Bất Quần vẫn kiên quyết đứng trước mặt hắn ngăn cản.
“Nhạc chưởng môn, ngươi cản ta lại là có ý gì đây? Chẳng lẽ ngươi tiếp tay cho ma giáo rồi hay sao? Nếu vậy đừng trách Tả mỗ vô tình.” Tả Lãnh Thiền lãnh ý nói, nhân tiện kèm theo vu oan giá họa.
“Tả chưởng môn cơm có thể ăn bậy, lời nói tuyệt không thể nói bừa.” Nhạc Bất Quần trong lòng mắng Tả Lãnh Thiền âm hiểm tức giận nói. Hắn tuyệt đối không thể để danh Quân Tử Kiếm của mình bị bôi nhọ.
“Tả chưởng môn, Nhạc chưởng môn chẳng qua là có ý tốt hắn không phải như vậy. Ngũ Nhạc Kiếm Phái chúng ta như một thể, không thể chém giết lẫn nhau.” Lưu Chính Phong lấy dĩ hòa vĩ quý làm chủ liền mở miệng khuyên giải cầu toàn nói.
“A di đà phật, đúng vậy. Lưu chưởng môn nói rất đúng. Ngũ Nhạc Kiếm Phái chúng ta muốn chống lại ma giáo cần đoàn kết.” Định Nhàn sư thái cũng gật đầu nói.
“Thôi năm đứa im mẹ cái mồm đi. Làm như bổn miêu gia dễ bị xơi tái lắm ý. Meow...” Diệp Thần lao thẳng đến chỗ năm người lưỡi qua một cái hướng mỗi người đưa lên một lưỡi chém.
Ngũ Nhạc chưởng môn lập tức đưa tay lên che lấy mình bờ vai máu tươi bắn ra đau đớn. Cái này con mèo tốc độ so với vừa rồi giết những kẻ kia còn nhanh hơn thập phần. Điều này khiến năm người lập tức nhận ra được điều không ổn. Vốn họ chỉ cho rằng con mèo này chỉ rơi vào Nhất Lưu Cao Thủ trung kỳ tả hữu, không nghĩ tới tốc độ nó đã viễn siêu bọn họ nhận biết.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?” Năm người cảm nhận được mình bả vai thương tích tạo ra đau đớn được tạo ra từ thanh kiếm chỉ có một lưỡi kỳ lạ lập tức có chút sợ hãi nghi ngờ. Họ chưa từng nghe qua có cái nào cao thủ mạnh đến vậy. Ngay cả Nhậm Ngã Hành cũng không thể vô thanh vô thức đến gần họ ban cho năm người cùng lúc một nhát chém mà khiến họ không hề hay biết.
“Ta? Các ngươi hỏi bổn miêu hả? Ta chính là… miêu trông trẻ… Meow...” Diệp Thần nhìn lưỡi kiếm tham lam hút cạn những giọt máu dính trên thanh kiếm khá hài lòng. Quả nhiên là thanh của Oba san. Tham lam và đói khát máu của kẻ thù.
“Chậc, ta vốn tưởng các ngươi có thể trụ lâu hơn cơ. Không nghĩ tới mới một kiếm đã như vậy rồi. Yếu kém hơn ta tưởng nhiều đó. Meow...” Diệp Thần nhìn năm người khinh bỉ nói.
“Vừa rồi… là cái gì chiêu thức? Kiếm khí tại sao có thể mạnh như vậy chứ?” Nhạc Bất Quần nghi ngờ lên tiếng hỏi. Trong lòng hiện lên tia tham lam. Tả Lãnh Thiền cũng không ngoại lệ ánh mắt thèm khát.
Đây chính là họ thấy qua mạnh nhất kiếm ý từ lúc ra giang hồ. Không thể nghi ngờ, kiếm ý uy lực là bọn họ hướng tới thèm muốn. Nhưng có thể có được kiếm ý người giường như đã tuyệt tích giang hồ. Họ cũng không thể lĩnh ngộ được.
“Chiêu chó gì? Meow… bổn miêu chính là tùy tiện vung một cái kiếm mà thôi. Meow...” Diệp Thần hoàn toàn thành thật nói. Hắn chính là tùy tiện vung một kiếm liền có thể phát ra kinh người kiếm ý như vậy.
“Không thể nào… rõ ràng vừa rồi là kiếm ý.” Năm người lập tức muốn tức đến phun máu ra ngoài thề chết không tin tưởng. Giữa người và người ý lộn giữa người và mèo sao lại khác biệt vậy chứ? Rõ ràng họ là con người lại không bằng cả một con mèo nhỏ. Thứ mà họ ngưỡng vọng lại bị con mèo này tùy tiện vung kiếm liền xuất ra. Có loại này kiếm ý còn sợ gì Nhậm Ngã Hành Hấp Tinh Đại Pháp đâu.
“Không gì là không thể. Nhìn bổn miêu tuy có chút gian xảo nhưng lại khá về mặt thật thà. Ta mà có việc cần làm đều sẽ đến trước ba mươi phút. Các ngươi không may, hôm nay bổn miêu có hẹn với tử thần để giao hàng đâu. Ba mươi chín thi thể, một cái không thiếu… Meow… Các ngươi tất bại.” Diệp Thần nhấc kiếm lên lần nữa muốn vung lên lóe lên sát khí.
“Đừng mơ chúng ta khoanh tay chịu chết.” Ngũ Nhạc Chưởng Môn nhìn thấy kiếm khí chậm rì rì đánh tới lập tức rút ra mình kiếm của mình đỡ lấy nhưng chính họ cũng không nghĩ tới.
“Phập...” tiếng đâm thật ngọt.
“Kiếm… kiếm của ta?” Năm người kinh sợ nhìn mình cầm trên tay cán kiếm đỡ đòn, còn lưỡi kiếm đã bị chém đứt ngọt lịm nằm trong vỏ kiếm run lẩy bẩy. Lần đầu tiên họ đối mặt với tình trạng này.
“Phụt...” Diệp Thần hạ kiếm vẩy một cái chân của năm người liền bị chọc thủng một lỗ máu tươi chảy ra.
“Hự… không thể nào… kiếm của ta… không lẽ… còn mèo này đã đánh gãy kiếm của ta ngay từ chiêu đầu tiên khi cắt chúng ta bả vai vết thương?” Năm người cảm thụ đau đớn từ chân truyền tới đều liều mạng suy nghĩ chảy mồ hôi lạnh.
Con mèo này thật quá là khủng bố, rút kiếm nhanh hơn họ tưởng tượng quá nhiều. Tốc độ nhanh hơn họ không phải chỉ một hay hai lần. Nhanh đến độ họ không thể nào phát hiện được thanh kiếm sắc bén của mình bị cắt mà không hề biết. Thật khiến người kinh sợ. Vạn đạo đều phá, duy nhanh bất phá, là như vậy sao?
“Đừng bao giờ coi thường kẻ địch, và luôn đi trước kẻ địch một bước. Đó là quy tắc cơ bản để chiến thắng trong chiến đấu. Kiếp sau nếu sinh ra mà có não thì lắp vào mà sử dụng nhá. Meow...” Diệp Thần nhìn thấy năm cái chưởng môn cầm chuôi kiếm đỡ hắn kiếm khí cảm thấy khinh bỉ nói.
“Miêu gia có việc gì liền có thể từ từ thương lượng… không phải sao? Ta có thể đem mình bí kíp võ công Hàn Băng Chưởng hiến cho miêu gia, còn có ta tài sản đều ngàn lượng. Chỉ cần tha cho năm chúng ta.” Tả Lãnh Thiền lập tức trở nên khôn khéo nói. Hắn cũng nghe qua, con mèo này vô cùng ham tài.
“Tả chưởng môn… ngươi vì chúng ta hi sinh chấn phái tuyệt học cái này… tuyệt đối không được.” Định Nhàn sư thái thấy hai người không ngại đem chấn phái tuyệt học lấy ra đổi mạng lập tức có chút giận dữ.
“Đúng vậy, Tả chưởng môn ngươi làm như vậy chúng ta làm sao có mặt mũi nhìn ngươi.” Lưu Chính Phong cùng Thiên Môn đạo nhân cảm kích nói.
“Đúng vậy, chi bằng vẫn là để cho ta đi. Ta có một bản Tử Hà Thần Công. Miêu gia ngươi có thể thả hay không một con ngựa? Tha cho năm chúng ta một mạng. Ta có thể ra năm ngày lượng.” Nhạc Bất Quần cũng lập tức học theo hét lên nói.
Hắn nhìn ra Tả Lãnh Thiền là đang hi sinh hắn bí kíp tuyệt học để đổi lấy cơ hội trở thành minh chủ của Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Không thể nghi ngờ, đây chính là hắn mục đích. Dù sao Hàn Băng Chưởng mặc dù âm độc nhưng tu luyện cần kết hợp với hắn tâm pháp, còn phải để chân khí mình tu luyện trở thành cực hàn chi khí. Vô cùng khó khăn, dù có truyền ra cũng chưa chắc có người học được.
Chi bằng đem mình Tử Hà Thần Công ném ra đổi lấy cái này cơ hội cạnh tranh. Hừ, Tử Hà Thần Công hắn luyện qua chẳng có gì đặc biệt so với các bản công pháp bình thường cũng không nổi trội hơn là bao. Ngoài khiến cho nội công điều hòa không gặp bất kỳ trở ngại nào trong việc xung đột nội lực cùng với tránh tẩu hỏa nhập ma. Cũng không có cái gì công dụng đặc biệt.
“Cái này không tốt đâu. Vẫn là để ta Hàn Băng Chưởng đem ra đi, Nhạc chưởng môn không cần như vậy.” Tả Lãnh Thiền thầm chửi Nhạc Bất Quần ngụy quân tử một cái.
“Thôi vẫn là im hết đi. Bổn miêu gia một mạng cũng không tha. Meow...” Diệp Thần ánh mắt tham lam lạnh lùng nói.
“Miêu gia… ngươi… ngươi chẳng lẽ không muốn chúng ta tiền cùng công pháp sao?” Tả Lãnh Thiền cùng Nhạc Bất Quần đều kinh ngạc hỏi. Không phải giang hồ đều nói con mèo này rất mê tiền hay sao?
“Đúng là bổn miêu muốn các ngươi tiền cùng công pháp. Meow… tiền có ngu mới không lấy.” Diệp Thần thoải mái thừa nhận không che giấu.
“Vậy thì tha cho chúng ta một mạng… chúng ta thề sẽ không…” Tả Lãnh Thiền liền muốn lên tiếng lập tức bị cái này con mèo lời tiếp theo cho cắt đứt.
“Nhưng mà… nhận tiền từ người sống và người chết có sự khác biệt gì sao? Meow… Ta làm việc rất uy tín. Ta nói rồi, ta có hẹn với tử thần giao hàng. Ba chín cái mạng một cái không thiếu.” Diệp Thần khẽ nhếch lên một nụ cười xấc xược. Hừ, đều chết đến nơi, các ngươi còn toan tính cái rắm.
Năm người lập tức quay người chạy thân ai nấy lo khi nhìn Diệp Thần muốn vung đao.
“Vào lúc gần sinh tử nhất, con người… vẫn là loài động vật ích kỷ mang danh bậc cao… Meow...” Diệp Thần vung thanh kiếm lên nhìn năm kẻ không tiếc hãm hại nhanh chạy trốn đầy khinh bỉ. Không có sức mạnh, không bằng giun dế, không nắm sinh tử không bằng sâu kiến