- Bình thường lá trà chỉ cần một năm là có thể dùng, mà loại lá trà này phải chờ chín năm, nói rõ rằng nó rất đặc thù, cần ngâm càng lâu, mới có thể làm cho hương vị càng thuần chính, lại xa xưa. Nhưng mà ngươi, dùng không tới ba cái hô hấp, đã đem tất cả lá trà ngâm xong, thời gian quá nhanh, dẫn đến hương vị của ‘Chín năm xuân’ chưa được phát huy hoàn toàn, đây là cái thất bại thứ nhất!
- ‘Chín năm xuân’, sinh trưởng tại địa phương ẩm ướt, bên trong lá trà nhiều hơi ẩm, ngâm trước, cần dùng nước muối nhạt thanh tẩy, mới có thể để lá trà toả ra hương vị càng tốt hơn, ngươi không những không rửa, còn trực tiếp đem ngâm, ảnh hưởng vị không nói, càng làm cho ‘Chín năm xuân’ mạnh mẽ rớt xuống một đẳng cấp, là cái thất bại thứ hai!
- Trước khi pha trà, làm nóng trà cụ thì không có vấn đề, đáng tiếc, quá độ khoe khoang kỹ xảo, còn không đợi trà cụ triệt để nóng lên liền thả lá trà vào, hơn nữa còn là lá trà ở trạng thái phổ thông, dẫn đến nhiệt lượng bị tiêu thất, hiệu quả giảm nhiều, đây là cái thất bại thứ ba!
...
- ‘Lá rụng về cội’, thời điểm cuối cùng điểm trà, phải chia vào tất cả các chén trong vòng ba cái hô hấp, mới có thể bảo đảm mỗi một chén đều có hương vị tương đồng, ngươi lại kéo dài tới tận bảy cái hô hấp, hương vị của chén trà thứ nhất cùng với chén thứ năm đã chênh lệch nhau gần một đẳng cấp. Ngươi có thể thử một chút, chén thứ nhất đạt đến tứ phẩm, mà một chén cuối cùng, nhiều nhất cũng là tam phẩm. Cùng một bình trà, nhưng lại có hai loại khẩu vị, đây là chỗ thất bại thứ mười bảy!
Trương Huyền không có ngừng lại, liên tiếp nói ra mười bảy chỗ thất bại, chỗ không bình thường, rồi nhìn sang Điền Long, vẻ mặt đồng tình nói:
- Một bộ thủ pháp ‘Lá rụng về cội’ hay như thế, lá trà ‘Chín năm xuân’ tốt như thế, bị ngươi ngâm thành như vậy, không phải ‘phế phẩm’ thì là cái gì?
- Ngươi... Ngươi...
Sắc mặt của Điền Long trắng bệch, giống như là trông thấy quỷ vậy.
Muốn phản bác, lại một câu đều không nói ra được.
Hắn vừa mới học được bộ thủ pháp này, có rất nhiều thiếu hụt là điều bình thường, dựa theo đạo lý, không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng đối phương làm sao thấy được, làm sao hiểu được?
Hắn không phải không biết gì về trà đạo sao?
Phải biết, những điều mà đối phương vừa nói ra, không hề kém hơn những điều mà ông nội của hắn dùng để giáo huấn hắn, thậm chí còn nhiều hơn không ít!
Ông nội cũng chỉ nói ra bốn, năm nơi mà thôi, hắn một hơi nói ra mười bảy chỗ...
Lẽ nào hắn nghiên cứu về trà đạo còn lợi hại hơn, sâu sắc hơn cả ông nội sao?
Sao có thể có chuyện đó?
Không những hắn phát rồ, toàn bộ đại điện cũng im ắng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Huyền, như là nhìn một đầu quái vật.
Đặc biệt là Lục Tầm, con mắt trợn lên, lồi ra như là sắp rơi xuống dưới đất, cảm giác như sắp phát điên rồi.
Hắn vừa mới nói ra thủ pháp pha trà mà Điền Long sử dụng cùng đẳng cấp của trà hương, liền cảm thấy rất lợi hại, rất tự hào, kết quả... Đối phương không chỉ nhìn ra những cái này, liền vấn đề trong quá trình chuẩn bị pha trà, sai lầm trong quá trình pha trà, cũng tất cả đều nói ra, rõ ràng...
Nhất thời để hắn cảm thấy khuôn mặt giống như bị người mạnh mẽ đánh lên, nóng rát.
Đến cùng xảy ra chuyện gì?
Một hơi nói ra nhiều vấn đề như vậy, hơn nữa hiểu rõ về ‘Chín năm xuân’ như vậy, con mẹ nó ngươi là người bán lá trà này sao?
- Điền lão, không biết ta nói có đúng không?
Không để ý tới mọi người khiếp sợ, Trương Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn về phía Điền lão.
Trà đạo sư pha trà, không ngờ là cũng giống như võ giả đánh quyền, tương tự có thể để thư viện hình thành thư tịch ghi chép thiếu hụt, Điền Long này không khiêu khích thì hắn cũng không thèm để ý, chỉ nói vài chỗ cho có lệ , nhưng từ lúc vừa mới gặp mặt đã liên tục tìm bản thân để gây phiền phức, còn muốn giúp đỡ Lục Tầm, vậy thì thật không tiện.
Đương nhiên, cái này cũng là hắn đã hạ thủ lưu tình, chỉ nói một phần thiếu hụt mà thôi, thật muốn nói ra tất cả, e sợ cái tên này sẽ giống như là Bạch Minh đan sư lúc trước, niềm tin kiên định bao nhiêu năm sẽ ầm ầm đổ nát, dẫn đến sau đó tại phương diện trà đạo, không có cách nào tinh tiến.
- Ngươi nói...
Nói thật, những điều mà đối phương nói, có hơn một nửa là hắn cũng không biết là có chính xác hay không, nhưng những điều còn lại hắn có thể xác định, chính xác trăm phần trăm.
Hơn nữa, một nửa hắn không biết kia, bất luận là theo thuộc tính của lá trà hay là thủ pháp pha trà, sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ liếc mắt nhìn Điền Long pha trà, liền có thể nói ra nhiều vấn đề như vậy?
Đến cùng thì ta là trà đạo đại sư hay hắn mới là trà đạo đại sư?
Vẻ mặt của Điền lão như gặp phải quỷ, chần chờ hồi lâu rồi nói:
- Hoàn toàn đúng!
- Hoàn toàn đúng?
- Trương lão sư nói đúng?
Nghe được phán đoán của hắn, mọi người bên trong đại sảnh ồ lên.
Đặc biệt là Hoàng Ngữ, Bạch Tốn liếc nhau một cái, từng người từ trong mắt đối phương nhìn ra sự rung động mạnh.
Trên đường tới, Trương lão sư vẫn hỏi một ít chuyện liên quan với trà đạo, ngây thơ tới không thể ngây thơ hơn, tuyệt đối không biết trà đạo là món đồ gì... Mới vừa rồi còn lo lắng, so đấu cùng Lục Tầm, phải thua không thể nghi ngờ, nằm mơ đều không nghĩ tới, xuất hiện kết quả như thế này.
Đại ca, có thể đừng chơi đùa trái tim của chúng ta như vậy được không?
Ngươi tinh thông trà đạo như thế, sao lại còn ra vẻ là không biết gì cả?
- Hắn khẳng định là cố ý...
Nhớ tới mới vừa rồi còn có lòng tốt, truyền âm giảng giải trà đạo tứ cảnh cho hắn, Hoàng Ngữ liên tục thổ huyết, e rằng trong nội tâm của cái tên này đang cười nhạo bản thân vô tri đi...
- Có vẻ như... Trương đại sư, lúc trước khi vẽ tranh cũng là như vậy...