- Lục Tầm, ngươi có ý gì?
Hoàng Ngữ đứng bên cạnh không nhịn được nữa.
Cái gì bị mắng? Cái gì mất đi thanh danh?
Trương lão sư tới tham gia thọ yến là do tam sư mời, tại sao đến trong miệng ngươi lại thành mất mặt?
- Ta không có ý gì khác. Người ta không nên ở những nơi không phù hợp với thân phận của mình. Hoàng Ngữ tiểu thư, ta biết ngươi là trợ giáo, rất được Lưu sư tin cậy và yêu quý. Tuy nhiên, ngươi cũng không thể tùy hứng làm bậy! Đây là thọ yến của Điền lão, tốt nhất chú ý một chút! Điền lão là ai? Hắn đã từng là lão sư của Lưu sư, có nửa sư tình nghĩa. Ngươi đưa một lão sư cấp thấp có tiếng xấu tới đây, nếu để Lưu sư không vui thì phiền phức rồi!
Lục Tầm lắc đầu.
Sắc mặt của hắn không có vẻ châm chọc cũng không tức giận, chỉ giống là kể lại một chuyện rất bình thường.
Hắn không quan tâm Trương Huyền có phải bị không điểm trong kỳ khảo hạch giáo viên hay không. Theo hắn nghĩ, gia hỏa này chỉ là một lão sư cấp thấp, căn bản không có tư cách tham gia thọ yến cấp bậc này. Nếu cứ khăng khăng đưa tới sẽ chỉ hạ thấp cấp bậc của bản thân.
Cũng giống như đưa một tên ăn mày vào đại tửu lâu vậy. Trên người dù mặc quần áo đẹp đẽ, lại có khí chất, nhưng bị bạn đồng hành liên lụy cũng sẽ trở thành trò cười cho người khác.
Long cùng với Phượng mới là long. Đi với heo, vậy chính là chó.
- Ngươi. . .
Nghe những lời đó, Hoàng Ngữ tức giận đang muốn phản bác, bỗng thấy Trương Huyền khoát tay chặn lại, ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Hắn tiện tay bưng lên một chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía hai minh tinh giáo sư tự cho là đúng trước mặt.
- Thật là nhiều lời vô nghĩa! Ta đã là một lão sư cấp thấp có tiếng xấu, vậy xin hỏi Lục Đại lão sư… vì sao lại muốn cùng ta tiến hành sư giả bình trắc? Chẳng phải sẽ làm mất đi danh khí anh minh thần võ của ngươi sao?
Lúc đầu hai người này ra vẻ ta đây, hắn cũng không thèm để ý. Ai ngờ. . .
Đã cho các ngươi mặt mũi lại cố tình chạy đến đây cắn bậy. Không cắn ta sẽ không ở yên được phả không?
Nghe nói như thế, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn nhìn nhau, đồng thời bị ấn tượng mạnh. Không hổ là Trương đại sư, nói chuyện thật là tàn nhẫn.
Đúng a, ngươi không phải nói ta dẫn hắn theo là tự hạ thấp bản thân sao?
Đã như vậy, ngươi đường đường là đại minh tinh giáo sư còn đòi so đấu với hắn làm cái gì? Đây không phải tự mình đánh mình mặt sao?
- Ngươi? - Lục Tầm nhẹ nhàng cười một tiếng, không hề cảm thấy mất mặt:
- Ngươi chỉ là hòn đá kê bước để ta tiến lên mà thôi. Muốn trách, cũng chỉ trách ngươi vận khí không tốt, đụng phải ta.
- Hòn đá?
- Không sai! Sư giả bình trắc ngày mai nhất định sẽ hấp dẫn Dương sư cùng ba vị danh sư đến xem. Đến lúc đó, Lục huynh sẽ thể hiện thành quả dạy học của bản thân. Đến lúc đó, bốn vị danh sư sẽ tán hưởng, còn Lục huynh cũng có thể vượt Long Môn, trở thành trợ giáo học đồ chân chính. Mà ngươi sẽ chỉ là một vật làm nền mà thôi!
Vương Siêu nhẹ nhàng cười một tiếng, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trương Huyền.
Ngươi chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi, lại còn tưởng mình là nhân vật lớn?
Nói thật, người nên cảm thấy vinh hạnh vì được trở thành hòn đá kê chân cho Lục Tầm mới đúng.
- Các ngươi chắc chắn mình sẽ thắng?
Bây giờ Trương Huyền mới biết mục đích thật sự của đối phương. Hắn chỉ có thể lắc đầu.
Hắn không biết tam sư nghĩ gì, nhưng "Dương sư" chắc chắn sẽ không đến xem. Hơn nữa, càng sẽ không thu Lục Tầm làm học đồ.
- Thật ra thắng hay không cũng không quan trọng. Có việc này chắc các ngươi không biết!
Vương Siêu và Lục Tầm đang muốn nói tiếp, Điền Long chợt cười chen vào.
- Cái gì? - Vương Siêu quay sang hỏi.
Điền Long nhẹ nhàng cười một tiếng, gương mặt tự tin:
- Lưu sư lần này tới Vương thành chúc thọ gia gia ta chỉ là một mục đích, chủ yếu nhất là muốn thu Lục huynh là trợ giáo. Chuyện này vốn là bí mật, nhưng Lưu sư đã viết trong thư gửi cho lão gia tử, trùng hợp bị ta nhìn thấy, biết đến nhất thanh nhị sở.
- Ồ? Thật sao? – Hai mắt Lục Tầm sáng lên.
- Dĩ nhiên rồi! Lục huynh có danh tiếng lớn như vậy, được danh sư chú ý cũng rất bình thường. Lưu sư lại là học sinh của gia gia ta, tất nhiên không dám giấu diếm, vì vậy viết rõ tất cả trong thư. Bởi vì biết chuyện này nên mới bảo ta viết thiệp mời cho các ngươi. Hắn định nhân cơ hội này giới thiệu ngươi cho Lưu sư, để kết thúc lễ mừng thọ, Lưu sư thu ngươi làm đệ tử ngay tại đây, từ đó truyền thành giai thoại!
Điền Long nói.
- Đa tạ ân tình của Điền lão. . .
Nghe được lời xác nhận của đối phương, Lục Tầm phấn khích đứng dậy.
Hắn biết mình không có hi vọng trở thành học đồ của Dương sư, vì vậy hắn đã chuyển sự chú ý vào ba vị danh sư còn lại. Tuy nhiên, hai ngày qua, dường như ba vị danh sư đều đi có việc. Hắn đã đến viếng thăm họ nhiều lần nhưng đều không gặp được, khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Vốn cho rằng kế hoạch lần này sẽ thất bại như đã xảy ra với Dương sư, không ngờ Lưu sư đã sớm coi trọng bản thân.
Thật sự là quá tốt!
- Xem ra chúng ta sẽ trở thành học đồ thành đồng môn rồi. . .