Nghe thấy Diệp Thần muốn theo Nghi Lâm tiểu sư phụ rời đi, Lệnh Hồ Xung cùng với cả Khúc Dương và chất nữ của mình cũng đứng dậy đi theo đằng sau.
“Đợi đã quan gia, tiền bàn ghế còn tiền trà...” Khúc Dương lão đầu bị chặn lại đòi tiền.
“Ách, hắn làm vỡ thế nào ta phải trả.” Khúc Dương một bộ nghi hoặc.
“Cháu gái ngươi không phải vừa gọi hắn tướng công sao?” Đám người một bộ nhìn Khúc Dương nói.
“Ách cái này...” Cuối cùng lão đầu Khúc Dương vẫn phải ngậm đắng nuốt cay đem tiền ra trả nợ hộ cái tên chết toi này.
“Các người đi theo ta là muốn làm cái gì?” Diệp Thần một bộ nghi hoặc đi đến phía trước xe ngựa.
“Chính là tiện đường, ngươi không thể cho chúng ta quá giang hay là sao?” Khúc Dương một bộ vuốt vuốt râu nói. Dù sao ta cũng tốn tiền trả cho ngươi đâu.
“Ta còn chưa nói mình sẽ đi đâu, ngươi liền nói tiện đường rồi?” Diệp Thần nghi hoặc sờ sờ cằm hỏi.
“Vị này huynh đài, Nghi Lâm sư muội nàng...” Lệnh Hồ Xung chưa kịp nói hết câu lập tức không biết từ đâu một chiếc dép đập thẳng vào khuôn mặt của hắn đem hắn ngã ra mặt đất đau đớn.
“Nghi Lâm là tên để ngươi gọi hay sao hả?” Diệp Thần một bộ tức giận nói. Lão bà ta tên ngươi lại như vậy thân thiết gọi. Đây chính là chán sống tiết tấu nhân vật phụ phải không.
“Ách,... là ta gọi nhầm. Là sư muội nàng vốn là đệ tử phái Hằng Sơn, hiện tại sư thúc cũng đến Lưu sư thúc rửa tay chậu vàng lễ. Ngươi không phải tiện đường sao?” Lệnh Hồ Xung lập tức phát hiện mình sai ở đâu lập tức sửa nói.
“Hắc hắc, ta quả thật đến đó. Nhưng ta lại thương con ngựa của ta, ngươi nhìn xem nó gầy đến độ như vậy. Làm sao trở hết được chứ.” Diệp Thần một bộ không biết ngượng nói. Các ngươi giỏi thì tự đi mà thuê xe ngựa nha. Đòi quá giang xe ngựa của ta. Không có cửa.
“Đồ keo kiệt.” Khúc Dương cùng Lệnh Hồ Xung trong lòng đều nhổ nước bọt. Nhìn con ngựa của ngươi xem, nó sợ so với chúng ta còn ăn no đâu.
“Khụ khụ, tất nhiên ta là người giảng đạo nghĩa giang hồ. Nghĩa khí lão tử chính là không thiếu. Vậy nên là… hắc hắc có thể cho Tiểu Phi Yên lên đi cùng. Tiện thể… chăm sóc” Diệp Thần một bộ ho khan hướng Khúc Phi Yên giơ móng vuốt. Tất nhiên là phải “chăm sóc” từ A đến Z rồi.
“Quả nhiên là Đại ca ca đối xử với ta tốt.” Khúc Phi Yên một bộ đỏ mặt xấu hổ nói.
“Tiểu Yên ngươi xem gia gia già rồi còn muốn bỏ gia gia mà đi sao?” Khúc Dương một bộ tội nghiệp bám vào mình cháu gái nói.
“Cái này… Đại ca ca ngươi… có thể thêm một người sao?” Khúc Phi Yên tỏ vẻ đáng thương nói.
“Ta có thể từ chối hay gì gì khác không?” Diệp Thần một mặt muốn bỏ cái lão họm hẹm ở lại. Dù sao cũng không phải mỹ nữ, ngươi ở đây ta chiếm tiện nghi cháu gái ngươi kiểu gì?
“Không muốn nha.” Khúc Phi Yên lắc đầu vẻ mặt buồn thiu tiếc nuối muốn đem Khúc Dương ném.
Khúc Dương mặt đều đen lại. Cháu gái lớn rồi liền không phải cháu gái của nhà mình nha. “Ngươi chẳng lẽ thật lỡ vứt bỏ gia gia.”
Khúc Phi Yên nghe vậy lại quay sang nhìn Diệp Thần một bộ mau nước mắt.
“Ta đùa ấy mà… ha ha… ha cái lão đầu này cũng sắp chết rồi. Cũng không được bao nhiêu cân thịt con ngựa này chắc chắn tải nổi.” Diệp Thần cười lớn vỗ vỗ vai của Khúc Phi Yên nói.
“Ha ha… quả nhiên là công tử hào phóng, thật làm lão phu giật mình đó.” Khúc Dương đều lau mồ hôi nói.
“Không thể được, ta phải mau nghĩ cách bỏ lão già này lại dọc đường thôi.” Diệp Thần suy tư quyết định.
“Hắn chắc chắn đang nghĩ cách bỏ ta lại dọc đường.” Khúc Dương một bộ lườm cái này khốn nạn hiền tế.
“Ách, cái kia… ta có thể theo cùng không?” Lệnh Hồ Xung gãi gãi mặt dò hỏi.
“Ngựa ơi mày làm sao rồi? Thế nào chân mày lại gầy như vậy chứ? Sao? Bị bệnh nở mồm long móng hả? Hầy, chắc là do con lợn cái nào lây đây mà. Đã bảo là làm cái gì cũng ít thôi, phải biết điều tiết, giờ lây bệnh đầy thân rồi. Ta hiểu rồi, ngươi không chở thêm người được hả? Thật sự tội nghiệp.” Diệp Thần giả bộ lo lắng sờ sờ con ngựa cái đầu nói.
“...” Đám người nhìn Diệp Thần đều cảm thấy da mặt tê lại. Tên này da mặt sao có thể dày như vậy chứ? Nở mồm long móng không phải là từ dịch lợn sao? Ngươi cũng biết là dịch lợn còn nói có thể lây sang ngựa? Rõ ràng là không muốn cho đi ké.
“Ngươi xem Lệnh Răng Hô huynh đệ, không phải ta không muốn cho ngươi đi nhờ. Mà thật sự tình hình quá bất đắc dĩ. Ngươi chỉ có thể trách số ngươi không may thôi.” Diệp Thần một bộ chân thành đối với Lệnh Hồ Xung vỗ vai nói.
Sau đó liền nhảy lên xe ngựa cùng với đám người muốn rời đi. Sau đó, lại đem đám người rời đi bỏ mặc Lệnh Hồ Xung một mình.
“Mà đợi đã… có ai biết đường không?” Đi được chưa đến một đoạn, Diệp Thần quay đầu hiền hậu hỏi.
“Ngươi nói đùa, đi đến rửa tay chậu vàng đại hội. Ai mà không biết đường chứ.” Khúc Dương cười lớn nói.
Một lát sau, tại trên con đường đầy dãy chông gai.
“Ha ha, thật sự cảm ơn vị này huynh đài cho ta đi nhờ.” Lệnh Hồ Xung gãi gãi đầu cười lớn nói.
“Nếu lão tử biết đường, thì con mẹ nó đã không cho ngươi lên xe. Còn có tên Khúc Dương này quả nhiên là nhân vật phụ không thể tin tưởng. Già rồi lẩm cẩm cả đường đến nhà bạn còn không nhớ. Chết đi sống làm mọe gì không biết.” Diệp Thần một bộ đau đầu nghĩ đành phải để Lệnh Hồ Xung cái bóng đèn ngàn oát vôn lên xe.
“Ta nói Lệnh đại ca, mặt ngươi thế nào lại biến dạng như vậy chứ?” Nghi Lâm tiểu sư phụ lúc này mới để ý hỏi.
“Hắc, là do hắn không cẩn thận vấc ngã đập mặt vào cửa mà thôi.” Diệp Thần cười lớn nói dối không chớp mắt nói.
“Ồ, thật sao? Lệnh đại ca ngươi nên cẩn thận hơn.” Nghi Lâm cẩn thận gật đầu nhắc nhở nói.
Lệnh Hồ Xung mặt đều đen khóc không ra nước mắt. Rõ ràng là do ngươi ý trung nhân cầm ghế nện ta cái mặt, hiện tại đều biến dạng. Thế nào là ta nên cẩn thận hơn? Đường đường là nhị lưu cao thủ cũng không đến nỗi vấc ngã đập mặt vào cửa chứ.
“Ách, ta nhớ rồi. Ta tự dưng buồn ngủ. Ui da buồn ngủ quá.” Lệnh Hồ Xung trong lòng khóc như mưa vẫn phải tươi cười trả lời khi thấy Diệp Thần tay không biết từ đâu lấy ra cái ghế. Mọe nó, ngươi lên xe còn đem theo ghế làm cái gì hả? Sau đó liền lăn ra xe giả vờ ngủ mất.
“Lộc cộc… lộc cộc...” Chiếc xe ngựa chạy thẳng trên đường lúc liền đi ngang qua một cái lão già nát rượu ngồi tại trên đường.
“Hắn là...” Khúc Dương cảm nhận được từ cái này lão giả sự nguy hiểm liền im lặng kéo mình cháu gái ra sau lưng đề phòng.
“...” Diệp Thần liếc nhìn cái này ông lão không nói gì tiếp tục phất ngựa nghĩ đi qua.
“Búng...” Lúc này, ông lão tóc bạc tay cầm lượng bạc búng bay lên trên xe ngựa của Diệp Thần.
“Hô...” Diệp Thần lập tức dừng lại xe ngựa đưa tay cầm lấy thỏi bạc sờ sờ một hồi xác định là bạc thật.
“Gì đây? Ông lão muốn cái gì nào?” Diệp Thần nhìn nhìn lượng bạc nghi hoặc hỏi.
“Chân của lão phu đau quá không đi nổi nữa. Không biết công tử có thể cho đi nhờ được hay không?” Cái này lão đầu mở miệng dò hỏi.
“Không được… lão ta rất nguy hiểm.” Khúc Dương lão đầu một bộ nhanh gấp vẫn không có nói gì. Dù sao người ta cũng chưa có địch ý.
“Hừm… đây là câu trả lời của đại gia.” Diệp Thần đem đồng tiến búng trở lại lão giả trên tay nói.
“Đi nào…” Diệp Thần thúc ngựa muốn rời khỏi.
“Hả? Chuyện gì xảy ra với con quỷ hám tiền này vậy? Mà thôi như vậy cũng tốt...” Khúc Dương nhìn thấy Diệp Thần không nhận tiền có chút kinh ngạc. Vừa rồi tại trà lầu một xu hắn cũng không muốn bỏ đâu.
“Từ từ đã...” Lão đầu nhìn nhìn mình đồng tiền trên tay một bộ nghiêm túc cất giọng nói.
“Hử?” Diệp Thần ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào lão đầu.
Khúc Dương một bộ ngưng trọng đề phòng dáng vẻ: “Thái độ cùng không khí thù địch này là sao? Chẳng lẽ… lão ta định động thủ. Vừa bảo vệ Phi Yên vừa đánh… e rằng không tốt. Lỡ không may Phi Yên bị thương thì… ”
“Lão phu già nhưng còn không có lú. Ta rõ ràng ném cho ngươi một lượng bạc cơ mà, thế nào khi ngươi ném trả lại lão phu chỉ có một đồng là sao hả?” Lão đầu một bộ nghi hoặc hỏi.
“Chắc là trong quá trình bay, bạc đã bị bốc hơi cùng hao tổn đó.” Diệp Thần một bộ lè lưỡi nói dối trắng trợn.
“Mẹ nó tiền còn có thể bay hơi sao? Bay kiểu gì mà từ một lượng bạc hao tổn còn có một đồng là sao? Hai cái này rõ ràng không cùng một chất liệu nha.” Lệnh Hồ Xung cùng với Khúc Dương không thể nào tin được tên này cả một lượng bạc cũng có thể đi lừa đâu.
“Bốc hơi sao? Có loại này lý thuyết?” Lão đầu sờ sờ râu của mình nghi ngờ. Ta cũng không phải trẻ con ngươi lừa cái gì.
“Chậc… trời ạ, già cả đúng là chậm hiểu… ta chẳng phải đã nói đó là câu trả lời của ta sao? Lão điếc hả?“ Diệp Thần một bộ ngươi ngu ngốc dáng vẻ nói.
“Hả? À ha… ý của công tử là...” Cái này lão giả nhìn đồng tiền một chút sau đó liền nở nụ cười gian hỏi.
“Khục khục… ý của ta là cái gì chứ. Ta vốn không phải loại tham tiền chê ít mà không cho ngươi lên xe. Tất cả tại con ngựa tội nghiệp này. Ta chỉ là muốn cho nó ăn chút cỏ ngón một tý mà thôi.” Diệp Thần khẽ ho khan giả nhân giả nghĩa. Thực tế chỉ cần đến được nơi, hắn đảm bảo đem con ngựa này bán vào trong quán thắng cố.
“Hắc hắc, lão phu hiểu hiểu… thế này hẳn không đủ mua cỏ cho ngựa đúng không? Nếu như lão phu đưa cho công tử cần này” Lão đầu đem trong người ra một túi bạc bóp bóp kêu “lọc xọc” nói.
Diệp Thần lập tức cầm lấy đống bạc trên tay của cái này lão đầu dựt lấy đem nó nhét vào trong túi đảm bảo: “Lão bá yên tâm, ta sẽ lấy hết thân hèn sức mọn này ra phục vụ cho lão. Hắc hắc...”
“Tốc độ… thật khủng bố.” Lệnh Hồ Xung kinh khủng nhìn Diệp Thần không biết từ lúc nào biến mất khỏi ghế.
“Hắn ta phi ra đó kiểu gì vậy trời?” Khúc Dương lau lau hồ hôi suy nghĩ.
Cả cái này già nua lão đầu cũng kinh ngạc không thôi, người trẻ tuổi này tốc độ còn cao hơn hắn không phải một hai lần.
Đem lão bá tiễn lên xe, Diệp Thần cũng đi lên phía trước muốn đánh ngựa: “À, nhưng mà… không biết lão bá định đi đến đâu?”
“Hừ...” Cái này lão đầu không có trả lời nhìn nhìn Diệp Thần sắc mặt âm u.
“Hỏi hay lắm, nếu hắn trả lời là đến rửa tay chậu vàng lễ, thì chút tiền nhỏ nhoi kia cũng chẳng đáng để tiểu tử này cho họ đồng hành. Phải biết hắn rất ghét sự phiền phức.” Khúc Dương một bộ mở cờ trong bụng nhìn cái lão già này bất thiện nghĩ.
“Điều ta không ưa nhất đó chính là...” Lão đầu tay đưa vào trong ngực một bộ mặt nghiêm túc ánh mắt âm thầm ảm đạm nói.
Khúc Dương tay kéo kéo Khúc Phi Yên ra sau lưng đề phòng cái này lão đầu. Không khí trên xe lập tức trở nên vô cùng kỳ dị. Lệnh Hồ Xung một bên cả thở đều không dám nói một câu tiếp tục giả bộ ngủ.