Chương 716: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Tới Đưa Ngươi Đi
Vũng vẫy tìm kiếm đường sống, Diệp Thần đều cảm thấy mình nhọ đến con bà nó. Chẳng lẽ một đời anh danh của lão tử liền sẽ vẫn lạc tại đây hay là sao?
“Tiểu mỹ nam ngươi vẫn là thuận theo thời thế đi. Dù sao thì càng vùng vẫy chỉ khiến ngươi càng đau đớn hơn thôi. Hít thở đều thả lỏng, ta đảm bảo không đau đâu. Như muỗi đốt một cái á.” Cái này nam tử áo trắng dụ dỗ nói.
“Không đau cái đầu ngươi, ngươi đâu phải người bị bạo cúc? Móa nó, bổn công tử cùng ngươi liều mạng.” Diệp Thần từ trên bàn cầm lấy mài mực dụng cụ nghiên mực đem nó dùng lực bình sinh muốn đánh vào cái này nam tử đầu.
“Cạnh… ngươi thật xấu, thế mà lại nghĩ đánh lén ta? Muốn phạt sao đây?” Nam tử áo trắng bắt lấy nghiên mực một cách dễ dàng đem nó đánh bay sang một bên nói.
“Khốn khiếp, đừng để ta thoát ra khỏi đây. Lão tử nếu thoát được không cho ngươi một bài học. Lão tử thề không họ Diệp.” Diệp Thần lớn tiếng mắng người nói.
“Ngươi vốn dĩ không phải họ Diệp.” Áo trắng nam tử không có tức giận đưa tay sờ Diệp Thần cằm từ tốn nói.
“Nói vậy là sao?” Diệp Thần nghi ngờ ngờ vực. Cái này người biết hắn chuyện gì sao? Hay nói là… biết hắn thân thế.
“Thiên cơ bất khả lộ, tương lai… ngươi ắt sẽ rõ ràng ngươi là ai.” Áo trắng nam tử khẽ cười đầy bí ẩn nói.
“Ngươi nói vậy là sao hả? y ây, ngươi thế nào lại cởi mình áo? Này này, ngươi bệnh khỏa thân hả? Ta là thần y ta giúp ngươi chữa.” Diệp Thần mặt có chút đỏ lên nhìn cái này nam nhân cởi quần áo. Mẹ nó, chẳng lẽ lần này thật vẫn lạc đời trai ở đây sao?
“Ta quả thật mắc bệnh, nhưng không phải là bệnh khỏa thân. Ta mắc là dục hỏa đốt thân. Hiện tại cần chính là dập hỏa người.” Áo trắng nam tử kéo Diệp Thần ôm vào lòng nói.
“Mẹ nó, lão tử bán nghệ không bán thân. Dục hỏa đốt người, lão tử tìm cho ngươi cái mỹ nữ cho ngươi thoải mái không tốt sao? Vẫn là ta giúp ngươi châm kim dập hỏa.” Diệp Thần đưa tay đặt lên ngực cái này nam nhân đẩn hắn ra nhưng sức mạnh dường như rơi vào cái động không đáy, hoàn toàn không có tác dụng gì.
“Không cần, ngươi rất tốt. Sủng hạnh ngươi, ta chẳng cần sủng hạnh ai.” Nam tử áo trắng hoàn toàn không nghe lọt Diệp Thần lời nói kéo ra Diệp Thần dây áo.
Vốn dĩ đã tưởng cam chịu số phận Diệp Thần hốc mắt có chút nước giống như nữ tử một dạng chuẩn bị thất thân, nhắm mắt lại chờ đợi những điều gì đến rồi sẽ đến thì một tiếng cười nhạo vang lên khiến hắn cảm giác có chút vô cùng quen thuộc.
“Cái này tiếng cười…?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn trước mặt áo trắng nam tử không tiếp tục sử dụng vài cái hành động biến thái với mình nghi hoặc.
“Ha ha… Tiểu thụ của ca không nghĩ tới… sẽ có ngày ngươi tại trong lòng ta khóc mếu máo như mỹ nhân nhi đâu. Cho ta chết cười.” Cái này áo trắng nam tử cười nhìn Diệp Thần liền ôm bụng ngồi lên ghế.
“Ngươi là...” Diệp Thần nghi ngờ nhìn cái này áo trắng nam tử.
“Ngươi là?” Diệp Thần ngờ vực. Hắn cảm thấy người này vô cùng quen thuộc.
“Mới không bao ngày không gặp ngươi liền đem công của đệ cấp cho quên. Thật sự khiến lòng người ta đau nhói đâu.” Đưa tay cầm lên trái tim mình biến thái nam nhân mở miệng nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi là... Cửu Tử?” Diệp Thần lập tức nhận ra cái này nam tử áo trắng kinh dị nói. Chỉ có Cửu Tử mới gọi hắn là tiểu thụ của ca đâu. Tên gay biến chất này thế nào trốn ra đây.
“Bing go chúc mừng đoán đúng. Mỗi tội không có thưởng. Hay là… ta đêm mình thưởng cho thụ của ca một đêm thế nào? Người ta nhớ ngươi chết á.” Nam tử áo trắng nháy mắt với Diệp Thần một cái đầy gay lọ nói.
“Lão biến thái ngươi thế nào lại ở đây được? Còn dám dọa ta. Chết tiệt.” Diệp Thần tức giận vung nắm đấm tới Cửu Tử liền bị hắn dễ dàng bắt được.
“Suỵt… Cái gì nó đúng thì nói bé thôi. Gọi Cửu Ca là được, cái gì biến thái bỏ đi.” Cửu Tử một bộ dạng đưa ngón tay lên miệng suỵt xã giao.
“Gọi C C được không?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Tiểu thụ của ca, không cần ăn bớt chữ cái..” Cửu Tử liền lắc lắc tay mở miệng nói.
“Cửu Ca hay C C đều có hai chữ C C, ta chính là thích gọi tắt. Ngươi làm cái gì ta?” Diệp Thần một bộ dạng ngang bướng nói.
“Không có gì, chẳng qua ta nghĩ C C là cái gì. Ta liền cho ngươi nhận biết cái đó.” Cửu Tử nham hiểm nhìn Diệp Thần liếm môi một cái.
“Hừ, lão biến thái. Vẫn là gọi vậy thích hợp. Ngươi đeo mặt nạ như vậy nói chuyện không cảm thấy khó chịu sao? Mở ra rồi nói chuyện.” Diệp Thần tò mò nhìn Cửu Tử khuôn mặt nói. Hắn cảm giác cái dung mạo này tốt quen mắt đâu.
“Tiểu thụ của ca vẫn là muốn xem mặt của Cửu Ca hay sao? Có phải hay không rất tò mò, sau đó rất thích thú với ta.” Cửu Tử nào không đoán ra Diệp Thần ý đồ nói.
“Thích thú cái đầu ngươi. Không mở thì không mở. Ta cũng không ép.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói. Hắn chỉ muốn xem thử tại sao đôi mắt cái môi này lại quen thuộc như vậy.
“Được rồi, đừng nóng. Tiểu thụ của ca đã muốn xem. Ta đương nhiên cho tiểu thụ của ca xem.” Cửu Tử liền khẽ cười đem mặt nạ trên mặt cởi đi xuống lộ ra mình khuôn mặt khiến Diệp Thần đều cảm thấy đông cứng một dạng.
“Ngươi… mặt của ngươi…” Diệp Thần nghi ngờ nhìn mình khuôn mặt trước mặt. Đây không phải là hắn khuôn mặt sao? Tại sao Cửu Tử là hắn khuôn mặt?
“Như ngươi thấy đây chính là Cửu gia khuôn mặt. Tiểu thụ, có phải cảm thấy ta rất là soái hay không?” Cửu Tử sờ mình khuôn mặt khẽ hỏi.
“Ngươi đừng đùa. Dung mạo của ngươi bây giờ rõ ràng là ta. Ngươi là dùng biến hóa thuật?” Diệp Thần nghi vấn nói.
“Ngượi đoán.” Cửu Tử không nhanh không vội phun ra hai chữ khiến Diệp Thần nghe đều muốn tức chết.
“Ngươi muốn chết?” Diệp Thần tức giận túm lấy Cửu Tử cổ áo nói.
“Dù sao cũng chết một lần, còn có thể chết thêm được sao? Tiểu thụ ngươi cũng thật biết nói đùa ca quá đi.” Cửu Tử khẽ mỉm cười đem hai cánh tay của Diệp Thần gỡ xuống nói.
“Đã chết?” Diệp Thần nghi vấn hỏi.
“Điều này cũng là bí mật, không thể nói cho ngươi. Đợi ngươi đủ sức mình tìm ra. Ngươi sẽ tự ắt biết.” Cửu Tử đưa ngón tay lên miệng khẽ cười nói.
“Càng nói càng đau đầu. Hừ, ngươi ra đây là muốn làm cái gì? Không phải đáng lẽ ngươi lên trốn tại trong hệ thống đâu đó sao?” Diệp Thần khẽ thở dài bỏ qua nói. Dù sao có ép cũng sẽ không moi được thông tin gì. Có đánh hắn đánh cũng không lại.
“Có một tin muốn nói cho ngươi. Ngoài ra, ta đến là muốn đưa ngươi rời đi. Do sai lầm hệ thống mà bị đưa đến cái này thế giới, ngươi không nên tốn thời gian ở đây. Chúng ta đã có chuẩn bị tốt hơn cho ngươi luyện tập. Ngươi cần sẵn sàng cho bài thi Thần Thánh.” Cửu Tử khẽ cầm lên một điếu thuốc khẽ hút nói.
“Bài thi thần thánh? Cuộc thi thực hiện điều ước? Bá Vương Thời Gian?” Diệp Thần hứng thú hỏi.
“Xem ra ngươi nhớ rất kỹ điều này. Tiểu thụ lần này tham gia sẽ rất nguy hiểm. Ngươi vẫn là chuẩn bị tâm lý đi. Đối thủ của ngươi mạnh mẽ e rằng không kém gì ngươi đâu.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần hài lòng nói.
“Mạnh bằng ngươi sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Ta không rõ ràng, có khi… hơn cả ta.” Cửu Tử khẽ im lặng sau đó liền trả lời nói.
“Hơn cả ngươi?” Diệp Thần kinh ngạc. Hắn thậm chí hiện tại còn không thể chạm đến chiếc áo của Cửu Tử.
“Không có gì phải ngạc nhiên, ta hiện tại chỉ là dạng linh hồn thể. Phát ra sức mạnh đều không tới một phần trăm. Nhưng ngươi đã bị ta ngược vậy, thì vào đó… chậc chậc...Ngươi thấy cuộc thi nguy hiểm rồi chứ?” Cửu Tử vỗ vai Diệp Thần hỏi.
“Những ai sẽ tham gia cuộc thi?” Diệp Thần đặt ra vấn đề hỏi.
“Ai biết được ngươi sẽ gặp phải ai đâu. Có thể là… Võ Tổ Lâm Động, cũng có thể là Viêm Đế Tiêu Viêm, Nho Đạo Chí Thánh Phương Vận, Ngoan Nhân Đại Đế, Đấu Chiến Thắng Phật Tôn Ngộ Không, Lục Đạo Tiên Nhân, cũng có thể là… bất cứ thằng mặt lờ yếu nhớt nào. Có thể là nhân vật quần chúng.... nào đó.” Cửu Tử khẽ tính toán mở miệng nói.
“Cái quần què gì thế? Toàn là những nhân vật trong trí tưởng tượng… cái này không thể nào.” Diệp Thần hoàn toàn khó có thể tin tưởng.
“Vậy sao? Không thể tin tưởng? Vậy nơi chúng ta đặt chân bây giờ, chẳng phải nói cũng là không tồn tại sao?” Cửu Tử chỉ xuống dưới mặt đất vấn lại Diệp Thần.
“Cái này… ” Diệp Thần không biết lên trả lời thế nào.
“Theo một định luật nào đó, các thế giới tồn tại song song với nhau, cũng có câu một con người một câu chuyện không phải sao?” Cửu Tử liền khẽ nói.
“Ý ngươi là ở thế giới chúng ta. Họ có thể chỉ tính là câu chuyện, nhưng ở thế giới khác… chúng ta có thể là một câu chuyện. Các thế giới tồn tại chi phối lẫn nhau.” Diệp Thần phán đoán nói.
“Chính xác là như vậy.” Cửu Tử gật đầu nói.
“Nếu như vậy… ta chẳng phải là...” Diệp Thần cảm thấy lo lắng nói.
Nếu điều hắn nói là đúng, vậy thì mặc kệ thế nào. Hắn hành động ra sao đều bị một kẻ đứng trên mọi thứ chi phối. Mọi thứ đều được sắp đặt từ trước.
Cửu Tử đưa tay gõ vào đầu Diệp Thần nói: “Đừng có mà suy nghĩ nhiều thế. Ngươi chỉ cần sống với ý muốn của mình là được. Mặc kệ ai chi phối vẫn là không chi phối ngươi.”
Đưa tay xoa xoa đầu Diệp Thần nhìn Cửu Tử có chút nghiêm trọng: “Nếu những câu nói của ngươi đang nói cũng bị hắn chi phối, cả suy nghĩ của chính ta thì sao? Hay điều ta đang nói thì sao?”
“Này… này tiểu thụ đừng có nói điều đáng sợ như vậy.” Cửu Tử khẽ mắng nói. Điều này hắn thật chưa bao giờ suy nghĩ qua. Thậm chí… chưa từng nghĩ tới. Kể cả lúc hắn thành Thánh Vị cũng chưa từng nghĩ qua chuyện này. Giống như có thứ gì ngăn cản hắn suy nghĩ đó vậy.
“Không phải, ta chỉ là giả thiết như vậy mà thôi. Nếu thật sự như vậy. Kẻ thù ta phải đối mặt… chẳng phải là không thể chiến thắng sao? Chúng ta giống như những quân cờ vậy, mọi thứ xảy ra kỳ ngộ tưởng như là vận may nhưng thực chất là có kẻ sắp đặt cho chúng ta. Lão biến thái ngươi nghe qua quy luật hai chiều sao?” Diệp Thần đem ra những nghi ngờ của mình hỏi.
“Quy luật hai chiều? Trong một sự việc luôn tồn tại hai chiều hướng dẫn tới những sự kiện kết quả khác nhau.” Cửu Tử liền thể hiện ra mình học bá kiến thức.
“Nếu dựa theo điều này, vậy chẳng phải chúng ta tưởng như đã đứng tại đỉnh cao nhất của thế giới. Nhưng thật ra… chúng ta chỉ là trò mua vui cho kẻ khác sao?” Diệp Thần nhìn Cửu Tử nghiêm túc hỏi.
“Cái này...” Cửu Tử khẽ rung động nhìn Diệp Thần suy nghĩ. Nếu vậy… kẻ đứng đằng sau mọi chuyện… là kẻ có thể sửa đổi mọi thứ theo mình thích. Họ làm sao có thể chiến thắng được chứ.
“Thôi bỏ đi, ngươi vẫn là nói kỹ một chút lần này nhiệm vụ đi.” Diệp Thần thở dài không tiếp tục suy nghĩ nói.
“Có lẽ điều ta vừa nghĩ cũng là điều hắn muốn ta nghĩ. Nhưng… hiện tại chúng ta không có cách nào khẳng định cũng không có cách nào thoát được. Chi bằng cứ tận hưởng những gì đang có trước đã. Đợi đến khi đủ mạnh… ta sẽ tự tim đếm hắn và đám thật mạnh vào mặt tên khốn đứng sau mấy thứ chết tiệt này.” Diệp Thần ánh mắt khẽ lóe ra tia sát khí nói.
Nhìn Diệp Thần như vậy tự tin cùng lãnh đạm mười phần. Cửu Tử không khỏi im lặng khẽ mỉm cười. Có lẽ hiện tại hắn đã hiểu… tại sao tên ngốc thụ này lại là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
“Nếu muốn ta rời đi, vẫn là thôi đi. Ta nghĩ ở lại thế giới này thêm một thời gian nữa.” Diệp Thần thấy Cửu Tử suy tư liền nói.
“Đây không phải lúc để chơi đùa đâu. Ngươi phải đủ năng lực bước vào cuộc thi cái đã. Nhất Tử đã chuẩn bị thức dạy, ngươi cần phải vượt qua thử thách để nhận được hắn sức mạnh.” Cửu Tử liền không tán thành đề nghị.
“Sức mạnh nhận được?” Diệp Thần nghi ngờ.
“Bản mệnh vũ khí. Thiên Đạo Vạn Vật Hấp Dẫn, vượt qua được hắn thử thách, ngươi sẽ nhận được nó.” Cửu Tử mở miệng đáp.
“Không phải Linh Nhi bảo Thiên đạo bản mệnh vũ khí chỉ có bốn cái sao?” Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
“Thiên đạo bản mệnh vũ khí vốn là do thiên đạo chế tạo mà thành. Muốn chế bao nhiêu liền chế. Dùng thuận tay là được. Một món thôi là đủ. Nhiều quá tuy mạnh nhưng dùng không thành thạo thì sẽ phản tác dụng.” Cửu Tử bá đạo nói.
“Vậy ta có lấy cũng không thành thạo.” Diệp Thần thở dài nói.
“Ngươi khác biệt… ngươi và chúng ta… là một.” Cửu Tử nhìn Diệp Thần khẽ cười đáp.
“Như vậy… là sao?” Diệp Thần không hiểu nhìn Cửu Tử mong chờ câu trả lời.
“Cạnh… cạnh...” Lúc này tiếng cửa phòng vang lên một âm thanh khiến hai người im lặng.