Diệp Thần bước lên phía trước bắt đầu thi triển Hàng Long Thập Bát Trưởng. Thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba,…cứ thế theo tuần tự thi triển ra. Nếu so sánh việc với Hồng Thất Công thật sự là như hai giọt nước vậy, từ tốc độ đến góc độ ra đòn đều giống nhau.
Hồng lão ăn mày trong mồm rượu liền sặc. Trợn to mắt nhìn tên thanh niên trước mắt này. Trước hắn luyện tập cái này chưởng thức đến cái trình độ này cũng mất vài năm mà tên này nhìn qua một lần liền có thể được. Cái này rốt cuộc quái vật phương nào đâu.
“Thấy sao?” Diệp Thần thi triển xong vểnh cao mặt nhìn lão ăn mày miệng vẫn đang mở to, không ngậm lại được nhìn hắn.
“DIệp ca ca ngươi quả nhiên tài giỏi. Quả nhiên ta không có nhìn lầm ngươi.” Hoàng Dung vui vẻ ôm lấy cánh tay Diệp Thần.
“Nhóc con ngươi vậy mà làm được, tuy nhiên Hàng Long Thập Băt Chưởng ngươi học được thì sao. Đả cẩu bổng pháp mới là ta chấn bang tuyệt kỹ ngươi cũng không biết được.TÍnh ra chúng ta huề nhau mà thôi.” Hông Lão Thất Công thẹn quá liền nói.
Hai người liền nhìn Thất Công khinh thường. Đúng là già mà bắt nạt trẻ.
“Cái đánh chó chiêu thức mà thôi, ta liền cái đấy cũng không học được làm sao xứng danh Đại soái ca.” Diệp Thần khinh thường.
“Soái ca cùng học võ liền quan gì đến nhau.” Hồng lão liền mắng.
“Người không soái sao có thể hiểu được lòng ta. Đó là tại sao ngươi liền coi mấy cái này rác đồ vật làm chấn môn cho bảo à.” Diệp Thần liền thương cảm nói.
“Được tên nhóc nhà ngươi cho rằng thông minh là được sao, Đả Cẩu Bổng khác với Hàng Long THập Bát Chưởng nhiều nó không chỉ là côn pháp còn có trận pháp bên trong ta muốn xem nhà ngươi thế nào học.” Hồng Lão liền hét lên. Hai môn võ công của hắn vốn là Ngoại công nhưng Đả Cẩu Bổng khó hơn rất nhiều vì nó mang trong mình cả trận pháp do hắn đính thân thử nghiệm qua.
Đả Cẩu Bổng Pháp cho dù là thiên tài ngàn năm có một cũng không thể nào nhìn một lần liền có thể ghi nhớ được, nó uy lực chỉ sánh ngang Hàng Long Thập Bát Chưởng nhưng độ khó là hoàn toàn khác nhau.
“Ta không có vậy là sao thi triển, chi bằng mang cái gậy đánh chó của ngươi cho ta mươn thế nào?” Diệp Thần chỉ cây gậy đánh chó.
“Ta đã nói nó là Đả Cẩu Bổng, không phải đánh chó gậy. Ngươi điếc sao.” Hồng Lão Thất Công liền tức giận hét lên.
“Khác nhau sao à, ta thấy đả cẩu bổng này cũng chỉ có vậy.” Diệp Thần không quan tâm ngoáy ngoáy lỗ tai.
Nếu không phải có Hoàng Dung khôn khéo hai người liền đánh nhau không biết chừng.
“Được rồi cho nhà ngươi mượn nhưng nhớ phải trả lại ta.” Hồng Lão vứt cây gậy cho Diệp Thần.
“Ân ngươi yên tâm một cái cây gậy mà thôi ki bo thế làm gì.”Hắn liền bắt lấy cây gây tự nhiên cũng biết độ trân quý nhưng vẫn nói.
“Nói nhiều, mau đi. Ta còn đang đợi ngươi thua trận đâu.” Hồng Thất Công liền nói. Cái gì mà một cây gậy năm đó không biết bao nhiêu kẻ mơ ước dành lấy đâu. Với lại hắn không tin trên đời lại có người như vậy tài năng có thể học được hai bộ võ học đỉnh cao của hắn cùng một lúc mà chỉ cần nhìn qua.
“Ta sẽ không thua, xem đây.” Diệp Thần lập tức thi triển ra Đả Cầu Bổng Pháp.
Mỗi một gậy đánh ra, Hồng Lão lại đổ thêm mồ hôi. Đây là cái gì hoàn cảnh đâu nhất định là thiên tài nha, vạn năm có một. Không được hắn nhanh lên cơn đau tim rồi. Chẳng lẽ hai bộ võ công này thực sự là rác sao.
“Ngậm cái miệng lại đi, nước dãi chảy hết ra rồi kìa.” Diệp Thần thấy Hồng Lão như vậy liền nói.
Lập tức, Thất Công liền dùng Hàng Long Thập Bát Chưởng đánh tới, hắn thiên tài nào chưa gặp qua nhưng chưa bao giờ thấy có tên nào biến thái như vậy. Hôm nay, để đích thân hắn thử xem Diệp Thần thiên tài đến đâu.
“Lão già ngươi làm gì vậy.” Diệp Thần thi triển đả cầu bổng pháp đỡ lại đòn đánh.
“Nói nhiều tiếp chiêu.” Hồng Thất Công lập tức ra chiêu.
“Diệp ca ca cẩn thận.” Hoàng Dung lo lắng nói.
“Ngươi yên tâm ta sẽ không làm thương bộ xương già này.” Diệp Thần vừa đỡ đòn vừa nói.
“Tiểu Tử khẩu khí thật là lớn.”Hồng Lão Thất Công mắt có chút giật, cái gì mà không làm tổn thương hắn. Ngươi đủ sức sao, là ta không làm thương ngươi thì đúng hơn.
“Không phải khẩu khí lớn mà đơn giản ta mạnh hơn ngươi.” Diệp Thần tự tin nói. Sau khi ăn xong Mục Niệm Từ hắn cảm thấy rõ ràng mình đã trở lên mạnh lên rất nhiều.
“Vậy sao, thử đỡ chiêu này xem Thần Long Bãi Vĩ.” Hông Lão Khinh thường tiến công.
Diệp Thần nhanh chóng né được đòn, cũng nhờ tốc độ phản ứng với thân thể đều rất nhanh.
Phản ứng thật nhanh quả nhiên kỳ tài luyện võ.Hồng Thất Công nghĩ thầm.
“Ngươi chỉ biết phòng thủ thôi sao mà dám nói mạnh hơn lão già ta. Bắc Cái cái tên này không phải hư dnah.” Hồng Lão Thất Công liền lên tiếng.
“Vậy sao chiêu tiếp theo ta ra ngươi sẽ rất ngạc nhiên đấy.” Diệp Thần lùi lại một bước bắt đầu tụ tập khí vào gậy.
“Cái này không thể nào, là Côn Khí, tiểu tử này vậy mà học được côn khí. Trời đất ơi nhặt được bảo.” Hồng Thất Công kinh ngạc, tên tiểu tử này để hắn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác a. Nhất định phải để hắn trở thành mình truyền nhân, nếu không hắn đi đâu tìm ra một cái như vậy thiên tài thứ hai đâu.
“Đỡ lấy, Tân Đả Long Bổng Pháp lão tử sáng chế.” Diệp Thần liền vung một gậy về phía Hồng Lão.
Trên thân gậy còn có hư hóa một đầu rồng lớn nữa.
“Ngươi quả nhiên rất tài năng vậy mà mang ta hai môn võ công cùng lúc hợp lại làm ra bộ mới này côn pháp uy lực hơn rất nhiều.” Hông lão cũng né thoát được nhìn đằng sau một rừng cây bị nội lực chấn nát nói. Toát mồ hôi, nếu không phải lão già này kinh nghiệm phong phú nếu không liền chết tươi.
Tên này nội lực quá thâm hâu, mạnh hơn hắn nội lực gấp hai, không gấp ba, không phải còn nhiều hơn nữa. Rốt cuộc hắn thế nào mà luyện ra được như vậy cao thâm nội lực.
“Nói cho biết Côn Khí là gì vậy lúc nãy ngươi nói côn khí.” Diệp Thần liền tò mò hỏi.
“Ngươi không biết côn khí làm sao thi triển ra được.” Hồng Lão ngạc nhiên với câu hỏi.
“Diệp ca ca ngươi thật ngốc. Côn khí thứ này chính là vận dụng nội lực chuyền vào bên trong vũ khí để gia tăng sức chiến đấu lên. Nhưng dù sao vũ khí cũng không phải một phần cơ thể vậy nên rất khó để làm được, hiện trên giang hồ cũng chỉ có ngũ tuyệt có thể làm đến.” Hoàng Dung liền giải thích.
“Ta thấy rất đơn giản mà thôi. Xem ra, ta quả nhiên là thiên tài.” Diệp Thần tự sướng nói.
“Đừng như vậy tự mãn. Ta phát hiện ra ngươi có một nhược điểm chí mạng.” Hồng Thất Công liền nói.
“Là gì đâu?” DIệp Thần tò mò,hắn thi triển ra đều là giống như đúc với Hồng Lão có được hay không.
“Đó chính là Biến Chiêu. Ngươi quả thực rất giỏi trong việc sao chép nhưng khi ngươi thi triển ra nói hoàn toàn vô dụng với địch nhân nếu như hắn biết được.Nói tẹt ra ngươi có hình nhưng không có thế.Võ công cơ bản vốn không có bao nhiêu”Hồng Thất Công cũng hào phóng nói.
“Diệp ca ca, ta thấy Hồng Lão nói rất phải. Đây chính là nhược điểm chí mạng của ngươi.Tuy võ công ngươi có thể thi triển mạnh nhưng quá rời rạc. Ngươi tấn công chiêu ở góc 45 độ nhưng nếu chuyển sang góc 90 độ cần một khoảng thời gian à.” Hoàng Dung cũng gật đầu.
“Cô nhóc này rất thông minh.” Hồng Thất Công khen nàng.
“Vậy phải làm sao đâu.” Diệp Thần cũng biết nhược điểm này rất chí mạng, thời gian biến chiêu có thể khiến cao thủ lấy mạng hắn.
“Ta có thể giúp nhà ngươi nhưng ngươi có hay không tình nguyện bái ta làm sư phụ đâu.” Hồng Thất Công liền muốn thu đồ. Nếu chẳng may để máy tên khác tìm được thì hắn cơ hội thu cái này đệ tử liền nhỏ đi rất nhiều.
“Diệp ca ca còn không mau bái sư.” Hoàng Dung mắt lóe sáng. Cơ hội đã tới nha.
“Ta không muốn làm ăn mày, với lại lão già này mấy cái tuyệt kỹ ta đều đã biết còn cần gì mời hắn dạy ta sao. Quá thiệt thòi.Còn cái gì nhược điểm ta khác có cách sửa, không mượn hắn giúp ta.” Diệp Thần lắc đầu nói. Lần trước Tiểu Oanh cũng nói qua biến chiêu cùng nàng học không phải được sao
“Diệpc ca ca ngươi thật ngốc, nếu ngươi có một sư phụ như Bắc Cái tiền bối về sau tung hoành giang hồ ai dám động ngươi. Với lại, có thể mượn mặt của Hồng lão ngỏ lời cưới ta, hắn chắc hẳn không thoái thác.” Dung Nhi lập tức dục hắn.
“Ta vốn không có cần người chống lưng ta xông pha giang hồ. Ngoài ra, cưới ngươi là ta không phải là hắn. Ta sẽ tự mình hỏi cưới ngươi.” Diệp Thần liền phủi tay.
“Cha ta ta biết rõ tính hắn, ngươi mà không có Tiên Thiên cao thủ chỗ dựa hắn mới không cho ta gả ra.” Hoàng Dung thuyết phục.
“Ta nói ngươi muốn cưới nàng ta có thể giúp đảm bảo phao đến nàng. Hoàng Lão Tà chắc chắn sẽ cho ta cái mặt mũi này.” Hồng lão nghe ra được thân phận của Hoàng Dung tuy không thích nhưng bây giờ cần thu đồ cũng mặc kệ luôn.
“Ta nhắc lại ta không bái ngươi được chứ. Còn Hoàng Dung cha nếu không mang Dung Nhi gả cho ta, ta liền sang bằng Đào Hoa Đảo cướp nàng đi. Trên thế giới này ta không tin có chuyện cưới vợ mà ta cũng không làm được.” Diệp Thần liền nói.
Hai người kia nghe xong liền có chút ngớ người ra. Tên này quả thật biết thổi được không sang bằng đào hoa đảo đến chính Bắc Cái cũng không dám nói ra.
“Ngươi học võ công bang phái ta chẳng lẽ định cứ thế đi sao.”Hồng lão liền nói.
“Chính ngươi thách ta không phải ta học lỏm.Với lại ngươi cũng nên giả nợ đi.” Diệp Thần cãi lại.
“Ta nợ gì nhà ngươi.” Hồng Thất Công liền lúng túng nói. Tên này nhớ giai vậy.
“Ngươi không nhận cũng không sao, tương lai trên giang hồ liền vang danh thiên hạ Bắc Cái thua bạc không nhận nợ đảm bảo Cái Bang liền thành cái chủ đề nóng.” Diệp Thần liền thở dài nói.
“Ngươi tốt, nói đi muốn ta làm gì chỉ cần không trái luân thường đạo lý ta đều làm đến.” Hồng Lão tức giận hét lên. Lớn đầu mà còn bị trẻ con nó lừa.
“Ta muốn tâm pháp của hai môn võ công Hàng Long Thập Bát Chưởng và Đả Cẩu Bổng.” Diệp Thần liền vơ vét.
“Không được nếu như vậy liền trái bang quy rồi.Trừ phi ngươi bái ta làm thầy” Hồng Lão từ chối, lộ rõ ý muốn.
Võ công cao cấp chia ra làm hai phần để đề phòng bị học lén là Tâm Pháp và Tư Thế. Tâm Pháp chính là chìa khóa để liên kết tư thế lại với nhau tăng thêm uy lực của nó.
Cái này tâm pháp chỉ có thể được ngộ ra trong ý cảnh mà thôi. Người có tâm pháp đồng nghĩa lắm giữ một loại tâm cảnh nào đó. Như kiếm tâm, đao tâm, côn tâm,… và sẽ có cơ hội tiến lên kiếm ý, đao ý kiếm ý.
Côn ý cùng côn khí giống nhau tại gia tăng sát thương, khác nhau là côn khí có thể tăng lực vũ khí, còn côn ý có thể tăng lên uy lực chiêu thức.
“Ta từ chối. Ngươi không muốn dạy ta, ta sẽ tự tìm ra ý cảnh của riêng mình.” Diệp Thần lắc đầu.
“Ngươi điên sao, muốn tìm đến ý cảnh rất khó,đã thế uy lực cũng không thể tính là có mạnh hay không nữa. Mỗi ý cảnh đều có uy lực khác nhau. Ngoài ra, thời gian để lĩnh ngộ cũng rất lâu à.” Hồng Thất Công nói. Cái này ý cảnh áo nghĩa không phải cứ là thiên tài có thể gặp. Phải có hiểu biết cực sâu về môn võ công của mình mới làm được.
“Đó là chuyện của ta.Điều kiện hiện tại ta chưa nghĩ ra sau này lại nói.” Diệp Thần khinh bi.
“Hu hu ngươi ngay cả ta già cả cũng khi dễ. Học võ công của ta liền ngay cả sư phụ cũng không thèm bái.” Hồng Thất Công liền nằm ra ăn vạ.
Hai người Diệp Thần cùng Dung Nhi nhìn nhau cười khổ người này ăn trực uống trực, giờ còn nằm ăn vạ. Không hề có chút phong phạm tiền bối Tiên Thiên cảnh gì cả.
“Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta tâm phục khẩu phục ta liền làm ngươi đệ tử thế nào.Ta không cần một kẻ yếu hơn ta làm sư phụ.” Diệp Thần ném trả Đả Cầu Bổng nói.
“Ngươi đừng nuốt lời.” Hồng Thất Công liền đứng dậy tươi cười.
“Ta chưa từng biết nuốt lời.” Diệp Thần quả quyết.
“Diệp ca ca cố lên.”Hoàng Dung không ngăn lại vì dù ai thắng Diệp Thần cũng sẽ không có hại à.
“Chọn vũ khí đi không lại bảo ta khi dễ ngươi.” Hồng Lão hào phóng.
“Đánh với người yếu hơn mình còn cần vũ khí sao.” Diệp Thần khinh thường.
“Ta cũng không dùng. Để xem tiểu tử ngươi cho lão ăn mày ta giã ngứa ra sao.” Hồng Thất Công cắm gậy xuống đất nói.
“Sẽ để ngươi nhớ mãi thất bại này.” Diệp Thần cười bí ẩn.
Hai bên bắt đầu giao chiến, tốc độ ngày càng tăng lên. Hồng Lão liền bị đánh lùi nhảy đứng trên cây đả cầu bổng cắm trên mặt đất
“Khinh công quả nhiên giỏi đấy.” Diệp Thần dùng tốc độ nhanh nhất ra đòn.
“Ngươi võ công không đâu vào đâu nhưng ra đòn rất nhanh nắm bắt thời cơ cũng thật tốt.Càng lúc càng muốn nhận ngươi làm đệ tử.” Hồng lão gật đầu khen ngợi.
“Vậy sao,chiêu tiếp theo sẽ để ngươi không thể không phục đâu.” Diệp Thần nhảy ngược lại vận lên linh khí trong người.
“Đây là quyền khí sao. Xem ra không thể chơi đùa được nữa rồi.” Hồng Thất Công cảm thấy sự nguy hiểm liền vận nội công ngưng tụ ra Một cái Rồng lớn từ không khí xung quanh.
“Hai người mau dừng tay lại.” Hoàng Dung liền muốn ngăn cản. Trận chiến bắt đầu đi quá xa rồi.
“Lâu lắm ta mới được đánh thoải mái không ngờ lại đánh với người trẻ tuổi như vậy.” Hồng Thất Công nói.
“Ngươi sẽ thất bại thôi. Người thắng chỉ có một.” Diệp Thần cười nói.
“Là ta.” Hai người cùng lúc hét lên quyền cước bẳt đầu va chạm.
“Phi long tại thiên.” Hồng Thất Công ra chiêu tấn công.
“Xem ta tân kỹ liên hoàn cước 108 chưởng.” Diệp Thần vốn không am hiểu nhiều về võ công thứ hắn hiểu là tốc độ và y thuật cái này võ là do hắn lợi dụng tốc độ tư thế nhanh nhất trong thời giann ngắn đá ra 108 cước vào các huyệt đạo trọng hiếu của đối thủ.
Lúc này cũng có một đám người đi tới.Đó là Thất quái nhóm cùng Mục Niệm Từ với Quách TĨnh
“Dung Nhi, Diệp Thần đâu rồi?” Mục Niệm Từ liền hỏi.
“Tại sao mấy người lại ở đây,”Hoàng Dung ngạc nhiên.
“Ngươi là Dung Nhi sao.Chúng ta cảm thấy nội lực lan tỏa cùng chấn động liền qua xem chuyện gì xảy ra.Diệp Thần hắn đâu” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
Hoàng Dung chỉ vào đám khói đang bốc lên rồi kể lại mọi chuyện. Mọi người ai nấy đều há hốc mồm.
Làn khói dần dần tan ra, một người đứng vững một người đã ngã xuống. Người thắng rốt cuộc là ai.