- Đại. . . Đại sư huynh?
- Lưu sư và hai vị danh sư gọi Trương Huyền là đại sư huynh?
- Hắn không đến hai mươi tuổi, trong khi đó người ít tuổi nhất trong ba vị danh sư cũng phải sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi. Mẹ nó… đây là cái tư duy gì vậy?
- Không biết! Nhưng mà. . . nhìn ba vị danh sư cũng không giống đang giả vờ. Chẳng lẽ Trương lão sư còn có thân phận lợi hại gì khác?
Đám người lần nữa như bị sét đánh.
Ngày hôm nay, những cú sốc như sóng thủy triều không ngừng ập tới, một làn sóng nối tiếp một làn sóng. Tất cả mọi người đều cảm thấy như không theo kịp, trái tim ngộp thở sắp không chịu nổi.
- Hắn. . . Hắn là đại sư huynh của ba vị danh sư? Chẳng lẽ. . .
Thẩm Truy bệ hạ như nghĩ tới điều gì, con ngươi co rụt lại, thân thể run lên.
Tam đại danh sư ở tại Vương cung, vì vậy hắn có nhiều thời gian tiếp xúc với ba người, cũng biết họ nghĩ gì.
Cả ba đều một lòng muốn bái Dương Huyền làm thầy, hiện tại lại gọi Trương Huyền là đại sư huynh, có ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Trương Huyền lão sư là. . . học sinh của Dương sư, hơn nữa còn là. . . Thân truyền!
Hô hấp của hắn lập tức trở nên dồn dập.
Dương sư có thể trợ giúp Thẩm Hồng sắp chết đột phá, cho thấy thủ đoạn cao siêu làm cho người tin phục. Dựa theo sự đánh giá của mấy người Lưu sư, chỉ sợ đối phương ít nhất cũng là một vị siêu cấp danh sư tam tinh, thậm chí vượt qua tam tinh.
Loại nhân vật này như Cửu Thiên Thần Long, thấy đầu không thấy đuôi. Nói không chừng mấy ngày nữa se biến mất không biết tung tích.
Trương Huyền là học sinh thân truyền của hắn thì quá tốt. Bọn họ có thể thông qua cây cầu nối, đưa hắn vào cũng một chiến tuyến với Thiên Huyền vương quốc.
Dù cho họ không giữ được vị đại năng này, nhưng ba người Lưu sư ở đây bái sư thành công, khẳng định sẽ khó có thể từ chối mình.
Vương quốc quật khởi chỉ là vấn đề thời gian!
Nếu như nói vừa rồi hắn còn cảm thấy vai vế thấp hơn Trương Huyền một bậc hơi mất mặt, trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm. Nhưng giờ phút này hai mắt lại tỏa sáng như sao, cảm thấy bản thân thật vinh hạnh.
Trương Huyền là học sinh của Dương Huyền, như vậy việc trở thành danh sư chỉ là vấn đề thời gian. Đừng nói thúc thúc, dù bắt hắn gọi đối phương là gia gia hắn cũng vui lòng.
Hắn là chủ của một nước, luôn gánh vác trách nhiệm trên vai, vì vậy đã sớm coi lợi ích quốc gia là trên hết. cái gì thân phận, bối phận cũng chỉ là một cách xưng hô thôi.
Bên cạnh đó, Lưu sư và những người khác vốn cùng bối phận với tổ phụ Thẩm Hồng. Trương Huyền là đại sư huynh của bọn hắn, nếu tính toán cẩn thận, bắt hắn gọi thúc vẫn là tiện nghi cho hắn.
- Đại, đại, đại. . . sư huynh? Đại sư huynh của tam sư?
Trong lúc mọi người đang ngẩn người, Lục Tầm chỉ cảm thấy miệng run rẩy, không thốt nên lời.
Lsy do hắn cố ý nhằm vào Trương lão sư là vì tranh đoạt cơ hội trở thành học đồ của tam sư. Không ngờ. . . Người ta không những không quan tâm, mà còn là đại sư huynh của tam sư. . .
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy mình như một thằng hề.
Náo loạn lâu như vậy, đối phương lại không thèm để ý chút nào. Chỉ cần tiết lộ một chút thân phận đã đủ đè chết hắn.
Thư họa tông sư, trà đạo đại sư, chính thức luyện đan sư (nhiều luyện đan sư đến trợ trận như vậy, cả Vương Siêu và hắn đều biết Trương Huyền là luyện đan sư), huynh đệ của phụ thân, sư huynh của tam sư. . .
Chỉ một cái thân phận trong đó thôi đã đủ lăn lộn khắp Thiên Huyền vương quốc. Giờ phút này toàn bộ lại tập trung trên người một lão sư không đáng chú ý trong học viện. . . Diều này tác động mạnh mẽ vào thần kinh của hắn, khiến hắn cảm thấy thật mơ hồ.
Hắn một mực tự nhận là là một siêu cấp thiên tài, không thèm dựa vào giúp đỡ của phụ thân cũng có thể tự tạo ra danh tiếng của riêng mình. Bây giờ hắn mới phát hiện, cái gọi là tài năng của hắn chẳng là gì so với đối phương.
Nói thật. . . Lần đả kích này khiến hắn có chút hoài nghi cuộc sống!
Hắn đang cảm thấy tuyệt vọng, bỗng nghe thấy thanh âm của Lưu sư vang lên.
- Lục lão sư đúng là rồng phượng trong loài người. Khi còn ở Bắc Vũ Vương quốc, ta có nghe nói về Lục Tầm, cũng có ý định thu hắn làm học đồ. Nếu Đại sư huynh đã mở miệng. . . Lục Tầm, ngươi có bằng lòng trở thành học đồ của ta hay không?
Lưu Lăng cười nhìn hắn.
Không thu được Trương Huyền nhưng có thể thu Lục Tầm làm học đồ cũng là một thu hoạch lớn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của sư huynh hẳn là có ý hóa giải mâu thuẫn, hắn cũng vui vẻ giúp đỡ một tay.
- Ta nguyện ý. . .
Lục Tầm tỉnh táo lại, thân thể kích động đến run rẩy.
Tất cả nỗ lực của hắn đều là vì cái này. Hắn vốn cho rằng thua sư giả bình trắc, thua tỷ thí là đã mất hết hi vọng, không nghĩ đến niềm vui lại tới đột ngột như vậy.
- Vâng. . . Trương Huyền, a không… Trương thúc. . . Lão sư!
Hắn cũng biết, Lưu sư sở dĩ lập tức đồng ý thu nhận hắn một phần là vì nghe qua tên tuổi của hắn, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nể mặt Trương lão sư.
Mặc dù hắn đối xử với Trương Huyền như vậy, nhưng đối phương lại không để bụng hiềm khích lúc trước mà mở miệng đề cử mình với Lưu sư, hi vọng Lưu sư có thể thu làm môn hạ!
Đây là người có lòng dạ rộng lượng nhường nào?
Lục Tầm xiết chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ lên.
- Đây mới là phong độ mà lão sư nên có. Từ giờ con hãy cố gắng học tập Trương đại sư nhiều một chút!
Lục Trầm đứng bên cạnh dặn dò.
Từ lời kể của Hoàng Ngữ, hắn biết đứa con bất hiếu này đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho Trương Huyền, nhưng đối phương không hề trách cứ một câu nào, ngược lại còn giới thiệu Lục Tầm với tam sư để hắn trở thành danh sư học đồ. Tấm lòng độ lượng này không phải ai cũng có được.
- Vâng! - Lục Tầm gật đầu.
Giờ phút này hắn mới phát hiện ra những hành động trước đây của mình ấu trĩ như thế nào.
Hắn còn đang tìm cách làm học đồ của tam sư, trong khi đó người ta đã trở thành sư huynh của đối phương. Hắn còn nghĩ trở thành thư họa sư như thế nào, người ta đã là tông sư, còn chưa đột phá Ích Huyệt cảnh, người ta đã là Thông Huyền cảnh đỉnh phong. . .
Đây chính là sự chênh lệch như lạch trời, căn bản không cách nào so sánh được.